Trong phòng chỉ còn tiếng nghẹn ngào ẩn nhẫn nước mắt của Lạc Cẩm Tang, mà nói ra người khó chịu nhất lúc này chỉ ngây ngốc đứng một bên, không hề động đậy.
Khống Minh nhìn bóng lưng của Trường Ý, không dám đưa tay chạm vào người y. Chỉ thấp giọng nói: "Chọn ngày hạ táng nàng ta đi."
"Hạ táng gì chứ!" Lạc Cẩm Tang xoay đầu, đôi mắt đỏ hồng, hung hăng trừng Khống Minh, "Ta không tin! Ta không tin! Nhất định vẫn còn có cách khác! Lâm Hạo Thanh kia chẳng phải bị bắt rồi sao, Vân Hòa nhất định là vì trúng độc năm đó của ngự yêu cốc nên mới thế này! Ta đi tìm hắn, để hắn trị khỏi cho Vân Hòa!"
Nàng nói xong, lập tức đứng dậy, cất bước muốn xông ra ngoài.
Khống Minh hòa thượng nhíu mày, giữ lấy cánh tay nàng: "Ta khám bệnh cho nàng ta nhiều ngày như vậy, độc kia sớm đã không còn rồi! Nàng ta là vì thân thể đã hư hao quá nhiều......"
"Không phải!" Lạc Cẩm Tang hất tay Khống Minh ra, "Không phải! Nhất định vẫn còn cách cứu!" Nàng đẩy hắn ra, chạy ra ngoài.
Mày Khống Minh nhíu chặt, muốn đuổi theo nàng nhưng suy nghĩ vừa chuyển lại nhìn thấy bóng lưng không hề cử động của Trường Ý. Lòng hắn lập tức trầm mặc, dù sao trong ngự yêu đài, Lạc Cẩm Tang chạy đi ồn ào lớn thế nào cũng không xảy ra chuyện gì, ngược lại là người cá này......
Yên tĩnh quá mức khác thường.
"Trường Ý." Khống Minh gọi y "Người chết như đèn diệt......"
Trường Ý như cũ không có phản ứng gì.
"Trường Ý......" Khống Minh rốt cuộc không nhịn được mà chạm vào y.
Bị người khác chạm vào, Trường Ý lúc này mới hồi thần lại, y xoay đầu, nhìn Khống Minh một cái, lúc này Khống Minh mới thấy, sắc mặt của Trường Ý còn nhợt nhạt hơn cả người đã khuất nằm trên giường kia.
Thần sắc y tê liệt, trong đôi đồng tử lam băng kia, lúc này trở nên xám xịt vô thần, những người khác chưa từng thấy qua, nhưng hắn đã gặp qua, sáu năm trước, sau khi hắn cứu y từ trong dòng sông chảy xiết kia, lúc y mở mắt, cũng là ánh mắt thế này.
Trống rỗng, vô thần. Hệt như một hài tử bị bỏ rơi, không ai giúp đỡ, không chỗ nương tựa.
Khống Minh nhất thời cũng không biết phải nói thế nào. Nếu an ủi y, hắn chưa từng làm qua, nếu bảo y đối diện với thực tại, lời này lại quá tàn nhẫn. Khóe môi hắn mấp máy, cuối cùng vẫn trầm mặc thở dài một tiếng.
Không thấy hắn mở miệng, Trường Ý quay đầu, xoay người đi đến bên cạnh Kỷ Vân Hòa.
Y ngồi xuống bên người nàng, không nói lời nào, chỉ lẳng lặng nhìn nàng, nhìn thật lâu, đột nhiên giao châu trong lồng ngực y lần nữa lóe lên ánh lam rực rỡ, y cúi người, đôi môi lạnh băng dán lên đôi môi lạnh lẽo kia.
Y thử đem giao châu lần nữa tiến vào trong cơ thể này.
Nhưng Kỷ vân Hòa đã ngưng thở, hệt như rèm giường ở giường bên, gối đầu nàng đang gối, hoặc bông gòn trong tấm chăn vậy, đều không có sinh mệnh, giao châu không thể tiến vào, vẫn luôn ở trong lồng ngực y, tiến thoái lưỡng nan......
Giống hệt như y.
Tiến cũng không được mà lui cũng chẳng xong, không thể cầm lên cũng không cách nào đặt xuống.
Sắc lam lóe lên trong phòng, mái tóc dài màu bạc của y rũ bên tai nàng, hai cánh môi lạnh lẽo dính lấy nhau, ai cũng không thể sưởi ấm cho nhau thêm lần nào nữa.
Trường Ý nhắm mắt, y không chịu rời khỏi đôi môi đã không còn độ ấm này.
Sắc lam trong lồng ngực càng rực rỡ, y cố đẩy môi lưỡi nàng, muốn cường ngạnh đem giao châu tiến vào trong miệng nàng. Giao châu cũng quả nhiên bị đẩy vào, nhưng chỉ dừng lại trong miệng nàng, mặc kệ Trường Ý thôi động thế nào, cũng không tiến vào nữa.
Y vẫn như cũ không chịu buông tay.
Giao châu kia ở giữa cánh môi hai người phát ra ánh sáng màu bích lam, khiến cho căn phòng này ánh lên sắc xanh của biển cả, hệt như y đã đưa nàng tiến vào cố hương vừa quen thuộc vừa cách biệt rất lâu của y.
Khống Minh đứng trong sắc lam này rất lâu, rốt cuộc không thể nhịn được, kéo vai y, đem y kéo dậy.
Giao châu lần nữa trở về lồng ngực y, biến mất vô hình.
"Kỷ Vân Hòa chết rồi." Khống Minh nói.
Trường Ý cúi đầu, tóc dài che đi một bên mặt, nhưng không cách nào giấu đi thanh sắc ngỡ ngàng của y: "Nàng đang lừa ta."
"Nàng ta đã không còn thở nữa."
"Nàng nhất định là đang lừa ta." Trường Ý hệt như không nghe thấy lời Khống Minh nói, gần như tự độc thoại, "Trước đây nàng vì tự do, nên lừa ta đi kinh sư phục tùng Thuận Đức. Bây giờ, nàng nhất định vì để ta thả nàng đi, cho nên mới giả chết lừa ta."
Khống Minh trầm mặc.
"Nàng không muốn ta giam giữ nàng, không muốn ngây ngốc trong căn phòng này, nàng muốn rời đi......"
"Tách" một tiếng thanh thúy phát ra từ bên giường của Kỷ Vân Hòa, ban đầu Khống Minh không để ý, cho đến khi nghe thấy một tiếng "tách" này, một hạt trân châu rơi xuống giường, lăn trên mặt đất, ánh châu chói mắt, lăn nhanh đến bên chân Khống Minh.
Truyền thuyết kể rằng nước mắt người cá sẽ hóa thành châu......
Sáu năm trước, kể từ lúc hắn cứu Trường Ý cho đến nay, gì mà núi đao biển lửa, tuyệt cảnh hiểm đồ, có cái nào mà y chưa từng trải qua chứ, dù chịu thêm bao nhiêu đau đớn, chảy thêm bao nhiêu máu, vô luận trong lúc khổ sở tuyệt vọng, hắn cũng chưa từng nhìn thấy khóe mắt ướt đẫm của người cá.
Cho nên Khống Minh vẫn luôn cho rằng, nước mắt người cá sẽ hóa thành châu đều là lời nói tùy tiện, chẳng qua là tưởng tượng của con người đối với người cá thần bí mà thôi, người cá này vốn dĩ sẽ không rơi lệ.
Nhưng hóa ra......lời nói tùy tiện kia lại là thật. Chỉ là người cá này vượt quá tưởng tượng của hắn rồi.
Khống Minh nhìn y, mái tóc rủ xuống như thác, che khuất thần sắc của y, Khống Minh cũng không nhịn được mà thăm dò y: "Trường Ý, đây là nguyện vọng của nàng ta, cũng là ý trời, ngươi cũng nên......buông xuống đi......"
"Buông xuống?"
Trân châu từng hạt rơi xuống, nhưng giọng y không hề đem theo tiếng khóc, y bình tĩnh nói, chỉ là giọng hơi khàn khàn:
"Trước khi thuyết giải tộc ngự yêu, ta hỏi nàng, nếu nàng đồng ý thề rằng sau này sẽ không phản bội ta, ta liền nguyện ý tin nàng thêm lần nữa. Thực tế là......lời thề ấy dù nàng không nói, ta cũng sẽ tin nàng." Y tiếp "Nàng từng lợi dụng ta, ta cũng tin nàng, nàng từng giết ta, ta cũng tin nàng. Tất cả quá khứ, ta đều có thể buông xuống, điều ta không buông được, chỉ là......"
Y nắm chặt tay nàng, cơ hồ toàn thân đều run rẫy.
Tất cả quá khứ, y đều không để ý nữa, y giam nàng, thực ra đã không phải vì phục thù, càng không phải vì đày đọa.
Điều y buông bỏ không được, muốn giữ lại, chỉ là nàng......
Nhưng y vẫn thất bại rồi.....
Dù có cô lập đảo Hồ Tâm này bao nhiêu, phong ấn lầu các này dày thế nào, y giám sát tỉ mỉ, cẩn thận ra sao. Y vẫn không giữ được nàng lại......
Gian phòng yên ắng hồi lâu, cuối cùng, chỉ nghe thấy Trường Ý run rẫy nói:
"Nàng tự do rồi......"
Hệt như gió tuyết cõi Bắc này, thoải mái lơ lửng giữa đất trời, thuận theo gió mà bay đi, không chịu bất kì ràng buộc nào.
......
Giữa tuyết to dày đặc, Lạc Cẩm Tang đi vào như một cơn lốc, điên cuồng đi về địa lao giam giữ Lâm Hạo Thanh. Trong lúc khẩn trương thậm chí quên cả ẩn thân, trực tiếp xông vào địa lao, người gác cửa vốn muốn chặn nàng lại, nhưng nhìn thấy nàng cũng không thực sự chặn lại, chỉ hô hai tiếng, theo sau nàng tiến vào.
"Lạc cô nương! Lạc cô nương! Ngươi muốn gì chỉ cần nói với bọn cấp dưới một tiếng là được a!"
Lạc Cẩm Tang cũng không quay đầu lại, đi thẳng đến nơi sâu nhất trong địa lao——nhìn về hướng địa lao giam Lâm Hạo Thanh.
Địa lao âm u ẩm ướt, cõi Bắc rất lạnh, trên mặt đất trong ngục kết chút băng, Lạc Cẩm Tang chạy nhanh, có lúc loạng choạng hai bước ngã xuống, chật vật chạy đến trước cửa ngục, nàng đẩy cửa ra, ra lệnh cho nam tử ngồi bên trong: "Mau đưa giải dược ra!"
Nam tử áo xanh trong ngục khẽ quay đầu nhìn nàng, bị giam vài ngày, cũng không thấy hắn có chút hỗn loạn nào, hắn trấn định hỏi nàng: "Giải dược gì?"
"Giải dược trên người Vân Hòa! Lão cốc chủ hạ độc trên người tỉ ấy! Nay tỉ ấy sắp chết rồi......" Nàng hoảng loạn nói.
Nam tử nghe xong, lúc này thân hình khẽ động, lập tức đứng lên.
"Ngươi nói cái gì?"
"Vân Hòa......Kỷ Vân Hòa tỉ ấy......chết rồi......"