Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



"Thằng nhóc, dám khi dễ muội muội, muốn chết có phải hay không?" Giọng Đỗ Trọng phẫn nộ từ phía sau mấy tên du côn vang lên, bọn họ còn chưa kịp xoay người đã bị Đỗ Trọng hung hăng đánh một quyền.


"Lần trước ta không tóm được, lần này còn dám tới, ta đánh chết các ngươi!" Đỗ Trọng cảm thấy dùng nắm tay còn chưa đủ, ngay cả chân cũng dùng tới.


Xưa nay Đỗ Trọng ở thành Bá Lăng không phải dễ chọc, hồi nhỏ còn là đứa trẻ cầm đầu. Hắn và Trần Thủy Tô đi tới y quán mới biết phu tử các nàng đã rời đi, liền nhanh chân đi tới khách điếm, vừa vặn nhìn thấy mấy du côn kéo muội muội vào trong ngỏ hẻm nhỏ. Đỗ Trọng làm sao có thể tha thứ cho mấy thằng nhãi con khi dễ muội muội?


Lập tức hắn cầm quần áo trong tay, xoắn tay áo lên nhảy vào ngỏ hẻm nhỏ, hung hăng đánh mấy tên du côn đến mờ mịt không kịp xoay sở.


Đây là làm sao đụng tới hán tử cuồng dã?


"Các huynh đệ, xử tên xú tiểu tử xen vào việc của người khác trước!"


Lão Đại du côn bị đánh sưng nửa mặt, hung tợn ra lệnh.


"Vâng, lão Đại!"


Vì thế nhóm du côn đều nhắm ngay Đỗ Trọng.


"Ca ca cẩn thận!" Đỗ Nhược vội vã hô một tiếng.


Trần Thủy Tô lặng yên kéo Đỗ Nhược qua một bên, vội la lên: "Ngươi rốt cuộc là trêu chọc đến ai, mau tới nơi này, ta bảo hộ ngươi!"


"Sợ các ngươi sao!" Đỗ Trọng lẫm liệt vừa quát, vừa xiết chặt nắm tay, nghênh hướng đám du côn.


Dám động đến muội muội hắn! Quả thực không muốn sống nữa!


Đỗ Trọng đang lo một bụng oán khí không có chỗ phát, vừa lúc gặp đám nhãi con này, đánh thì đánh, ai sợ ai?


Thế là, mấy tên du côn lúc nãy không có chú ý tới Đỗ Trọng, cho nên mới bị hung hăng đánh vài cái, hiện tại mấy người đánh một người, Đỗ Trọng dù dũng mãnh cũng bị vây lại rơi vào yếu thế, trên mặt cũng ăn mấy đấm.


"Trọng ca ca, đánh! Đánh chết bọn họ!" Trần Thủy Tô ở bên cạnh hò hét một câu.


Đỗ Nhược vội vàng lôi kéo Trần Thủy Tô thối lui đến cửa hẻm, nàng biết ca ca có đánh tiếp chỉ có thiệt thòi, nàng ở đầu hẻm hô lớn: "Quan sai đại ca, nơi này có người đánh nhau gây chuyện, ngươi mau tới nhìn một cái!"


Trần Thủy Tô ngạc nhiên một chút, bên ngoài cũng không nhìn thấy quan sai nào.


"Thủy Tô, mau tới đây, đừng ngăn lối quan sai đại ca đi vào!" Đỗ Nhược kéo Trần Thủy Tô đến trước người, đưa cho nàng một cái ánh mắt.


Cuối cùng Trần Thủy Tô cũng hiểu ý, vội vàng lớn tiếng nói: "Đúng! Đúng! Đúng! Quan sai đại ca, mau tới bắt những người này!"


Vốn đánh nhau là biết làm sai, mấy tên du côn nghe thấy có quan sai lại đây, đành phải thôi, cho nhau ánh mắt rồi bỏ chạy không thấy tăm hơi.


Đỗ Trọng xoa vết bầm xanh tím trên mặt đi tới, thân thiết nhìn Đỗ Nhược, "Muội muội, có bị thương không?"


Đỗ Nhược lắc lắc đầu, hiện tại không phải thời điểm nói việc này, nếu không sớm ra khỏi thành, chỉ sợ tiểu cô nương kia là sẽ chết ở đây.


"Ca ca, chúng ta mau quay về khách điếm, dọn dẹp một chút rồi rời khỏi thành Lương Châu."


"Đã xảy ra chuyện gì?" Đỗ Trọng bối rối hỏi một câu.


Đỗ Nhược nghiêm mặt nói: "Ngày hôm qua chúng ta cứu vị đại t kia chính là tam phu nhân của Thái Thú, nàng đã cắn lưỡi tự sát, nếu bị Thái Thú tìm được tiểu cô nương kia, chỉ sợ tiểu cô nương cũng không thoát được con đường chết."


"Chúng ta có phải hay không dính vào chuyện đại sự?" Tuy rằng Đỗ Trọng như lọt vào trong sương mù, nhưng hắn biết, có chút chuyện không tốt như hình với bóng muốn bỏ cũng không được.


Trần Thủy Tô nghe xong kinh hãi, "Thành Lương Châu không an toàn, tiểu Nhược ngươi sớm một chút rời đi cũng tốt! Trọng ca ca, chúng ta mau trở về dọn dẹp một chút! Lập tức rời đi!"


Đỗ Trọng chỉ có thể gật đầu tán thành với mọi người, tính toán việc này, chỉ cầu sớm trở về thành Bá Lăng, sớm đi đến Linh Xu Viện mới là bảo hộ tốt nhất.


"Ca ca, nếu chốc lát phu tử hỏi vết thương trên mặt ngươi, ngàn vạn lần đừng nói đến chuyện liên quan ta." Đỗ Nhược nói một câu trên đường đi.


Đỗ Trọng lắc đầu nói: "Ta không biết các ngươi rốt cuộc chọc người nào ở Lâm Hoài, hôm nay ta nhất định phải tìm phu tử để hỏi rành mạch."


"Ca ca! Cầu ngươi! Việc này trở lại Bá Lăng ta sẽ nói tỉ mỉ với ngươi, được không?" Đỗ Nhược kéo ống tay áo Đỗ Trọng, khẩn cầu nhìn hắn.


"Muội muội... Nhưng mà..."


Trần Thủy Tô kéo Đỗ Trọng, "Trọng ca ca, tiểu Nhược nói không sai, chờ trở lại Bá Lăng an toàn, nói việc này sau cũng không muộn a."


Đỗ Nhược cảm kích nhìn thoáng qua Trần Thủy Tô.


Trần Thủy Tô tiếp tục nói: "Đúng vậy, hiện tại dù ngươi biết là ai, cũng không thể đi Lâm Hoài tính sổ?"


Đỗ Trọng nghĩ nghĩ, cảm thấy Trần Thủy Tô nói có chút đạo lý, lại nghĩ đến lời muội muội vừa nói, chỉ cảm thấy tim đập nhanh lợi hại, lập tức không kiên trì nữa mà lẳng lặng gật đầu.


Đỗ Nhược thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười, "Chúng ta mau quay về khách điếm đi."


Khi ba người về tới khách điếm, Thương Thanh Đại đã dùng nước màu và da vụn hóa trang cho gương mặt Uyển nhi thành vết thương giả.


Đỗ Trọng kinh hô: "Hôm qua còn không có bị thương thành như vậy, hôm nay như thế nào thành như vậy?"


Thương Thanh Đại thoáng nhìn trên mặt hắn xanh tím, "Hôm nay ngươi cũng không tốt lắm, sao đi ra ngoài một chuyến lại thành như vậy?" Nói xong, nàng theo bản năng nhìn về phía Đỗ Nhược, cảm thấy ba người bọn họ dường như có việc gạt nàng.


Đỗ Nhược tiến lên, cười nói: "Hôm nay ca ca ở trên đường cùng một hán tử say rượu cãi nhau, bị người ta đánh vài cái, phu tử, không sao đâu." Nói xong, nàng vội vàng chuyển đề tài, "Trên mặt Uyển nhi có vết thương giống như thật, phu tử, việc này không nên chậm trễ, chúng ta mau chút rời khỏi thành đi."


"Ân." Thương Thanh Đại khẽ gật đầu, lại nhìn Trần Thủy Tô vội vàng đi lướt qua.


Ngày thường nha đầu kia là nói nhiều nhất, hiện tại một câu cũng không nói, vào nhà liền lẳng lặng ở bên cạnh thu thập hành lý, thật là kỳ quái.


Nhưng hiện tại cũng không phải là thời điểm truy vấn, nàng ôm lấy Uyển nhi, "Chúng ta mau chút ra khỏi thành."


"Vâng, phu tử."


Quả nhiên, khi xe ngựa đi được đến cửa thành, phủ Thái Thú đã dán bố cáo, truy tìm Lục tiểu thư mất tích.


Thế nhưng Thương Thanh Đại hóa trang miệng vết thương thật sự là giống thực, sớm nhìn không ra bộ dáng nguyên bản của Uyển nhi, còn xem là đứa nhỏ bị vết thương mưng mủ đáng thương, quân lính tiến lên kiểm tra cũng không dám nhìn nhiều, chỉ cảm thấy tanh hôi khó ngửi, liền thúc giục bọn họ mau chút ra khỏi thành.


Đỗ Trọng đánh xe chậm rãi mà đi, đến khi thành Lương Châu đã mơ hồ lọt lại phía sau, hắn mới đẩy nhanh tốc độ xe ngựa, thẳng đến trời chiều ngã về tây mới ngừng lại ở bờ sông.


Đỗ Trọng từ trên mã xa nhảy xuống, cởi dây cương con ngựa ra, dắt ngựa đến bờ sông uống nước.


Thừa dịp nghỉ tạm một lát này, Thương Thanh Đại ôm Uyển nhi xuống xe ngựa, "A Nhược, đến, giúp ta một chút."


"Vâng, phu tử."


Trần Thủy Tô nhìn nhìn sắc trời, lại nhìn nhìn con đường phía trước, tính tính hành trình, hôm nay khi trời tối, chỉ sợ cũng không đến kịp trấn nhỏ kế tiếp để nghỉ ngơi.


Nàng đi tới bên người Đỗ Trọng, giận dữ nói: "Trọng ca ca, đêm nay chúng ta sợ là phải đói bụng."


Đỗ Trọng cười nói: "Có ta ở đây, làm sao để ngươi đói bụng? Giúp ta giữ con ngựa!"


Trần Thủy Tô cầm dây cương, có chút lo lắng, "Con ngựa này nếu đột nhiên chạy thì làm sao bây giờ?"


"Ngươi đừng đột nhiên biến thành nha đầu điên dọa đến nó, nó tự nhiên sẽ ngoan ngoãn!" Đỗ Trọng trêu ghẹo một câu, liền động thủ cởi ngoại bào xuống, thử bước xuống giữa sông một chút.


"Con ngựa ngoan, con ngựa ngoan, ngoan ngoãn uống nước." Trần Thủy Tô biết, Đỗ Trọng đây là đi bắt cá đi, nhưng nàng vẫn sợ hãi, vội vàng thuận thuận vuốt bờm con ngựa.


Thương Thanh Đại cẩn thận để Uyển nhi ở bờ sông, ôn nhu nói: "Uyển nhi đừng sợ, tẩy rửa nước màu, da vụn trên mặt, ngươi sẽ thoải mái một ít."


Đỗ Nhược xoắn tay áo lên, vốc lên một ít nước, cẩn thận lau mặt cho Uyển nhi, "Uyển nhi đừng nhúc nhích, ta giúp ngươi tẩy rửa."


Trong vòng một ngày Uyển nhi đã trải qua nhiều việc như vậy, hiện tại cũng không náo loạn, nhưng trong hốc mắt luôn có nước mắt đảo quanh, người xem đều thấy đau lòng.


Thương Thanh Đại cũng đưa tay giúp Đỗ Nhược cùng nhau rửa sạch mặt cho Uyển nhi, lơ đãng thấy trên cánh tay Đỗ Nhược có dấu tay màu đỏ tươi, nàng nghĩ đến trên mặt Đỗ Trọng xanh tím, đột nhiên nghĩ tới cái gì, kinh ngạc đứng cứng đờ tại chỗ.


"Tẩy xong rồi." Đỗ Nhược dùng ống tay áo lau sạch nước trên mặt Uyển nhi, xoay người bế nàng đứng lên, nhìn về phía Thương Thanh Đại, "Phu tử, bờ sông lạnh, chúng ta vẫn là nên đi về trong xe ngựa nghỉ ngơi đi."


"Được." Giọng Thương Thanh Đại có chút khàn khàn, nàng lẳng lặng đi theo Đỗ Nhược về tới phía sau xe ngựa, nhìn thấy Đỗ Nhược cẩn thận đem Uyển nhi đặt ở trong xe ngựa.


"Phu tử, lên xe nghỉ ngơi đi." Đỗ Nhược mỉm cười vén màn xe, chuẩn bị giúp Thương Thanh Đại lên xe.


Thương Thanh Đại cầm tay trái đang vén màn của nàng, lắc đầu nói: "Đi theo ta."


"Được."


Từ chỗ xe ngựa lại đi đến bờ sông, Thương Thanh Đại vẫn gắt gao nắm chặt tay Đỗ Nhược, thân mình lại nhẹ nhàng run rẩy.


"Phu tử, ngươi làm sao vậy?" Đỗ Nhược ôn nhu hỏi.


Thương Thanh Đại gục đầu xuống, đau lòng vén ống tay áo Đỗ Nhược lên, Đỗ Nhược cuống quýt đè lại tay nàng, gấp giọng nói: "Phu tử, ta không sao."


"Ta là đại phu, ngươi có sao hay không, ta nói mới tính, không phải sao?" Đôi mắt Thương Thanh Đại đã hồng, nàng ngẩng đầu lên, còn nghiêm túc hỏi, "Hôm nay là ai đả thương ngươi?"


Đỗ Nhược khẽ cười nói: "Phu tử, ta không phải vẫn tốt sao?"


"Vẫn tốt?" Thương Thanh Đại tránh tay Đỗ Nhược, đột nhiên kéo ống tay áo nàng lên, mặt trên là dấu tay màu đỏ tươi phá lệ chói mắt, "Vậy ngươi nói cho ta biết, đây là người nào lưu lại?"


"Ca ca đã đánh những người đó đi rồi, ngày sau ta sẽ càng cẩn thận." Đỗ Nhược từ từ nói một câu, vội vàng nắm chặt tay phu tử, "Phu tử, vết bầm này sẽ hết thôi."


"Hắn vẫn không chịu buông tha ngươi!" Thương Thanh Đại hung hăng cắn răng, nước mắt bỗng dưng trào ra hốc mắt, "Là ta làm liên lụy đến ngươi, A Nhược..."


"Phu tử." Đỗ Nhược nâng tay phải còn đang băng bó lên, đầu ngón tay lau đi từng giọt nước mắt trên mặt phu tử, nàng xem đến đau lòng, nói chuyện càng thêm thâm tình, "Tay phải bị thương, ta tin tưởng Lan tiên sinh sẽ trị khỏi cho ta, cho dù hành y không được nữa, ta còn có tay trái, nếu tay trái cũng không giữ được..." Đỗ Nhược hơi hơi ngừng lại, nàng đem tay Thương Thanh Đại đặt lên ngực mình, "Chỉ cần nhân tâm bất tử, chẳng sợ ta chỉ có thể ngao dược, bốc thuốc, coi như ta cũng hành nghề y cứu người a."


"Ngốc!"


"A."


Đỗ Nhược cười đến sáng ngời, nhưng cũng cười đến thản nhiên.


Đầu ngón tay Thương Thanh Đại lén lút vẽ vòng tròn trên ngực Đỗ Nhược, "Nếu hai tay ngươi mất, ta đây sau này làm sao bây giờ?"


Đỗ Nhược cười nói: "Về sau phu tử xem bệnh, ta bốc thuốc là được!"


"Không phải cái này..." Thương Thanh Đại thấp giọng giận một câu.


Đỗ Nhược ngạc nhiên một chút, bỗng dưng giật mình cười, trên mặt lại có thêm hai đóa ửng đỏ, ánh nắng chiều nhợt nhạt chiếu vào, thật là đốt mắt.


Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Đỗ ca ca cũng không phải ăn chay ~~ đương nhiên, tin tưởng mọi người cũng có thể xem hiểu nguyên nhân vì sao tiểu Nhược đỏ mặt ~

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK