• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi Hứa Điện đi hơn một giờ, Mạnh Oánh bị Lưu Cần gọi điện đánh thức, đang mơ màng xem giờ xong thì tỉnh cả ngủ, nhanh chóng rửa mặt thay quần áo, vội vàng cầm một bình milkshake liền đi ra ngoài, xe bảo mẫu dừng ở cửa, sáng sớm đã có một ít phóng viên cùng fan hâm mộ, Mạnh Oánh chào hỏi mọi người một lượt mới khom lưng ngồi vào trong xe.

Lưu Cần một tay đóng cửa xe lại, ngồi ở phía sau, nói: "Chỗ ở của em bị khui rồi, giờ muốn tiếp tục ở chỗ này hay muốn chuyển nhà thêm lần nữa?"

Mở cái nắp ra, Mạnh Oánh hít một hơi milkshake, suy nghĩ một chút nói: "Hứa Khuynh thì sao?"

"Gần đây có kha khá tin tức của nghệ sĩ ở tiểu khu Hinh Nguyệt bị rò rỉ ra ngoài, không ít nghệ sĩ cũng đang tự hỏi vấn đề này, Hứa Khuynh hẳn là sẽ về nhà chồng? Chồng chị ấy ở có một căn ở bên Vịnh Sơn Thủy."

"Chồng em cũng có biệt thự ở bên kia." Lưu Cần nghĩ đến hot search nhìn thấy lúc sáng, đột nhiên trêu chọc một câu, còn mang theo ý cười cố nén.

Mạnh Oánh không giải thích được nhìn cô một cái, nói: "Em có dự định mua một căn nhà nhỏ, tiền em chuẩn bị xong rồi, em sẽ chuyển cho chị, chị xem giúp em với."

Lưu Cần rất nhanh nhạy trong những chuyện thế này nên Mạnh Oánh vô cùng tin tưởng.

"Được."

Mạnh Oánh đưa tay vén lọn tóc ra sau tai, Lưu Cần liếc mắt liền thấy được đồng hồ màu đen trên tay cô, sửng sốt một chút, lập tức bắt lấy, "Em thay đồng hồ mới rồi? Vẫn là hàng nhái à?"

Mặt đồng hồ rất xinh đẹp, là hình trái tim, ngoại trừ kim cương trắng còn có một viên đá quý màu vàng, cái thiết kế này rất giống một cái thẻ bài, Lưu Cần có chút không thể tin được, cô cầm đồng hồ lật ra.

【 Princess 】

Một nhà thiết kế danh tiếng chỉ chuyên thiết kế cho hoàng thất, nên trên thị trường có không ít hàng nhái, Lưu Cần nghiêm túc nhìn một chút, đôi mắt dần mở to.

"Là hàng thật, em mua khi nào? Không. . . Định chế, năm ngoái Nghê Na là cái cô ảnh hậu kia, cô ấy đến thăm vài chục lần, cũng không có người nể mặt mà tiếp đãi, em. . . . ."

Mạnh Oánh trầm mặc nhìn chiếc đồng hồ yên vị trên cổ tay mình, buổi sáng vì sợ trễ giờ liền vội vàng đi rửa mặt, xuống lầu, căn bản không có chú ý đồng hồ trên tay đã bị đổi từ lúc nào, lúc này nghĩ lại thì, hình như trên tủ đầu giường còn có ba cái hộp, hai đen một đỏ, đồng hồ này. . .

"Hứa Điện tặng?" Lưu Cần nhìn cô cũng đang mờ mịt, suy tư một chút, hỏi.

Mạnh Oánh gật gật đầu: "Ừ, lúc thức dậy đã thấy."

". . . . . Hắn chịu chi thật đó."

Huống chi, đây là chiếc đồng hồ mà có tiền còn mua không được.

Lưu Cần nhẹ nhàng vuốt ve mặt ngoài, nói: "Mang đi, thật quá đẹp, mà trước mắt trong giới showbiz này, vẫn chưa có người nào có thể cầm được hàng thật đâu."

Mạnh Oánh cũng không có ý định lấy xuống.

Cô nhìn tổng quát, chỉ cảm thấy kim cương màu vàng rất xinh đẹp, ánh sáng như thể xuyên qua viên kim cương trong suốt óng ánh ấy, chỉ là nó đặt ở vị trí dễ thấy, nên cô nhìn nhiều mấy lần.

Tần suất đi tuyên truyền cho « song bào thai » ngày một nhiều, bởi vì sẽ kết thúc quảng bá đến ngày 28 tháng 6 nên thời gian rất gấp, lịch trình của Mạnh Oánh chỉ còn lại chiến trường chính là Lê thành, hôm nay chỉ có đạo diễn Lâm cùng tổ chế tác, lại thêm Mạnh Oánh và một số diễn viên phụ khác, Tần Tuyển trở về Kim Đô, Lý Nguyên Nhi cũng đi cùng với bên đó, đến rạp chiếu phim không xa, ở khu trung tâm.

Mạnh Oánh uống milkshake xong, lướt weibo, mới phát hiện khu bình luận đã đi theo một chiều hướng khác.

Tài khoản chính thức của Hứa Điện còn oan ức lên giải thích lúc sáng.

Mạnh Oánh tưởng tượng Hứa Điện một mặt vô cảm đăng bài, liền cảm giác có chút buồn cười, Lưu Cần ở sau lưng nhìn thấy, cô nói: "Hứa Điện thế mà. . . . Cũng có thể như vậy."

Mạnh Oánh mím môi cười một tiếng, để điện thoại di động xuống.

So với khu chợ phía đông thì fan ở Lê thành càng nhiều hơn, điên cuồng hơn, mà hôm nay vừa khéo còn có sự xuất hiện của tác giả nguyên tác Đường Nhất, ba lối vào đã mở ra, Mạnh Oánh đi vào lối chính giữa, lúc này tất cả đều là đen nghịt người, vừa có bảo vệ ở rạp chiếu phim, công ty cũng an bài một vài người đến ra sức quản lý đám đông, xe bảo mẫu vừa đến, cửa xe chưa mở, đã nghe tiếng thét chói tai phía bên ngoài, Lưu Cần giúp Mạnh Oánh sửa sang lại váy.

Sau đó cùng tiểu Manh xuống xe trước, Mạnh Oánh chờ một lúc, mới từ trong xe xuống dưới, giày cao gót giẫm ở trên thảm.

Tiếng thét chói tai càng dài.

"Oa —— "

"Mạnh Oánh, chị thật xinh đẹp."

"A em yêu chị nữ thần."

"A a a a chân này, eo này, vóc người này, em có thể, chỉ là. . ."

"Cô em, em muốn nói, hơi mập đúng không? Em nói ra thử xem, chị đây sẽ không tha đâu."

"Ha ha ha ha ha, mấy cái đứa này là anti đó chị, Oánh Oánh đừng có nghe bọn họ nói, chị vẫn là đẹp nhất."

"Oánh Oánh, là chị đăng bài sao? Hay là chồng chị tự đăng, nói tụi em biết đi, tụi em đòi lại công bằng cho chị."

Một vài người cầm điện thoại, cười đuổi theo Mạnh Oánh, chân Mạnh Oánh hơi dừng lại, nghiêng đầu cười một tiếng, "Là chị đăng."

"Không tin."

"Chị đang tẩy trắng cho chồng chị chứ gì."

Khuôn mặt Mạnh Oánh cong cong, không trả lời, trực tiếp đi vào rạp chiếu phim, hôm nay cô mặc một chiếc vày màu hồng ruốc, rất có tiên khí, cô rất cao gầy, từ eo trở xuống tất cả đều là chân, dài mà thẳng, đám fan hâm mộ chụp đại cũng trở thành một tác phẩm nghệ thuật nên rất vui, vô cùng náo nhiệt.

Trong khi ở một lối đi khác.

Đường Nhất cũng có fan, nhưng tới rất ít, không so sánh sẽ không có đau thương, rất hiu quạnh, Đường Nhất tháo kính mắt, có chút lúng túng tăng tốc bước chân, đi vào.

Trước đó cô ta còn nói bóng nói gió Mạnh Oánh không thích hợp nhân vật này, Dương Đồng mới thích hợp, kết quả Dương Đồng đã rất lâu rồi chưa xuất hiện trong tầm mắt của công chúng.

Lúng túng nhất là, cô ta còn phải đi quảng bá với nữ diễn viên mà cô ta từng cạnh khóe, vốn cũng không muốn đi, nhưng vì lúc trước quá tự tin, trong hợp đồng đã ký có điều khoản này nên không thể không thực hiện.

Quả nhiên, vừa đi lên bậc cấp, liền có truyền thông phỏng vấn xong Mạnh Oánh chạy tới đem micro chặn trước mặt Đường Nhất hỏi, "Đường Nhất, cô đã từng nói Mạnh Oánh không thích hợp cho nhân vật Nguyệt Yến này, bây giờ cô vẫn nghĩ như vậy sao?"

"Phim cũng đã đem đi quảng bá, cô có kiên trì với quan điểm của mình không."

Đường Nhất đỏ mặt, vô cùng khó xử.

Lúc này mà nói không thích hợp, sao cô còn đến tham gia quảng bá.

Còn nói thích hợp, đây không phải là tự vả mặt của mình?

Đường Nhất đẩy mic, vội vàng đi vào trong, sau lưng truyền đến một số người tiếng cười, có một ít fan lâu năm của Mạnh Oánh rất có cảm giác mở mày mở mặt.

"Tại sao không nói à nha? Tác giả Đường Nhất?"

"Phải nêu lên quan điểm đi chứ, có trình độ như quý tác giả đây, nhất định phải có nhận xét công tâm nha."

"Lúc trước cô còn rất chém đinh chặt sắt, tôi suýt nữa thì bị tẩy não, thích đánh giá người khác như thế thì nên đi làm đạo diễn, đừng viết sách chi cho mệt nha."

*

Vào hậu trường, Mạnh Oánh dặm lại lớp trang điểm, đám fan hâm mộ lục tục ngo ngoe ra trận, trải qua hơn một tháng đi tới đi lui, tiếp xúc với hàng ngàn người, trả lời không biết bao nhiêu câu hỏi phỏng vấn, bây giờ Mạnh Oánh đã với đi nhiều cảm giác hồi hộp khi bước lên sân khấu.

Lúc đi ra từ phòng nghỉ, trùng hợp gặp được Đường Nhất từ đối diện phòng nghỉ cũng đi ra, ánh mắt hai người giao nhau, sắc mặt Đường Nhất biến đổi, xoay người rời đi.

Gương mặt vặn vẹo.

Mạnh Oánh vẫn bình thản đi về phía sân khấu.

Bởi vì đây là rạp chiếu phim lớn, cho nên thời gian được kéo dài một chút, truyền thông cũng nhiều, Mạnh Oánh ngồi bên cạnh đạo diễn Lâm, xem như là ở vị trí trung tâm, Đường Nhất bên tay phải, hầu như mọi người đều chú ý Mạnh Oánh, hỏi Mạnh Oánh, khiến Đường Nhất bên kia trông như bị lạnh nhạt, may ra còn có tương tác được đôi chút với mọi người, trước lúc chiếu phim, không ai hỏi đề cập đến những lùm xùm kia của Đường Nhất.

Mà chờ bộ phim chiếu xong.

Đến phần hậu kỳ.

Rạp phim hoàn toàn yên tĩnh, đột nhiên có một phóng viên với đôi mắt lưng tròng hỏi Đường Nhất: "Cô còn cảm thấy Mạnh Oánh không thích hợp nhân vật này sao?"

Đường Nhất một câu cũng không thốt nên lời, mặt lộ rõ sự xấu hổ.

Bởi vì cô ta không đi theo đoàn đến cuối, lúc quay phim cũng bởi vì chỗ này có chút việc, chỗ ấy có chút việc, không có thời gian đến phim trường, cho nên lúc này không chỉ xấu hổ, cũng rất khó chịu.

Hóa ra, kết cục.

Lại là dạng này, Nguyệt Yến sống.

*

Sau khi kết thúc, đã tới gần giữa trưa, vội vàng ăn cơm, Mạnh Oánh cũng không được nghỉ ngơi, đi đến một rạp chiếu phim khác, cái rạp chiếu phim này ở khu phía Tây.

Là khu xa hoa nhất, giá cả cao hơn một bậc so với nơi khác, bên cạnh khu dân cư còn có một số tòa án, cơ sở pháp lý. Trước khi lên sân khấu, Mạnh Oánh nhận được tin nhắn từ Triệu Kiều gửi tới.

Triệu Kiều: Oánh Oánh à, hôm nay đi quảng bá xong, về nhà ăn cơm, dì để con bộc lộ tài năng!

Mạnh Oánh: Dạ, chờ con.

Cô vốn chuẩn bị một số quà cáp, muốn đi cảm ơn Triệu Kiều, trả lời xong, rời khỏi giao diện tin nhắn, thì thấy một tiêu đề.

【 Hôm nay, công ty Tư Khoa tố cáo xâm phạm bản quyền được mở phiên tòa 】

Tư Khoa.

Là công ty khởi kiện tập đoàn Hứa thị, Hứa Điện xử lý một tháng, Mạnh Oánh ấn mở nhìn lướt qua, phát hiện địa chỉ của phiên toà ở gần đây.

Cô đứng dậy, đẩy ra cửa sổ nhìn ra ngoài, chỉ cần đi qua vài con đường là đến.

*

Quảng bá xong là hơn bốn giờ chiều, Mạnh Oánh cầm theo túi xách, sau khi lên xe, nói với tiểu Manh, "Lái đến tòa án."

Tiểu Manh có hơi hoang mang.

Lưu Cần thì lập tức hiểu, kêu tiểu Manh nổ máy xe, đi đến tòa án, chữ màu xanh lam, thực sự quá trang nghiêm, ngoài cửa cũng không có người nào, trông rất quạnh quẽ.

Tạo cho người ta cảm giác không dám đến gần.

Xe dừng lại.

Mạnh Oánh chuẩn bị nhắn tin cho Hứa Điện.

Lưu Cần liền nói: "Vẫn chưa kết thúc, xe còn ở đây này."

Mạnh Oánh nhìn qua, quả nhiên, thấy được một vài chiếc xe công vụ, Mạnh Oánh liền không nhúc nhích, nhắm mắt lại, chờ qua một hồi, Lưu Cần vỗ vỗ bả vai cô.

Mạnh Oánh đứng dậy, nhìn ra ngoài.

Một đám người đi từ bên trong ra, người ở giữa mặc tây trang màu đen, ngón tay thon dài kéo cà vạt là Hứa Điện, anh đeo kính mắt viền bạc, lông mi sắc bén, cúi đầu nghe người ta nói, người bên cạnh dâng thuốc lá, anh thuận tay nhận lấy, đưa lên miệng, đột nhiên.

Ánh mắt anh dừng lại, nhìn đến bên này.

Cùng đối mắt với người ngồi trong xe, Mạnh Oánh đưa tay chỉ khóe môi mình.

Hứa Điện dừng lại, sau đó chậm rãi lấy điếu thuốc xuống, mặt không đổi trả lại cho người kia, nói: "Không hút."

Người kia cầm điếu thuốc bị Hứa Điện trả lại dù đã đưa lên miệng rồi.

Cảm thấy khó hiểu.

"Hứa tổng?"

Hứa Điện quay đầu nói với Giang Dịch, "Lái xe tới đây."

Giang Dịch cũng nhìn thấy Mạnh Oánh, thế là nhanh chóng chạy xuống bậc thang, rất mau lái xe tới, dưới đôi mắt của hàng tá người, lên xe. Hummer màu đen chạy đến trước cửa xe bảo mẫu thì dừng lại, Hứa Điện xuống xe, một tay mở cửa xe, ôm ngang Mạnh Oánh suýt thì té, ôm vào trong xe của mình.

Lưu Cần cũng nhanh chân xuống xe, nộp lại túi xách của Mạnh Oánh.

Rầm ——

Cửa xe đóng lại.

Hummer mau chóng rẽ ra đường lớn.

Đám người đứng trước cửa tòa án, trưng khuôn mặt không thể đần hơn.

Trong đó một vị quản lý thấp giọng nói: "Đây chính là vợ sếp?"

"Nói nhảm, không thấy người ta quản không cho hút thuốc đấy à?"

"Tôi cảm thấy công bằng là ở đây này, Hứa tổng ra ngoài đường là cá mập, nhưng chẳng phải về nhà cũng chỉ là cá con thôi đấy à, chẳng phải cũng giống chúng ta sao?"

Cả đám trầm tư.

Cũng hơi giống.

Ngoại trừ người ta có tiền hơn, lợi hại hơn, đẹp trai hơn, thì cũng giống nhau cả thôi.

Đều là mệnh thê nô.

*

Hummer màu đen đến nhà lớn Hứa gia, chiều hoàng hôn buông dần, nhà lớn Hứa gia tọa lạc ở khu nam Lê thành, ở đây phần lớn là nhà tổ, đã trải qua nhiều đời, nhưng sau vài lần tu sửa, cũng điểm xuyết thêm nhiều kiến trúc hiện đại, Hứa Điện dắt Mạnh Oánh xuống xe, tay còn lại Mạnh Oánh cầm theo quà đem từ tiểu khu Hinh Nguyệt đến.

Lúc đi vào, cô quay đầu nhìn Hứa Điện, "Vụ kiện. . ."

"Thắng." Giọng Hứa Điện trầm thấp, ánh mắt anh nhẹ nhàng lướt qua cánh tay Mạnh Oánh.

Mạnh Oánh yên tâm, vừa vào cửa, liền bị Triệu Kiều ôm chặt lấy, "Dì nghe tiếng xe liền biết con đã đến."

Triệu Kiều vì ôm Mạnh Oánh còn vội vàng giật tạp dề xuống, Hứa Diệc chỉ có thể cầm lấy, mà tạp dề vẫn là xanh lam cá heo, hơi lạc quẻ so với khí chất của Hứa Diệc.

Hứa Điện cởi áo khoác, đưa cho người làm trong nhà, híp mắt nói: "Được chưa? Ôm đủ chưa?"

Triệu Kiều liếc anh một cái.

Dắt tay Mạnh Oánh đi đến ghế sô pha trong phòng khách, vừa ngồi xuống, Triệu Kiều liền nắm chặt tay Mạnh Oánh, thốt lên, "Princess lạc ấn."

Lạc ấn là tên bộ sưu tập của đồng hồ Mạnh Oánh.

"Hứa Điện tặng?" Triệu Kiều đưa mắt nhìn Hứa Điện ngồi đối diện đang lột quýt.

Mạnh Oánh cười gật đầu: "Dạ."

"Con nhìn cái của nó đi, cùng với cái của con là một kiểu, cũng nằm trong một bộ sưu tập. . . ." Triệu Kiều chỉ vào đồng hồ Hứa Điện, lúc này Mạnh Oánh mới chú ý tới chi tiết này, Triệu Kiều rõ ràng rất thích cái đồng hồ này, bà nói: "Cái kia là Quốc vương, phiên dịch thành tiếng Trung, cái của con là Vương phi, nhưng mà cái này cũng gây không ít tranh cãi, bởi vì cái này có thể lắp đặt hệ thống định vị. . . ."

Nói đến đây, Triệu Kiều bỗng dưng im bặt.

Ngón tay Hứa Điện lột quýt cũng dừng lại.

*

Tác giả có lời muốn nói:

Hứa Điện: Trái quýt này ăn không được mà bỏ cũng không xong! !


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK