Mọi chuyện dường như đã kết thúc, Hạ Diệp nhanh chóng thu xếp để tới thành phố C giúp Vương Minh Thần xử lí và giải quyết công việc.
Bên công ty của Trình Minh Thành tương đối nhàn rỗi nên Trình Minh Thành mới cho phép cô tới thành phố C cùng Vương Minh Thần.
Tiện thể giúp Vương Minh Thần một tay.
Tại sân bay thành phố C…
“Tiểu Diệp! Bên này!”
Hạ Diệp vừa đi từ trong ga ra, một dàn ba người đàn ông đã đứng sẵn trước một chiếc ô tô, mặt ai nấy đều vui mừng.
Cô nở một nụ cười, sau đó giơ tay vẫy chào ba người họ.
“Mọi người có khoa trương quá không vậy? Không phải ai cũng bận việc hết à, sao lại còn tốn thời gian đi đón em vậy?” Dù vui vì có ba người đi đón cô, nhưng như vậy thì hơi bỏ bê công việc rồi.
Nếu không phải do quá bận thì sao cô phải từ Pháp bay thẳng tới thành phố C chứ.
“Dù bận đến mấy thì cũng phải đi đón em chứ.” Lưu Kiệt bật cười, sau đó huých nhẹ tay của Vương Minh Thần.
“Có phải vậy không, lão Vương?”
Vương Minh Thần chỉ mỉm cười nhẹ, sau đó mở cửa ghế sau rồi đưa mắt nhìn Hạ Diệp: “Lên xe.”
“Nào nào, chúng ta đi ăn trưa, nghỉ ngơi tốt thì mới có sức làm việc.” Tôn Trạch mở cửa ghế lái phụ phía trước, sau đó ngồi vào.
“Đúng đúng, Tiểu Diệp ngồi máy bay lâu như vậy, phải nghỉ ngơi trước đã.” Lưu Kiệt giơ ngón cái, vẻ mặt đồng ý.
Hạ Diệp bật cười: “Mọi người nghĩ em yếu đuối như vậy sao?”
“Tiểu Diệp nhà chúng ta sao có thể yếu đuối được chứ.
Đây gọi là chăm sóc chu đáo.
Phải không, lão Vương?” Lưu Kiệt nhìn Vương Minh Thần, khẽ nhướng mày.
Vương Minh Thần gật đầu, sau đó quay sang nhìn Hạ Diệp: “Em tới là để giúp anh, chứ không phải để vắt kiệt sức lao động.
Công việc tuy bận nhưng nghỉ ngơi thì vẫn phải nghỉ ngơi.”
“Các anh không thấy nhột à? Các người có ai mà không tăng ca quên ăn quên ngủ không hả?” Hạ Diệp khẽ nhíu mày, khoanh tay lại rồi lắc đầu.
Lưu Kiệt câm nín, ngồi ngay ngắn lại, ho khẽ một cái.
“Chắc em đói rồi, chúng ta đi ăn thôi.” Vương Minh Thần cũng ho nhẹ một cái, đổi chủ đề khác để nói.
Hạ Diệp chỉ biết ngán ngẩm nhìn ba người họ.
Tính tình vẫn như thế, chẳng thay đổi chút nào.
Lưu Kiệt lái xe đưa mọi người tới một nhà hàng để dùng bữa trưa.
Mọi người dùng bữa vô cùng vui vẻ, không ai nhắc gì tới chuyện của Ninh Liên Trần, nói chuyện công việc, chuyện của bản thân cũng đủ vui rồi.
“Mọi người biết ai bất hạnh nhất ở đây không?” Lưu Kiệt hớn hở nói.
Hạ Diệp chau mày suy nghĩ, sau đó đưa mắt nhìn Tôn Trạch.
“Bingo! Tiểu Diệp, em thật thông minh.” Lưu Kiệt giơ ngón tay cái, ý tán thưởng.
Vương Minh Thần khẽ nhấp một ngụm rượu vang, sau đó đắc ý nói: “Nhất cảnh sát Tôn rồi, cái gì cũng được vợ quan tâm, lo lắng.”
Tôn Trạch nở một nụ cười đau khổ: “Mọi người, đừng chạm vào nỗi đau của tôi.”
“Anh đi cả mấy tháng trời, bỏ bê vợ ở nhà như thế.
Nếu cô ấy biết anh giấu cô ấy bao nhiêu chuyện.
E là…” Nói đến đây, Hạ Diệp khẽ thở dài.
Cô có thể tưởng tượng được cảnh nhà tan cửa nát, thật đồng cảm với cảnh sát Tôn.
“Tối qua vợ cậu ta vừa gọi về.
Xem ra không tránh được rồi.” Lưu Kiệt vỗ vay Tôn Trạch một cái.
“Tôi đoán trước tình hình rồi.
Nhưng dù sao vẫn thấy lo, nếu như tôi có mệnh hệ gì… Người có tội to nhất là tên kia.” Tôn Trạch nói một hồi, sau đó chỉ tay vào người đàn ông đang nhàn hạ uống rượu vang.
Hạ Diệp quay sang nhìn Vương Minh Thần, sau đó bật cười.
Vương Minh Thần nhún vai một cái rồi cười: “Phải phải.
Là lỗi của tôi.
Cậu có mệnh hệ gì, tôi giúp cậu.”
“Nói lời giữ lời.” Tôn Trạch nâng ly rượu văng lên, giơ ra phía trước.
“Tất nhiên.” Vương Minh Thần khẽ nhếch môi cười, sau đó cũng đưa ly ra, cụng ly với Tôn Trạch.
“Chúc mừng tất cả chúng ta, cạn ly!” Lưu Kiệt cũng đưa ly vào góp vui.
Hạ Diệp thấy vậy cũng góp vui theo.
Bữa trưa đơn giản nhưng cũng coi như một bữa tiệc ăn mừng chiến thắng của tất cả mọi người.
Lâu lắm rồi, Hạ Diệp mới được cười nhiều như vậy.
Cô có cảm giác giống như ba năm trước, mọi người tụ tập, trò chuyện vô cùng vui vẻ, không lo nghĩ bất kì điều gì.
Nhưng, cuộc vui chỉ diễn ra trong ngày hôm ấy…
Những ngày tiếp theo ở thành phố C, Hạ Diệp được Vương Minh Thần nhờ sắp xếp lại ban giám đốc của Forever, phỏng vấn, chiêu mộ nhân viên mới.
Trước giờ, những việc này là do Trình Minh Thành làm, cô chỉ tham gia một chút, nhưng không ngờ bây giờ lại đảm nhận nó.
Mệt hơn nữa là Forever không phải một công ty mà là cả một tập đoàn lớn, cho dù đã suýt phá sản nhưng dù gì nó cũng từng một thời làm mưa làm gió.
Vương Minh Thần giao cho Lưu Kiệt và Hạ Diệp quản lí tạm thời, sắp xếp ổn thỏa, sau đó sẽ đổi tên tập đoàn, làm lại từ đầu.
“Tiểu Diệp, anh mua cho em bữa tối, ăn chút rồi nghỉ ngơi.” Vương Minh Thần không biết từ đâu xuất hiện, đưa cho Hạ Diệp một chiếc túi.
Cô đang chăm chỉ làm việc nên cũng không phát giác ra được anh đã vào phòng làm việc từ lúc nào.
“Anh bận như vậy, không cần mua đồ ăn cho em đâu.” Hạ Diệp đứng dậy, sau đó đi tới chỗ ghế sofa, ngồi xuống.
“Không sao, làm sao anh bỏ mặc em được.” Anh mỉm cười dịu dàng, sau đó đưa tay xoa nhẹ đầu cô.
Hạ Diệp cười một cái rồi mở chiếc túi ra xem bên trong có gì.
Một hộp cháo và một ly cà phê.
“Anh thì sao? Anh ăn chưa?” Cô đưa mắt nhìn anh.
“Chưa.”
Hạ Diệp khẽ nhíu mày, ngồi thẳng dậy rồi khoanh tay lại, nói: “Anh mua cho em thì anh cũng phải mua cho anh nữa chứ.
Sao anh có thể bỏ mặc sức khỏe của mình như vậy chứ.”
“Anh xin lỗi, lát nữa anh sẽ ăn sau.
Giờ thì em ăn đi, không cháo nguội mất.” Vương Minh Thần chỉ biết cười, làm vẻ mặt ăn năn hối lỗi.
Cô gật đầu một cái, sau đó mở nắp hộp cháo ra, mùi thơm của cháo khiến cô cảm nhận rõ sự đói bụng của mình.
“Ưm! Ngon quá!” Ăn thử một miếng, Hạ Diệp không khỏi ngạc nhiên.
Lâu lắm rồi cô mới ăn cháo, không ngờ cháo này lại ngon đến như vậy.
“Ngon là tốt.” Anh khẽ gật đầu, chăm chú nhìn biểu cảm hạnh phúc trên gương mặt cô.
“Anh có muốn thử một miếng không? Thực sự rất ngon.” Cô múc một thìa cháo, sau đó đưa cho anh.
Vương Minh Thần hơi ngây người.
Hành động này của anh khiến cô chợt nhận ra, hai người họ… vốn dĩ đâu phải loại quan hệ có thể thân mật như vậy.
Những điều hạnh phúc và vui vẻ đã khiến cô quên rằng cô và anh không phải là người yêu.
Hành động này của cô là vô thức, bởi lẽ cô cuộc sống hiện tại giống hệt như ba năm trước, khiến cô ngộ nhận rằng anh với cô đang yêu nhau.
Nụ cười trên môi cô cứng lại, tay cô hơi run, khẽ rụt lại.
“Xin lỗi… Em…” Cô không dám nhìn thẳng vào mắt anh, giọng có chút mất tự nhiên.
Nhưng cô chưa kịp nói hết câu, cổ tay cô đã bị nắm lấy, Vương Minh Thần đã ăn sạch cháo ở trên thìa.
“Ngon đấy! Nhưng không ngon bằng cháo em nấu.” Anh nở một nụ cười, sau đó nhìn thẳng vào mắt cô.
Hai má Hạ Diệp bỗng chốc trở nên nóng ran, cô nhanh chóng rụt tay lại, quay người đi chỗ khác.
Cảm giác… ngại chết mất.
May mắn thay, trong lúc cô đang không biết phải đối mặt với anh như thế nào thì chuông điện thoại của anh vang lên, phá vỡ bầu không khí ngượng ngùng.
“Được rồi, tôi tới liền.” Nói chuyện điện thoại xong, anh quay sang nói với cô: “Anh có việc, em ăn tiếp đi.
Không được làm việc quá sức đâu đấy, nhớ nghỉ ngơi.”
Hạ Diệp khẽ gật đầu, do dự một lúc rồi nói: “Anh nhớ ăn tối đấy.
Đừng làm quá sức.”
“Ừm.
Anh biết rồi.” Vương Minh Thần cười vui vẻ, trước khi rời đi còn đưa tay chạm nhẹ vào má cô một cái.
Vương Minh Thần rời đi, Hạ Diệp mới thở phào nhẹ nhõm.
Cô đưa tay chạm lên má, cả hai bên đều nóng nhưng bên bị anh chạm vào dường như nóng hơn hẳn.
Bỗng dưng cảm thấy nhiệt độ trong phòng cao hơn hẳn, nóng thật.
Ăn cháo xong, Hạ Diệp lại tiếp tục xử lí công việc.
Cô đang phê duyệt hồ sơ của những người vừa phỏng vấn hai ngày qua.
Lưu Kiệt giao cho cô làm việc này, còn anh thì xử lí những vụ làm ăn lớn, giúp Forever có một khởi đầu mới.
Cả hai đều có việc bận, nhưng cô thấy công việc của cô vẫn chưa nhằm nhò gì so với Lưu Kiệt cả.
Anh phải đi ngược đi xuôi, không có tới thời gian để mà ngồi ăn như cô.
Căn phòng làm việc của Hạ Diệp được Vương Minh Thần sắp xếp đầy đủ giường, chăn, nhà tắm.
Làm như vậy để cô đỡ khỏi phải đi lại nhiều, có thể ngủ luôn tại đây, xử lí công việc ngay tại chỗ.
Forever, tuy cô chưa tiếp xúc, va chạm nhiều nhưng ít ra cũng từng là đối thủ cạnh tranh.
Một tập đoàn hùng mạnh như vậy, không ngờ lại có một ngày sẽ có kết cục đứng bên bờ vực phá sản.
Nghe nói Forever là tâm huyết cả đời của Ninh Liên Trần.
Nhưng đáng tiếc, bà ta quá thủ đoạn và bỉ ổi, sống như một người mẹ không có tình thương.
Chỉ cảm thấy đau lòng thay cho Vương Minh Thần, tuổi thơ của anh cơ cực như vậy, lẩn tránh người mẹ có như không này.
Giờ thì nhẹ nhõm rồi.
Chắc hẳn Vương Minh Thần cũng cảm thấy nhẹ nhõm vô cùng.
Cô chưa hỏi cảm giác của anh, nhưng cũng phần nào đoán được qua thái độ và nụ cười của anh.
Ninh Liên Trần chắc chắn sống quãng đời còn lại trong tù, trở ngại của cuộc đời anh coi như đã được loại bỏ..
Danh Sách Chương: