Tiệc vui cũng chóng tàn, tiệc liên hoan rất vui, nhưng đến khi ly biệt vẫn làm người ta buồn bã.
Một bạn nam có hơi say bèn ôm một bạn học khác khóc lóc thảm thiết.
"Anh em tốt, sau nay nhớ giữ liên lạc đấy, tốt nghiệp rồi cũng không được quên anh em!"
Người bị ôm không thở nổi, không nhịn được nói:
"Ông khóc lóc cái gì? Não đầy rượu rồi ngu luôn à? Chúng ta điền nguyện vọng vào cùng một trường đại học đấy!"
"Vậy hả..."
Người này cười ngu ngốc, nói:
"Tôi quên mất."
"..."
Vốn đang trong giây phút thương cảm, vài bạn nữ đã rưng rưng nước mắt lập tức nuốt nước ngược lại, vô cảm ăn tiếp, thật lãng phí cảm xúc của họ.
Bữa tiệc này kéo dài rất lâu, mọi người đều không đành lòng nói lời tạm biệt, đến cuối vẫn là Triệu Lai mở lời:
"Đến giờ rồi, mấy đứa nên về đi, muộn quá không an toàn."
Không gian chợt yên tĩnh, ai cũng không nói gì, lát sau có một bạn nữ lén lau nước mắt.
Tất cả đều biết, họ đã đến ngã rẽ quan trọng nhất cuộc đời.
Từ tiểu học lên cấp hai, cấp ba họ đều có thể học cùng nhau. Dù không cùng lớp cũng cùng trường, không cùng trường cũng cùng thành phố, vẫn còn cơ hội gặp mặt.
Nhưng lên đại học không giống như vậy nữa. Mỗi một người đều có lý tưởng khác nhau, nơi muốn đi khác nhau. Họ mang theo ước mơ của riêng mình đến mọi miền đất nước, đường ai nấy đi.
Diệp Dạng đã say, tình cảm của cậu và các bạn học không quá sâu sắc nhưng uống chút rượu vào thêm bầu không khí nặng nề lúc này vẫn làm cậu cảm thấy đau buồn.
Con người luôn phải làm quen với lời chia ly, nhưng chỉ cần gặp được người quan trọng nhất đời mình, có thể ở cạnh người đó thì những cuộc biệt ly không quá buồn bã như vậy nữa.
Diệp Dạng đã uống khá nhiều, cả khuôn mặt đỏ bừng. Hạ Đông đến đúng giờ hẹn, Diệp Dạng nhanh chân đi đến, nhào vào ngực anh.
Hạ Đông biết bạn nhỏ hẳn đã say, nói thầm:
"Bạn học em vẫn còn ở đây đấy."
Diệp Dạng dừng chừng hai giây mới chậm chạp buông Hạ Đông ra, nắm lấy tay anh. Tuy không nói điều gì nhưng nhìn mười ngón tay đan chặt vào nhau, ai cũng hiểu.
Cậu vẫy tay với những người khác.
"Tôi về trước!"
Những bạn học còn lại nhìn nhau, Triệu Lai mỉm cười gật đầu với Hạ Đông, còn Trịnh Thăng vẻ mặt phức tạp, đối với mối tình đầu mơ hồ này rất muộn phiền.
Hạ Đông nhéo gò má nóng bừng của Diệp Dạng.
"Em uống bao nhiêu thế?"
Diệp Dạng chạm vào những đầu ngón tay, có vẻ đang đếm.
"Mười bảy ly ạ."
Hạ Đông nhìn cử chỉ nhỏ này, cảm thấy đáng yêu chết đi được.
"Tửu lượng của em mãi không tiến bộ ha..."
Diệp Dạng nhón chân lên vòng tay qua cổ Hạ Đông muốn hôn anh, Hạ Đông nhịn cười tránh đi.
"Về nhà rồi hôn."
"Không muốn."
Diệp Dạng khịt mũi, nói.
Hạ Đông bất đắc dĩ đáp:
"Trên đường có cảnh sát giao thông ấy."
Diệp Dạng chớp mắt, vài giây mới hiểu được ý của Hạ Đông, cậu vẫn ôm chặt cổ anh.
"Vậy ôm một cái ạ."
"Được rồi, ôm một cái."
Hạ Đông ôm Diệp Dạng đặt lên xe.
"Bạn nhỏ dính người."
Ngày thường không thấy gì, nhưng mỗi lần uống rượu Diệp Dạng đều lộ bản tính ra, dính người vô cùng. Mỗi lần đi đâu làm gì đều phải đi theo Hạ Đông, như thể ước gì có thể mọc lên người anh.
Sau khi lên xe, Diệp Dạng bắt lấy vạt áo Hạ Đông không buông.
Quả nhiên, trên đường về họ bị cảnh giác giao thông cản lại, Diệp Dạng nhìn người đàn ông lạ cầm máy đo nồng độ cồn đến gần Hạ Đông thì lập tức dùng tay túm Hạ Đông về hướng mình.
Cậu trừng người cảnh sạt nọ.
"Anh muốn làm gì?"
"..."
Người cảnh sát nọ đột nhiên bị rống không hiểu ra sao, Hạ Đông cười run cả người, nhìn ánh mắt khó hiểu của vị cảnh sát thì giải đáp:
"Em ấy uống say, anh đừng để ý."
Người cảnh sát nọ đo nồng độ cồn xong chỉ nhìn thoáng qua, vừa chuẩn bị đi thì nghe thấy cậu trai trên ghế phụ nói:
"Anh không còn yêu em nữa đúng không?"
Cảnh sát giao thông nọ không khỏi nhìn thêm lần nữa, người đàn ông còn lại vừa buồn cười vừa dỗ dành.
"Sao anh lại không yêu em chứ?"
Giọng nói của cậu trai đấy truyền ra sau tấm cửa kính xe dần đóng lại.
"Anh vừa nói không để ý đến em."
Hạ Đông khởi động xe, cười không kiềm chế nổi.
"Anh rõ ràng đang nói với người khác, đừng để ý em."
Diệp Dạng bắt lấy vạt áo của anh.
"Vậy cũng giống nhau!"
Không thể nói lý với người say, Hạ Đông cam chịu nhận lỗi.
"Anh sai rồi."
"Anh sai ở đâu?"
Hạ Đông đáp:
"Không nên nói đừng để ý đến em."
"Không phải."
Diệp Dạng tủi thân nói:
"Anh không chịu hôn em."
"..."
Nếu hôn trước đó, Hạ Đông đã bị cảnh sát bắt rồi.
Hạ Đông không có chút biện pháp nào với Diệp Dạng, khi dừng đèn đỏ Hạ Đông thừa dịp có thời gian rảnh nên hôn cậu một cái, không hôn sâu hơn.
Nếu phía trước vẫn còn chốt cảnh sát giao thông kiểm tra thì không ổn lắm, nhưng chỉ hôn bạn nhỏ thì không có vấn đề gì.
Quay về khu chung cư, Diệp Dạng được Hạ Đông ôm lên, thỉnh thoảng lại hôn hôn cậu an ủi.
Lúc này đã hơn chín giờ tối, trong khu chung cư không nhiều người ra ngoài tản bộ, nếu không họ nhất định sẽ bị để ý.
Về đến nhà, Hạ Đông buông Diệp Dạng xuống, vào phòng tắm đổ đầy nước vào bồn cho cậu.
Ôm Diệp Dạng đi một quãng đường dài, hai người đều ra khá nhiều mồ hôi.
Nhưng Hạ Đông còn chưa chuẩn bị nước tắm xong, Diệp Dạng đã bước vào. Hạ Đông đi lấy khăn tắm cậu cũng đi theo, anh rửa tay cậu cũng đi theo, thậm chí đi vệ sinh cũng không rời nửa bước.
Hạ Đông thật bất đắc dĩ, như vậy anh đi không được.
"Bé cưng có thể ra ngoài trước, c ởi quần áo được không?"
Diệp Dạng chớp mắt, chỉ lùi vài bước c ởi quần áo, hoàn toàn ngó lơ hai chữ "ra ngoài" của Hạ Đông.
"..."
Nhưng tốt xấu gì Diệp Dạng không kéo vạt áo của Hạ Đông nữa, anh nhanh chóng giải quyết rồi xả nước, bé Diệp Dạng vào bồn tắm.
Khi Hạ Đông c ởi quần áo, Diệp Dạng chợt túm vạt áo của anh, nhẹ giọng nói:
"Tắm ch ung đi ạ."
"... Ông nhỏ của tôi ạ."
Hạ Đông ngẩng đầu lên, nhưng tối qua làm quá tàn nhẫn, hôm nay tiếp tục chỉ sợ cơ thể bạn nhỏ không chịu nổi.
Anh chỉ đành chịu ngọn lửa hừng hực trong lòng, ôm Diệp Dạng ngâm mình trong chốc lát,
"Đứng dậy thôi, uống nhiều quá ngâm nước không tốt lắm."
Diệp Dạng chớp mắt.
"Em không uống nhiều mà."
"Được được, em không uống nhiều."
Hạ Đông nói:
"Nhưng anh hơi mệt, chúng ta đi ngủ được không?"
Diệp Dạng nhéo nhéo chỗ nào đó, nghiêm túc nói:
"Anh chưa buồn ngủ."
"..."
Hạ Đông hít hà một hơi.
"Ông nhỏ ơi, em nhẹ tay thôi."
Đột nhiên Diệp Dạng nắm chặt tay hơn.
"Không muốn."
Cơ bắp toàn thân Hạ Đông đều căng thẳng, điểm yếu trí mạng đang nằm trong tay Diệp Dạng, anh không dám manh động.
"Em nắm nhẹ thôi, được không?"
"Không được."
Diệp Dạng lên án:
"Lúc em nói anh nhẹ thôi, anh càng đẩy mạnh."
"..."
Cái này giống nhau à?
Nhưng vẫn không thể nói lý được với người say, Hạ Đông xoay tay Diệp Dạng để cậu buông lỏng đi, tiếp đó bế cậu lên, bọc toàn thân cậu trong khăn tắm.
Lông mi Diệp Dạng vẫn đọng một ít nước.
"Em không cử động được."
"Em không cử động được mới tốt, vừa uống nhiều đã bắt đầu gây chuyện."
Hạ Đông ôm Diệp Dạng đã bị bọc thành một cuộn về giường, sau khi anh lau sạch vết nước trên sàn mới lên giường lại, chỉnh nhiệt độ điều hòa cao lên.
Hạ Đông vừa chui vào chăn, Diệp Dạng đã ôm chặt anh, còn cọ cọ. Hạ Đông nghiến răng nghiến lợi, vỗ một cái lên mông Diệp Dạng.
"Đi ngủ!"
"Nhưng em không buồn ngủ mà?"
Hạ Đông dỗ dành.
"Em nhắm mắt lại, anh kể cho em một câu chuyện, lát nữa sẽ ngủ được."
Diệp Dạng ngoan ngoãn nói:
"Được ạ."
Hạ Đông thấp giọng kể:
"Ngày xửa ngày xưa, trên một ngôi miếu của ngọn núi nọ, trong ngôi miếu có..."
Hai phút sau, Hạ Đông lại lặp lại:
"Ngày xửa ngày xưa, trên một ngôi miếu của ngọn núi nọ, trong ngôi miếu có một hòa thượng trẻ cùng một hòa thượng già..."
Diệp Dạng mở mắt ra, không có chút buồn ngủ nào.
"Anh vừa kể rồi ạ."
"... Ồ."
Vẻ mặt Hạ Đông bình tĩnh.
"Ngày xửa ngày xưa, có một hồ nước xanh, bên bờ có một con ếch xanh xanh..."
Mười phút sau, Hạ Đông nhìn Diệp Dạng vẫn tròn xoe đôi mắt như cũ thì không nhịn được hôn cậu.
Anh bắt bàn tay không đàng hoàng của Diệp Dạng, thực sự nghi ngờ ông nhỏ này có say thật hay không.
Vẻ mặt Diệp Dạng ngây thơ vô cùng.
"Anh ơi, anh chọc vào em."
"..."
Hạ Đông nguy hiểm nheo mắt lại, anh nâng nửa người Diệp Dạng lên, xoay cậu nằm sấp lại.
Nếu không buồn ngủ, thì làm đến khi mệt tự nhiên ngủ thôi.
Hạ Đông vỗ lên mông cậu cái nữa.
"Khép chặt chân lại."
...
Tuy không đi vào thật nhưng giữa chừng Diệp Dạng vẫn đè lên tay Hạ Đông ngủ thiếp đi.
Hạ Đông nhìn khuôn mặt yên tĩnh ngủ say của Diệp Dạng, anh cẩn thận rút tay lại, bất đắc dĩ vào lại phòng tắm.
Sáng hôm sau, hiếm khi Diệp Dạng dậy sớm như vậy trong một ngày nghỉ, Hạ Đông ôm eo cậu.
"Ngủ thêm một lát."
Diệp Dạng trả lời đầy giọng mũi:
"Em đau đầu ạ."
Hạ Đông nghe xong thì mở mắt dậy, nhẹ nhàng xoa thái dương cho Diệp Dạng.
"Lần sau còn uống nhiều như vậy nữa không?"
"Bọn họ ép người khác uống rượu, cái lý do gì cũng nói được."
Diệp Dạng oán giận nói:
"Tốt nghiệp một ly, nghỉ hè một ly, mèo ở trường sinh con cũng uống một ly, Triệu Thăng và cô Triệu là họ hàng càng phải uống một ly..."
Hạ Đông vốn thấy giọng điệu oán giận của bạn nhỏ dễ thương vô cùng nhưng giọng nói hơi bất thường.
"Có phải em bị cảm rồi không?"
"... Hình như vậy ạ."
Diệp Dạng chợt phát hiện cậu bị nghẹt mũi.
Hạ Đông xuống giường pha cho Diệp Dạng một cốc thuốc giải cảm, có hơi hối hận, tối hôm qua không nên bật điều hòa.
Vốn Diệp Dạng đã uống rượu, điều hòa lại lạnh, trước khi đi ngủ còn quấn Hạ Đông đổ thêm không ít mồ hôi. Tối ngủ lại đạp chăn, không bị cảm mới lạ.
Diệp Dạng ngoan ngoãn uống thuốc.
"Đến chiều sẽ tốt thôi ạ."
Hạ Đông sờ trán mình, nhiệt độ vẫn bình thường.
"Có thấy đau họng không?"
Diệp Dạng lắc đầu.
"Không đau ạ."
Vì bị cảm nên giọng nói Diệp Dạng khàn đi không giống ngày thường, làm người khác xót xa. Hạ Đông hôn hôn lên trán cậu.
"Có lẽ là cảm lạnh bình thường thôi."
Diệp Dạng nhớ chuyến bay hôm nay bèn hỏi:
"Chúng ta có cần xếp đồ không ạ?"
Hạ Đông buồn cười đáp:
"Không cần gấp như vậy, ba giờ chiều mới bay."
Chẳng qua bây giờ Diệp Dạng bị cảm, Hạ Đông do dự.
"Nếu không ngày mai hẵng đi."
"Nhưng anh đã đặt phòng khách sạn trước rồi mà."
Diệp Dạng từ chối đề nghị này.
"Đâu thể hủy trong hôm nay được ạ."
"Không sao, không hủy được thì để đó."
Diệp Dạng lắc đầu.
"Một đêm tận ngàn tám, quá lãng phí!"
Hạ Đông bất đắc dĩ, chỉ đành làm theo ý muốn của Diệp Dạng.
Danh Sách Chương: