Bảo hộp phủ một sắc xanh biếc, trong suốt, có thể thấp thoáng thấy được nửa khối ngọc thạch ở bên trong.
Ngọc thạch này chỉ nhỏ bằng ngón cái, ảm đạm không hề có một tia ánh sáng, nói là nửa khối ngọc thật ra chỉ là một góc của cả hòn ngọc hoàn chỉnh.
Trên đỉnh ngọc thạch, mơ hồ có chữ ‘ Mạc ’, rất khó nhận thấy.
Hô hấp Thiên Tình dừng lại, hắn bước về trước, muốn nhận bảo hộp.
Minh Phi ngăn hắn lại, nói: “Thiên Tình, thể chất ngươi đặc thù, có Viêm nhị hạc nóng rực lại thêm thần thú Phục Long cực bá đạo.
Đây chỉ là một góc của yếu ớt của Cương Mão, không chịu nổi ngươi chạm vào.
Ngươi phải nghĩ cho kỹ, một khi chạm vào Cương Mão này sẽ lập tức hôi phi yên diệt.”
Trong mắt Thiên Tình có nỗi niềm đau xót chợt lướt qua, hắn lui về sau nói: “…… Ta sẽ không chạm vào.”
Minh Thị nói: “Chờ hôm nay hai người bọn ta xong công việc, chắc chắn sẽ tự mình đem Cương Mão này đưa đến Vọng Tình phong.”
“Làm phiền rồi.”
Minh Phi nói: “Nếu không còn chuyện gì nữa, bọn ta muốn đi sửa sang lại hậu viên.”
Thiên Tình gật đầu, vừa muốn cùng hai người họ cáo biệt.
Đúng lúc này, Lâm Tử Sơ đứng ở một bên bỗng nhiên nói: “Chậm đã.”
Ánh mắt của ba người đồng thời nhìn qua.
Lâm Tử Sơ dừng một chút.
Y không biết chính mình làm như vậy, rốt cuộc là vì cái gì.
Có lẽ bởi vì nhìn thấy Thiên Tình đối với Cương Mão, lộ ra biểu tình tiếc nuối mà cảm xúc đó khiến mình đau lòng.
Cũng có thể là, Lâm Tử Sơ nghe được có khả năng Thiên Tình sẽ nữ tử khác thành thân…… Y chung quy là…… không có cách nào thản nhiên giương mắt nhìn người mình yêu nhất đau khổ.
Lâm Tử Sơ khép đôi mắt rồi lại mở ra, y nói:
“…… Cương Mão này có hai thuộctính hàn và mộc, Thiên Tình không thể chạm vào.
Nhưng ta có Hàn Long Ngọa Tuyết Thể có thể thay nhị vị đem này Cương Mão đến Vọng Tình phong.”
“Cái gì?” Thiên Tình không dám tin, dùng ánh mắt dò hỏi mà nhìn tỷ muội Minh Thị, Minh Phi.
Hai nàng đương nhiên đã nghe nói qua ‘ Hàn Long Ngọa Tuyết Thể ’, biết được loại thể chất đó vừa hàn lại vừa mộc, quả thực rất thích hợp với khối Cương Mão này.
Không đợi Thiên Tình hỏi, hai người đồng thời gật đầu.
Thiên Tình đại hỉ, nói: “Lâm Tử Sơ, ngươi quả thật là người tốt.”
Lâm Tử Sơ nhìn đôi mắt vui sướng của Thiên Tình, lồng ngực giống như có thứ tình cảm nào đó vỡ ra, dâng lên cổ họng.
Y luôn muốn ôm chặt lấy Thiên Tình, muốn nói cho hắn biết, mình tưởng niệm hắn đến thế nào…… yêu hắn đến thế nào……
Nhưng mà bất luận nội tâm Lâm Tử Sơ có bao nhiêu kích động, trên khuôn mặt vẫn không thể bộc lộ ra.
Thiên Tình kích động trong chốc lát, sau đó kiên định nói: “Việc này không thể chậm trễ, hiện tại chúng ta liền đi Vọng Tình phong.”
Hắn nắm lấy tay Lâm Tử Sơ, sốt sắng mà nói: “Mau…… Mau giúp ta cầm lấy.”
Lâm Tử Sơ nhẹ nhàng gật đầu, nói: “Đều đáp ứng ngươi.”
Hai người lại ngồi trên lưng Tiểu Mi rời khỏi Bạch Tàng Tiên Điện.
Đôi mắt Thiên Tình nhìn chằm chằm bảo hộp trong tay Lâm Tử Sơ, không nói một lời.
Bốn phía cây cỏ đều ngã về sau, những ngọn núi trải dài như những tấm lưng gồ ghề của dã thú.
Bên tai chỉ còn nghe được tiếng gió vụt qua.
Lâm Tử Sơ rũ mắt xuống dưới, khi mở miệng, thanh âm đã khàn khàn.
“…… Thiên Tình.”
“……”
“Vì sao ngươi lại nói, chỉ cần chủ nhân của khối Cương Mão này?” Lâm Tử Sơ nhẹ giọng hỏi: “Ta nghe nói, ngươi trúng Quang Âm Tư Thử của Bách Nhẫn tông chủ, ‘ dù gặp lại cũng chẳng nhận ra ’, ta muốn hỏi ngươi, rốt cuộc ngươi còn nhớ những gì?”
“Ngươi biết được cũng không ít ha.” Thiên Tình dừng một chút, khổ sở mà nói: “…… Những chuyện ta nhớ được không nhiều.”
“Vậy làm sao ngươi biết người bản thân đã quên đi chính là chủ nhân của Cương Mão này?”
“…… Ta cảm giác vậy.” Thiên Tình thở dài, nói: “Nếu cảm giác của ta là sai, thì ta cũng không còn cách nào.”
Lâm Tử Sơ tạm dừng một khắc, nói: “Phượng Tiên Quân gần đây, cứ hơn một tháng sẽ đến bái phỏng Bách Nhẫn tông chủ, chỉ sợ có liên quan đến ‘ dù gặp lại cũng chẳng nhận ra ’.”
Thiên Tình mở miệng, vừa muốn nói chuyện, bỗng nhiên ý thức được cái gì đó, hắn nhướng mày: “Vì cái gì ngươi muốn biết thì ta phải nói?”
“Ngươi không cần phải nói với ta, ta chỉ là tùy tiện đoán mà thôi.” Lâm Tử Sơ nhẹ giọng cười cười, nhưng mà biểu tình rất nhanh lại trở nên nghiêm túc.
Y nói: “…… Phượng Tiên Quân lợi hại như thế, tất nhiên có biện pháp giúp ngươi khôi phục ký ức.”
Không biết vì, Thiên Tình lại nhăn này, thật ra sâu trong nội tâm hắn rất kháng cự việc Lâm Tử Sơ khen Phượng Chiêu Minh.
Hắn mạnh mẽ áp xuống lửa giận trong lòng, nói: “Hừ, thì sao.”
“Một khi đã như vậy,” Lâm Tử Sơ nói: “Nếu một ngày kia, ngươi khôi phục ký ức, nhớ được chủ nhân của khối Cương Mão này, nhưng lại phát hiện…… Hắn không giống như ngươi tưởng tượng, thì ngươi sẽ như thế nào?”
“Nói nghe thử”
Lâm Tử Sơ hầu kết lăn lộn, nói: “Tỷ như…… chủ nhân của Cương Mão này có tướng mạo xấu xí ——”
Lời còn chưa dứt, Thiên Tình liền cười nhạo một tiếng, xen lời y: “Thì đã sao.”
Bị đánh gãy lời Lâm Tử Sơ cũng không chút để ý, tiếp tục nói: “Lại tỷ như, người nọ là nam tử?”
Thiên Tình nói: “Ta mới không thèm quan tâm.”
“…… Lại nếu, người nọ bị bệnh quấn thân, không còn sống được bao lâu?”
Lúc này, Thiên Tình không lập tức trả lời, hắn trầm mặc.
Lâm Tử Sơ ngồi ở một bên nhẹ nuốt ực một cái, tựa như sống một ngày bằng một năm, sông cạn đá mòn chờ đợi người này trả lời.
Không biết qua bao lâu, Thiên Tình nhẹ giọng thở dài.
Hắn nói: “Giả dụ thật sự như thế……”
Nói xong mấy chữ này, Thiên Tình dừng lại, hắn có chút mờ mịt nhìn Lâm Tử Sơ, lẩm bẩm: “Ta vì cái gì phải nói cho ngươi biết? Kỳ quái, ta thế nhưng lại không bài xích lời nói của ngươi.”
Lâm Tử Sơ ra vẻ trấn định mà nhìn Thiên Tình.
“Ngươi biết không,” Thiên Tình nói: “Mười năm trước, khi ta trở lại Chính Dương Tiên Tông, lúc tỉnh dậy trong nháy mắt, ta liền phát hiện bản thân đã quên một người.
Ta biết ta đã quên, lại không thể nghĩ ra đã quên đi cái gì, chỉ còn một thứ cảm tình sót lại quanh quẩn trong trái tim ta khiến ta biết, ta tuyệt đối không thể quên, ta nhất định phải tìm được y.”
Lâm Tử Sơ cố gắng nhịn xuống áo chế thân thể đang run rẩy, không nói một lời.
“Ta cảm thấy, có lẻ ta đã từng đem mệnh giao cho người kia.”
“……”
Thiên Tình nói: “Ta có thể đem mạng mình giao cho y, còn có gì không được? Chẳng ngại y không sống được bao lâu.
Ta cũng chỉ muốn gặp y một lần.”
Lâm Tử Sơ giơ tay sờ đôi mắt, nhẹ giọng nói: “Nếu người nọ đứng trước mặt, ngươi có thể nhận ra sao?”
“Sao ngươi lại nhiều nếu như quá vậy.” Thiên Tình cả giận, vừa muốn phản bác.
Đúng lúc này, bốn phía bỗng nhiên xuất hiện một cổ linh lực cuồn cuộn.
Lâm Tử Sơ chỉ cảm thấy phía sau lưng bị thắt lại, đỉnh đầu giống như có thứ gì đó nặng trĩu đang đè xuống.
Y ngửa đầu hướng về phía trước.
Thấy một hồng bào tu sĩ bỗng nhiên xuất hiện.
Hắn vô thanh vô tức nhìn hai người.
Cũng không có hành động, chỉ là toả ra khí thế tung hoành thiên hạ.
Lâm Tử Sơ liền không nói thành lời.
Hồng bào tu sĩ kia cúi đầu nhìn xuống, cái nhìn bễ nghễ chúng sinh.
Một đôi mắt cô độc, thật mau quét qua hai người, sau đó ngừng ở trên người Thiên Tình.
Lẳng lặng nhìn trong chốc lát, tu sĩ này mở miệng gọi:
“Thiên Tình.”
Thanh âm vững vàng, bình tĩnh và điềm đạm
Thiên Tình "ách" một tiếng, sờ sờ đầu viên hầu, nói: “Tiểu Mi, dừng lại.”
Sau đó chắp tay nói: “Sư tôn.”
Thì ra hồng bào tu sĩ này, chính là tiên quân đứng đầu Chính Dương Tiên Tông, Phượng Chiêu Minh.
Thế nhân ít người biết Phượng Chiêu Minh nổi danh thiên hạ, lại là một nam tử tuổi trẻ, anh tuấn như thế.
Hắn biết rõ Thiên Tình trốn học, lại không mở miệng quở trách, chỉ nói:
“Theo bổn quân về Trấn Uế phong.”
“……” Thiên Tình nhíu mày, hỏi: “Để làm gì?”
“Dẫn Long, Hàng Long.”
Phượng Tiên Quân tính cách lãnh đạm, trầm mặc ít lời, nhẹ nhàng bâng quơ nói..
Danh Sách Chương: