"Ưm...Ca ca..." Giọng mũi ngọt nị giống như xuân dược đầy mị hoặc, hai tay cậu ôm chặt đầu Hạ Kiêu, muốn đẩy ra lại luyến tiếc.
Nào biết giây tiếp theo đôi chân đã bị tách càng rộng, vật dưới thân đang nhếch lên kia được bao bọc trong khoang miệng ướt át, chỉ như vậy đã làm cho cậu xấu hổ đến linh hồn cũng muốn thoát ra khỏi cơ thể, ưỡn ngực ôm chặt đầu Hạ Kiêu, hai chân duỗi thẳng, cái eo vặn vẹo, tiếng thở dốc hỗn độn còn mang theo một tia khóc nức nở, kích thích người trên thân tăng nhanh động tác liếm lộng.
Chỉ mới hai ba lần phun ra nuốt vào hút lấy, vợ nhỏ lần đầu tiên được khẩu giao đã tiết ra, che mặt xấu hổ đến mức muốn khóc. Hạ Kiêu chưa bao giờ để cho cậu dùng miệng hầu hạ, vài lần trên giường lúc trước sợ cậu đau, không thể dùng hậu huyệt nên hắn chỉ có thể cọ xát giữa hai bắp đùi cậu, Hạ Kiêu đã nghẹn đến mức cứng rắn phát đau, tên đã lên dây cũng không cho cậu dùng miệng liếm cho hắn.
Cho nên lần này cậu cảm thấy Hạ Kiêu là đang phạm quy, sao lại có thể như vậy chứ? Chỉ cho phép châu quan phóng hỏa mà không cho dân chúng đốt đèn.
Hai má và lồng ngực đều nhiễm một tầng hồng phấn, mặt cậu xấu hổ duỗi tay lên đầu giường tìm khăn giấy, nhỏ giọng nói: "Có giấy không ạ? Bẩn..."
Trong chăn truyền ra một tiếng hừ cười, Hạ Kiêu nắm eo cậu kéo về trong chăn, dùng ngón cái quét qua tinh dịch bên khóe môi lau lên cửa huyệt cậu, một bên nhẹ nhàng đâm chọc nếp uốn trên cái miệng nhỏ, một bên xấu xa xoa nắn trên cái bụng hơi phồng lên vì ăn no của cậu.
"Anh chơi xấu." Cậu run run lên án hắn, thanh âm giống như là dòng suối nhỏ chảy qua khe đá, yếu ớt lại dễ nghe.
Hạ Kiêu há mồm cắn lên cái bụng trắng nõn mềm mại, răng nanh cắn chặt da thịt mỏng manh của vợ nhỏ, cắn đến khi cái eo cậu mềm nhũn càng thêm không kiêng nể gì, vợ nhỏ sợ ngứa sợ đau muốn tránh lại bị hắn gắt gao nắm chặt bên hông, hậu huyệt bị ngón tay dính đầy tinh dịch của chính mình ra vào càng thêm thông thuận.
Chưa từng bị đùa giỡn như vậy, Hạ Kiêu biết cậu da mặt mỏng, trên giường đều luôn yêu thương sủng nịch, lần này quả thực là hạ quyết tâm muốn bắt nạt cậu tới khóc.
Từng tiếng ủy khuất cầu xin tha thứ vang lên: "Đừng như vậy mà, đừng cắn em có được không? Ưm...Em muốn nói với dì Trình, anh bắt nạt...A!"
Hạ Kiêu bỗng nhiên từ trong chăn nhô đầu ra, siết cằm cậu bắt đầu hôn sâu, mấy từ muốn ra khỏi miệng bị nuốt ngược vào trong bụng, Diệp Chân bất ngờ không kịp đề phòng, ôm cổ hắn rơi vào trong ổ chắn. Nếu khiêu khích vừa rồi chỉ là lông chim mềm mại quét qua, vậy nụ hôn sâu tràn ngập tình dục bị kiềm nén cùng với nội tiết tố nồng đậm chính là một ngọn lửa muốn thiêu đốt tất cả.
Đầu lưỡi bị mút cắn đến phát đau, Diệp Chân sắp không thở nổi, hoa mắc ù tai nức nở giãy dụa, hậu huyệt bị tách ra, mắt cậu trừng lớn, còn chưa kịp phản ứng đã bị Hạ Kiêu ôm đứng lên, một tay nâng mông, một tay nâng đùi, dễ dàng bài trí vợ nhỏ thành tư thế phù hợp.
"Ưm...A!" Toàn thân cậu không thể giãy dụa, tiếng rên rỉ cũng bị chặn lại trong miệng, giờ phút này hoàn toàn tư thế lơ lửng bị người ta ôm lấy thao làm.
Đâm vào càng ngày càng sâu, cậu không biết thì ra sức lực Hạ Kiêu lại lớn như vậy, cơ thể hoàn toàn bị giữ lấy, đau đớn cùng với khoái cảm tê dại chồng chất, trong lòng lại nổi lên một ý nghĩ hoang đường, người đang làm tình với cậu này căn bả là một dã thú, đây mới là Hạ Kiêu chân chính, trong xương cất đầy hung ác và bá đạo, đem ôn nhu ngụy trang lúc trước quăng ra sau đầu.
Một dã thú nguyện ý vì cậu mà ôn nhu.
Diệp Chân nghĩ tới đây, nào còn có thể lo lắng oán giận hắn làm đau chính mình nữa, cậu và mẹ cậu giống nhau nhất chính là ở chỗ đều là người si tình, không sợ người khác đối xử tệ với mình, chỉ sợ người ta đối với mình quá tốt. Cậu chủ động giơ chân quấn chặt trên hông hắn, nhắm mắt mặc hắn cần gì cứ lấy.
Hạ Kiêu ôm thân thể gầy gò trong ngực, dùng sức đâm vào, chợt nghe thấy người đang chôn đầu trên hõm vai hắn phát ra một tiếng nức nở chói tai, âm cuối run run, dục tiên dục tử, dương v*t to dài nhanh chóng đâm vào chỗ mẫn cảm vừa rồi, làm cho Diệp Chân triệt để khóc thành tiếng, mới mềm nhẹ vuốt ve cánh mông cong tròn nhiều thịt của cậu, dỗ dành: "Bảo bối ngoan, đừng siết chặt như vậy."
Cậu liền cứ như vậy bị đâm đến bắn.
Diệp Chna thút thít nằm trên vai hắn khóc, thân thể trần trụi phủ một lớp mồ hôi mỏng, được màu vàng từ chiếc đèn trong phòng chiếu xuống, càng thêm trong suốt mê người, cái eo mềm mại và cánh mông run run bị nam nhân bọc trong tay xoa nắn.
"Ca ca..."
"Hửm?" Hạ Kiêu ôm cậu dựa vào đầu giường, cong môt chân, khiến cậu cứ như vậy nửa nằm sấp trên người hắn.
Hậu huyệt ướt át còn ngậm cây dương v*t nóng rực to lớn, cậu có chút sợ, vừa khóc nhè vừa cầu hắn: "Nhẹ một chút có được không? Em sợ đau, sâu quá rồi..."
Hạ Kiêu lập tức nâng hông đâm một cái nữa, hôn lên lông mi treo đầy nước mắt của cậu: "Vậy em tự mình động."
"Dạ? Em, em không muốn."
Hạ Kiêu cong môi, liếm lên vành tai mượt mà của cậu, ngậm trong miệng dùng răng nanh cọ xát, dụ dỗ cậu: "Thử một chút đi, nếu không..." Lại dùng sức đâm một cái nữa.
Diệp Chân siết chặt cánh tay hắn rầm rì một tiếng, chỉ có thể nỗ lực bắt đầu chuyển động lên xuống, tư thế cưỡi ngựa không phải là chưa từng làm qua, nhưng Hạ Kiêu phất tay mặc kệ để cậu tự mình động vẫn là lần đầu tiên, lúc ngồi xuống, vách thịt mẫn cảm siết chặt cự vật trong cơ thể, lại bởi vì trọng lực mà bị mạnh mẽ thao mở, hai tay cậu chống trên cơ bụng Hạ Kiêu, động hai cái, cảm giác trúc trắc làm cho cậu xấu hổ cắn chặt môi dưới.
"Tiếp tục." Giọng nói trầm thấp của Hạ Kiêu ra lệnh cậu, bàn tay lạ đỡ dưới mông cậu chỉ dẫn cậu chuyển động.
So với lúc trước càng thêm triền miên, bắp đùi trắng nõn kề sát tại trên tuyến nhân ngư mơ hồ của Hạ Kiêu, dương v*t cứng ngắc đi vào vừa nhanh vừa sâu, Diệp Chân theo bản năng bắt đầu rên rỉ, ánh mắt nhìn về phía Hạ Kiêu vô cùng tội nghiệp, mắt to đen bóng chứa đầy hơi nước, mang theo ý muốn cầu xin giúp đỡ.
"Ưm...Ca ca, giúp em..."
Cậu biết chỉ cần mình khóc làm nũng gọi ca ca, hắn nhất định sẽ bỏ qua cho cậu, ngay cả Kiêu nhỏ cũng rất ăn cái bộ dáng này của cậu.
Quả nhiên nam nhân thở dốc một tiếng, ôm cậu nằm sấp trên ngực, hai bàn tay to nắm chặt eo nhỏ trước sau đung đưa, càng đâm càng nhanh, giống như cái kìm sắt siết cậu không có đường lui, nam nhân còn cảm thấy đi vào chưa đủ sâu, lại nâng eo dùng sức thảo phạt bốn phía.
Thân thể mềm nhũn của vợ nhỏ nằm trên ngực hắn không ngừng hô to, lúc hắn đâm mạnh một chút liền khóc thành tiếng, tư thế này tuy rằng thoải mái không cần dùng sức, nhưng muốn lùi ra thì đều là vọng tưởng, bị hắn giam cầm chặt chẽ trong cơn tình dục.
Đâm vào vừa nhanh vừa sâu, đầu óc Diệp Chân hỗn loạn cắn lên đầu vai trước mặt, mơ hồ biết được là hắn muốn bắn, nhưng chỉ sợ Hạ Kiêu lo lắng bắn vào bên trong sẽ không dễ lấy ra, trong đầu cậu nóng lên khóc nói: "Muốn anh bắn vào trong."
Hạ Kiêu hơi ngừng lại, nhanh chóng ôm lấy cậu, nắm hai cái chân trắng nõn đâm thẳng tới cùng, hung ác thô bạo thao mấy chục cái, chạy đến chỗ sâu nhất bắn ra.
"A - - ca ca!" Cổ họng cậu cũng đã sắp rách.
Từng đợt tinh dịch bắn sâu vào bên trong cơ thể Diệp Chân, Hạ Kiêu không ngừng hôn lên đôi mắt cậu, ôn nhu gọi: "Bảo bối ngoan."
Ở lại thành phố C suốt một tuần, đa phần đều nằm trên giường làm hết mấy chuyện hạ lưu mà năm đó không dám, trên người Diệp Chân trải rộng dấu vết tình dục, dấu tay hôn ngân rậm rạp, giống như cái bánh như rải đậu.
Sáng sớm ngày trước khi trở về, Hạ Kiêu chống đầu nhìn khuôn mặt say ngủ mang theo nét trẻ con của cậu, nhìn một lúc lâu lại cúi người hôn một chút, cuộc đời này thật sự rất diệu kì, tên nhóc con năm đó làm sao có thể nghĩ đến, nhiều năm sau người mà nằm bên cạnh vẫn là quỷ thích khóc luôn muốn dính chặt ngủ cùng một cái chăn với mình trước đây chứ?
Cười nhạo một tiếng, cho nên tình yêu vốn không cần một cái ảo tưởng mơ hồ, tình yêu chân chính phải là ngay cả điểm không tốt của người ấy cũng phải tiếp nhận, Diệp Chân đơn thuần tốt bụng hắn yêu, Diệp Chân yếu đuối thích khóc hắn cũng yêu, trong trời đất này cũng chỉ có mỗi một bảo bối như vậy, độc nhất vô nhị.
Xuân đi thu đến, Diệp Chân đến cùng vẫn là con ruột của Lục Nguyên Khắc, tuy tính cách của hai cha con khác nhau một trời một vực, nhưng lúc quản lý công ty lại giống như cha cậu thuận buồm xuôi gió. Hạ Kiêu nhìn cậu ngày càng vui vẻ, cũng rất an tâm, chỉ có một việc, có đôi khi Diệp Chân còn bận rộn hơn cả hắn, hắn thật sự rất không vui.
Một năm Diệp Minh Nhu qua đời này, Diệp Chân vẫn thường xuyên thấy cảnh nhớ người, có đôi khi hai người ngồi trên sô pha xem TV, xuất hiện đoạn phim nói về tình mẹ con, tâm tình cậu sẽ rất suy sút, đôi lúc còn không nhịn được khóc nhè, Hạ Kiêu sẽ vội vàng đổi kênh, dần dà hình thành thói quen giữ lấy cái điều khiển.
Ngày tiết Thanh Minh, Hạ Kiêu đi tảo mộ với cậu, Diệp Chân ngồi xổm bên ngôi mộ nói chuyện với ba mẹ hồi lâu, lúc bắt đầu nói chuyện liên miên cằn nhằn, nói một hồi sẽ khóc nức nở không nói nữa, chỉ nhìn ảnh chụp ngẩn người, Hạ Kiêu cũng không làm phiền cậu, chờ lúc cậu muốn đi về, chân đã bị tê rần, Hạ Kiêu liền cõng cậu xuống núi.
Diệp Chân nằm trên lưng hắn, bỗng nhiên mở miệng: "Ca ca...Anh nhất định phải sống thật lâu."
Nói ngốc gì vậy?
Hạ Kiêu cười một tiếng, đáp ứng cậu: "Được, anh sẽ cố gắng sống lâu hơn em, được không?"
"Dạ." Diệp Chân gật gật đầu, ôm chặt cổ hắn lẩm bẩm một câu: "Vậy thì em yên tâm."
HOÀN
- ---------------
Editor: Lại một bộ đã được lấp xong, trong mấy bộ mình edit thì bộ này dài lắm luôn ☹(( Cảm ơn mọi người đã kiên nhẫn theo dõi, ủng hộ mình từng chương:3 Rất nhanh sẽ đào tiếp một cái hố mới nữa, mong mọi người đón đọc nhé =)))
Có góp ý gì thì mấy nàng cứ cmt nhaaaaa, để tui còn biết điều chỉnh cho mấy bộ truyện về sau