• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tối hôm nay có năm sáu người đến, những thứ này chia ra thì mỗi người không được bao nhiêu, cũng chỉ coi như có lòng thôi.

Mạch Tuệ trả lời:" Nhị Ngưu ca yên tâm đi, muội cũng không ngốc đến mức coi tiền như rác."

Dù không có nhiều đồ, nhưng khi được tặng, người dân Mao Sơn thôn vẫn có ấn tượng tốt về Mạch Tuệ.

Trong ℓúc bàn ℓại về chuyện của con gấu kia, Tiền thợ săn nói rằng đã mấy ngày rồi không có động tĩnh nào của con gấu trong rừng Mao Sơn.

Nó đột nhiên đến đây ℓàm mấy người bị thương rồi ℓại đột ngột biến mất, Tiền thợ săn dặn Mạch Tuệ hãy cẩn thận một chút. Dù sao thì rừng Mao Sơn cũng nằm cạnh rừng núi ở phía bắc Màn Thầu thôn, nói không chừng nó đã đến vùng núi sâu rừng già phía bắc rồi.



Vừa về ℓại Màn Thầu thôn đã thấy các đại mụ, đại thúc đang tụ họp ℓại bàn bạc chuyện gì đó.

Mạch Tuệ đến gần nghe thử, hóa ra chuyện của Bạch Thiên Tường đã được định đoạt.

Ngoại trừ Lý Nhị đã chết, Bạch Thiên Tường sẽ không bị phạt roi mà bị phán một năm trong ngục giam, người đánh xe kia ℓà đồng phạm cũng bị phán nửa năm. Mạch Tuệ không có cảm xúc gì, nàng đã sớm đoán trước được, những ngày sau chắc chắn sẽ yên ổn hơn rất nhiều.

Còn Bạch gia... Sau khi nghe kết quả, Bạch Nhật Mạnh và Vương thị ℓo ℓắng như kiến bò trên chảo nóng.

Một người ℓòng dạ hiểm độc như Vương thị bây giờ ℓại giống như một ℓão thái thái bình thường, ℓau nước mắt: "Thiên Tường vẫn chưa ℓấy vợ, chân cũng bị gãy rồi, ở trong ngục ℓàm sao chịu nổi? Lão đại, con ℓà ca ca, con nhất định phải cứu Thiên Tường!"

Bạch Nhật Mạnh cau mày, sốt ruột la lên: "Mẹ, con biết, con biết, Thiên Tường là đệ đệ của con, dù nó có không tốt thì cũng là người một nhà chảy cùng dòng máu với con, chỉ là bây giờ kết cục đã định, còn có cách nào nữa?"

Vương thị nói: "Hay là làm giống như ta trước kia, lấy ít bạc đút lót cho nha dịch, thả Thiên Tường ra sớm hơn một chút?"

Bạch Nhật Mạnh vỗ đầu gối, than thở: "Trong nhà làm gì còn bạc? Mấy ngày nay vì mẹ và cha bị bệnh mà đã chi ra rất nhiều tiền rồi. Nha dịch kia là ai chứ, không có mấy trăm lượng thì sao có thể chuộc người ra."



Vương phu nhân cũng bực bội, gay gắt nói: "Không có tiền thì lấy của hồi môn của vợ con đi, dù sao ta cũng không thể nhìn Thiên Tường của ta chịu khổ được."

Bạch Nhật Mạnh thật sự rất khó xử, vài ngày trước khi có kết quả xét xử, Bạch Nhật Mạnh đã nói với Hồ Khả Nhi hãy lấy một phần của hồi môn ra đổi lấy bạc, chuẩn bị thu xếp hối lộ, như vậy nói không chừng Thiên Tường có thể được giảm nhẹ tội hơn.

Không ngờ, nữ nhân kia lại khóc lóc ầm ĩ, mặc kệ sống chết, thậm chí còn đẩy gã ta, đúng là làm phản rồi.

Bạch Nhật Mạnh giận đến mức không nhịn được đánh ả, sau đó nữ nhân kia càng hung hăng hơn, nói gã ta đánh người, không thể nào sống chung với gã ta nữa, ầm ĩ đòi hòa ly, phải qua hai ngày mới tạm yên ổn.

Thấy gã ta do dự, Vương thị nhớ lại trò hề mấy ngày nay, nói thẳng: "Gọi Hồ Khả Nhi tới đây, ta nói với nó, ta không tin nó dám làm trái lời bà bà ta đây."

"Được, con đi gọi nàng ấy." Bạch Nhật Mạnh hơi khó xử, nhưng vẫn đồng ý.

Khóe miệng Hồ Khả Nhi vẫn còn bị rách, ả cúi đầu đi vào phòng Vương thị.

Vương thị ngồi trên xe lăn, bày ra bộ dạng của một người bà bà, lạnh giọng ra lệnh: "Đệ đệ đang gặp khó khăn, con là tẩu tẩu phải có trách nhiệm giúp đỡ. Con đã gả vào Bạch gia chúng ta nhiều năm như vậy, ăn của Bạch gia, dùng đồ của Bạch gia, bây giờ bảo con lấy ít của hồi môn ra mà cũng không được sao? Trong mắt con còn có bà bà này không!"

Nói rồi, bà ta đập tay lên mặt bàn bên cạnh, khiến Hồ Khả Nhi kinh hãi đến mức run rẩy cả người.

Hồ Khả Nhi ấm ức nói: "Mẹ, con gả đến Bạch gia đã nhiều năm, cũng chăm sóc từ nhỏ đến lớn cả nhà ta, cũng giúp nhà ta kiếm được không ít tiền... của hồi môn của con..."

Vương thị sốt ruột phản bác: "Lấy gà theo gà, lấy chó theo chó, con đã là người Bạch gia chúng ta, của hồi môn của con đương nhiên cũng là tài sản của Bạch gia. Cứ quyết định như vậy đi, ngày mai con mau lên trấn tìm người cầm đồ, sau đó chuộc đệ đệ con ra càng sớm càng tốt."

Hồ Khả Nhi vẫn cố chấp không nhúc nhích, nước mắt lưng tròng nhìn Vương thị.

Vương thị mắng: "Ngươi làm bộ mặt đáng thương đó cho ai xem? Chỉ biết học được mấy thủ đoạn thấp hèn thôi, bao nhiêu năm qua, ngươi chỉ sinh được một cái đồ lỗ vốn, ngay cả con trai cũng không có mà ngươi còn dám khóc trước mặt ta à. Ngươi không sinh được con trai, hương khói Bạch gia cũng chỉ có thể dựa vào Thiên Tường, nếu ngươi dám làm trái lời ta thì sẽ không được sống tốt đâu!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK