Sau khi vào xuân, khu vực Giang Nam bắt đầu có mưa xuân trên diện rộng, thời tiết cũng dần trở lên ấm áp. Đường Mạch kéo cửa sổ xe xuống, nhìn vào các tòa kiến trúc ở hai bên đường. Ánh mắt hắn dừng lại trên tất cả các tấm biển quảng cáo, dựa vào đó để xác định vị trí hiện tại của bọn họ.
“Ngã tư phía trước quẹo trái.”
Phó Văn Đoạt đánh tay lái sang trái, bọn họ tiếp tục đi về hướng tây.
Sau khi tìm được biển chỉ đường, Đường Mạch đã không cần nhờ vào các toà nhà xung quanh để xác định vị trí của mình trên bản đồ nữa. Hắn tuy rằng lớn lên ở Tô Châu, là người Giang Tô chính cống, nhưng hắn lại cũng chưa từng tới Nam Kinh (Nam Kinh là thủ phủ của tỉnh Giang Tô). Cho nên hắn không phải là *lộ si, ở thành phố xa lạ này cũng không dám tùy tiện, luôn cố gắng quan sát cẩn thận bản đồ và biển chỉ đường ở hai bên đường.
*路痴: lộ si. “Lộ si là chỉ người không có phương hướng tình cảm hoặc phương hướng tình cảm sai lạc, hoặc là nói đi qua đườg mà tâm không chú ý quan sát. Người không nhớ được phương hướng đường đi, không phân rõ được phương hướng, sẽ thường hay tìm không ra đường, đi quanh một chỗ.” Nói ngắn gọn chính là “mù đường” đấy:)). Đoạn giải thích mày mình search gg thì thấy bạn edit truyện Hỗn Trướng Từ Đâu Đến có giải thích trong chương 10 của truyện nên mình trích dẫn ra cho mọi người luôn. Link đây https://webtruyen.com/hon-truong-tu-dau-den/chuong-10_971049.html
Phó Văn Đoạt lái xe thật sự rất chậm, bởi vì hắn cũng chỉ mới tới Nam Kinh một lần.
Xe việt dã màu đen thong thả chạy trên đường cái rộng lớn, trên đường có một số ít xe cộ đâm sầm, đổ rạp lên nhau, bọn họ vòng qua đám xe này, từng bước tiến vào khu đô thị nhộn nhịp. Kiến trúc hai bên đường ngày càng dày đặc, người ven đường cũng càng ngày càng nhiều. Đường Mạch dần dần buông bản đồ, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, quan sát đoàn người đang đi lại trên đường.
Hiện tại là 1 giờ chiều, sau khi vào đến thành phố bọn họ đi với tốc độ còn chậm hơn so với khi đi trên đường cao tốc. Phó Văn Đoạt nhìn thấy động tác của Đường Mạch, nói: “Có gì đó không đúng.” Ngữ khí cực kỳ khẳng định.
Đường Mạch thu hồi tầm mắt, nhìn sang Phó Văn Đoạt, suy tư một lát, nói: “Cũng không thể nói là không đúng, chỉ là thành phố này…… Có chút kỳ lạ. Tại Thượng Hải trước nay đều chưa từng thấy qua nhiều người như vậy.” Dừng một chút, Đường Mạch lại nhìn về phía bên trái ở đằng trước, nơi đó có ba người đàn ông trung niên đang cõng một bao tải lớn đi ra từ một tòa nhà, hắn nói: “Vào buổi tối, trên đường phố Thượng Hải chưa bao giờ có người. Sau 6h tối không phải là thời gian trò chơi, không cần sợ hãi đột nhiên bị kéo vào trò chơi, nhưng những người chơi muốn giết người cướp bóc cũng có thể không kiêng nể gì mà giết người. Sự nguy hiểm vào buổi tối đến từ chính bản thân nhân loại, cho nên tôi buổi tối cũng chưa bao giờ ra khỏi cửa.”
Không cần nói Đường Mạch, ngay cả Phó Văn Đoạt buổi tối cũng lựa chọn nghỉ ngơi dưỡng sức, chờ đến ban ngày mới tiếp tục hành động.
Phó Văn Đoạt nói: “Ban ngày ở Bắc Kinh cũng không có nhiều người như vậy.”
“Ừ, Thượng Hải cũng vậy. Buổi tối tất cả mọi người đều tránh trong các tòa nhà, ban ngày trên đường sẽ có người, nhưng không có khả năng lại xuất hiện nhiều như vậy. Người chơi Nam Kinh…… Dường như đều khá to gan, có can đảm tùy tiện ra ngoài. Biểu tình trên mặt bọn họ không giống như đang giả vờ, rất nhẹ nhàng, ít nhất có thể nói, bọn họ thật sự không lo lắng sẽ bị Khách lén qua sông hoặc người chơi khác đánh lén.” Đường Mạch chỉ tay về phía ba người đàn ông trung niên kia. Xe việt dã đi tới, lướt qua bọn họ. Nói xong lời này, Đường Mạch nói tiếp: “Bọn họ là Ngạch quân dự bị.”
Phó Văn Đoạt ngước mắt, từ kính chiếu hậu nhìn bóng lưng ba người kia. Ánh mắt hắn và Đường Mạch không giống nhau, thứ hắn đánh giá chính là tư thế đi đường, tốc độ, và trạng thái cơ bắp của phần lưng cùng phần eo khi di chuyển cuả ba người này. Nhìn một lát, hắn nói: “Không có quá nhiều kinh nghiệm chiến đấu, tố chất thân thể tăng lên cũng không cao, hẳn là Ngạch quân dự bị”
Đường Mạch nói: “Ba loại người chơi, Người chơi chính thức, Ngạch quân dự bị và Khách lén qua sông, nhân số nhiều nhất chính là Ngạch quân dự bị. Lạc Phong Thành đã từng đại khái tính qua, trong số những người may mắn sống sót, Người chơi chính thức chiếm 5%, Khách lén qua sông cũng ước chừng 5%, còn lại 90% toàn bộ đều là Ngạch quân dự bị.”
Trung tâm thương mại nơi tổ chức Attack trú ngụ tổng cộng có hơn 80 người chơi, không bao gồm thành viên Attack. Theo Lạc Phong Thành nói, trong 80 người chơi này chỉ có một người là Người chơi chính thức, một tên hư hư thực thực khách lén qua sông, còn lại đều là Ngạch quân dự bị.
Đường Mạch tiếp tục nói: “Bốn tháng trước toàn cầu tổng cộng có 490 triệu người chơi, đầu năm nay, ngày 1 tháng 1 Hắc tháp đổi mới phiên bản 2.0, người chơi toàn cầu chỉ còn dư lại hơn 100 triệu người. Hai tháng qua đi, phỏng chừng hiện tại số lượng người chơi không còn đủ con số này. Trong đó, phần lớn số người chết đi hẳn đều là Ngạch quân dự bị, nhưng kể cả như vậy, Ngạch quân dự bị vẫn chiếm đa số. Số lượng của bọn họ thực sự quá đông.”
Xe đang đi trên đường, Phó Văn Đoạt đột nhiên dẫm hạ chân phanh. Cả người Đường Mạch lao về phía trước, may mắn hắn có thói quen luôn thắt dây an toàn nên mới không bị ngã khỏi xe. Đường Mạch ngẩng đầu nhìn về phía trước, chỉ thấy hai cô gái trẻ tuổi không biết từ nơi nào đi tới. Đối phương hiển nhiên cũng không nghĩ tới, trong nội thành Nam Kinh hiện tại vậy mà còn có người sẽ lái xe, bọn họ cũng bị làm cho hoảng sợ.
Hai cô gái trông có vẻ là nữ sinh trung học cảnh giác nhìn về phía Đường Mạch và Phó Văn Đoạt trong xe, cô gái buộc tóc đuôi ngựa đứng ở đằng trước kéo tay bạn mình nhanh chóng bỏ chạy.
Đường Mạch nhìn theo hai cô gái vừa chạy đi, Phó Văn Đoạt lại lần nữa khởi động xe.
Ngón tay Phó Văn Đoạt gõ nhẹ vào vô lăng: “Bọn họ tuy rằng dám tùy tiện đi lại ở bên ngoài, nhưng cũng không phải thật sự không cảnh giác.”
Nghe xong lời này, Đường Mạch lâm vào trầm tư. Trong đầu hắn hồi tưởng lại từng cảnh tượng mình nhìn thấy được từ khi tiến vào thành phố này tới nay. Thật ra những người chơi bọn họ bắt gặp cũng không tính là nhiều, thêm lên nhiều nhất cũng không vượt quá 30 người. Nhưng số lượng người như vậy đặt ở Thượng Hải cũng tuyệt đối không có khả năng. Trên đường phố ở Thượng Hải, cho dù là ban ngày, tại con đường phồn hoa nhất là Nam Kinh, đi suốt ba giờ đồng hồ cũng chưa chắc gặp được 20 người chơi.
Tự hỏi hồi lâu, Đường Mạch làm ra kết luận: “Ngạch quân dự bị ở Nam Kinh đang được thứ gì đó bảo hộ.”
Loại đáp án này khiến Phó Văn Đoạt hơi nhướn mày, xuyên qua gương chiếu hậu nhìn Đường Mạch. Biểu tình trên mặt Đường Mạch rất bình tĩnh, tựa như chỉ là thuận miệng mà nói vậy thôi, nhưng Phó Văn Đoạt nghe ra được, ngữ khí vừa rồi của đối phương không chỉ là phỏng đoán đơn giản như vậy.
“Chắc chắn đến thế cơ à?”
Đường Mạch cười, dựa vào ghế nói: “Không, chỉ là có loại dự cảm như vậy thôi.”
Dị năng siêu trí tư duy của Trần San San đặt ở trên người Đường Mạch, mỗi lần hắn làm ra một cái phán đoán, đều có 10% xác xuất chính xác. Đường Mạch chưa nói ra chuyện này, rốt cuộc nó cũng chỉ là cảm giác của hắn, hắn cũng không dám bảo đảm. Hắn giải thích nói: “Ấn theo tỉ lệ mà nói, hầu hết những người chơi chúng ta vừa nhìn thấy kia hẳn đều là Ngạch quân dự bị, Ngạch quân dự bị dễ dàng đi lại trên đường phố như vậy, hơn nữa cũng không sợ hãi hai người chúng ta lái xe đi vào, rõ ràng là người xa lạ từ nơi khác đến đây, bọn họ chắc chắn là có chỗ dựa. Có lẽ có thứ gì đó, hoặc người nào cho bọn họ sự bảo đảm, bọn họ mới dám yên tâm như vậy.”
Nói là vậy, nhưng chính Đường Mạch cũng cảm thấy có chút gượng ép. Kết luận hơn ba mươi người chơi gặp được lúc trước đều là Ngạch quân dự bị vốn chính là suy đoán của hắn và Phó Văn Đoạt, hiện tại bọn họ vừa mới tiến vào Nam Kinh liền cảm thấy nơi này có người nào đó đang bảo vệ Ngạch quân dự bị, chứng cứ vẫn là không đủ, cần phải có nhiều tin tức hơn để chứng thực điều này.
Lúc này, giọng nói trầm thấp của Phó Văn Đoạt vang lên: “Tôi cũng nghĩ như vậy.”
Đường Mạch hơi ngẩn người, quay đầu nhìn sang đồng đội mình.
Phó Văn Đoạt một tay lái xe, ngẩng đầu nhìn về phía biển chỉ dẫn bên đường: “Người chơi chính thức và Khách lén qua sông chắc chắn đã có được dị năng, Ngạch quân dự bị cũng có thể có được dị năng. Bọn họ thông quan Hắc tháp tầng thứ nhất tuyệt đối sẽ có được dị năng. Nếu có Ngạch quân dự bị nào đó sở hữu thực lực siêu cường, thậm chí có thể xưng bá ở Nam Kinh, vậy anh ta liền có thể bảo hộ những Ngạch quân dự bị khác. Cho dù anh không làm như vậy, các Ngạch quân dự bị khác cũng sẽ lấy anh ta làm tấm gương, không hề nhát gan sợ hãi, có gan đi lại thoải mái trong thành phố.” Thanh âm đột nhiên dừng lại, Phó Văn Đoạt vươn tay, sờ soạng về phía Đường Mạch, “Bản đồ đâu rồi?”
ĐỐi phương vừa nói dứt câu, Đường Mạch bỗng nhiên liền cảm thấy trên đùi mình có chút nóng nóng. Hắn nheo mắt, cúi đầu nhìn xuống. Phó Văn Đoạt mắt nhìn phía trước tiếp tục lái xe, tay phải lại đang duỗi tới trên chân hắn, lòng bàn tay Phó Văn Đoạt gần sát với đùi, đầu ngón tay chuẩn bị sờ đến tấm bản đồ đang đặt trên đùi đó. Nhiệt độ ấm nóng từ lòng bàm tay được truyền qua chiếc quần jean mỏng, nơi được sờ tới có chút hơi sai sai, tới quá gần vị trí-mà-ai-cũng-biết-là-đâu-rồi-đấy, thậm chí có khả năng còn đụng tới một chút rồi. Phó Văn Đoạt không cẩn thận mà sờ soạng như vậy một hồi, cả người Đường Mạch lúng túng không thôi.
“……”
Đường Mạch rụt chân sang bên cạnh, nhấp nhấp môi, chủ động đem bản đồ đưa tới trong tay Phó Văn Đoạt. Hắn hỏi: “Anh muốn tìm nơi nào?”
Phó Văn Đoạt nhìn vào phần bản đồ chi tiết của khu vực nội thành Nam Kinh, hắn nhìn tên con đường ở phía trên, tại ngã tư tiếp theo trực tiếp quay đầu xe vòng lại. Đường Mạch nhíu mày hỏi: “Làm sao vậy?”
Phó Văn Đoạt để bản đồ sang một bên. Hắn quay đầu, nhìn sang Đường Mạch. Khoé môi hắn khẽ nhếch lên, nâng ngón tay chỉ về phía một biển hiệu logo công ty cực lớn ở bên đường. Đường Mạch nhìn theo ngón tay hắn, thời điểm khi thấy rõ biển hiệu kia, Đường Mạch kinh ngạc trong giây lát.
Phó Văn Đoạt cười nói: “Tới rồi.”
Đem xe đỗ trước cửa công ty, Phó Văn Đoạt và Đường Mạch tiến vào một tòa nhà cao tầng bỏ hoàng.
Đây là một tòa nhà văn phòng cao khoảng 43 tầng. Đằng trước là một đài phun nước đã khô cạn, không có điện duy trì, nước trong đài trở nên vẩn đục xanh lè. Trong công ty trống không, Phó Văn Đoạt đi đến quầy lễ tân mở ra một cuốn sổ nhỏ lật xem tin tức về công ty, nhìn trong chốc lát, nói: “Ở tầng 42.”
Đường Mạch gật gật đầu. Ngay sau đó, hắn bỗng nhiên ý thức được: “…… Chúng ta phải đi thang bộ?”
Phó Văn Đoạt nhìn về phía Đường Mạch, đối phương không nói gì nhưng biểu tình lại như đang nói: Chẳng lẽ cậu còn muốn ngồi thang máy đi lên?
Đường Mạch: “……”
May mắn sau Địa cầu online tố chất thân thể đã tăng lên rất nhiều, khi Đường Mạch leo lên tầng 42 chỉ cảm thấy hô hấp có chút dồn dập, cẳng chân khẽ căng chặt. Nếu đổi lại là trước kia, hắn tuyệt đối sẽ không leo lên được số tầng cao như vậy.
Phó Văn Đoạt: “Phó Văn Thanh……” Dường như là cảm thấy cái tên này rất dễ nhầm với tên mình, hắn thay đổi cách nói: “Ông ngoại của em họ tôi ở Nam Kinh lập nghiệp từ hai bàn tay trắng, chỉ có một con trai và một con gái. Tôi cũng không biết nhà bọn họ ở đâu, nhưng công ty của gia đình bọn họ thì tôi biết. Chúng ta tìm một chút trong phòng làm việc của cậu thằng bé, có lẽ sẽ tìm được địa chỉ nhà nó.”
Trên đường tới Nam Kinh, Phó Văn Đoạt liền ý thức được vấn đề quan trọng nhất: Hắn không biết địa chỉ nhà của ông ngoại Phó Văn Thanh.
Dựa theo phỏng đoán của hắn lúc trước, Phó Văn Thanh tới Nam Kinh hẳn là đến nhà ông ngoại nghỉ phép. Khả năng chỉ là tới chơi hai ngày cuối tuần cuối tuần, không nghĩ tới đúng lúc lại đụng phải Địa cầu online, em họ hắn vì thế phải ở lại nơi này. Một khi đã như vậy, nơi cuối cùng Phó Văn Thanh xuất hiện có khả năng nhất chính là nhà ông ngoại nó.
Mẹ Lê Văn trước khi rời khỏi nhà có thể nghĩ đến việc để lại lời nhắn cho con trai mình đang ở Nam Kinh xa xôi, nói cho cậu ta biết chính mình còn sống, phải đi đâu tìm bà ấy. Phó Văn Thanh rất thông minh, cậu nhóc hẳn cũng sẽ nghĩ đến việc này. Hơn nữa thanh danh anh họ nhà mình sớm đã truyền khắp toàn thế giới, nhóc ấy càng có khả năng sẽ để lại lời nhắn trong nhà, để chuẩn bị cho một ngày nào đó Phó Văn Đoạt tới tìm nó.
Đường Mạch nói: “Nếu chúng ta may mắn một chút, nói không chừng Tiểu Thanh còn sẽ đoán được anh không biết nhà ông ngoại nó ở đâu, cố ý chạy đến công ty, ở nơi này lưu lại tin tức.”
Phó Văn Đoạt kéo ngăn tủ, một bên tìm kiếm tư liệu, một bên thản nhiên nói: “Em ấy có lẽ sẽ không muốn gặp tôi đâu.”
Đường Mạch sửng sốt: “Tại sao?”
Phó Văn Đoạt đóng ngăn kéo lại. Nghe xong lời này, hắn ngẩng đầu, mỉm cười nhìn Đường Mạch: “Khi còn nhỏ chưa hiểu chuyện, đã bắt nạt em ấy rất nhiều.”
Đường Mạch: “……”
Đường Mạch hoàn toàn không thể tưởng tượng được bộ dáng của Phó Văn Đoạt khi đối phương bắt nạt Phó Văn Thanh.
Cùng Phó Văn Đoạt ở chung lâu ngày, Đường Mạch đối với những đánh giá về người này ngày càng cảm thấy….. lệch lạc. Không giống với bề ngoài nhìn qua mạnh mẽ, đáng tin cậy, Phó Văn Đoạt đôi khi cũng rất không đáng tin, đôi khi còn kể một vài câu truyện cười đặc biệt nhạt nhẽo. Không lúc nào là không toát ra khí chất của một thẳng nam chính hiệu, rất nhiều khi Đường Mạch cảm nhận sâu sắc bản thân mình tựa như một người bạn gái đang khoe đồ trang điểm với bạn trai mình vậy.
Trước kia trên mạng có rất nhiều kiểu video như vậy, mấy người bạn cùng phòng thời đại học của Đường Mạch cũng đã từng trải qua một số bài kiểm tra của bạn gái. Gì mà bạn gái đưa cho bạn trai xem đồ trang điểm của chính mình, bạn trai nếu biểu hiện quá kém liền có thể lập tức chia tay luôn.
Đường Mạch cảm thấy, Phó Văn Đoạt rất có loại khí chất này, cực kì am hiểu việc biến một câu chuyện trở nên nhạt nhẽo.
Nghĩ đến đây, Đường Mạch một bên tìm kiếm trong tập tài liệu, một bên nói: “Các bạn học nữ làm thế nào mà ở chung được với anh vậy?” Làm thế nào mới có thể chịu đựng được anh vậy? Vừa dứt lời, bản thân Đường Mạch mới kịp phản ứng lại, hắn dừng động tác, xoay người nói: “Tôi không có ý đó, tôi chỉ là thuận miệng nói một chút thôi.”
“Tôi tại sao phải ở chung với bạn học nữ?” Phó Văn Đoạt đứng cạnh cửa sổ, hợp tình hợp lý mà hỏi lại Đường Mạch.
Đường Mạch không nghĩ tới sẽ lại là cái đáp án này, bỗng chốc sửng sốt: “Gì cơ?” Từ từ, điều này có ý nghĩa là gì?
Phó Văn Đoạt: “Nhà chúng tôi chỉ có hai người là tôi và Phó Văn Thanh cùng một thế hệ, thế hệ của cha tôi cũng không có phụ nữ, tất cả đều là đàn ông. Tôi từ nhỏ đến lớn không cần ở chung với bạn học nữ, tất cả đều là đàn ông hết. Sau khi vào bộ đội, cũng không có phụ nữ luôn.”
Đường Mạch lúc này mới kịp phản ứng lại.
Hóa ra là vậy, chứ không phải ý kia. Đường Mạch còn tưởng rằng Phó Văn Đoạt đang muốn nói hắn căn bản không muốn ở chung với phụ nữ.
Nhẹ nhàng thở ra, Đường Mạch giải thích nói: “Tôi không phải là có ý đó.”
Để kết thúc chủ đề kỳ quái này, Đường Mạch cầm lấy một tập tài liệu thật dày, mở ra xem xét thông tin bên trong. Tâm tình dần dần bình phục lại, Đường Mạch cảm thấy chính mình hôm nay cũng có chút quái quái, đại khái là cùng Phó Văn Đoạt ở chung lâu ngày, rất dễ dàng bị loại khí chất thẳng nam kỳ quái kia của đối phương lây nhiễm.
Hai người tiếp tục tìm kiếm manh mối, đáng tiếc, dù đã lục tung toàn bộ văn phòng, bọn họ cũng không tìm được bất kì thông tin gì về địa chỉ nhà của ông nội Phó Văn Thanh.
Phó Văn Đoạt: “Nếu như tầng này đã không có, các tầng khác rất có thể cũng không có. Tôi ra bên ngoài văn phòng phó tổng giám đốc tìm xem vậy.”
Đường Mạch: “Tôi đi tìm ở văn phòng thư ký.”
Hai người phân công nhau hành động.
Một giờ sau, Đường Mạch động tác nhanh chóng, đã tìm kiếm xong tòan bộ văn phòng thư ký. Hắn đợi trong chốc lát, không lâu sau Phó Văn Đoạt đi vào. Hai người liếc nhau, không cần nhiều lời đã hiểu rõ tình huống.
Trầm mặc má»t lúc lâu, ÄÆ°á»ng Mạch há»i: âTìm không thấy thì là m sao bây giá»?â
âTiếp tục tìm thêm mấy ngà y nữa,â dừng má»t chút, Phó VÄn Äoạt bình tÄ©nh nói: âTìm không thấy, chúng ta liá»n quay trá» lại Bắc Kinh.â
ÄÆ°á»ng Mạch không nói gì. Nếu tháºt sá»± không tìm thấy Phó VÄn Thanh, bá»n há» cÅ©ng không thá» cháºm trá» thêm. Nam Kinh lá»n nhÆ° váºy, cho dù Äá»a cầu online, dân sá» giảm mạnh, bá»n há» cÅ©ng không có khả nÄng cứ nhÆ° váºy mà tùy tiá»n tìm Äược má»t ngÆ°á»i á» Nam Kinh rá»ng lá»n nà y. Huá»ng chi ai cÅ©ng không biết, Phó VÄn Thanh hiá»n tại có còn á» Nam Kinh hay không.
ÄÆ°á»ng Mạch cÅ©ng không thá» dà nh hết thá»i gian á» nÆ¡i nà y, hắn muá»n Äi Bắc Kinh tìm bạn tá»t của hắn.
Ngoà i miá»ng là nói nhÆ° váºy, Phó VÄn Äoạt lại im hÆ¡i lặng tiếng tiếp tục tìm kiếm trong vÄn phòng. Hắn Äá» thùng rác ra, cẩn tháºn tìm tòi manh má»i bên trong. NhÆ°ng trong thùng rác cÅ©ng chá» là má»t Äá»ng giấy tá» bá» Äi, không có bất kì lá»i nhắn gì cả.
ÄÆ°á»ng Mạch nhìn Äá»i phÆ°Æ¡ng, má»t lát sau, cÅ©ng tiếp tục giúp Äỡ tìm kiếm. Hai ngÆ°á»i lại lục tung cả vÄn phòng thêm má»t lần nữa, trÆ°á»c khi sắc trá»i hoà n toà n tá»i hẳn, bá»n há» Äã hoà n thà nh xong lần tìm kiếm thứ hai. ÄÆ°á»ng Mạch Äá» nghá» nói: âKhu nhà Ỡcủa ngÆ°á»i già u á» Nam Kinh hẳn là không nhiá»u lắm, ngà y mai chúng ta có thá» lại Äi tá»i những nÆ¡i Äó thá» tìm xem.â
Phó VÄn Äoạt Äứng trÆ°á»c bà n gá» lá»n mà u Äá» trong phòng, cúi Äầu, hai mắt hắn nhìn và o má»t tấm ảnh Äang Äặt trên bà n. ÄÆ°á»ng Mạch thò Äầu lại gần nhìn thoáng qua, là ảnh gia Äình của Phó VÄn Thanh. Bá» ngoà i của bạn nhá» Phó VÄn Thanh trong ảnh có chút hÆ¡i khác so vá»i cáºu nhóc ÄÆ°á»ng Mạch gặp Äược trong trò chÆ¡i kia, ngÆ°á»i trong ảnh hình nhÆ° chá» má»i tám chÃn tuá»i, khuôn mặt nhóc con Äáng yêu Äang cÆ°á»i toe toét, lá» ra má»t nụ cÆ°á»i rạng rỡ. Äứng bên cạnh Phó VÄn Thanh là má»t nam má»t nữ, hiá»n nhiên là cha mẹ cáºu bé. Äứng giữa bức ảnh là má»t ông lão tóc bạc, phÃa bên phải là má»t ngÆ°á»i Äà n ông trung niên Äang ná» má»t nụ cÆ°á»i ấm áp.
ÄÆ°á»ng Mạch cho rằng Phó VÄn Äoạt là Äang tức cảnh sinh tình. Dù sao cÅ©ng là em há» mình, là ngÆ°á»i thân duy nhất còn sá»ng sá»t, Phó VÄn Äoạt dù ý chà kiên Äá»nh cÅ©ng sẽ dao Äá»ng, Äiá»u nà y cÅ©ng khá dá» hiá»u.
ÄÆ°á»ng Mạch há»i: âÄây là ông ngoại, còn kia là â¦â¦ cáºu của Phó VÄn Thanh à ?â
Phó VÄn Äoạt im lặng không nói gì.
ÄÆ°á»ng Mạch không phải ngÆ°á»i biết an ủi ngÆ°á»i khác, hắn cÅ©ng không nói nữa. Lúc nà y, Phó VÄn Äoạt Äá»t nhiên vÆ°Æ¡n tay, cầm lấy bức ảnh ÄÆ°a tá»i trÆ°á»c mặt ÄÆ°á»ng Mạch, chá» và o má»t tòa nhà cao chá»c trá»i á» sau lÆ°ng má»i ngÆ°á»i trong tấm ảnh nói: âCáºu Äã từng nhìn thấy nÆ¡i nà y á» Äâu chÆ°a?â
ÄÆ°á»ng Mạch sá»ng sá»t. Sắc trá»i Äã sẩm tá»i, hắn lấy Äèn pin ra từ trong ba lô, rá»i và o bức ảnh rá»i cẩn tháºn nhìn há»i lâu. Hắn kinh ngạc nói: âThá»±c sá»± có chút khá quen mắt, tôi hình nhÆ° Äã từng nhìn thấy nó á» Äâu Äó.â ÄÆ°á»ng Mạch trÆ°á»c nay Äá»u chÆ°a từng tá»i Nam Kinh, váºy mà hắn lại cảm thấy Äã từng nhìn thấy tòa nhà trong tấm ảnh nà y, váºy cách duy nhất có thá» giúp hắn nhìn thấy nó chÃnh là â¦â¦
Linh quang trong Äầu ÄÆ°á»ng Mạch chợt lóe lên: âLà Ỡtrong tấm bản Äá» kia?â
Hắn nhanh chóng lấy ra bản Äá» từ trong balo, má» Äến phần bản Äá» Nam Kinh, láºt lại má»t trang: âQuảng trÆ°á»ng Tân Thế Ká»·! Äây là công trình kiến trúc mang tÃnh biá»u tượng của Nam Kinh, trên bản Äá» có giá»i thiá»u qua.â Rất nhanh, hắn liá»n phản ứng lại: âBức ảnh nà y chụp á» trÆ°á»c cá»a biá»t thá»± nhà của Phó VÄn Thanh, có chụp Äược cả tòa biá»t thá»± kia, Äằng sau còn có Quảng trÆ°á»ng Tân Thế Ká»·. Váºy nhà bá»n há» nhất Äá»nh sẽ á» gần nÆ¡i nà y, chà Ãt là Ỡmá»t nÆ¡i nà o Äó có thá» nhìn thấy Quảng trÆ°á»ng Tân Thế Ká»·.â
Không nghÄ© tá»i lại có thá» tìm Äược manh má»i từ má»t tấm ảnh nhÆ° váºy. Lúc nà y ÄÆ°á»ng Mạch má»i hiá»u rõ, vừa rá»i Phó VÄn Äoạt nhìn tấm ảnh kia cÄn bản không phải là tức cảnh sinh tình, thứ Äá»i phÆ°Æ¡ng nhìn chÆ°a bao giá» là Phó VÄn Thanh, mà là bá»i cảnh á» Äằng sau của bức ảnh.
Tìm Äược manh má»i rá»i, cả má»t ngà y báºn rá»n cuá»i cùng cÅ©ng không uá»ng phÃ.
Sắc trá»i bên ngoà i tá»i om, hai ngÆ°á»i á» trong công ty tìm cả buá»i chiá»u, hiá»n giá» cuá»i cùng Äã có thá» nghá» ngÆ¡i.
VÄn phòng của cáºu Phó VÄn Thanh rất lá»n, ÄÆ°á»ng Mạch nằm trên sô pha, nhìn trần nhà tá»i Äen, nghÄ© Äến những cảnh tượng hôm nay Äã nhìn thấy sau khi tiến và o Nam Kinh.
Không khà ỠNam Kinh tá»t hÆ¡n Thượng Hải rất nhiá»u. Má»t thà nh phá» lá»n rÆ¡i và o tình cảnh khủng hoảng khi Hắc tháp online, ngay cả Ngạch quân dá»± bá» nhá» yếu nhất cÅ©ng dám công khai Äi lại trên ÄÆ°á»ng, Äiá»u nà y chứng tá» thà nh phá» nà y có má»t tráºt tá»± nhất Äá»nh. Không nhất Äá»nh là phải có cÆ¡ quan chÃnh phủ chân chÃnh hoặc tá» chức lãnh Äạo nà o Äó, nhÆ°ng nhất Äá»nh là có tráºt tá»±.
ÄÆ°á»ng Mạch nhá» tá»i, anh em há» VÆ°Æ¡ng gặp Äược trên ÄÆ°á»ng cao tá»c chÃnh là từ Nam Kinh tá»i Äó.
Hai anh em há» VÆ°Æ¡ng là Ngạch quân dá»± bá», Ngạch quân dá»± bá» á» Nam Kinh tháºt Äặc biá»t.
âGiữa hai ngÆ°á»i nà y sẽ có má»i liên há» gì Äâyâ¦â¦â
âHai ngÆ°á»i nà o?â
ÄÆ°á»ng Mạch tạm dừng má»t lát, nói: âKhông có gì, chá» là nghÄ© tá»i má»t Ãt chuyá»n kỳ quái thôi. Ngà y mai khi chúng ta Äi tìm ngÆ°á»i, tá»t nhất không cần lái xe. Quảng trÆ°á»ng Tân Thế Ká»· cách nÆ¡i nà y không xa, xe viá»t dã mục tiêu khá lá»n, dá» khiến ngÆ°á»i khác chú ý.â
âỪm, Äi bá» qua Äó là Äược rá»i.â
Phó VÄn Äoạt nằm trên sô pha bên cạnh nghá» ngÆ¡i. Hắn và ÄÆ°á»ng Mạch cách nhau bá»i má»t bà n trà nhá», trong vÄn phòng an tÄ©nh, hô hấp của hai ngÆ°á»i vững và ng và Äá»u Äặn, có lúc nhÆ° dung hợp á» bên nhau. Tháºt ra trong gian phòng nà y có má»t chiếc giÆ°á»ng, nhÆ°ng lại là giÆ°á»ng ÄÆ¡n, hai ngÆ°á»i ngủ chung không thÃch hợp cho lắm. ÄÆ°á»ng Mạch không có hứng thú má»t ngÆ°á»i ngủ trên giÆ°á»ng má»t ngÆ°á»i nằm dÆ°á»i Äất, Phó VÄn Äoạt cÅ©ng không Äá» cáºp tá»i chuyá»n nà y, cho nên cuá»i cùng bá»n há» liá»n rất công bằng, má»i ngÆ°á»i má»t chiếc sô pha, nằm trên Äó nghá» ngÆ¡i.
Lại giá»ng nhÆ° ba ngà y á» trên xe, khi ÄÆ°á»ng Mạch và Phó VÄn Äoạt nghá» ngÆ¡i thÆ°á»ng thÆ°á»ng Äá»u nhìn nhau không nói gì, cÅ©ng chẳng có gì Äá» nói. Khi chÆ¡i trò chÆ¡i hai ngÆ°á»i cá»±c kỳ Än ý, cho dù không chÆ¡i trò chÆ¡i, hằng ngà y á» chung cÅ©ng vẫn rất Än ý, má»t ánh mắt là có thá» hiá»u rõ ý tứ trong câu nói của Äá»i phÆ°Æ¡ng. NhÆ°ng bá»n há» lại không hiá»u rõ vá» nhau, cÅ©ng không biết nên nói vá»i nhau vá» chủ Äá» gì.
ÄÆ°á»ng Mạch lẳng lặng nhìn trần nhà , bá»ng nhiên má» miá»ng: âEm há» anh nÄm nay bao nhiêu tuá»i rá»i?â
âEm ấy 12 tuá»i, hình nhÆ° Äang há»c lá»p 6.â
Con sá» nà y cÅ©ng không sai biá»t lắm vá»i sá» tuá»i ÄÆ°á»ng Mạch phá»ng Äoán, nhÆ°ng có má»t chuyá»n khiến hắn cà ng tò mò hÆ¡n: âPhó VÄn Thanh kém anh nhiá»u tuá»i nhÆ° váºy cÆ¡ à ?â Chênh lá»ch tuá»i tác giữa hai anh em lá»n nhÆ° váºy, anh tại sao lại bắt nạt trẻ con chứ?
Phó VÄn Äoạt Äã nháºn ra ý tứ trong lá»i nói của ÄÆ°á»ng Mạch, trong bóng tá»i, khóe môi hÆ¡i nhếch lên, nhà n nhạt nói: âTiá»u Thanh nhá» hÆ¡n tôi 14 tuá»i. Tôi 18 tuá»i Äã nháºp ngÅ©, bá»n nÄm, thá»i gian nhÆ° váºy là Äủ rá»i.â
âAnh 18 tuá»i Äã nháºp ngÅ©?â ÄÆ°á»ng Mạch nhá» rõ thá»i Äiá»m mình 18 tuá»i hình nhÆ° là Äang há»c nÄm ba cao trung, chuẩn bá» thi Äại há»c. Khi Äó ba mẹ hắn vẫn còn sá»ng, há» cÅ©ng giá»ng nhÆ° những vá» phụ huynh bình thÆ°á»ng, vì hắn thi Äại há»c mà rầu thúi ruá»t.
Giá»ng nói của Phó VÄn Äoạt trầm thấp, á» trong Äêm tá»i có chút dá» nghe: âNhÆ° váºy cÅ©ng khá là muá»n rá»i. Bá» tôi qua Äá»i, tôi má»i chÃnh thức nháºp ngÅ©.â
ÄÆ°á»ng Mạch trầm mặc.
Phó VÄn Äoạt cÅ©ng không nói tiếp.
Cả hai ngÆ°á»i Äá»u không phải ngÆ°á»i thÃch Äem chuyá»n Äá»i tÆ° của mình ra nói vá»i ngÆ°á»i khác, ÄÆ°á»ng Mạch vẫn luôn không há» nói vá»i Phó VÄn Äoạt vá» chuyá»n trÆ°á»c kia của mình, chuyá»n vá» Phó VÄn Äoạt cÅ©ng tÆ°Æ¡ng tá»± nhÆ° váºy, tất cả Äá»u là từ trong miá»ng Lạc Phong Thà nh má»i biết Äược. Cho nên ÄÆ°á»ng Mạch có hÆ¡i chút hiá»u biết vá» Phó VÄn Äoạt, biết công viá»c trÆ°á»c kia của Äá»i phÆ°Æ¡ng là gì, mà Phó VÄn Äoạt lại không há» biết gì vá» hắn cả.
Mấy ngà y hôm trÆ°á»c má»i vừa ngủ má»t giấc, lúc nà y ÄÆ°á»ng Mạch không ngủ Äược, mÆ°á»i phút sau hắn Äứng lên Äi Äến bên cá»a sá», nhìn vá» phÃa tòa Hắc tháp Äang lÆ¡ lá»ng trên sông Tần Hoà i cách Äó không xa.
Tòa Hắc tháp nà y giá»ng y há»t tòa Hắc tháp á» Thượng Hải và Tô Châu, nó nặng trÄ©u mà chiếm cứ cả má»t vùng, chiá» m trá» trên Äá»nh Äầu tất cả má»i ngÆ°á»i.
ÄÆ°á»ng Mạch nghe Äược tiếng hÃt thá» vững và ng của Phó VÄn Äoạt, nhÆ°ng hắn biết ngÆ°á»i nà y cÅ©ng không há» ngủ. ÄÆ°á»ng Mạch nghÄ© nghÄ©, nói: âTôi trÆ°á»c kia là má»t nhân viên quản lý thÆ° viá»n trong thÆ° viá»n của thà nh phá» Tô Châu. ThÆ° viá»n của chúng tôi á» trung tâm thà nh phá», bên cạnh chÃnh là phá» buôn bán rất ná»i tiếng á» Tô Châu, tên là phá» Quan Tiá»n. CÅ©ng giá»ng nhÆ° ÄÆ°á»ng Nam Kinh á» Thượng Hải ấy.â
Thanh âm dừng lại, qua Äi há»i lâu cÅ©ng vẫn không nghe thấy tiếng Äáp lại.
ÄÆ°á»ng Mạch cÅ©ng không thèm ÄỠý, chá» chÄm chú nhìn vá» phÃa tòa cá»± tháp Äen nhánh kia. Sau má»t lúc lâu, hắn nghe Äược phÃa sau truyá»n Äến má»t giá»ng nam, ngữ khà có chút kỳ quái.
ââ¦â¦ Cáºu là nhân viên quản lý thÆ° viá»n?â
ÄÆ°á»ng Mạch cÆ°á»i nói: âÄúng váºy, công viá»c biên chế, cÅ©ng coi nhÆ° là *âbát cÆ¡m sắtâ Äi. Thá»i Äiá»m tôi tham gia kỳ thi cÅ©ng không dá» dà ng gì, muá»n tá»t nghiá»p *trÆ°á»ng Äại há»c 211. Sau khi thi xong bá»i vì cuá»c Äá»i liá»n cứ nhÆ° váºy, không nghÄ© tá»i má»i qua ná»a nÄm, tòa Hắc tháp kia liá»n xuất hiá»n. Cách má»i 10.000 km vuông Äá»u sẽ xuất hiá»n má»t tòa Hắc tháp, toà n Trung Quá»c tá»ng cá»ng có 1021 tòa Hắc tháp. Những vá» trà nó xuất hiá»n nếu là Ỡthà nh phá», thì Äá»u á» trên những con ÄÆ°á»ng phá»n hoa nhất. Hắc tháp á» Tô Châu xuất hiá»n ngay bên cạnh thÆ° viên của bá»n tôi, chá» cách Æ°á»c chừng 200m.â
*éé¥ç¢ = Bát cÆ¡m sắt. âBát cÆ¡m sắtâ là má»t thuáºt ngữ của Trung Quá»c Äược dùng Äá» chá» má»t nghá» nghiá»p có sá»± Äảm bảo vá» công viá»c, cÅ©ng nhÆ° thu nháºp và lợi Ãch á»n Äá»nh. Thuáºt ngữ nà y của Trung Quá»c có thá» Äược so sánh vá»i khái niá»m tÆ°Æ¡ng tá»± trong tiếng Anh là âjob for liveâ = âcông viá»c cả Äá»iâ. (Nguá»n: https://en.wikipedia.org/wiki/Iron_rice_bowl)
*TrÆ°á»ng Äại há»c 211: Top các trÆ°á»ng thuá»c tá»p Äầu á» Trung Quá»c: Äại há»c Thanh Hoa, Äại há»c Công nghiá»p Bắc Kinh, Äại há»c Bách Khoa Bắc Kinh,â¦â¦..
Phó VÄn Äoạt trầm mặc má»t lát, tá»±a nhÆ° Äang suy nghÄ© Äiá»u gì. Hắn nói: âHắc tháp á» Bắc Kinh là treo lÆ¡ lá»ng trên không tại quảng trÆ°á»ng Thiên An Môn.â
ÄÆ°á»ng Mạch: âHắc tháp á» Thượng Hải là Ỡtrên sông Hoà ng Phá». Không khác biá»t lắm, Äá»u là Ỡnhững nÆ¡i phá»n hoa nhất. Ná»a nÄm kia, tôi má»i ngà y Äi là m tan ca ngá»i trên phÆ°Æ¡ng tiá»n giao thông công cá»ng Äá»u sẽ Äi ngang qua Hắc tháp. Hắc tháp là hÆ° ảnh, không có thá»±c thá», nhÆ°ng trÆ°á»c khi Äá»a cầu online, tôi Äã thấy Äược má»t sá»± kiá»n. Tôi Äã nói qua chuyá»n nà y vá»i Lạc Phong Thà nh, buá»i tá»i má»t ngà y trÆ°á»c khi Äá»a cầu online, tôi nhìn thấy Hắc tháp dÆ°á»ng nhÆ° trong nháy mắt Äã biến thà nh thá»±c thá». Tôi cứ nghÄ© mình nhìn lầm rá»i.â
Phó VÄn Äoạt: âCó lẽ cáºu không há» nhìn lầm.â
Không nhìn lầm cÅ©ng Äá»u không có ý nghÄ©a gì cả, Äá»a cầu online thà nh hiá»n thá»±c, toà n thế giá»i chá» còn dÆ° lại và i chục triá»u ngÆ°á»i.
ÄÆ°á»ng Mạch nhìn hắc tháp tá»i Äen nhÆ° má»±c á» nÆ¡i xa, tháºt lâu sau, hắn xoay ngÆ°á»i muá»n quay trá» lại sô pha nghá» ngÆ¡i. Hắn vừa má»i quay Äầu, bá»ng nhiên thấy Äược Phó VÄn Äoạt không biết từ khi nà o Äã Äá»t nhiên ngá»i ngay ngắn, sá»ng lÆ°ng thẳng tắp, ngá»i á» trên sô pha, yên lặng nhìn hắn. Ãnh trÄng mỠảo và sao sáng trên trá»i từ phÃa sau ÄÆ°á»ng Mạch chiếu rá»i và o vÄn phòng, thoáng chiếu ra má»t tia ánh sáng. Khuôn mặt Phó VÄn Äoạt bá» che giấu trong bóng tá»i nhìn không thấy ra biá»u cảm, chá» có cặp mắt Äen nhánh kia là Äang gắt gao nhìn chÄm chú trên ngÆ°á»i ÄÆ°á»ng Mạch.
ÄÆ°á»ng Mạch dừng bÆ°á»c chân, hắn Äứng cạnh cá»a sá», cùng Phó VÄn Äoạt mặt Äá»i mặt.
Hai ngÆ°á»i nhìn nhau trong chá»c lát, ÄÆ°á»ng Mạch cÆ°á»i há»i: âLà m sao váºy?â
Phó VÄn Äoạt lắc Äầu: âKhông có gì. Chá» là không nghÄ© tá»i cáºu lại là quản lý thÆ° viá»n thôi.â
âAnh xem thÆ°á»ng công viá»c nà y à ?â
Phó VÄn Äoạt ngẩng Äầu nhìn ÄÆ°á»ng Mạch.
Khóe môi ÄÆ°á»ng Mạch khẽ nhếch lên, ngữ khà bình tÄ©nh: âAnh biết ngÆ°á»i quản lý thÆ° viá»n vÄ© Äại nhất của Trung Quá»c là ai không?â
Phó VÄn Äoạt suy tÆ° há»i lâu. Ngay khi ÄÆ°á»ng Mạch chuẩn bá» nói ra Äáp án, Phó VÄn Äoạt nhÆ°á»ng mà y nói: ââ¦â¦ Chủ tá»ch nÆ°á»c?â
Lá»i kia vừa nói ra, cả hai ngÆ°á»i Äá»u cÆ°á»i.
*Äây có lẽ là má»t câu Äùa gì Äó nhÆ°ng xin lá»i mình cÅ©ng không biết
ÄÆ°á»ng Mạch cảm thấy truyá»n cÆ°á»i của mình còn thú vá» hÆ¡n mấy câu chuyá»n nhạt nhẽo của Phó VÄn Äoạt nhiá»u, hÆ¡n nữa những câu truyá»n cÆ°á»i nà y còn rất ý nghÄ©a, không há» vô bá» chút nà o. Trải qua má»t Äêm nói chuyá»n vui vẻ vá»i nhau, quan há» giữa hai ngÆ°á»i dÆ°á»ng nhÆ° Äã Äược kéo lại gần hÆ¡n má»t chút, không còn là kiá»u quan há» Äá»ng Äá»i lạnh nhÆ° bÄng nữa. Muá»n trá» thà nh má»t ngÆ°á»i Äá»ng Äá»i tá»t, không chá» phải Än ý vá»i nhau, mà quan há» tháºt máºt gần gÅ©i cÅ©ng cà ng có thá» xúc tiến sá»± hợp tác của hai ngÆ°á»i trong tÆ°Æ¡ng lai.
Sáng sá»m ngà y hôm sau, ÄÆ°á»ng Mạch và Phó VÄn Äoạt thu dá»n Äá» Äạc, cầm theo bức ảnh kia rá»i khá»i công ty.
Từ nÆ¡i nà y Äến Quảng trÆ°á»ng Tân Thế Ká»· Æ°á»c chừng 3 km. ÄÆ°á»ng Mạch nói: âTừ góc chụp của tấm ảnh, vá» trà chụp hẳn là ỠphÃa nam Quảng trÆ°á»ng Tân Thế Ká»·, chúng ta hiá»n tại Äang á» phÃa bắc, có lẽ phải mất má»t lúc má»i tìm Äược.â
Nam Kinh là má»t thà nh phá» có ârất nhiá»uâ ngÆ°á»i chÆ¡i trên ÄÆ°á»ng, Phó VÄn Äoạt và ÄÆ°á»ng Mạch Äeo balo Äi Äi lại lại cÅ©ng không khiến ai chú ý tá»i. Äi dÆ°á»i những cây ngô Äá»ng ráºm rạp, bÆ°á»c chân hai ngÆ°á»i di chuyá»n cá»±c nhanh, mÆ°á»i lÄm phút sau bá»n há» liá»n Äi tá»i Quảng trÆ°á»ng Tân Thế Ká»·.
ÄÆ°á»ng Mạch cầm bản Äá», Phó VÄn Äoạt cầm ảnh chụp. Hai ngÆ°á»i vòng quanh Quảng trÆ°á»ng ná»a vòng, tìm Äược má»t góc chụp giá»ng vá»i trong ảnh nhất.
Phó VÄn Äoạt: âQuảng trÆ°á»ng Tân Thế Ká»· trong bức ảnh nà y Æ°á»c chừng cao 8cm, tòa biá»t thá»± hai tầng sau lÆ°ng bá»n há» cÅ©ng khoảng 6cm. NÆ¡i nà y cách Quảng trÆ°á»ng rất xa, có lẽ phải mất khá nhiá»u thá»i gian Äấy.â
âTìm thấy khu biá»t thá»± là Äược rá»i, hẳn sẽ dá» dà ng hÆ¡n má»t chút, chá» là có lẽ phải Äi rất lâu.â
Viá»c nà y không thá» cháºm trá» , sau khi hai ngÆ°á»i xác Äá»nh phÆ°Æ¡ng hÆ°á»ng liá»n xuất phát, lên ÄÆ°á»ng tìm kiếm nhà Phó VÄn Thanh.
NgÆ°á»i chÆ¡i giá»ng nhÆ° ÄÆ°á»ng Mạch và Phó VÄn Äoạt á» Nam Kinh có rất nhiá»u, Äi trên ÄÆ°á»ng cÅ©ng không ai chú ý tá»i bá»n há». DÆ°á»ng nhÆ° là theo bản nÄng, Phó VÄn Äoạt Äi phÃa bên ngoà i, ÄÆ°á»ng Mạch Äi phÃa trong. Lá cây ngô Äá»ng rụng Äầy trên Äất, phô ra má»t tầng lá cây tháºt dà y. Khi chân Äạp lên mặt trên phát ra thanh âm lạo xạo.
Äi tá»i má»t trung tâm thÆ°Æ¡ng mại bá» hoang, bÆ°á»c chân ÄÆ°á»ng Mạch dần cháºm lại, Phó VÄn Äoạt cÅ©ng nheo mắt nhìn vá» phÃa nà y. Äây là má»t tòa trung tâm thÆ°Æ¡ng mại ba tầng, chiếm diá»n tÃch tÆ°Æ¡ng Äá»i lá»n, chá» nhá» hÆ¡n trung tâm thÆ°Æ¡ng mại mà tá» chức Attack Thượng Hải chiếm cứ má»t chút thôi.
ÄÆ°á»ng Mạch cẩn tháºn quan sát nÆ¡i nà y, không phát hiá»n ra dá» thÆ°á»ng, bá»n há» tiếp tục Äi vá» phÃa trÆ°á»c. Bên cạnh trung tâm thÆ°Æ¡ng mại là *siêu thá» Suguo. Äây là má»t siêu thá» cá»±c kì rá»ng lá»n, bá»i vì quá lá»n, cho nên không thá» Äặt nó á» bên trong mà phải tách hẳn ra khá»i trung tâm thÆ°Æ¡ng mại.
*èæè¶ å¸ = Suguo Supermarket = Siêu thá» Suguo. Siêu thá» Suguo. Äược thà nh láºp nÄm 1996, tiá»n thân của táºp Äoà n thá»±c phẩm và trái cây Giang Tô, hiá»n là nhà bán lẻ lá»n nhất á» tá»nh Giang Tô, Trung Quá»c, Äã Äóng góp rất lá»n cho sá»± thuáºn tiá»n của toà n xã há»i. è: âSuâ có nghÄ©a là âTôâ trong từ âGiang Tôâ, æ: âGuoâ biá»u thá» âTrái cây & Thá»±c phẩmâ nênèæè¶ å¸ Ã¢m hán Viá»t còn có thá» Äá»c là Siêu Thá» Tô Quả nhÆ° trên wikidich.com J (nguá»n:https://en.wikipedia.org/wiki/Suguo_Supermarket)
ÄÆ°á»ng Mạch Äi từng bÆ°á»c tá»i trÆ°á»c cá»a siêu thá», bÆ°á»c chân hắn bá»ng nhiên dừng lại, nhìn vá» phÃa Phó VÄn Äoạt: âÄã bao lâu không nhìn thấy ngÆ°á»i rá»i?â
Phó VÄn Äoạt: âMÆ°á»i chÃn phút trÆ°á»c, gặp Äược má»t nam má»t nữ á» ngã tÆ° ÄÆ°á»ng.â
ÄÆ°á»ng Mạch hÆ¡i biến sắc: âChúng ta Äi ÄÆ°á»ng vòng.â
Phó VÄn Äoạt cÅ©ng Äoán ra Äược má»t Ãt dá» thÆ°á»ng, tiếp Äó liá»n xoay ngÆ°á»i rá»i Äi. NhÆ°ng bá»n há» vừa má»i Äi Äược hai bÆ°á»c, liá»n nghe thấy má»t tiếng rÄng rắc vang lên, ÄÆ°á»ng Mạch nâng chân, nhìn vá» phÃa nÆ¡i mình vừa dẫm xuá»ng. Trên con ÄÆ°á»ng lát gạch Äá mà u lục lam, rÆ¡i xuá»ng rất nhiá»u mảnh nhá» mà u trắng sữa. Nhìn kỹ má»i phát hiá»n, Äây hình nhÆ° là má»t Ãt mảnh nhá» trứng gà , Äã bá» ngÆ°á»i Äạp vỡ chá» còn lại má»t Ãt mảnh nhá» li ti. Trải qua lần giẫm Äạp vừa rá»i của ÄÆ°á»ng Mạch, xác vá» trứng cà ng trá» nên nhá», không dá» phát hiá»n.
Trong lòng ÄÆ°á»ng Mạch Äã phát hiá»n không Äúng, hắn nhìn vá» phÃa Phó VÄn Äoạt, Äá»i phÆ°Æ¡ng cÅ©ng nhìnlaji hắn. Hai ngÆ°á»i còn chÆ°a ká»p má» miá»ng, má»t tiếng cô cô dá»n dáºp Äã vang lên từ siêu thá» phÃa sau hai ngÆ°á»i: âCô cô cô cô, con của ta, con của ta á» Äâu rá»i cô!â
ÄÆ°á»ng Mạch vừa quay Äầu liá»n thấy Äược má»t thân ảnh mà u trắng cá»±c kỳ to lá»n phi ra từ trong siêu thá», thẳng má»t ÄÆ°á»ng nhà o vá» phÃa hắn. Hắn không dám tùy tiá»n, trá»±c tiếp lấy ra cây dù nhá» từ trong ba lô, tiếp Äó nhanh chóng niá»m chú ngữ, ngÄn lại thứ khủng bá» mà u trắng nà y.
Äại Gà Tây phá»ch má»t tiếng Äánh và o cây dù nhá», phát ra âm thanh chói tai. ÄÆ°á»ng Mạch bá» cá» lá»±c Äạo nà y chấn Äến phải lùi vá» sau ná»a bÆ°á»c, trên mặt hắn lá» ra má»t tia kinh ngạc, ngẩng Äầu nhìn vá» phÃa gà tây. Thứ tháºt sá»± là m hắn cảm thấy khiếp sợ không phải con gà tây Äá»t nhiên xuất hiá»n nà y, mà là â¦â¦
ÄÆ°á»ng Mạch quay Äầu nhìn vá» phÃa Phó VÄn Äoạt, nhanh chóng nói: âPhó VÄn Äoạt, tôi không thá» sá» dụng dá» nÄng nữa rá»i, tá» chất thân thá» cÅ©ng có Äã bá» giảm xuá»ng.â
Phó VÄn Äoạt cả kinh, Äá»ng Äá»ng tay thá» má»t chút: âTôi vẫn có thá» dùng Äược mà .â
Äại Gà Tây sau khi bá» ÄÆ°á»ng Mạch chặn lại cÅ©ng không há» tức giáºn, nó vừa kêu cô cô vừa Äáºp Äáºp cánh, Äi Äến bên cạnh xác trứng gà ÄÆ°á»ng Mạch vừa dẫm lên. Trong lòng ÄÆ°á»ng Mạch lá»p bá»p má»t tiếng, chẳng lẽ xác trứng hắn vừa dẫm phải, chÃnh là trứng của con gà tây nà y sao? NhÆ°ng trÆ°á»c khi hắn dẫm lên xác trứng Äã nát bét, bên trong cÅ©ng không có gà con gì cả. HÆ¡n nữa Äây không phải trứng gà tây, chá» là trứng gà bình thÆ°á»ng thôi.
NhÆ°ng cho dù là nhÆ° thế nà o, Hắc tháp má»t khi Äã phán Äá»nh Äây là trứng gà tây, váºy Äó chÃnh là trứng gà tây, vẫn là bá» ÄÆ°á»ng Mạch dẫm nát.
ÄÆ°á»ng Mạch: âÄây rất có thá» là má»t Phó bản hiá»n thá»±c, tôi Äạp vỡ quả trứng gà tây nà y, là Äạp vỡ trứng của nó. Hiá»n tại tôi không thá» sá» dụng dá» nÄng, nhÆ°ng anh thì có thá».â
Phó VÄn Äoạt xoay xoay cá» tay, ánh mắt nguy hiá»m nhìn Äại Gà Tây trÆ°á»c mắt Äang cúi Äầu tìm kiếm vá» trứng vỡ nát trên mặt Äất.
Äại Gà Tây Äang thò cái má» sắc nhá»n của nó Äến trÆ°á»c vá» trứng rá»i nhẹ nhà n chá»c chá»c và i cái, tiếp Äến lại cá» gắng ngá»i ngá»i má»t chút hÆ°Æ¡ng vá» bên trong. Nó tá»±a nhÆ° Äang cảm thụ hÆ¡i thá» của gà con Äã chết, giá»ng nhÆ° là m nhÆ° váºy liá»n có thá» khiến gà con sá»ng lại váºy. Nhìn Äá»ng tác của nó, ÄÆ°á»ng Mạch nắm chặt cây dù nhá», tùy thá»i chuẩn bá» nghênh Äón Äại chiến.
Äại Gà Tây ngẩng Äầu, mắt nhá» Äen nhánh nhìn chằm chằm vá» phÃa ÄÆ°á»ng Mạch và Phó VÄn Äoạt.
Khi thấy gà tây nhìn vá» phÃa mình, thần sắc trên mặt Phó VÄn Äoạt lạnh bÄng, tùy thá»i chuẩn bá» Äá»ng thủ. NhÆ°ng rá»t cuá»c nó lại không há» là m ra bất kì phản ứng gì cả, tá»±a nhÆ° nó cÅ©ng không phải là con gà tây Äã bá» Phó VÄn Äoạt Äánh Äến chết khiếp kia.
Má»t gà hai ngÆ°á»i cứ nhÆ° váºy Äứng Äá»i diá»n nhau, ngay sau Äó, Äại Gà Tây Äá»t nhiên Äá»ng thủ, Äáºp Äáºp cánh bay vá» phÃa ÄÆ°á»ng Mạch.
âCô! Con của ta!â
DÆ°á»i chân Phó VÄn Äoạt dùng sức, tay phải trong chá»p mắt biến thà nh vÅ© khà Äen nhánh sắc bén. ÄÆ°á»ng Mạch thu há»i cây dù nhá», Äem Äá»nh dù nhắm ngay ngá»±c Äại Gà Tây mà Äâm tá»i. Phó VÄn Äoạt ra tay còn nhanh hÆ¡n ÄÆ°á»ng Mạch, hắn lắc mình má»t cái Äã tá»i trÆ°á»c mặt Äại Gà Tây, nhấc tay liá»n muá»n Äánh xuá»ng. NhÆ°ng ngay khi tay hắn chá» còn cách cá» Äại Gà Tây khoảng 10cm, má»t tiếng ná» mạnh bá»ng nhiên vang lên, trong không khà xuất hiá»n má»t tấm lá chắn vô hình, Äem Phó VÄn Äoạt ngÄn á» bên ngoà i, khiến hắn không thá» chạm tá»i Äại Gà Tây.
Phó VÄn Äoạt cả kinh, mượn lá»±c vá» lui vá» phÃa sau má»t bÆ°á»c.
ÄÆ°á»ng Mạch thấy thế cà ng thêm cảnh giác, hắn nghiêng ngÆ°á»i tránh Äi công kÃch của Äại Gà Tây, Äá»ng thá»i tÃnh kế bất ngá» Äánh úp nó. NhÆ°ng ngay khi khi hắn sắp Äâm trúng Äại Gà Tây, tấm lá chắn lại lần nữa xuất hiá»n, má»t giá»ng trẻ con thanh thúy Äá»ng thá»i vang lên bên tai ÄÆ°á»ng Mạch ââ
âLeng keng! NgÆ°á»i chÆ¡i ÄÆ°á»ng Mạch kÃch phát hiá»u quả âHà i tá» Äiên cuá»ng sát mẫu thânâ, Äạt Äược trừng phạt trá»i Äánh NgÅ© Lôi Oanh Äá»nh.â
Ầm ầm ầm!
Má»t tia chá»p mà u bạc từ trên trá»i giáng xuá»ng, sét Äánh giữa trá»i quang, hung hÄng bá» vá» phÃa ÄÆ°á»ng Mạch. ÄÆ°á»ng Mạch cÄn bản không ká»p phản ứng lại, chá» có thá» theo bản nÄng giÆ¡ lên cây dù nhá» che kÃn Äá»nh Äầu mình. Äợt sét nà y Äánh và o cây dù nhá», theo cán dù truyá»n xuá»ng. Má»t dòng Äiá»n bạc hung hÄng xuyên qua ngÆ°á»i ÄÆ°á»ng Mạch, cả ngÆ°á»i hắn cứng Äá», chá» dòng Äiá»n qua Äi, trong cá» há»ng hắn Äã trà o lên má»t tráºn ngá»t tanh. ÄÆ°á»ng Mạch cá» gắng nuá»i xuá»ng ngụm máu nà y.
Äại Gà Tây nhân cÆ¡ há»i Äi lên, dùng Äôi cánh to béo ôm ÄÆ°á»ng Mạch và o trong lòng ngá»±c mình.
âNga, con của ta, con rá»t cuá»c cÅ©ng phá trứng chui ra rá»i. Mẹ rất nhá» con.â
ÄÆ°á»ng Mạch bá» sét Äánh Äến cả ngÆ°á»i cứng Äá», hắn cÄn bản không còn sức lá»±c tránh thoát khá»i lá»ng ngá»±c của Äại Gà Tây, chá» có thá» mặt không cảm xúc mà bá» nó gắt gao cá» cỠôm và o trong ngá»±c. Äại Gà Tây ôm hắn, tá»±a nhÆ° ôm má»t chú gà con, lôi kéo cỠáo ÄÆ°á»ng Mạch Äá»nh Äem hắn mang và o siêu thá».
âCô cô Äứa con Äáng yêu của ta, anh chá» của con Äã chá» con rất lâu rá»i Äấy. Trong bảy anh chá» em, chá» có con và em trai con là lÆ°á»i biếng nhất, sá»ng chết không chá»u ra. Hiá»n tại con cuá»i cùng cÅ©ng phá trứng chui ra rá»i cô.â
ÄÆ°á»ng Mạch Äã lấy lại tinh thần, tay hắn chá»ng trên mặt Äất, dùng sức tránh thoát khá»i gông cùm xiá»ng xÃch của Äại Gà Tây.
Äại Gà Tây xoay ngÆ°á»i, nghiêng Äầu nghi hoặc nhìn hắn: âCô cô, con của ta?â
ÄÆ°á»ng Mạch nhìn nó tháºt sâu, qua và i giây, hắn rá»t cuá»c chấp nháºn sá» pháºn, xác Äá»nh chÃnh mình Äã bá» kéo và o má»t Phó bản hiá»n kỳ quái. Má»t chân của hắn vừa rá»i cÅ©ng không phải Äã dẫm nát trứng của Äại Gà Tây, bá»i vì hắn chÃnh là con của nó. Hắn Äạp vỡ trứng, hắn liá»n trá» thà nh gà con phá trứng chui ra. Không thá» sá» dụng dá» nÄng, tháºm chà không thá» ra tay vá»i Äại Gà Tây, nếu không liá»n sẽ bá» trá»i phạt ngÅ© lôi oanh Äá»nh.
ÄÆ°á»ng Mạch hÃt má»t hÆ¡i tháºt sâu, nói: âÄi thôi. Tao tá»± mình Äi.â
Äại Gà Tây cô cô kêu má»t tiếng, lắc mông, vui vẻ Äi phÃa trÆ°á»c dẫn ÄÆ°á»ng cho ÄÆ°á»ng Mạch.
Bá»ng nhiên, má»t tiếng rÄng rắc thanh thúy vang lên á» phÃa sau ÄÆ°á»ng Mạch. Thân thá» hắn cứng Äá», hắn nhanh chóng quay Äầu lại. Chá» thấy á» cá»a siêu thá», ngÆ°á»i Äà n ông cao lá»n anh tuấn kia khẽ má»m cÆ°á»i nhìn ÄÆ°á»ng Mạch. Äá»i phÆ°Æ¡ng nhấc chân lên khá»i xác trứng, nhìn vá» phÃa Äại Gà Tây: âHiá»n tại tao Äã Äược xem nhÆ° là con của mà y chÆ°a?â
Äại Gà Tây lúc Äầu hÆ¡i sá»ng sá»t, tiếp theo nó dùng tá»c Äá» và tÆ° thế y nhÆ° khi bắt lấy ÄÆ°á»ng Mạch, lại lần nữa nhiá»t tình nhà o vá» phÃa Phó VÄn Äoạt.
âCô cô cô cô, con của ta!â
âLeng keng! NgÆ°á»i chÆ¡i ÄÆ°á»ng Mạch, Phó VÄn Äoạt kÃch phát nhiá»m vụ chi nhánh âGà con phá trứng chui raâ, chÃnh thức tiến và o Phó bản hiá»n thá»±c â á» và ng á» bạc cÅ©ng không bằng á» gà nhà mìnhâ. Thá»nh ngÆ°á»i chÆ¡i Äi theo Äại Gà Tây nhiá»t tình, tiến và o á» gà của các ngÆ°Æ¡i, chÃnh thức bắt Äầu trò chÆ¡i.â