Mục lục
Một Thai Hai Bảo Tổng Tài Truy Bắt Cô Vợ Bỏ Trốn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Nếu như, anh không mở mắt ra, thanh âm này có thể hay không vẫn luôn kéo dài nữa?
Lâm Mạn nhìn Kỳ Hàn Lâm ngủ say như chết, cô dứt khoát đứng dậy, nhẹ nhàng bắt bả vai anh lại, cúi người đến bên tai anh: “Kỳ gia.

Thanh âm càng gần.

Kỳ Hàn Lâm cảm giác được, thân thể mơ hồ nóng lên, bụng dưới một luồng nhiệt nhảy qua.

Anh trở tay giữ lấy tay của Lâm Mạn, đem cô kéo vào trong ngực.

“A.

” Lâm Mạn kinh hô một tiếng, không chịu được mất thăng bằng ngã ngồi xuống, thân thể nửa
nằm ở ngực anh.

Lâm Mạn giùng giằng muốn đứng lên, nhưng bị ấn xuống, thân thể cô nghiêng một cải, tuột xuống.

Giống như là một vừa nóng lại…
Cô có phải hay không đụng phải cái thứ gì không nên rồi?
Lâm Mạn: …
Cho nên, bây giờ cô còn có thể sống được đi ra khỏi phòng này sao?
“Sợ?” Kỳ Hàn Lâm khàn khàn giọng lộ ra ý cười, nghe giống như giễu cợt, “Cũng là làm mẹ
của đứa trẻ rồi, còn không biết đàn ông buổi sáng sẽ như vậy?”

“Tôi, bạn trai tôi mới không có như vậy.

” Cô nhắm mắt trả lời.

“Giả dối bạn trai không có thật.

” Anh giống như là nhìn thấu lời nói dối vụng về của cô vậy.

“Đứa trẻ cuối cùng có phải hay không giả dối không có thật đi.

” Cô giải bày, “Bắc Bắc là con trai tôi, tôi khổ cực mang thai mười tháng sinh ra, không có bạn trai tôi tự mình đẻ sao?”
Chẳng biết tại sao.

Nghe cô nói kiên định như vậy, cô có bạn trai.

Trong lòng Kỳ Hàn Lâm khó chịu không vui.

Rốt cuộc là loại đàn ông sống như thế nào, có thể hạ gục được người phụ nữ nhỏ bé trước mặt này?
Anh đột nhiên nắm lấy cằm cô, đem cô kéo đến trước người:
“Tôi so với bạn trai của cô thì như thế nào?”
Phốc.


Lâm Mạn không kìm nén được, cười ra tiếng: “Kỳ gia, ngài điên rồi sao? Ngài ngồi tít trên cao, giống như thần tiên cao quý vậy, sao có thể so sánh với chúng tôi người phàm nha.


Câu trả lời này rất hay, nhưng là, Kỳ Hàn Lâm như cũ mặt lạnh.

Lâm Mạn nhỏ giọng nhắc nhở anh ta: “Kỳ gia, Mộ Tuyết còn chờ ờ trong phòng ăn.


“Hầu hạ tôi thay quần áo.


Hả?
Lâm Mạn ngu người.

Cô cắn răng nói:” Vâng.


Người có tiền chính là tay chân đều thoái hóa, mặc quần áo còn phải người khác hầu hạ.

Lâm Mạn từ tủ quần áo cầm quần áo đến, nâng Kỳ Hàn Lâm dậy, cởi xuống quần áo ngủ của anh ta, giúp anh ta thay áo sơ mi.

Bời vì anh ta là ngồi ở trên giường, cho nên cô cũng chỉ có thể nửa quỳ ở trên giường anh ta thay quần áo cho anh ta.

Cái này đổi lại đổi lại…
Ánh mắt của Lâm Mạn không tự chủ hướng xuống.

Vóc người của Kỳ Hàn Lâm thật là tốt.

.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK