Tại quán bar Ảo Vọng
Lương Sa nhận được tiền từ Diệp Tử liền tìm chỗ đốt
Đặt phòng vip và gọi vài mỹ nhân thân hình bốc lửa đến tiếp rượu
Haha, hôm nay ai có thể làm anh đây vui vẻ thì cọc tiền này là của người đó
Hắn ném cọc tiền đô lên bàn rượu
Thì ra đây là cảm giác của các ông chủ lớn, phi vụ này xem ra không tệ
Cứ xài thoải mái, sau này sẽ đem việc này doạ dẫm Diệp Tử khiến cô ta phải ói tiền ra
Mình không càn phải làm việc tay chân thô kệch nữa rồi
Mụ vợ già ở nhà cũng không cần nữa, bên cạnh đều là mỹ nữ cứ tùy tiện chọn 1 người
Lão tử đây đến thời rồi, hahahaha
Suy nghĩ đến viễn cảnh sống như vua chúa được vài giây thì tiếng đạp cửa đã đưa hắn về hiện thực
Cả 1 đám người hơn chục người mặc vest chỉnh tề, đeo cả kính đen hùng hổ xông vào
Lương Sa tức giận chửi thề
Con mẹ nó, các người đây là có ý gì?
Họ xếp thành hàng cung kính cúi đầu, Lãnh Phong bước vào khiến Lương Sa hồn bay phách lạc
Phong ...!Phong tổng ...!tại sao ngài ...
Người to con, gương mặt đầy sẹo tiến đến giáng cho hắn 1 cú đau điếng gãy cả răng, sau đó ghì chặt dưới thân
Ahhhhh ....!từ ...!từ từ đã ...
Phong tổng đến đây lại nhắm vào mình, xem ra sự việc bại lộ rồi
Con khốn Diệp Tử đúng là vô dụng
Nói hắn lười biếng ngồi trên ghế, đám mũ nữ kia bị doạ sợ đứng nép vào 1 góc như bầy vịt con
Ân oán giang hồ, bọn họ tự dưng ngồi không lãnh đạn.
Tiền đúng là khó kiếm a!!!
Lương Sa định tìm cách nhưng người ngồi trên người hắn nhanh hơn
Rắc 1 cái, ngón tay liền bị bẻ gãy
Ahhhh ...!tôi nói, tôi nói mà, dừng lại đi!!!!!!!!!
Hắn không dám nói dối nhanh chóng khai ra toàn bộ
Từ chuyện Diệp Tử bảo chở Hoan Hoan đến 1 nơi hoang vu rồi xử lý âm thầm đến chuyện cô làm sao thoát thân
Còn chuyện định cưỡng đoạt cô hắn ta định giấu nhẹm nhưng tài tra khảo của đám người Hắc bang khiến hắn không thể không khai ra
Lãnh Phong càng nghe lửa giận càng ngày càng bùng phát
Không kiểm soát được mà đánh hắn ngay tại đây
Khốn kiếp, tên khốn này!!!
Đến khi Lương Sa ngất, hắn vẫn không nguôi giận, tiếp tục đánh thật mạnh
1 trong số những người mặc áo đen liền lên tiếng
Ngài Phong, tên cặn bã này chết không quan trọng nhưng cô Hoan Hoan nếu còn chậm trễ thì sẽ không được đâu
Lãnh Phong sực tỉnh, bị cơn tức giận che mờ
Không được, phải mau chóng đi tìm
Thỏ con đáng thương của hắn giờ đây chắc chắn đang rất sợ
Đem tên này về nhốt lại, gọi thêm người đến giúp tôi tìm người
Hắn ra lệnh
Không gian ban đêm tịch mịch, nơi đây tuy nói là đồi nhưng thực chất chẳng khác gì khi rừng lớn cả
Có chút quen thuộc, lại có chút xa lạ
Hoan Hoan té từ trên đỉnh đồi xuống, lưng đập vào 1 cái cây đau đến ngất xỉu
Nhưng cũng vì thế mà giữ được tính mạng
Cơn lạnh khiến cô tỉnh lại, ánh mắt lờ đờ ngẫm lại chuyện đã xảy ra
Cô muốn đứng dậy nhưng khi cử động cái chân bên phải rất đau
Đau đến mức cô không còn cảm nhận được cơn đau từ lòng bàn chân nữa
Có lẽ chân phải bị gãy mất rồi
Hoan Hoan nằm yên bất động, chẳng biết được đã qua bao lâu
Chỉ cảm thấy thời gian dài quá
Đêm tối trong rừng lạnh lẽo vô cùng
Cô trốn đi cũng chẳng ai hay biết nên sẽ không có ai đến cứu
Lúc này trong đầu Hoan Hoan có 1 câu hỏi
CÔ SẼ CHẾT SAO?
Đáp lại cô là không gian yên lặng, ngay cả gió cũng không có
Cô rùng mình, cô không muốn chết.
Đã hứa với ba mẹ phải sống thật tốt
Chưa bao giờ cô cảm thấy như lúc này, ngay cả khi bị Lãnh Phong cường bạo cũng không đáng sợ như thế
Cô hối hận rồi
Rõ ràng biết Diệp Tử đó có vấn đề, là người cần phải đề phòng nhưng vì muốn thoát khỏi Lãnh Phong cô lại mặc kệ tất cả mà làm theo lời cô ta
Tình cảnh bây giờ là cô tự làm tự chịu
Đáng đời cô!!!
Nước mắt cứ thế mà tuông ra
Sợ hãi, tự trách, phẫn nộ cứ đan xen
Cuối cùng, cô tuyệt vọng
Có lẽ đây là kết quả cô phải trả cho sự ngu ngốc của mình
Mưa?
Ha, ngay cả ông trời cũng không muốn cô sống rồi
Hoan Hoan nằm đó, để nước mưa lạnh lẽo xối lên người
Cô buông bỏ.
Danh Sách Chương: