Nước X, thành phố S.
Sân bay.
Trong tay nhóm phóng viên đã cầm sẵn camera, mắt như được gắn đèn pha, nhìn chằm chằm vào chỗ cửa ra, cứ liên tục nháy máy.
Mỗi năm, cứ tới tháng ba là ở đây tổ chức một buổi liên hoan phim, thành phố này sẽ trở nên náo nhiệt. Vô số những ngôi sao nổi tiếng và các ông chủ lớn trên thế giới sẽ tập trung lại nơi đây, nếu bạn đi đường gặp được một người lạ mặt, có khi đó cũng là một đại diện cho nhãn hàng quốc tế đấy.
Lúc này, là thời điểm sân bay tập trung nhiều người nhất.
Nhóm phóng viên đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội lần này.
Rất nhiều người tới từ đất nước khác nhau, cho dù là màu da không giống nhau thì nhóm phóng viên đó cũng đứng lẫn lộn vào nhau đợi ở cửa sân bay, nhìn chằm chằm vào dòng người đi tới đi lui.
Nếu lúc này có thể gặp được một minh tinh đi tới, thậm chí còn được phỏng vấn minh tinh đó thì việc thăng chức, tăng tiền lương, tiền thưởng không thành vấn đề.
Âm thanh rõ ràng ngọt ngào vang lên, cửa máy bay bắt đầu mở, đoàn người đi ra.
Lần này, đoàn làm phim
cùng nhau tới dự liên hoan phim. Một đám người đi ra, đương nhiên sẽ hấp dẫn ánh mắt của nhóm phóng viên, người đi đầu tiên chính là đạo diễn Vương, tiếng bấm máy ảnh vang lên liên tục, đèn flash cũng nháy liên hồi.
Nhưng mà đạo diễn Vương cũng chỉ là một đạo diễn, mức độ nổi tiếng của người Châu Á với người Châu Âu không được cao, hơn nữa ông còn đeo cả kính râm, cũng không có ai ngay lần đầu tiên đã nhận ra ông.
Đây là lần đầu tiên Từ Tuệ Lâm xuất hiện ở nước ngoài, cũng không có sức ảnh hưởng gì lớn, chụp hai tấm ảnh thì thôi.
Họ vẫn còn muốn giữ cuộn phim lâu chút để chụp nhiều ảnh hơn.
Nhưng đối với những phóng viên tới từ Châu Á, bọn họ mới quét mắt một cái liền cảm thấy hưng phấn. Ánh mắt của bọn họ dường như còn sáng hơn, một đám người ở phía sau cũng nhanh chóng liếc mắt qua: " Là đạo diễn Vương. "
Trong thời gian này bộ phim đạo diễn Vương quay là phim gì, là
đấy! Bệ hạ còn là diễn viên chính của phim nữa.
Cậu vừa nói xong lời này thì lại nghe thấy một người nước ngoài đang bập bẹ nói tiếng Trung: " Đạo, diễn, Vương? "
Hắn nhìn chằm chằm vào đạo diễn Vương trong chốc lát, sau đó như bị điện giật mà hét to lên: " A, Cố!! "
Vừa lúc Ôn Nhan vừa trả lời câu hỏi của một phóng viên trong nước xong thì nghe thấy tiếng hét này, một người đàn ông Châu Âu là phóng viên đột nhiên thét lên một tiếng chói tai. Sau đó, hắn khiêng theo máy quay của mình mà chạy về hướng này: " Là Cố!! "
Ôn Nhan vừa mới bước một bước, đột nhiên nheo mắt lại, tự dưng cô rất muốn đẩy người đi bên cạnh mình ra phía sau.
Lúc sau, nhờ tiếng hét của hắn mà cả sân bay giống như bùng nổ.
Mấy phóng viên người Châu Âu đang lười biếng đứng ở một bên đột nhiên nghe thấy tiếng hét này thì như ăn phải thuốc kích thích vậy. Ánh mắt nhanh chóng xác định mục tiêu, một đám người từng chút từng chút vây lấy, microphione và camera thi nhau chĩa về phía Ôn Nhan.
" A! Cố!! Ở bên này. "
" Cố, đối với liên hoan phim lần này, anh có lòng tin mình được giải không? "
" Cố, lần này anh tới đây tham gia liên hoan phim quốc tế, anh có điều gì muốn nói không? "
" Cố, nghe nói anh đã có vị hôn thê, không biết tin này là thật hay giả đây? "
Phía sau vành tai cô có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp, Ôn Nhan ý thức được khoảng cách này cũng quá mức thân mật rồi. Cô yên lặng hơi nhích về phía bên kia một chút.
Thế mà còn nói có thể bảo vệ tốt sao...
Đôi môi mỏng của Cố Cảnh Ngự gợi lên ý cười lịch sự, anh vừa trả lời câu hỏi của phóng viên, vừa đi theo lối đi mà bảo vệ đã mở đường sẵn ở phía trước, một tay anh chuẩn xác ôm lấy hông cô, nói: " Đúng, tôi đúng là đã có vị hôn thê. "
"... "
Phóng viên đều là những người có đôi mắt khá sắc bén, Cố Cảnh Ngự mới đưa tay ôm lấy eo Ôn Nhan, ấn đường Ôn Nhan đã giật một cái.
Quả nhiên, vào giây tiếp theo, bỗng có một phóng viên người nước ngoài hét lên: " Ôi! Ôi trời ơi! Cố! Anh và cô gái bên cạnh có quan hệ gì đây? Sao anh lại ôm eo cô gái này? Đây chính là vị hôn thê của anh sao? "
" Hai người đang trong thời gian tìm hiểu nhau sao? "
Những phóng viên khác cũng bắt đầu chú ý tới vấn đề này, nháy mắt như muốn bùng nổ.
Cố Cảnh Ngự lúc đầu còn không để tâm lắm, đột nhiên anh lại cười một cái, ôm cô chặt thêm một chút, anh cúi đầu, cũng không quan tâm xem có ai để ý tới sự nghiêm túc của anh dành cho Ôn Nhan hay không: " Đúng vậy, đây chính là vị hôn thê của tôi, tiểu thư Ôn Nhan. "
Khóe miệng Ôn Nhan hơi giương lên, cô vẫn duy trì một nụ cười lịch sự và lễ độ, nụ cười chẳng có chút thay đổi nào nhưng trong ánh mắt thì ý cười càng sâu hơn, sự ngọt ngào không thể giấu được.
Làm gì có ai không thích sự công khai như thế này.
" Ôi Chúa ơi! "
Không khí nháy mắt như bị thiêu đốt, truyền thông nước ngoài bắt đầu ồ lên một tiếng.
Trong phần thông tin quốc tế đã đưa tin, diễn viên điện ảnh Cố Cảnh Ngự đã tự thừa nhận mình có vị hôn thê. Có không ít fan bắt đầu lần mò đi xem đoạn video đó, thông tin này thiếu chút nữa thì bùng nổ cả giới truyền thông nước ngoài.
Nhưng trong thời gian gần đây Cố Cảnh Ngự không hề ra nước ngoài, có nhiều người nghĩ video này là giả, cho nên đối với việc này cũng chỉ nửa tin nửa ngờ, không ngờ, đúng là có đấy.
Mỗi năm, ở lễ trao giải quốc tế luôn có một bảng xếp hạng, bình chọn xem người đàn ông nào là người bạn muốn ngủ cùng nhất.
Người đẹp nóng bỏng nhất Liliane đã từng thổ lộ rằng người đó là anh, thậm chí còn chủ động quyến rũ một lần.
Cho dù thế, họ vẫn không nghe thấy một chút scandal nào về anh cả, ở trong làng phim quốc tế còn gọi anh là...theo như ngôn ngữ phương Đông thì là cái gì mà... "hoảng hoa khuê nữ"? A, hay là thủ thân như ngọc nhỉ?
Thôi được rồi, ngôn ngữ người phương Đông đúng là khó hiểu.
Tầm mắt bọn họ dần chuyển về phía Ôn Nhan, rất nhiều máy quay đã quay về phía này: " Tiểu thư, cô quen Cố như thế nào? "
" Hai người quen nhau được bao lâu rồi? "
" Cô cho rằng Cố thích cô nhất ở phương diện nào? "
" Hai người có ý định kết hôn không? "
Có bảo vệ ngăn cho nên dù họ có hưng phấn tới cỡ nào thì cũng chỉ có thể giơ cao camera trong tay lên, hận không thể dùng thêm sức chen lên phía trước.
Mắt Ôn Nhan nhìn thấy một chiếc camera hơi lung lay, mày cô nhíu lại, nhưng khóe môi vẫn nở nụ cười: " Mọi người không nên chen lấn như vậy. "
Đáng tiếc, phóng viên không để những lời cô nói vào tai, họ càng lúc càng muốn ép sát vào, ai ngốc thì đáng bị ở phía sau, ha ha...
Một người phóng viên da trắng cố gắng chĩa camera của mình về phía trước, ở giây tiếp theo, không biết vì sao người đấy lại lảo đảo người, camera trên tay bị hất lên, nó chuẩn bị rơi thẳng về phía mặt Ôn Nhan.
" A! Ôi Chúa ơi!! "
Những người khác hét lên, còn trên đầu người phóng viên đó đang âm thầm đổ mồ hôi lạnh, chỉ có thể trơ mắt nhìn camera rơi xuống.
Đồng tử Cố Cảnh Ngự co lại.
Ôn Nhan giơ cánh tay lên chắn trước mặt mình, bỗng nhiên, cô cảm nhận được có sức lực tác động mạnh lên eo mình, trong lúc mọi người còn không kịp phản ứng thì một bóng hình bước tới, che cho cô, bảo vệ cho cô.
" A... "
Camera đập trúng vào vai người đàn ông, Cố Cảnh Ngự kêu lên một tiếng.
" A Ngự!! "
Trong nháy mắt, sắc mặt Ôn Nhan trắng bệch, cô vội vàng kéo anh ra, khuôn mặt cô trở nên căng thẳng, nhìn cô vô cùng khẩn trương: " Có sao không? Anh đau ở chỗ nào? "
Cố Cảnh Ngự cầm lấy tay cô, anh liếc mắt đầy lạnh lùng về phía người phóng viên kia, ngữ khí trầm ổn, trước tiên anh cần trấn an cô đã: " Anh không sao cả, đừng lo lắng. "
Nói xong, anh còn cử động bả vai một chút cho cô xem.
Ôn Nhan tức không chịu được: " Sao lại không đau chứ? "
Một chiếc camera nặng như vậy đập trúng vào bả vai, đây là trò đùa chắc?
Nói xong, cô quay mặt về phía người phóng viên kia, dường như có một tầng sương mù phủ lên đôi mắt đào hoa lạnh như băng, sự tức giận của cô càng lúc càng tăng, bùng nổ luôn rồi.
" Mới nãy tôi đã nói đừng chen lấn, mọi người không nghe thấy sao? Hay là do năng lực hiểu biết không thể hiểu được những câu nói bình thường, nếu xảy ra chuyện ở đây thì ai sẽ là người chịu trách nhiệm? "
" Là mấy người hả? Hay là toàn bộ tòa soạn của mấy người? "
Bình thường, Ôn Nhan luôn là người dịu dàng, mọi người chưa từng nhìn thấy dáng vẻ của cô như lúc này. Lời an ủi của mấy người trong đoàn làm phim nhất thời bị nghẹn trong cổ họng, im lặng luôn.
Có lẽ, người nào bình thường tính tình tốt thì khi tức giận sẽ càng đáng sợ hơn... Huống chi...người bị đập trúng còn là Cố Cảnh Ngự.
Người phóng viên kia đang định thở phào nhẹ nhõm, bỗng nhiên lại nhìn ra được người mình làm camera đập vào là ai, nháy mắt liền trở nên căng thẳng. Lúc này, người phóng viên kia hoàn toàn không thể phản bác lại.
Nhưng Ôn Nhan không có thời gian để ở lại đây, cô biết cái gì quan trọng hơn, rất rõ ràng, bây giờ vết thương trên người Cố Cảnh Ngự là quan trọng nhất.
Cô để cho người phóng viên kia xin lỗi xong thì nhìn qua thẻ nhân viên của hắn. Cô hít sâu một hơi, kiềm chế lại sự tức giận của mình, cô đưa Cố Cảnh Ngự lên xe bảo mẫu, nói năng rất khí phách.
" Chuyện này chúng tôi sẽ không để yên. "
Các phóng viên khác không dám tiến tới cản đường.
Nhưng mà...những phóng viên Châu Á nhìn tư liệu sống trong tay mình, kích động trong yên lặng.
Không phải tâm trạng bọn họ không kích động, chỉ là so với tâm trạng kích động thì tiền vẫn là quan trọng nhất.
Các phóng viên vội vàng thu dọn đồ đạc để rời đi, còn chụp cái gì nữa, riêng chuyện này thôi đã đủ để cho bọn họ viết tin tức rồi.
Phải nhanh lên một chút, nhỡ đâu có nhà nào khác đăng lên thì bọn họ chậm một bước rồi.
Nhanh lên, video và bản thảo đã sẵn sàng rồi.
***
Trong xe bảo mẫu chuyên dụng của các diễn viên thường để một ít thuốc lặt vặt.
Ôn Nhan nhìn bả vai đang sưng đỏ của Cố Cảnh Ngự, tức muốn chết: " Người phóng viên đó đúng là có bệnh rồi, đã nói không cần chen lên phía trước mà. "
Cô nghiến răng: " Về sau, phỏng vấn của công ty đó không nhận nữa. "
Đừng có nói với cô cái gì mà đó là chuyện ngoài ý muốn, xin thêm một cơ hội nữa, chẳng lẽ hắn không nghe thấy cô nhắc là đừng chen lấn lên phía trước nữa sao?
Rõ ràng là biết làm thế thì bọn họ sẽ gặp nguy hiểm, mẹ nó, hắn vẫn còn tiếp tục chen lên phía trước, dựa vào cái gì mà cô phải cho hắn thêm một cơ hội.
Không cho, phỏng vấn của công ty này thì sẽ không đồng ý.
Thường Tâm Tâm nghĩ thầm, cũng ngậm chặt miệng lại, được rồi, Ôn tỷ đang nổi nóng, dù tạp chí này có đưa ra cơ hội gì cũng sẽ không được nữa rồi.
Nhưng với Cố Cảnh Ngự, anh cảm thấy như có cái gì đó lan ra khắp người, cả người đều bị sự ngọt ngào quấn chặt lấy, khóe miệng gợi lên ý cười sung sướng mà nhẹ nhàng. Nghe thấy cô nói thế, anh cầm lấy tay cô, dịu dàng nói: " Anh không sao cả...ở Gonna cũng rất có thực lực..." Việc này không liên quan gì tới hợp tác.
Đôi mắt của anh nheo lại đầy nguy hiểm, tay phóng viên đó đừng hòng xuất hiện thêm lần nữa.
Chỉ cần tưởng tượng tới việc anh không kịp ngăn lại, chiếc camera đó sẽ đập vào người Ôn Nhan thì...
Anh không nói lời nào thì còn đỡ, anh vừa nói xong, Ôn Nhan lại nhớ tới chuyện của anh.
" Anh đừng nói nữa! "
Ôn Nhan giật tay lại, sau đó đánh một cái vào vai anh, đề cao giọng lên: " Em còn chưa nói tới việc của anh, anh còn dám mở miệng. "
Cơ bắp ở bả vai Cố Cảnh Ngự căng ra, anh ngây người ra, vẻ lạnh lùng trong ánh mắt như hóa thành tro bụi.
Ôn Nhan tiếp tục nói: " Anh chắn cái gì mà chắn! Anh không thấy em có thể tự mình giải quyết sao? Nhiều nhất thì nó cũng chỉ va vào tay em thôi, anh tranh làm anh hùng cái gì, anh tưởng người mình làm bằng kim cương chắc, hay là mình đồng da sắt? "
Nếu rơi vào cô thì nhiều nhất tay cô cũng chỉ bị xây xát nhẹ thôi, so với vết thương ở trên bả vai anh thì nhẹ hơn nhiều, không ngờ anh còn chạy ra chắn nữa.
Vậy nhỡ đâu trong tay người phóng viên kia không phải camera mà là một đồ vật nguy hiểm khác thì sao? Hoặc là camera trực tiếp rơi trúng vào đầu anh, anh muốn cô làm góa phụ đấy à??
Khí thế của cô vô cùng lớn: " Anh có bị ngốc không đấy? "
Thường Tâm Tâm và tài xế ngồi ở trong xe đồng thời rụt cổ lại, chỉ sợ giây tiếp theo hai người đó sẽ cãi nhau. Bầu không khí yên tĩnh bao trùm cả xe, ngay cả thở mạnh cũng không dám thở.
Dù sao thì...là một người đàn ông, bị mắng như vậy thì...
Trong xe rơi vào yên tĩnh trong giây lát.
Bầu không khí dường như trở nên khẩn trương hơn.
Lúc này, trong mắt Cố Cảnh Ngự chỉ phản chiếu hình ảnh một cô gái đang bừng bừng lửa giận, anh thì lại không hề tức giận. Anh chỉ cảm thấy một cỗ nhiệt nóng rực xông thẳng từ tận đáy lòng lên, ngay cả trái tim anh cũng run rẩy.
Ôn Nhan còn muốn nói gì đó, nhưng anh đã không nhịn được nữa, anh giữ chặt lấy tay cô, hơi dùng sức.
Hành động đột ngột này khiến Ôn Nhan không kịp đề phòng. Cô trực tiếp ngã lên đùi anh, cánh tay của anh mạnh mẽ ôm chặt lấy hông cô, ấn đường cô giật giật: " Cố Cảnh Cảnh. "
Rơi vào tình huống này mà còn dám ôm cô!
Cố Cảnh Ngự chỉ cảm thấy trái tim mình đập thình thịch, anh không kiềm chế được mà ôm người trong lòng chặt thêm một chút. Anh thực sự muốn khảm cô vào trong xương cốt mình, anh cẩn thận nắm lấy tay cô.
" Đừng tức giận... "
Anh nhẹ nhàng thở ra một hơi, anh cọ cọ mặt mình vào mu bàn tay cô, giọng nói từ tính vang lên, không hiểu sao trong đó còn nghe ra một chút ý tứ làm nũng và lấy lòng, chậm rãi đan tay mình vào tay cô, mười ngón tay nắm chặt: " Đừng tức giận, được không? "
Sự tức giận của Ôn Nhan bị kiềm hãm lại.
Đương nhiên, cô biết anh không sai. Nhưng rơi vào hoàn cảnh như này, cô làm gì có thời gian mà suy nghĩ nhiều như thế.
Nhưng có điều càng phải hiểu rõ hơn, cái cảm giác mà bản thân nhìn người mình yêu bị thương, trong nháy mắt, sự lo lắng và bất lực cùng dâng lên rồi hóa thành sự tức giận, thật sự không kiềm chế được.
Cô tình nguyện để bản thân mình bị thương chứ không muốn anh tự đưa bản thân mình lên làm lá chắn.
" Anh sai rồi, lúc đó anh không nghĩ được nhiều như vậy. " Thấy cô không còn tức giận nữa, Cố Cảnh Ngự lại ôm cô chặt thêm, anh đưa tay gạt tóc dính trên má cô ra sau tai: " Lần sau anh sẽ không như vậy nữa, được không? "
Đối với anh mà nói, chỉ cần cô bị đau một chút thôi, anh sẽ đau gấp trăm lần.
Lúc cô gặp nguy hiểm, sự bình tĩnh và lý trí của anh đã biến mất, đại não trống rỗng, anh làm gì còn thời gian để cân nhắc thiệt hơn nữa, làm sao suy nghĩ được mình nên làm gì?
Ôn Nhan không còn giận nữa, cô hít sâu một hơi, ôm lấy cổ anh: " Không có lần sau. "
Cô cũng biết, lần này cô tức giận rất vô lý, đổi lại nếu là cô, cô cũng không có thời gian mà nghĩ nhiều, hành động gì cũng sẽ là phản xạ có điều kiện.
" Được. " Anh đồng ý.
Lúc này Ôn Nhan mới vỗ vỗ vào người anh, hếch cằm: " Buông ra, để cho em tiếp tục bôi thuốc. "
" Không bỏ. "
Khóe môi Cố Cảnh Ngự cong lên, cười cười. Anh vùi đầu vào cổ cô, tham lam hít lấy mùi hương thuộc về cô.
Ôn Nhan trừng mắt liếc anh một cái: " Anh không đau à? "
" Không đau. "
Chóp mũi Cố Cảnh Ngự cọ cọ vào làn da cô, anh có thể ngửi được mùi sữa tắm nhẹ nhàng tỏa ra từ người cô. Anh cảm thấy cả người mình như được thả lỏng, ngâm mình trong suối nước nóng vậy. Cánh tay ôm càng chặt hơn, môi mỏng mang theo ý cười: " Anh rất vui. "
Động tác tay của Ôn Nhan hơi dừng lại, sau đó cô lại tiếp tục bôi thuốc cho anh, cô nhỏ giọng hừ một tiếng, không nói gì.
Bị đập nên cao hứng à...
Cố Cảnh Ngự cũng không cần cô trả lời.
Đôi mắt thâm thúy của anh khép lại, anh kề đầu mình vào cổ cô, nhẹ nhàng cọ đi cọ lại. Cả người anh đều tản ra hơi thở của sự sung sướng, thanh âm trầm thấp mang theo sự dịu dàng: " Anh rất vui... Em vừa rồi còn tức giận với anh. "
Bởi vì thích, nên mới lo lắng, cho nên, khi cô nhìn thấy anh bị thương, cô đã tức giận.
Động tác tay của Ôn Nhan dừng lại, khóe môi cô giương lên, cố ý xụ mặt xuống, nói: " Đại ảnh đế, anh đúng là thích ngược, phải tức lên với anh thì anh mới vui. "
" Ưm... "
" Không... " Cố Cảnh Ngự hôn cô, từng nụ hôn rơi xuống làn da cô, ý cười dịu dàng, chậm rãi lan ra: " Anh chỉ thích em tức giận với mình anh. "
Chỉ có em.
Chỉ có em, mới có thể tức giận với anh.
Có thể trèo lên trên đầu anh.
Anh không thích người khác giương oai ở trước mặt anh.
Nhưng anh thích em.
....Em chính là tất cả những gì anh có trong cuộc đời này.