Lúc này mới chịu làm một đứa cháu hiếu thảo?
Phó Chi mím môi, phân vân một lúc.
Lệ Nam Lễ đang ngồi ở mép ghế sô pha, cúi đầu nhìn cô: "Trước mặt bác sĩ không phân biệt nam nữ, dù sao cô nhỏ cũng là một bác sĩ chuyên nghiệp, huống hồ quan trọng nhất là! "
Hắn nói tiếp: "Tiền khám bệnh cô nhỏ thu về không hề rẻ.
"
"! "
Ồ, nhớ ra rồi.
Phó Chi rất nghèo, cô có rất nhiều công ty, cũng có rất nhiều sản nghiệp, nhưng tất cả số tiền cô kiếm được đều được cô dùng để chăm sóc gia đình.
Phía trên cũng đã mua cho cô một tấm thẻ đen, nhưng cũng giống như việc cô đưa cho Lục Dư Mặc tấm thẻ đen vậy, Lục Dư Mặc chỉ cần tiêu tiền, bên phía này của cô sẽ hiện thông báo.
Cô không thích cảm giác đó, cho nên mới làm một cái thẻ ngân hàng khác, rảnh rỗi sẽ làm mấy công việc lặt vặt để kiếm tiền.
Lệ Nam Lễ xoay người.
Vừa định nói gì đó, điện thoại đặt trên bàn đã reo lên.
Là thiếu gia của Cố thị ở Bắc Kinh, Cố Yến Kỳ gọi tới.
Bên đầu dây bên kia có vẻ gấp gáp, nhạc chuông reo liên tục không ngừng nghỉ.
Phó Chi lùi về sau hai bước, rất hiểu chuyện: "Cháu xử lý công việc của mình trước đi, cô nhỏ chơi game một lát.
"
Không đợi người kia phản ứng, cô liền xách cặp lại ngồi một góc trong phòng khách.
Lệ Nam Lễ: "! "
Ánh mắt của Lệ Nam Lễ lướt qua bóng người của Phó Chi, sau đó hắn cầm tách trà, uống một ngụm nước ấm, xoa dịu sự bồn chồn trong lồng ngực, cầm lấy điện thoại.
"Nói.
" Chỉ một chữ, sắc mặt của người đàn ông trầm lại, âm u lạnh lùng.
Dù cho vị thiếu gia này có được nuôi dưỡng bởi gia đình quý tộc, có đàng hoàng và dịu dàng đến đâu thì đó cũng chỉ là vẻ bề ngoài mà thôi.
Không ai có thể hiểu Lệ Nam Lễ hơn Cố Yến Kỳ.
Một người 14 tuổi đã nhập ngũ, trong mưa bom bão đạn trò chuyện vui vẻ, 18 tuổi dùng thủ đoạn cao tay trấn áp Lệ thị, trở thành hậu bối duy nhất nắm giữ thực quyền của Lệ thị, người như vậy làm sao có thể lương thiện.
Cố Yến Kỳ ngồi thẳng dậy, đầu dây bên kia rất ồn ào, cũng không biết là đang lêu lổng ở nơi nào: "Chậc chậc, tính khí vẫn vậy.
"
Ngừng một chút, trước khi Lệ Nam Lễ cúp máy liền nói vào mục đích chính: "Cái hạng mục nghiên cứu kia, cậu tính khi nào quay về làm?"
"Còn nữa, tôi nghe Giang Cẩm Thư nói cậu đang để mắt đến một cô gái, lại con đuổi theo con gái nhà người ta đến cái nơi nhỏ bé như thành phố A? Nếu cậu thật sự thích thì cứ nghe theo tôi, trực tiếp kéo người lên giường nói chuyện, đảm bảo không đến nửa ngày sẽ khiến cô ấy ngoan ngoãn.
"
Một bên khác.
Phó Chi mở máy tính, nhấn vào Doujin app, bắt đầu phát sóng chơi game không lộ mặt.
Cô sử dụng Doujin khác với những người dùng khác, Phó Chi dùng Doujin để có thể tiến vào trang chủ trò chơi và có thể chiếu màn hình để phát sóng trực tiếp.
Chẳng qua, cô không để ý đến, khi cô vừa online, trong nháy mắt không có ít fan tràn vào phòng phát sóng.
Một phút sau, bao nhiêu mưa đạn đều cất cánh.
【 Tôi còn tưởng mỏ than của cô ấy bị sập rồi! Hôm nay vậy mà Phó Dỗi Dỗi đã nhớ ra thân phận của mình, bắt đầu buôn bán lại.
】
【 Đoán xem Phó Dỗi Dỗi lần này có thể kiên nhẫn mấy giây không mắng đồng đội? 】
【 Ha ha ha, tôi cược 10 gói que cay là không quá 3 phút! 】
【 Ngày hôm qua chơi cùng đồng đội mà đám người đó phát huy không tốt, hôm nay càng nghĩ càng giận cho nên tới xem Dỗi Dỗi chơi game! 】
【 Dỗi Dỗi mạnh mẽ lên con, có cư dân mạng làm chứng, chỉ cần con kiên trì 3 phút, ma ma liền gửi cho con một cái tên lửa! 】
Phó Chi bắt đầu trò chơi, trong lúc chờ tải, cô liếc nhìn khu bình luận trong phòng phát sóng.
Cảm thấy rất bất lực.
Dùng Doujin chơi game chính là có cái này không tốt, sẽ luôn có một nhóm người xem hùng hùng hổ hổ, không văn minh cho lắm.
Cư dân mạng rất khó nói chuyện, thay vì quan tâm đến thao tác của cô, bọn họ ngược lại chỉ tập trung tinh thần vào việc dỗ cô nói chuyện.
Giọng điệu của cô nhàn nhạt uy hiếp: "Tụ tập đánh cược, tôi đã báo cáo rồi.
"
Bất thình lình nghe thấy giọng nói lạnh lùng của cô gái nhỏ, đám người sững người trong giây lát, sau đó là một làn sóng ở khu bình luận.
【 A a a a! Bắt đầu rồi, Phó Dỗi Dỗi bắt đầu rồi! Trong phạm vi mười dặm chỉ toàn tiếng ngỗng kêu của tôi! 】
【 Không thể tin được! Mẹ ơi, lỗ tai của tôi muốn mang thai luôn rồi! 】
Phó Chi: "! "
Không thể hiểu nỗi.
Phó chi quyết định không quan tâm nữa, chú tâm chơi game.
Danh Sách Chương: