Giọng nói kia dường như là nam mà cũng giống như là nữ, sắc bén chọc thủng màng nhĩ, mang một cảm giác run rẩy phấn khích. Một cơn gió tà thổi qua khiến cả người Nguyễn Nhuyễn nổi da gà, nửa người đã tê rần.
Một chùm sáng màu xanh sáng lên. Mượn ánh sáng yếu ớt, Nguyễn Nhuyễn thấy nam sinh nhỏ người đó ngã ở trên đất cách đó không xa, hình như đã mất ý thức. Tiếng kêu sột soạt hết sức nổi bật trong hành lang yên tĩnh này, Nguyễn Nhuyễn chậm rãi quay đầu lại, gương mặt của Tân Vũ đột nhiên xuất hiện ở trước mắt.
Ban đầu vẫn còn bình thường, sau đó trong cặp mắt trống rỗng kia chảy ra huyết lệ, rơi tí tách ở trên sàn nhà, làm da đầu người nghe tê dại. Tân Vũ như không cảm thấy gì, còn nhe răng cười với cô, chân không chạm đất mà bay tới.
Trên người toát mồ hôi, Nguyễn Nhuyễn bi thảm phát hiện ra mình không nhúc nhích được, mà đôi tay gầy rộc kia lao về phía cổ của cô muốn bóp. Cô cho là mình chết chắc, nhưng lúc Tân Vũ nhanh tay muốn chạm vào cổ lại không hành động nữa.
Nguyễn Nhuyễn thấy đôi mắt không có hồn của cô ta mở thật to, từng huyết lệ lớn chảy ra ngày càng mãnh liệt, chợt tất cả ma bay ra xa mấy mét. Tiếp theo, Nguyễn Nhuyễn không nhìn thấy, cũng không nghe thấy gì. Bởi vì trước mắt cô không có một lớp sương mù khó hiểu, như đeo một cái kính cận nặng. Cô không nghe thấy âm thanh gì bên tai, vô cùng yên tĩnh.
Bấm từng phút từng giây trôi qua, ánh đèn trắng đột nhiên sáng lên, chiếu sáng trưng hành lang mấy mét. Sương mù tản đi, thế giới bên cạnh vô cùng rõ ràng, Nguyễn Nhuyễn giật giật tay, vịn tường đứng lên. Bóng đèn bị vỡ phục hồi như cũ, không có cái gì quỷ quái, tất cả rất bình thường, hành động trước kia giống như cô bị điên vậy.
Ở hành lang sợ run trong chốc lát, ở khúc quanh có tiếng bước chân truyền tới. Nguyễn Nhuyễn căng thẳng theo bản năng, nghiêng đầu nhìn, là nam sinh nhỏ người đưa rượu cho cô. Người nam sinh kia bước nhanh tới, gãi đầu, cười nói: “Tôi thấy cô lâu vậy mà không trở lại, nên tới xem thử. Cô không sao chứ? Nhìn sắc mặt cô không tốt lắm.”
“Không sao. Tôi có hơi không thoải mái, dừng lại ở đây một lát.” Nguyễn Nhuyễn tỉnh bơ nhìn nam sinh nhỏ người, nam sinh kia lộ ra ánh mắt ân cần và áy náy, không giống như gặp ma quỷ nhập vào người.
Thật sự là cô xuất hiện ảo giác sao?
Đi ra khỏi hành lang, đến cửa phòng KTV, sắc mặt Nguyễn Nhuyễn trắng bệch, cô không đi vào. Đối diện với vẻ mặt nghi ngờ của nam sinh nhỏ người, cô giải thích: “Có hơi say, phiền anh nói với mọi người một tiếng, tôi về nhà trước.”
Nam sinh nhỏ người gật đầu, không giữ cô lại. Bước chân dưới chân Nguyễn Nhuyễn thật nhanh, cuối cùng là chạy chậm đến bên đường. Ban đầu cô muốn gọi điện thoại gọi tài xế trong nhà tới đón, nhưng bây giờ cô nóng lòng về nhà, nên trực tiếp ngồi xe taxi về.
Khi về đến nhà thì chưa tới tám giờ tối, cha Nguyễn đã cơm nước xong, đang xem tivi ở phòng khách, mẹ Nguyễn đang tập yoga. Thấy con gái về sớm còn hơi kinh ngạc, nhưng thấy gương mặt tái nhợt của Nguyễn Nhuyễn, cha mẹ Nguyễn lập tức vọt tới, vội vàng hỏi: “Sao vậy? Bị người ta bắt nạt?”
Nguyễn Nhuyễn lắc đầu, dừng hai giây, rồi gật đầu, nhỏ giọng nói: “Bị ma bắt nạt.”
Đối diện với ánh mắt kinh hãi của cha mẹ, cô kéo vạt áo của mình: “Con nhìn thấy hồn ma của Tân Vũ. Hình như cô ta rất hận con, chết vẫn còn lo tới tìm con.”
Mặc dù hiện trường hoàn toàn phục hồi như cũ, nhưng một giọt máu dính lên vạt áo màu trắng của cô mãi mãi nhắc nhở cô tất cả đều là thật, vốn không phải ảo giác. Cha Nguyễn, mẹ Nguyễn thấy áo con gái có vết máu thì sắc mặt khó coi hơn.
“Cha gọi điện thoại cho Vương đại sư, mời ông ta tới.” Cha Nguyễn nói xong, lấy máy, vào danh bạ điện thoại, gọi một cú điện thoại.
Mà mẹ Nguyễn thì một mét cũng không rời, luôn ở cùng con gái. Nguyễn Nhuyễn đi vào phòng tắm tắm, mẹ Nguyễn trông ở ngoài cửa, còn luôn luôn gọi hai tiếng trước cửa. Gọi xong, nếu Nguyễn Nhuyễn không đáp lại, mẹ Nguyễn lập tức chuẩn bị vọt vào.
Tắm xong, sấy tóc, Nguyễn Nhuyễn đi đến phòng khách, thấy cha Nguyễn nhíu mày. Mẹ Nguyễn vội vàng lên tiếng hỏi: “Sao rồi, lúc đại sư nào tới?”
“Vương đại sư nói hôm nay phải làm lễ cúng cho người ta, ngày mai mới có thể qua.” Cha Nguyễn lo âu nhìn con gái, cắn răng nói: “Hôm nay hai mẹ con ngủ một giường, cha ngả ra đất nghỉ ở phòng ngủ. Cha không tin, chúng ta không làm chuyện trái lương tâm gì, có thể sợ con ma kia sao?”
Nghe theo đề nghị của cha Nguyễn, Nguyễn Nhuyễn và mẹ ngủ với nhau. Ngủ đến tối, không còn tri giác, đang lúc mơ hồ thì cô ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng, nụ hôn lạnh như băng giống như lông chim mà rơi trên trán. Cô dùng dằng muốn mở mắt, đáng tiếc không thành công, chỉ có tiếng cười khẽ bên tai.
Ngày hôm sau, trời sáng choang, Nguyễn Nhuyễn quẫy như cá mà nhảy lên từ trên giường, sờ trán của mình, rồi chạy chân trần đến trước gương trong phòng soi toàn thân. Không lưu lại dấu gì, chẳng qua là trên cổ có thêm một sợi dây chuyền. Dây màu đỏ, luồn một viên ngọc tinh xảo.
Trái tim không ngừng đập bình bịch, Nguyễn Nhuyễn biết chuyện xảy ra tối hôm qua là thật. Người đàn ông kia đã tới, mùi quen thuộc, tiếng cười dễ nghe.
Là Thẩm Ân.
Đầu óc của cô lập tức tỉnh táo. Khó trách chuyện nhờ cha Nguyễn điều tra chậm chạp không có tiến triển, hóa ra là phương hướng điều tra ban đầu đã sai lầm. Nếu đối phương không phải là người, sao họ có thể điều tra ra được?
Nhưng tại sao không phải là người chứ? Không phải Nguyễn Nhuyễn kỳ thị với loài khác, là con mèo, một con thỏ hoặc là cái gì cũng được, tại sao phải là ma! Cảm xúc ghế đá lành lạnh kia làm cô ấn tượng quá khắc sâu, đời này sẽ không quên.
Ôm mối tâm sự ăn sáng, làm cho cha Nguyễn, mẹ Nguyễn nhìn cô mấy lần. Cha Nguyễn đang ăn cơm thì nhận được điện thoại, sau khi cúp máy, nói với vẻ mặt vui vẻ: “Vương đại sư nói lát nữa tới đây, bảo chúng ta chờ ở nhà.”
Cha Nguyễn nói tên đầy đủ của Vương đại sư là Vương Trị, là một thầy phong thủy nổi tiếng. Ông ta không chỉ biết xem phong thủy, còn rất có kinh nghiệm về chuyện bắt ma. Rất nhiều người giàu có đã từng nhận sự giúp đỡ của ông ta, ấn tượng rất tốt với ông ta. Chuyện dị trạng Nguyễn Nhuyễn xảy ra tai nạn xe cộ cũng là ông ta vạch trần, nếu không nhà họ Nguyễn vẫn chưa hay biết gì.
Bình thường, chọn ngày tốt xây nhà, chơi xổ số, làm bất động sản đều mời vị đại sư này hỗ trợ, tính toán. Sau nhiều lần hợp tác, cha Nguyễn tin tưởng có thừa với Vương Trị, hai người nhàn rỗi sẽ hẹn nhau đi câu cá.
Nghe thấy Vương đại sư sắp tới, Nguyễn Nhuyễn lo âu trong lòng. Cô đích xác là muốn hoàn toàn giải quyết chuyện Tân Vũ, nhưng lại không muốn để cho người ta biết sự tồn tại của Thẩm Ân. Nghe nói người trong môn đạo trời sinh không cùng mâm với ma, đưa đi siêu độ đã tốt, dứt khoát hơn là đánh tan hồn phách, có thể ngay cả đi luân hồi cũng bị mất.
Trước kia, Nguyễn Nhuyễn chỉ nghe những chuyện này như nghe kể chuyện, nghe xong chỉ cười. Hôm nay liên lụy đến Thẩm Ân, cô không thể không lo lắng nhiều một chút. Nhỡ đại sư kia bắt Thẩm Ân thì làm thế nào? Mặc dù cô không biết người đàn ông kia đang ở đâu, nhưng cũng không phải là không có khả năng này.
Suy nghĩ lung tung một hồi, Nguyễn Nhuyễn muốn đại sư đó đừng đến. Nhưng mà mở miệng, còn chưa nói ra miệng, chuông cửa reo lên đính đoong, đính đoong.
Trên mặt cha Nguyễn vui mừng, tự đi đón người vào, quả nhiên là Vương đại sư, mặc áo sơ mi bình thường, nhìn chừng sáu mươi tuổi. Mặt mũi ông ta hòa ái, nụ cười hiền hòa, không mặc đạo bào cũng tiên phong đạo cốt, nhìn có tinh thần hơn mấy lão già cùng lứa nhiều.
Vị Vương đại sư này vừa vào cửa, vuốt cằm, nắm râu, cố ra vẻ cao siêu mà gật đầu, cười với Nguyễn Nhuyễn, chắp hai tay, hơi vuốt cằm: “Cô Nguyễn trông rất ổn.”
A? Thật sự đây là môn đạo, mà không phải là con em phật môn sao? Chắp hai tay làm dáng, Nguyễn Nhuyễn còn sợ cho là một giây tiếp theo, trong miệng của ông ta sẽ thốt ra một câu “A di đà phật”.
Vương Trị không nghe thấy suy nghĩ trong lòng cô gái, nhìn chằm chằm cô, cười tươi hơn: “Ông Nguyễn không cần lo lắng, tai họa đã bị trừng phạt. Sau này cô Nguyễn nhất định sẽ khổ tận cam lai, trôi chảy cả đời.”
“Bị trừng phạt ý là đã không còn? Sau này sẽ không quấn lấy con gái tôi nữa?” Cha Nguyễn không kịp chờ đợi hỏi.
“Đúng vậy. Tân Vũ kia tự làm bậy không thể sống, thành hồn ma cũng không yên ổn, hiện đã bị đánh đến mức hồn bay phách lạc. Thế gian không còn người này.” Vương Trị chịu đựng mà trả lời.
Nghe vậy, cha Nguyễn vui vẻ, chỉ có Nguyễn Nhuyễn nhếch mép, trong lòng bất an hơn. Nếu Vương đại sư nói thật, vậy tối hôm qua cô có thể không bị thương mà trở lại, thì tám chín phần mười là Thẩm Ân giúp cô. Bao gồm cả sợi dây chuyền đeo trên cổ hôm nay cũng là anh đưa tới.
Vậy trên người cô hẳn có mùi của anh? Căn cứ theo diễn dịch của phim truyền hình kinh dị, đại sư có thể men theo mùi lưu lại trên người cô mà tìm được ngọn nguồn. Như vậy thì há chẳng phải là không giấu được Thẩm Ân sao?
Trong lòng Nguyễn Nhuyễn loạn cào cào, chỉ thấy Vương đại sư nhìn cô chằm chằm không chớp mắt, ánh mắt nóng bỏng như có thể chọc thủng một lỗ ở trên người cô.
“Sao Vương đại sư cứ nhìn tôi vậy?” Nguyễn Nhuyễn vặn ngón tay, hô hấp căng thẳng dồn dập.
“Có phải cô Nguyễn đang tìm người không?” Vương Trị híp mắt, hơi hất hàm, ra vẻ nhìn thấu người khác.
Căng thẳng trong lòng, Nguyễn Nhuyễn miễn cưỡng cười, muốn phủ nhận theo bản năng. Nhưng cha Nguyễn vỗ đùi, không ngừng kêu Vương Trị thần: “Vương đại sư, cái này mà ông cũng có thể tính được? Công lực tiến bộ không ít!”
Vương Trị được thổi phồng khoát tay, tiếp tục nói: “Tôi còn biết người cô muốn tìm tên là Thẩm Ân. Không khéo, tôi biết anh ta ở đâu.”
Lần này, Nguyễn Nhuyễn không cười được, trong đầu nhanh chóng vận chuyển làm sao mới có thể bảo vệ ma trước, còn chuyện hơn sau này nói cũng không muộn.
Cô nghĩ ra mấy cách kéo dài thời gian ở trong đầu, còn chưa thực hiện, Vương Trị với cặp mắt bắn ra lửa đã chạy hai, ba bước tới bên cạnh cô, trong nháy mắt, chảy nước mắt vui mừng, trong mắt hiện lên vẻ kích động: “Tôi có thể dẫn cô đi tìm anh ta!”
Qua mấy trăm năm, tên ôn thần trời giết này sắp bị đuổi ra khỏi Ngọc Thanh quan của họ! Đây là tin tức tốt đáng để chia sẻ, rốt cuộc cũng có người tình nguyện dẫn tên ôn thần đó đi!
Trời mới biết mấy trăm năm qua, cuộc sống của những người đảm nhiệm chức quan chủ họ quá khổ sở. Ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, thật vất vả kiếm được ít tiền còn bị tên ôn thần kia chèn ép, đi mua đủ loại sơn hào hải vị dâng lên. Ông ta là một con ma già đã chết mấy trăm năm, ăn cua lông cái gì! Ăn hải sản cái gì!
Thời gian trước còn kinh khủng hơn, có linh cảm phải ăn Mãn Hán Toàn Tịch. Nghĩ tới đây, Vương Trị lại đau lòng đến hộc máu. Mấy năm vốn quan tài ông ta lén dành dụm biến mất sạch trong một đêm. Vì bàn thức ăn kia, ông ta chạy gãy chân mà không ăn được một miếng cuối cùng, vào hết bụng tổ tông kia.
Tiếp tục như vậy nữa, Vương Trị cảm thấy sợ là mình không sống tới lúc kéo dài tuổi thọ, thì cũng sẽ bị chết vì nghèo. Trời sinh khổ sở như thế, ông ta còn không tìm được người để bày tỏ hết. Người khác đều nghĩ ông ta kiếm được nhiều, thật ra thì trên người ông ta không còn một xu, dù đào ra một đồng kêu leng keng.
Điều khiến cho người ta tuyệt vọng là, sau khi tổ tông kia bị dời đến Ngọc Thanh quan mấy trăm năm trước thì giống như là làm tổ, mời cũng không đi. Vương Trị đã dè dặt hỏi tại sao anh không đi, thì có được câu trả lời thiếu chút nữa khiến ông ta nôn ra máu. Vị tổ tông kia nói, nhiều lần đảm nhiệm chức quan chủ ở Ngọc Thanh quan thuận tay, nên thay đổi thấy phiền phức.
Mẹ nó, rốt cuộc là loại người khốn khổ gì đây!
Danh Sách Chương: