Mục lục
Xuyên Không Chiến Kỷ: Thiên Mệnh Chiến!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


" Cảm tạ các vị tương trợ ! "
Trần Minh Quân đối với những võ giả đang vây quanh bảo vệ mình nói lời cảm tạ.
Thông qua những gì Bạch Minh Châu kể lại thì từ khi bọn họ chạy đến, thấy hắn bị thương hôn mê bất tỉnh, nhớ đến ơn nghĩa khi trước cho nên ở lại bảo vệ.
Thế giới nào cũng vậy, luôn có người tốt kẻ xấu lẫn lộn, gặp được những người giống đám võ giả này đã tính may mắn.

Ngộ nhỡ gặp phải tiểu nhân hèn hạ, hắn bây giờ đều đã lạnh.
" Huynh đệ khách khí ! Nếu hôm đó không nhờ có ngươi ra tay trợ giúp chỉ sợ cả đám bọn ta đã sớm chôn thây nơi này.

" Một người võ giả hào sảng cười nói.
" Tiện tay trợ giúp ân công thôi.

" Những người khác cũng phụ họa theo.
Một vị nữ tu sĩ thở dài nói: " Nhắc đến trợ giúp, kỳ thực chúng ta cũng không giúp được gì nhiều.

May mắn có nhị công chúa đem những bộ xương cảnh giới cao ngăn cản lại nếu không dù cho chúng ta ở nơi này chống đỡ cũng không chống nổi lâu như vậy.

"
Khi bọn hắn vừa tới nơi chưa lâu đã bị một chi đội ngũ xương khô lao đến bao vây lại.

Tại lớp tường thành thứ ba này đội ngũ xương khô bình quân cảnh giới cao hơn lớp tường thành thứ nhất rất nhiều, đại đa số đều có Siêu Phàm Cảnh tu vi, chỉ có phần ít Dưỡng Khí Cảnh.
Lê Ngọc Anh triệu hồi hỏa long lấy một địch nhiều, uy mãnh vô song khiến đám võ giả cảm thán không thôi.

Nếu như không có nàng, bọn họ sợ rằng người cứu chẳng được mà mạng còn táng thêm vào trong.

Trần Minh Quân nghe thế cười cười ngẩng đầu nhìn xem bóng hình xinh đẹp đang đem những bộ xương lạc tướng kia biến thành bao cát trút đi phẫn nộ trong lòng nàng.

Cảm nhận được toàn thân vô lực, một ngón tay cử động cũng khó khăn hắn có chút bất đắc dĩ.
Dựa theo lời của Tử Vi, trạng thái này sẽ còn kéo dài thêm một đến hai ngày nữa tùy theo tình trạng thân thể của hắn thế nào.

May mà võ giả đột phá Siêu Phàm đã không còn cần mỗi ngày trải qua ba việc nhất định phải làm * nếu không hắn cũng chẳng biết phải ứng phó kiểu gì.
Thực sự quá xấu hổ....
Những bộ xương lạc tướng kia số lượng liên miên không ngớt, giết chết mấy chục tên lại có mấy trăm tên từ đâu chạy đến.

Sử dụng chiến thuật biển người áp chế Lê Ngọc Anh gắt gao, ép buộc nàng phải xuất ra đạo đồ, tung ra đại chiêu liên tục mới có cơ hội để thở dốc.
Đạo Tàng tuy mạnh hơn Siêu Phàm, có thể lấy một địch trăm nhờ cảnh giới khác biệt cộng thêm những bộ xương này tuy đông nhưng linh trí không cao thêm việc tu vi bọn chúng chỉ dao động ở sơ kỳ cùng trung kỳ, còn hậu kỳ, đỉnh phong lác đác không có mấy.

Bất quá lấy tu vi của nàng ngăn chặn mấy ngàn thực sự quá miễn cưỡng, lâu dài xuống tới linh khí cung không đủ cầu, khả năng cao theo thời gian dần rơi vào hạ phong.
Con kiến tuy yếu nhưng đông vẫn có thể cắn chết voi.
— QUẢNG CÁO —
Thi thoảng cũng sẽ có vài tên khô lâu lạc tướng lọt lưới ra đằng sau tấn công về phía đám võ giả và Trần Minh Quân, nhưng kịp thời bị hỏa long tiêu diệt.
Trần Minh Quân thầm nghĩ cứ như vậy mãi cũng không phải là thượng sách, cẩn thận nhớ lại trong đầu xem có thứ gì giúp ích được trong tình cảnh bây giờ không.
Suy đi ngẫm lại giống như cũng chỉ có một bộ liên hợp trận pháp phù hợp về mặt số lượng cũng như tình cảnh hiện giờ.

Thế là hắn gọi Bạch Minh Châu lại gần bắt đầu đem ý đồ của mình nói cho đối phương.
Lê Ngọc Anh tranh thủ lúc rảnh tay ngoài nhìn xuống, vốn định xem tình hình bên dưới thế nào ai ngờ lại trông thấy cảnh Trần Minh Quân và Bạch Minh Châu thì thầm to nhỏ, khoảng cách hai người lại còn....như thế sát.
Đáng ghét ! Tên khốn này vậy mà lại còn đi chêu chọc nữ nhân khác !
Đúng là kẻ nào cũng đều giống nhau, lòng tham vô đáy !

Ánh mắt tràn đầy lửa giận nàng tung ra một quyền đem một tên xương khô lao tới đánh thành bột mịn.

Trong lúc tức giận, tu vi bạo phát ra không giữ lại chút nào khiến cho nhiệt độ giảm xuống, toàn thân nàng bao phủ bởi hỏa diễm.

Hỏa quyền ngập trời đập xuống như mưa thiên thạch hàng lâm.
Ầm ! Ầm ! Ầm !
Vô số bộ xương khô lạc tướng không kịp tránh né chỉ đành nhận mệnh, hứng chịu lửa giận của Lê Ngọc Anh.
Đám võ giả bên dưới trông thấy cảnh tượng này nhất thời không khép được mồm lại, nguyên lai nhị công chúa bá đạo như vậy a....
Trần Minh Quân tương tự cũng nhận ra dị động, nhìn xem đầy trời hừng hực hỏa quyền trút xuống khóe miệng hắn nhịn không được giật một cái.

Ban nãy chiến Ngọc Long tựa như cũng không thấy nàng hăng hái vậy nha.
" Ngang ~ "
Hỏa long trong trạng thái Hóa Cảnh, thân thể một lần nữa biến lớn, nó đi tới đâu qua xương khô lạc tướng bị thiêu thành tro bụi tới đó.

Số lượng lạc tướng trải qua hai lần diện rộng công kích bị giảm mạnh xuống.
Trần Minh Quân vốn định mở miệng khuyên Lê Ngọc Anh không nên phung phí linh lực như vậy nhưng mồm còn chưa há ra đã thấy một ánh mắt tràn đầy sát khí trợn trắng nhìn về phía mình.
Hắn: " .....!"
— QUẢNG CÁO —
Ây......ta lúc nào đắc tội nàng rồi ?
Rõ ràng cái gì cũng không làm, động đều không động mà ?
Bất quá, hắn vẫn mỉm cười nói với Bạch Minh Châu: " Chuyện tiếp theo xin nhờ cậy cô nương.


"
Bạch Minh Châu ôn nhu đáp lại: " Trần công tử khách khí rồi, là chúng ta không làm mà được lợi.

"
Nói xong nàng đi tập hợp đám võ giả này bắt đầu truyền đạt lại ý tưởng của Trần Minh Quân.

Ban đầu còn có người hoài nghi nhưng trải qua Bạch Minh Châu giải thích bọn họ cũng dần dần tin tưởng.

Cả bảy người bắt đầu làm chuẩn bị dẫn đến việc những Dương Khí Cảnh xương khô không có người ngăn cản bắt đầu công kích tới.
May mắn có hỏa long ở gần, một mực nhìn chằm chằm che chở khu vực này nếu không hậu quả khó lường.
Trần Minh Quân nhìn xem cả bảy người, mỗi người đều đang bắt đầu ngồi xếp bằng xuống chẳng để ý gì đến đám xương khô nữa cười khổ không thôi.

Đám người này thật sự chẳng chịu chú ý tình cảnh gì cả, bảo sao lúc đi vào mấy trăm người cho đến bây giờ chỉ còn ngần này.
Trên bầu trời, Lê Ngọc Anh một đôi lông mày đẹp cũng khẽ nhíu lại thầm nghĩ đám người này muốn làm gì ? Không chú ý phòng thủ, chẳng lẽ giơ tay đầu hàng rồi ?
Ánh mắt liếc xéo về phía Trần Minh Quân, thấy hắn đang cười hì hì với mình, nàng hừ lạnh một tiếng tiếp tục dùng đám xương khô luyện tay bất quá sắc mặt đã so với ban nãy hòa hoãn không ít.
Chờ bổn công chúa giải quyết xong đám tôm tép nhãi nhép này lại cùng ngươi tính sổ sách !
Cũng không lâu lắm, bảy người đồng loạt đứng dậy.

Cả bảy người ăn ý xếp thành một trận hình kỳ quái, lấy Bạch Minh Châu làm trung tâm.

Sau khi bày trận xong, mỗi người trong miệng bắt đầu niệm lên kỳ quái mà tối nghĩa khẩu quyết, đồng thời hai tay liên tục kết ấn.
Mười hô hấp sau đó, mỗi người đều sáng lên một ánh hào quang.

Hào quang hóa thành vô số điểm nhỏ bay đến, hội tụ tại chỗ của Bạch Minh Châu.
Bạch Minh Châu hấp thu những điểm sáng này, tu vi liên tục lên cao vậy mà vượt qua cánh cổng Dưỡng Khí đỉnh phong, đặt chân lên Siêu Phàm Cảnh.
Đôi mắt đẹp nhắm nghiền dần dần mở ra để lộ một đôi tròng đen lúc này có bảy điểm sáng nối liền nhau tựa như một chòm sao do bảy ngôi sao tạo thành.
" Chiến ! "

Bạch Minh Châu quát lên một tiếng, thân hình lăng không mà lên, tay phải cầm kiếm chém ra một đạo kiếm khí dài hơn mười mét đem trên đường hết thảy vật cản trở nghiền ép thành bột mịn.

— QUẢNG CÁO —
Cảm nhận được toàn thân tràn ngập lực lượng, lại nhìn xem đạo kiếm khí mình vừa chém ra.

Bạch Minh Châu không dám tin vào mắt mình, nghĩ thầm đây chính là lực lượng của Siêu Phàm cảnh sao.
Nàng nhịn không được quay đầu nhìn về phía thiếu niên sau lưng, tò mò hắn từ đâu lấy được môn trận pháp thần kỳ này.
Dưỡng Khí cùng Siêu Phàm chênh lệch không nhỏ, một Siêu Phàm thậm chí có thể nghiền ép một trăm dưỡng khí.
Nhưng trận pháp này lại có thể khiến cho bảy người đem Dưỡng Khí Cảnh tu vi hội tụ, dồn vào một người, đem tu vi của người này nâng lên đến Siêu Phàm Cảnh...
Thật sự quá thần kỳ !
Trên bầu trời, Lê Ngọc Anh tương tự suy nghĩ như vậy, nàng cũng hết sức tò mò những người này móc ở đâu ra trận pháp kỳ diệu như thế.

Tuy Bạch Minh Châu bây giờ chỗ bộc lộ ra chiến lực còn lâu mới sánh bằng chân chín Siêu Phàm Cảnh, nhưng cũng đã không thua kém bao nhiêu.
Nhưng bảy người tạo thành liên hợp trận pháp đem đến công năng như vậy đã là lần đầu tiên thấy được.
Đón lấy ánh mắt của hai thiếu nữ xinh đẹp, Trần Minh Quân cười cười cũng không giải thích.

Thứ mà hắn truyền cho Bạch Minh Châu chính là Thất Tinh Liên Hợp Trận , đương nhiên do hắn tự tay tạo thành ( trong bộ tiểu thuyết hắn sáng tác ).

Thật ra thì đây chỉ là bản thu nhỏ của Kim Ngưu Liên Hợp Trận lấy ý tưởng từ chòm sao Kim Ngưu, chòm sao tượng trưng cho sức mạnh.
Bản đầy đủ của Kim Ngưu Liên Hợp Trận cần phải có đủ mười một người mới có thể tạo thành, lấy mười một người dàn trận có thể trợ cho một người trong số đó tu vi tăng lên chân chính Siêu Phàm cảnh.

Đáng tiếc, có thể sống sót được đến giờ phút này toàn bộ đều là đệ tử của cửu tinh cấp thế lực tông môn, số lượng ít ỏi chỉ có bảy người cho nên hắn đành phải đưa cho bản thu nhỏ Thất Tinh Liên Hợp Trận.
May mắn cả bảy người này tu vi đồng đều ở vào Dưỡng Khí Hậu Kỳ, nếu không thì hắn có nhiều liên hợp trận hơn nữa đối phó với tình cảnh bây giờ cũng bó tay bó chân.
Có Bạch Minh Châu trấn thủ hậu phương, Lê Ngọc Anh tập trung tinh thần đối phó quân địch trước mắt, tình thế bắt đầu từng chút một tốt hơn.

Mặc dù không thể nào đem toàn bộ xương khô quân đoàn tiêu diệt nhưng trụ đến khi Trần Minh Quân có thể khôi phục được cử động cũng không phải chuyện xa vời..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK