Quan gõ chữ: Dờ đại nhân
Người phía sau nghe thấy câu trả lời, dường như đã biến thành một con chó điên.
Không biết bao nhiêu lâu trôi qua, Lưu Át không đứng vững được nữa, được người đó bế lên bàn.
Đôi chân gác lên khuỷu tay, hắn cúi xuống hôn mang theo mùi mồ hôi.
Lúc này thì hắn chẳng quan tâm đến thể thống hay sạch sẽ gì nữa, ngọn lửa cháy lách tách, thấp thoáng thấy bóng dáng hai người đang chìm trong nóng bỏng và dữ dội.
Lưu Át bỗng dưng nghĩ thật là hoang đường, điều này là không nên, nhưng hiện giờ y đang chìm trong cơn sóng dữ, tiến thoái lưỡng nan.
"Điện hạ thích như thế này không?"
"..."
"Thích không?"
Lưu Át ngửa cổ rên rỉ, tự cắn vào môi.
Không biết trôi qua bao lâu, lúc này Chu Lãng mới rút ra, múc nước giếng lên lau rửa cho y.
Lưu Át ngồi tựa vào bàn một cách chật vật, tay vẫn nắm chặt lấy quần.
Y nuốt nước bọt đầy khó khăn, cổ họng vừa khô vừa rát.
Chu Lãng băng bó lại vết thương trên người, nhìn y đầy chăm chú.
"Điện hạ, dường như ngài thích được ti chức đối xử như vậy."
Lưu Át nhìn chằm chằm vào thùng nước, không đáp lời.
"Điện hạ từ nhỏ đã được cưng chiều và bảo vệ, chắc hẳn chưa bao giờ bị đối xử như thế này." Chu Lãng quỳ một chân trước mặt y, nâng tay y lên rồi hôn một cái, sau đó bị hất ra một cách lạnh nhạt.
"Cô khát rồi."
"Sắp tới cuối năm rồi, mong điện hạ cho phép ti chức được về quân doanh làm hộ vệ," Giọng của Chu Lãng rất khẽ, "Tết Nguyên Tiêu những năm trước, ti chức vẫn luôn ở bên điện hạ."
Lúc này Lưu Át mới nhìn vào hắn.
"Những năm trước? Chẳng qua cũng chỉ có vài năm mà thôi."
"Những năm bị chuyển đến hành cung, cứ mỗi Mười lăm tháng Giêng, ti chức đều đổi ca với người khác để đến thăm điện hạ."
Tết Nguyên Tiêu, thắp đèn chúc phúc, truyền tình đạt ý.
Nhưng y sao có thể dung túng cho tâm ý của một tên thị vệ được.
Lưu Át đá đổ thùng nước, nhìn Chu Lãng, "Ngươi ra suốt múc nước đi."
Y nhìn Chu Lãng đứng lên đi ra ngoài.
Một lát sau, một người cao ngạo như Lưu Át - thế mà lại che che đậy đậy vạt áo trên cổ, chậm rãi đứng lên rồi cởi chiếc dây thừng buộc ngựa ở bên ngoài.
Tiếng vó ngựa vang lên, đến khi Chu Lãng trở về, Lưu Át đã không còn bóng dáng.
Y không nhắc tới việc cho phép Chu Lãng về quân doanh, cũng không nói gì thêm mà cứ thế đi thẳng.
Dường như đó chỉ là một đêm tình duyên ngắn ngủi, tất cả sẽ quay về trạng thái ban sơ khi trời sáng.
Chu Lãng đứng tại chỗ đầy hụt hẫng, nước múc về bị hắt vào đống lửa khiến nó tắt ngúm.
Đường còn dài, sẽ luôn có cơ hội được gặp điện hạ, được đi theo bên cạnh ngài.
- --
Quân đội của Hạ Khải Lục đã chạm trán với phản quân của Lý Nga ở bờ Bắc sông Dần.
Về chuyện sai sát thủ đi ám sát Lưu Át, hắn ta không nói gì cả.
Sau đó Lưu Át không gặp lại Chu Lãng nữa, hoặc là nói...!không kịp gặp lại.
Bởi vì không lâu sau đó, Lưu Át đã bị Lý Nga bắt làm tù binh, không còn mạng để trở về.
Ít nhất thì trong ký ức của Hạ Tử Dụ, mọi chuyện là như vậy.
Chu Lãng và Tần Kiến Tự có quá nhiều điểm giống nhau, ví dụ như sự hung dữ tàn nhẫn ở trên giường.
Mà Tần Kiến Tự còn là Quỷ Vương đầu thai lịch kiếp, Hạ Tử Dụ thầm nghĩ chắc chắn đã có chuyện gì đó xảy ra khi y chết đi, nhưng y không nhớ ra được.
Y đã bị chôn chân bên cầu Nại Hà mấy trăm năm trong cơn mơ màng, mấy trăm năm sau vẫn là Sở Giang Vương thả y ra.
Lúc ấy y nghĩ rằng đó là do Sở Giang Vương có lòng nhân hậu, xót thương một đám cô hồn dã quỷ chịu khổ chịu cực bên cầu Nại Hà.
Nhưng mà bây giờ thì y đã biết, lòng xót thương của Sở Giang Vương có lẽ chỉ dành cho một mình y mà thôi.
- --
Sau khi Vương Hiếu Kế được đưa vào cung thì Thái y đã chăm sóc rất cẩn thận, giúp ông vượt qua những ngày tháng cuối cùng.
Cỗ xe ngựa dừng lại trước cổng Nhiếp chính vương phủ, Hạ Tử Dụ đang định xuống khỏi xe, một bàn tay đưa vào trong rèm cửa.
Y ngước mắt lên nhìn, đối diện với ánh mắt của Tần Kiến Tự.
Y cứ có cảm giác rằng: rõ ràng là cùng một khuôn mặt, nhưng không biết vì sao mà y lại thích Tần Kiến Tự hơn là Chu Lãng hay Sở Giang Vương.
Hạ Tử Dụ nắm tay hắn xuống xe, ngón tay gãi nhẹ vào lòng bàn tay hắn.
"Lâu rồi không gặp."
"Bệ hạ thật là hay quên, tối hôm qua vừa gặp thần mà?" Tần Kiến Tự nhìn Hạ Tử Dụ, vuốt ve tay y, "Có lò sưởi cầm tay, sao vẫn còn lạnh thế này."
"Cửa sổ xe lọt gió." Hạ Tử Dụ đi vào bên trong, quay đầu nhìn Tần Kiến Tự, "Hôm nay trẫm ăn ở chỗ ngài."
"Được."
Lúc này Hạ Tử Dụ mới yên tâm bước vào trong cổng vương phủ, cởi áo khoác ngoài ra.
Tần Kiến Tự đứng phía sau nhìn y rất lâu, rốt cuộc cũng đi theo.
Vương phu vẫn giống lúc trước, tiếng pháo nổ lạch tạch ở bên ngoài rất náo nhiệt, cứ như tách biệt hẳn với bên trong phủ.
Nơi đây vẫn yên lặng tĩnh mịch như cũ.
Cũng đúng, Hạ Tử Dụ thầm nghĩ, thời điểm năm hết tết đến là để người trong gia đình sum vầy chung vui, nhưng Tần Kiến Tự không có người thân, đương nhiên là hắn không chú trọng những thứ ấy.
Tính đi tính lại, y nợ Tần Kiến Tự thật là nhiều, cả kiếp trước và kiếp này đều vậy.
Không biết vì sao mà Hạ Tử Dụ lại nhớ về lúc Chu Lãng bị Lưu Át từ chối việc cùng đón tết Nguyên Tiêu, y quay đầu lại sai người hầu đi chuẩn bị.
"Đèn lồng đổi hết thành màu đỏ, khung cửa sổ dán giấy cắt hoa lên, ừm...!mua mười cân pháo về đây, nhờ Thái phó viết đôi câu đối."
"Bệ hạ muốn tổ chức lễ cưới ở phủ của thần hay sao mà bày vẽ tưng bừng như thế." Tần Kiến Tự thong thả lại gần.
"Năm nay trẫm đón tết cùng ngài, đương nhiên là nên chuẩn bị tươm tất."
"Không đón tết trong cung?"
Nếu tổ chức trong cung, việc này sẽ do Cảnh Đoan - người đang giữ chức hoàng hậu giả lo liệu, cái gì mà long phượng trình tường, đến lúc đấy mặt của Tần Kiến Tự lại đen như đáy nồi.
Hạ Tử Dụ vừa đi vừa cười ha ha, "Đón tết trong cung chán rồi, cũng nên thử một lần ở vương phủ."
"Hừ, Cảnh Đoan Công chúa cũng nên về Bắc Tần rồi."
"Ngài tính đưa hắn về bằng cách nào?"
"Hắn đã tìm thần để mượn binh," Tần Kiến Tự vuốt ve chiếc nhẫn ban chỉ, "Hắn muốn dẫn quân đánh vào Bắc Tần, cũng không phải là không được."
"Vin vào cái cớ Quốc sư đã phạm thượng, có lẽ cũng coi như hợp tình hợp lý...!Chuyện đó để năm sau rồi tính đi." Hạ Tử Dụ đẩy cửa ra, bất giác đã đi tới bể nước tắm nơi có đường hầm bí mật, "Ngài có cách rồi sao?"
"Đương nhiên."
Tần Kiến Tự ôm lấy eo y từ phía sau, đặt cằm lên hõm vai Hạ Tử Dụ, "Bệ hạ đặc biệt xuất cung, chẳng lẽ là vì muốn tới bể nước tắm của thần?"
Bước chân của Hạ Tử Dụ dừng lại.
Gần đây những ký ức của Lưu Át liên tục xuất hiện trong đầu y, sau khi cởi bỏ xích sắt thì tinh thần trí óc càng lúc càng tỉnh táo.
Cẩn thận suy nghĩ lại mọi chuyện, y vẫn cảm thấy Lưu Át là Lưu Át, Hạ Tử Dụ là Hạ Tử Dụ, nhưng y vẫn không nhịn được mà bị ký ức quấy nhiễu.
Giấc mơ trong xe ngựa ấy vừa xa xăm vừa lưu luyến, cứ như thể mới xảy ra ngày hôm qua.
"Hôm nay bệ hạ thấy khó chịu ở đâu à?"
"Không có."
"Có chuyện giấu thần?"
"Cũng không luôn."
Bàn tay hắn chậm rãi sờ soạng eo y cách lớp vải áo, Hạ Tử Dụ nhìn về phía bể nước tắm, "Cái bể nước này được xây từ bao giờ vậy, triều đại trước à?"
"Không phải," Tần Kiến Tự tỏ ra hơi ngạc nhiên, "Sau khi tiên đế ban tặng tòa trạch viện này cho thần không bao lâu, thần đã sai công tượng đào bể tắm."
"Ngài có ý định từ trước sao?"
"Trong lòng thần có một cảm giác rằng nhất định phải làm như vậy."
Tim Hạ Tử Dụ run lên, y quay đầu lại hôn cằm của Tần Kiến Tự.
Hắn khẽ nhướng mày.
"Đây là phần thưởng trẫm dành cho ngài." Hạ Tử Dụ chớp mắt, "Còn có một chút...!bồi thường."
Bàn tay sờ eo kia đột nhiên di chuyển thấp xuống dưới một chút, "Nếu là bồi thường thì e rằng chưa đủ."
"Ngài còn chưa biết là bồi thường chuyện gì mà!"
"Thần cảm thấy không đủ."
Cửa điện đóng lại, bên trong phát ra những âm thanh khó nói thành lời, cùng với tiếng hờn giận nho nhỏ của Hạ Tử Dụ.
Tên tiểu tư đi mua pháo và giấy hoa trở về, không dám vào quấy rầy, đành phải im lặng đứng chờ ở bên ngoài giữa tiết trời đông giá lạnh.
Bên trong, Hạ Tử Dụ ôm lấy cổ Tần Kiến Tự, nhẹ nhàng hôn hắn.
"Trẫm thú nhận với ngài một tin tốt và một tin xấu, ngài muốn nghe tin nào trước?"
Ánh mắt của Tần Kiến Tự như muốn nói "biết ngay mà", hắn đáp: "Tin xấu."
"Tin xấu là...!Kiếp trước trẫm bị người ta chuốc thuốc," Giọng nói của Hạ Tử Dụ rất khẽ, "Một lần ở trên giường, một lần ở trên chiếc bàn trong ngôi miếu bỏ hoang.
Cả hai lần đều bị người ta đè xuống đi vào từ phía sau, không nhìn thấy mặt."
Ánh mắt của Tần Kiến Tự như ngưng đọng.
Trong phòng, tiếng thở dần trở nên nặng nề.
Hạ Tử Dụ nheo mắt lại chống đỡ một cách bị động, cánh tay hắn ôm y siết chặt thêm một chút.
"Tần Kiến Tự..."
"Không sao," Một lúc lâu sau, Tần Kiến Tự lặng lẽ nói, hắn xoa tóc y, "Đều là quá khứ cả rồi, bệ hạ đừng nhớ lại nữa, chỉ cần ghi nhớ những cảm giác mà thần mang lại cho ngài là được."
Bàn tay hắn rất ấm áp, dường như đang muốn an ủi y, hắn còn vỗ nhẹ lên lưng Hạ Tử Dụ.
"Còn một tin tốt nữa...!Ngài không hỏi sao?"
"Bệ hạ nói đi."
"Tin tốt là..." Hạ Tử Dụ nhìn hắn, bỗng dưng nở một nụ cười bỉ ổi, tiếng cười càng lúc càng dã man, "Người đó chính là ngài."
Ánh mắt của Tần Kiến Tự thay đổi mấy lần, cuối cùng cũng hiểu ra tất cả chỉ là một trò đùa của Hạ Tử Dụ.
"Hạ Tử Dụ, em tiêu đời rồi.".
Danh Sách Chương: