Bà Triệu mím môi, một bên mừng thầm khi thằng con ất ơ của mình can đảm thừa nhận, một bên trách cứ cách làm của anh quá bất ngờ khiến không ai kịp chuẩn bị tinh thần: “Thế con cảm thấy Vĩ Thành hiểu lầm con à?”
Tâm Dao cúi gầm mặt, không biết nên đáp lại ra sao.
Thấy thế, bà Triệu nắm lấy tay cô, nhẹ nhàng giải thích: “Con biết đấy, có những vấn đề mà không phải ai cũng cùng chung suy nghĩ.
Thế con nghĩ sao về việc Vĩ Thành tức giận với con?”
Tâm Dao nhớ lại chuyện ở nhà vệ sinh và lúc trên xe, rồi trả lời: “Con quá hấp tấp, không biết có bao nhiêu nguy hiểm, làm anh ấy lo lắng…”
“Ừm.” Bà Triệu gật gù, biết Tâm Dao không phải dạng người cứng đầu: “Vậy nếu con ở vị trí của Vĩ Thành, con có tức chính mình không?”
Tâm Dao suy nghĩ, cô có tức không? Hình như là có, cô có rất nhiều lần càm ràm Tuệ Khanh tự tìm rắc rối cho mình rồi để bản thân bị thương, không những vậy còn giận dỗi nhau một thời gian.
Nhớ lại khoảnh khắc Vĩ Thành xông vào nhà vệ sinh và tìm mình, trái tim cô bỗng chốc mềm xuống.
Thấy nét mặt Tâm Dao có phần giãn ra, bà Triệu biết cô đã tự hiểu rõ mọi chuyện, nhưng vẫn tiếp tục hỏi sang vấn đề khác: “Vậy sao con lại giận Vĩ Thành?”
Tâm Dao ấp úng: “Tại… anh ấy không hỏi trước ý kiến cháu mà đã nhận định cháu là vợ sắp cưới… Cháu quá bất ngờ, với chưa thật sự chắc chắn nên mới…”
Bà Triệu muốn cười nhưng phải ráng kiềm nén lại, đây là cô gái nhỏ ngượng ngùng cùng yêu thích tự do, y hệt bà lúc trước mỗi khi chồng mình đề cập đến việc cưới xin: “Con không muốn ở bên cạnh Vĩ Thành à?”
“Muốn chứ ạ.” Tâm Dao thốt lên, rồi lại cúi xuống ngượng ngùng, đáp với giọng lí nhí: “Cháu thích anh ấy.”
Bà Triệu không chịu nổi mà ôm Tâm Dao vào lòng: “Ở đây ai cũng muốn ở bên con cả.
Con không cần gấp gáp, cứ từ từ suy nghĩ, Vĩ Thành nhà bác tính tình bộc trực, nhưng khi nó quyết định gì rồi thì luôn kiên trì với điều đó.
Cháu là người đầu tiên nó mở mồm ra thừa nhận là vợ chưa cưới đấy.”
Tâm Dao ngẩn người, vậy là đối với Mỹ Ngọc trên danh nghĩa cũng chưa hay sao? Tự nhiên bây giờ cô thật muốn đi tìm anh.
Ở phòng trên, Vĩ Thành dồn hết nội lực vào bao cát, mỗi cú đấm như muốn đâm thủng xuyên qua nó.
Có lẽ đây là cách để anh giải toả, câu nói của Tâm Dao vẫn văng vẳng bên tai, cô dường như không hề nghĩ đến chuyện sẽ ở bên anh đến cùng.
Anh đấm mạnh một cú khiến bao cát văng ra xa, thế cô muốn ở bên ai ngoài anh ra chứ?
Lúc này, Triệu lão gia gõ cửa đi vào: “Ông nói chuyện với con một lát được chứ?”
Vĩ Thành th ở dốc, ánh mắt lạnh nhạt dần chuyển lại trạng thái bình thường, sau đó tháo găng tay rồi đỡ ông nội ngồi xuống: “Ông kiếm con có việc gì à?”
Triệu lão gia vừa ổn định được chỗ ngồi chắc chắn, liền giơ cao cây gậy trong tay, đánh thẳng vào chân Vĩ Thành mấy cái khiến anh la oai oái: “Sao ông đánh con?”
“Mày còn hỏi ông tại sao à? Cái bản mặt ai ăn hết của nhà mày ban nãy là thế nào?” Triệu lão gia thấy Vĩ Thành tránh né thì vươn tay dài hơn để đánh vào mông của anh.
“Con… con có chút chuyện không vui thôi mà.” Vĩ Thành nhảy ra xa hơn một chút, sau đó vừa xoa chỗ đau vừa lẩm bẩm.
“Chuyện không vui của anh là anh cãi nhau với Tâm Dao à?” Triệu lão gia thu lại vũ khí, lần nữa ra vẻ trưởng bối nhìn thấu mọi thứ khiến Vĩ Thành phải im lặng, tâm trạng lại trở về trạng thái nặng nề.
Ông khẽ thở dài rồi nói tiếp: “Ông đã nghe hiệu trưởng kể lại rồi, danh tính của đám nhóc kia không tốt nên phần lỗi vẫn không nghiêng về Tâm Dao.”
“Con biết điều đó…” Vĩ Thành ngồi xuống bên cạnh Triệu lão gia, anh tham gia bao nhiêu vụ án, hiển nhiên hiểu rõ ai có tội ai không.
Triệu lão gia trải qua hơn nửa đời người, cũng biết Vĩ Thành lần đầu tập yêu thương một người là vô cùng khó khăn, chưa kể anh đã quen việc xử lý mọi chuyện bằng sự cộc cằn và bạo lực.
Ông vỗ vai anh rồi bảo: “Ông nói cho con nghe, phụ nữ là những người suy nghĩ và làm theo cảm tính, họ sẽ để cảm xúc chi phối nhiều hơn là cánh đàn ông, chưa kể con phải xét theo những trải nghiệm của họ.”
Vĩ Thành chăm chú lắng nghe Triệu lão gia nói tiếp: “Lúc đó, có thể con cần phải biết tình hình ra sao, có bao nhiêu đối thủ, không nên tự ý hấp tấp xông vào để trở thành gánh nặng của cả đội.
Nhưng đó là do con đã trải qua quá nhiều cuộc chiến đấu, còn Tâm Dao thì sao?”
Vĩ Thành im lặng vài giây rồi đáp: “Cô ấy không có…”
Triệu lão gia gật gù: “Đúng vậy, con cũng đừng trách con bé đã lớn mà không hiểu được việc đấy.”
Vĩ Thành lắc đầu lập tức, nhưng đã bị Triệu lão gia cướp lời: “Nếu nhìn vào cuộc sống của Tâm Dao, bạn thân con bé là người duy nhất cho con bé chỗ dựa từ trước đến nay.
Con bé lo lắng mà quên cả sự an toàn của mình thì không có gì sai trái về mặt đạo đức cả.
Chúng ta là đàn ông thì không nên so đo với phụ nữ, khó khăn lắm mới tìm được người mình yêu thương thì nên cưng chiều họ.
Ông mày muốn bế chắt lắm rồi.”
Vĩ Thành bật cười: “Con biết rồi thưa ông.”
Tiễn Triệu lão gia ra khỏi phòng, Vĩ Thành cảm thấy bản thân thoải mái hơn một chút, định bụng sáng sớm sẽ đi tìm cô giảng hoà.
Anh chuẩn bị đeo bao tay vào lại thì nghe tiếng gõ cửa: “Vào đi.”
Tâm Dao ngó đầu vào với vẻ bẽn lẽn rồi khẽ kêu: “Vĩ Thành.”
Danh Sách Chương: