• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngoại truyện 2: Lấy bản thân làm phương pháp

Trên chuyến bay trở về Nghi Thị, Trương Liễm lại ấn mở điện thoại đã đen màn hình một hồi lâu.

Sau khi mở khóa, đập vào mắt chính là gương mặt tươi đẹp được phóng to của Chu Mịch, anh thu ảnh về lại độ lớn nguyên bản, trở về bức ảnh chụp chung với Quý Tiết, tiếp đó lại thoát ra ngoài.

Đi công tác đối với anh mà nói đã là chuyện thường như cơm bữa, ngoại trừ lần đầu tiên ngồi máy bay khi còn nhỏ, rất lâu rồi anh không còn cảm giác bất an, trái tim mất trọng lượng trong cả hành trình, giống như đã thoát ly khỏi tầng khí quyển, cho dù bên ngoài cửa sổ máy bay trời yên biển lặng, mây bông khắp trời giống như bãi tuyết mềm mại này nữa.

Dường như bản thân mình mới là một chuyến bay bị trễ, lại vì sự cố mà không thể hạ cánh an toàn, chỉ có thể quanh quẩn mãi trên không trung.

Anh muốn lập tức trở về lại mặt đất.

Khi về đến Nghi Thị đã là đêm muộn, Trương Liễm không về nhà nghỉ ngơi, trực tiếp lái xe đến công ty, mục tiêu rõ ràng đi đến bộ phận khách hàng.

Anh không hề vận dụng bất kỳ lý do nào.

Khi nhìn thấy chỗ ngồi của Chu Mịch trống không, anh mới nhớ ra kỳ nghỉ phép của cô vẫn chưa kết thúc.

“Có chuyện gì sao?” Diệp Nhạn ở bên cạnh tăng ca cảm thấy hơi bất ngờ vì sự xuất hiện bất thình lình của anh.

Trương Liễm lắc lắc đầu.

Trở về phòng làm việc, Trương Liễm ngồi ở đó suy nghĩ rất lâu, nhưng không phải là nghĩ lại hành động xúc động lỗ mãng, thái độ khác thường vừa nãy, mà là, nếu như Chu Mịch thật sự ở đó, anh sẽ có hành động và thái độ như thế nào.

Vô cùng ích kỷ, điều đầu tiên anh có thể nghĩ đến chỉ có chất vấn, dục vọng chiếm hữu và cảm giác như bị bóc tách ra ấy tàn phá anh cả một đường, khiến cho anh phẫn nộ, đau lòng, nóng nảy, giày vò, đại não nóng lên, mà anh cứ mang cảm xúc tiêu cực khó mà chịu được như vậy đến công ty.

May mà cô không ở đây, nếu không anh không dám đảm bảo bản thân mình sẽ không nghĩ một đằng nói một nẻo mà phun ra những lời chói tai.

Trương Liễm mở cho mình một chai nước đá, uống một ngụm hết cả nửa bình, sau đó ngồi lại về sau bàn.

Từ từ bình tĩnh lại trong nửa tiếng đồng hồ, anh chầm chậm ý thức được rằng, thật ra anh làm gì cũng không tốt, nói gì cũng không hay.

Không hề liên quan đến bất lực hay không.

Chính là vào buổi tối tâm huyết dâng trào mà lại bị hiểu lầm ba tháng trước, anh đã đưa ra quyết định và lựa chọn, vì để lùi về khu vực an toàn, anh gần như là vô thức khởi động cơ chế phòng ngự.

Nhưng sự “an toàn” của anh có nghĩa là “nguy hiểm” của Chu Mịch, hầm trú ẩn của anh là trận địa bom mìn của Chu Mịch.

Trong hàng nước mắt đau khổ của Chu Mịch, anh lại một lần nữa đối mặt với đề bài khó giải mà lâu ngày không gặp.

Khoảnh khắc này, Trương Liễm càng cho rằng hôn nhân là một lời nguyền.

Trương Liễm bắt đầu một đoạn thời gian cai nhịn dài đằng đẵng.

Không phải là chưa từng thất tình, chính xác mà nói, thoát ra khỏi cơn thất tình đối với Trương Liễm bằng với một quá trình phá vỡ và xây lại thói quen.

Từ bỏ chia sẻ, từ bỏ phản hồi, từ bỏ kỳ vọng, từ bỏ ỷ lại, từ bỏ tất cả những sự tiếp xúc nhiệt liệt và cảm xúc trầm bổng.

Để tránh cho mình dễ rơi vào tình trạng suy nghĩ quá mức bất kỳ khi nào rảnh rỗi, anh cố hết sức để bản thân mình giữ trạng thái chuyên tâm làm việc, vận động, rèn luyện cơ thể ngày qua ngày.

Đề phòng ngừa thấy cảnh sinh tình, anh khôi phục lại tất cả đồ đạc ở trong phòng ngủ chính thành dáng vẻ như hồi sống một mình, không bao giờ mở hay đi vào căn phòng Chu Mịch từng ở ấy nữa.

Nhưng điều không giống với Lâm Tuệ khi ấy chính là, Chu Mịch vẫn xuất hiện ở những chỗ hở.

Công ty, trò chuyện nhóm, vòng bạn bè, ít nhiều đều sẽ bất ngờ gặp phải.

Mỗi lần như vậy, những việc nhỏ nhặt trong ký ức sẽ trườn lên, sự khó chịu và cô đơn được giấu kín sẽ lan ra bốn phía, như gió, như âm hồn, như đáy cốc rất sâu, nhắc nhở anh, anh chưa từng thật sự thoát ra.

Một khi sắc màu tươi đẹp đã từng tồn tại trong sinh mệnh nhưng lại bị lau đi một cách thô bạo, ngày tháng sau này sẽ không thể trở về thành một trang giấy trắng nữa, mà là khói mù màu xám chì.

Bạn trai hiện tại của Chu Mịch có lẽ rất thích cô, cô trong ống kính của anh ta muôn màu muôn vẻ, không còn trốn đông trốn tây, không cần đăng những trạng thái chỉ có một người xem được trên vòng bạn bè nữa.

Có lẽ vẫn sẽ đăng, chỉ là đối tượng không còn là anh mà thôi.

Anh nhìn thấy những người khác trong công ty bình luận ở bên dưới: Thật ngưỡng mộ anh có bạn gái xinh đẹp thế này quá.

Quý Tiết trả lời: Tôi cũng rất ngưỡng mộ bản thân mình.

Trương Liễm mở tấm hình ấy lên, Chu Mịch quả thực nhìn rất xinh đẹp, hơn nữa càng ngày càng trở nên xinh đẹp.

Nếu như Wechat có một bảng xếp hạng những giao diện thường ghé thăm nhất, Trương Liễm chắn chắn đứng thứ nhất và thứ hai là Chu Mịch và bạn trai mới của cô.

Trước khi đi ngủ, anh thỉnh thoảng sẽ xem vòng bạn bè của hai người như bị ma nhập, đi tìm hiểu tình hình gần đây của Chu Mịch.

Lần đầu tiên chặn vòng bạn bè của Quý Tiết là bởi vì nhìn thấy một đoạn video ngắn, trong video, Quý Tiết đút một miếng vịt quay cho Chu Mịch ở đối diện, còn đính lên câu chữ: Đút ăn cho lợn nhỏ.

Mà trước đó anh vừa ôn lại nội dung trò chuyện với Chu Mịch, giai đoạn trước khi bọn họ thực hiện khế ước sống chung, sau khi nhận được chiếc nhẫn đùa dai ấy, anh cũng gọi cô là “lợn nhỏ”.

Bắt đầu từ chiếc nhẫn, kết thúc bởi chiếc nhẫn. Một sự trào phúng không thể nói thành lời.

Khoảnh khắc ấy, anh đột nhiên tỉnh ra, ý thức được bản thân đã hoàn toàn mất đi Chu Mịch từ lâu rồi.

Điều tiếc nuối chính là, bọn họ không hề hợp tan trong vui vẻ, cũng không phải là đã suy nghĩ cặn kẽ khi cảm thấy đau khổ hơn vui vẻ, mà là bị bắt buộc tách ra.

Một cuộc gọi công việc cắt ngang sự thất thần của anh, sau khi nói chuyện xong, Trương Liễm lập tức xóa bỏ nhạc chuông gọi đến trước đây Chu Mịch cài đặt cho anh, đổi về lại tiếng nhạc hệ thống nguyên thủy nhất.

Nhưng ngày hôm sau anh gần như quên mất chuyện này, lúc ăn trưa, vẫn là khách hàng nhắc nhở: “Fabian, có phải điện thoại của anh đang kêu không.”

Thay đổi thói quen thế mà lại khó khăn như vậy, khó đến nỗi vượt ra ngoài dự liệu. Trương Liễm bắt đầu chán ghét kiểu cố gắng thích ứng một lần nữa này, giống như đang tự tranh cao thấp với bản thân, để lộ ra sự quan tâm quá mức của anh.

Trương Liễm lại đổi chuông điện thoại về, còn cho rằng bộ phận này cũng đã thuộc về chính mình, không cần sợ hãi hay lảng tránh.

Buổi tối Diệp Nhạn rời chức, công và tư trộn lẫn, anh đồng ý lời mời đi đến nơi tổ chức, bởi vì biết Chu Mịch nhất định sẽ ở đó. Đã rất lâu rồi anh không nhìn thấy cô ở khoảng cách gần.

Trên cùng một bàn ăn, dung mạo cô gái đoan trang xinh đẹp, nụ cười hơi cong môi lên làm anh cảm thấy vô cùng xa vời và lạ lẫm.

Trương Liễm đột nhiên nhớ đến từ cô từng dùng để miêu tả mình, người ở trong lồng kính chống bụi.

Lúc ấy, lồng ngực anh như bị hút rỗng, nỗi tiếc hận kịch liệt tràn khắp đại não, làm anh hoàn toàn không có cách nào tập trung nổi.

Cả quá trình anh đều đang cảnh cáo bản thân không được chú ý đến Chu Mịch quá nhiều, bởi vì mỗi một ánh mắt, cho dù chỉ là lướt qua, đều mang theo sự tra tấn.

Kể từ khi ở cùng một chỗ với cô, anh đã mất đi năng lực bàng quan và nhìn kỹ cô, biển thành một loại nhìn thấu, một loại đồng cảm.

Sau khi tan cuộc, rõ ràng có thể vừa gọi điện thoại vừa đi đường, nhưng ngay khi nhìn thấy bóng lưng của cô, anh vẫn vô thức chọn dừng lại để nói chuyện, đứng song song với cô ở một nơi không xa.

Anh có thể cảm nhận được ánh mắt của Chu Mịch, giống như tín hiệu cầu cứu từ một hòn đảo không người, giống như cá voi mất đi phương hướng dưới đáy biển sâu thẳm, dao động tính bằng héc ấy chỉ có đồng loại mới có thể nghe thấy.

Giây tiếp theo, anh cho rằng bản thân mình quá tự phụ rồi. Rõ ràng cô sống rất tốt, tốt đến mức theo lý anh nên chúc phúc cho cô.

Nhưng đêm hôm đó, Trương Liễm không có cách nào ngủ yên.

Đêm Giáng sinh, công ty tổ chức hoạt động truyền thống theo thường lệ, mọi người phải chuẩn bị trước một món quà để bên dưới cây thông cao hai mét, có thể chỉ định người nhận quà, nhưng không thể kí tên của mình.

Trương Liễm bảo Lilith để món quà của mình qua đó, đó là một quyển sách, tên là “Lấy bản thân làm phương pháp”, anh dùng bọc sách bằng da màu nâu đậm bọc lại, còn dùng một tờ giấy cứng chú thích bên ngoài, “To Minnie”, đóng khung nó như một tập thơ nước ngoài thời trung cổ, đương nhiên, đây cũng không phải chữ viết tay của anh, bởi vì không muốn bị nhìn ra bút tích.

Tiếc là cô đã rời đi từ rất sớm, quyển sách không người nhận ấy lại được thư ký lấy về.

Cô ấy có hơi gượng gạo giải thích thay anh: “Có lẽ quà tặng quá nhiều, bị của những người khác ép ở bên trên, Minnie không chú ý đến.”

Sắc mặt Trương Liễm không có dao động nhận sách về.

Chu Mịch của đêm hôm ấy mặc một chiếc váy đen, trang điểm giống như Audrey Hepburn vào thời kỳ có trạng thái tốt nhất, ánh mắt của tất cả những người đàn ông trong công ty gần như đều không rời khỏi cô, bọn họ tay cầm ly rượu, dựa vào bàn điểm tâm dài đàm luận và tán thưởng.

(*Audrey Hepburn là một nữ diễn viên người Anh. Là biểu tượng của điện ảnh và thời trang, Hepburn hoạt động trong thời Hoàng kim của Hollywood. Bà xếp ở vị trí thứ 3 trong danh sách những huyền thoại vĩ đại nhất lịch sử chiếu bóng Hoa Kỳ do Viện phim Mỹ bình chọn và được vinh danh tại Đại lộ Danh vọng Hollywood.)

Nhưng cho dù là nàng công chúa xinh đẹp hút mắt nhất trong vũ hội, một khi rơi vào bể tình, đều sẽ rời đi trước để đến một cuộc gặp riêng tư khác.

Tình yêu sẽ làm một ngày lễ ngọt ngào không còn là chiếc bánh ga tô cỡ lớn có thể chia ra nữa, cô đặc lại thành miếng điểm tâm chỉ đủ hai người chia sẻ cùng nhau.

Cũng cùng một đêm ấy, Trương Liễm lại mở vòng bạn bè của Quý Tiết lên, bởi vì mỏi mệt, bởi vì bất lực, bởi vì ngoài vậy ra không còn lựa chọn nào khác.

Anh đối đầu với bản thân mấy ngày, cuối cùng vẫn bị chính mình đánh bại.

Một lần nữa anh lại đi nhìn trộm Chu Mịch dưới góc nhìn của người khác, cô tốt đẹp đến mức không thật, không hề có sơ hở, không thể bới móc, có thể được trưng bày trong viện bảo tàng sáp làm mặt tiền.

Trương Liễm bắt đầu hối hận, anh nên để Lilith tự tay đưa quyển sách ấy cho cô.

Chỉ bởi vì một quyển sách không thể tặng đi.

Mỗi một ngày sau đó, từ khi thức dậy đến lúc đi vào giấc ngủ, đều biến thành một vòng luân hồi cắn xé đau thấu xương.

Thời gian không bù đắp được chỗ khuyết trên tinh thần của anh, ngược lại sau một khoảng thời gian tự chữa lành hiệu quả vô cùng ít, thậm chí còn trầm trọng thêm.

Anh hoàn toàn tỉnh dậy từ trong thuốc mê, đối mặt với vết thương ăn mòn đã lâu.

Anh bắt đầu chú ý đến động thái của Chu Mịch ở nhiều mặt, truy tìm hình bóng cô ở công ty, ý đồ muốn tiếp xúc cô, thậm chí còn sản sinh một ý niệm trái đạo đức, đồng thời cũng lo âu, tự trách, ăn ngủ khó yên, trong thời kỳ ấy, Trương Liễm còn đến bệnh viện của bạn làm kiểm tra toàn diện một lần, đặc biệt là phần tim và dạ dày.

“Không có bệnh gì cả.” Thành Hề nhìn nhìn các bảng kết quả kiểm tra: “Tôi kiến nghị cậu làm tư vấn tâm lý một lần.”

Trước Tết, Trương Liễm tìm một ngày cuối tuần, giành thời gian ra đến phòng khám tâm lý của Thành Hòa, thuật lại với bác sĩ tất cả những chuyện khó khăn đã lâu, bao gồm quá khứ và cả hiện tại.

Nhưng cả quá trình thuật lại anh đều không lộ ra một tia bi thương hay căm giận nào, sắc mặt bình tĩnh như đang biện luận, trình bày nội dung bài luận văn của mình một cách rõ ràng trình tự.

Bác sĩ nói: “Tôi nghĩ anh không phải là không kết hôn, mà là sợ kết hôn, sự kỳ vọng của anh đối với tình cảm rất cao, cao đến mức gần như là hoàn mỹ, hoặc nói là cực đoan, anh không thể khoan nhượng cho bất kỳ tỳ vết hay ràng buộc nào, nhưng con người không thể hoàn toàn lý trí, tình cảm của con người có lúc sẽ như một nốt sai trong bản nhạc hoàn hảo. Nhưng nốt sai ấy không phải là nốt sai thật sự, là thứ khiến nhân tính của chúng ta hoàn chỉnh hơn. Tôi rất thích những người như anh, bởi vì cái Nó và cái Tôi của anh có độ đồng nhất vô cùng cao, nhưng ý niệm kháng cự hôn nhân đã làm Nó Tôi của anh bắt đầu phân chia và tách rời, vậy nên bình thường anh sẽ cảm thấy đau khổ, anh cảm thấy mình không giúp được cô gái trong lòng, bó tay không biện pháp, nguyên nhân về bản chất là anh không thể trước sau như một với bản thân, anh không thuyết phục được chính mình, mấu chốt để giải quyết vấn đề là tìm ra căn nguyên của vấn đề, hôn nhân và tình yêu rốt cuộc có phải đối lập hay không, thật ra nằm ở việc anh đi thực hiện và gìn giữ như thế nào. Tôi kiến nghị anh chấp nhận sự biến hóa của bản thân mình, đừng kiềm nén nữa, nghe theo nội tâm, suy cho cùng loại đau khổ này đã ảnh hưởng đến cuộc sống của anh rồi không phải sao?”

(*Theo Sigmund Freud, nhân cách con người phức tạp và có nhiều hơn 1 thành tố. Trong học thuyết nhân cách trứ danh của mình, Freud cho rằng nhân cách bao gồm 3 phần. Ba thành tố này, được biết đến với tên gọi cái Nó (Id), cái Tôi (Ego) và cái Siêu tôi (Superego), cùng hoạt động và tạo nên các hành vi phức tạp của con người. Cái Nó là thành tố duy nhất xuất hiện ngay từ khi sinh ra. Thành tố này hoàn toàn nằm trong vô thức (unconscious) và bao gồm các hành vi bản năng và nguyên thủy. Cái Tôi là thành tố nhân cách chịu trách nhiệm xử trí với thực tế. Theo Freud, cái Tôi phát triển từ cái Nó và đảm bảo rằng các xung năng (impulse) của cái Nó có thể thể hiện dưới những dạng thức chấp nhận được trong thế giới thực. Cái Tôi hoạt động cả trong ý thức, tiền ý thức (preconscious) và vô thức.)

Hôm giao thừa, Trương Liễm phá lệ quay về nhà một chuyến.

Tuân Phùng Tri tỏ ra kỳ quái, còn quăng ra mấy chữ nước ngoài hiếm thấy: “Wow! Amazing! Đứa bất hiếu thế mà lại quay về ăn Tết rồi.”

Trương Liễm ý vị thâm trường cười một tiếng, không nói gì đi vào trong biệt thự.

Tuân Phùng Tri nói: “Con cười cái gì?”

Trương Liễm nói: “Không liên quan đến mẹ.”

Sắc mặt Tuân Phùng Tri càng ngày càng khinh thường.

Anh cười cái gì, vì Chu Mịch và bạn trai cô đồng thời xóa sạch những trạng thái có liên quan đến nhau trên vòng bạn bè sao, hay là bởi vì anh kiêu ngạo, kiêu ngạo vì khả năng tự trưởng thành và tự cứu rỗi của cô. Căn bệnh trái tim anh chuyển biến tốt chỉ trong một đêm, cô quả nhiên là thuốc tốt của anh.

Mùng sáu Tết, Trương Liễm quay về Hoa Quận, lấy hộp nhẫn Cartier từ trong két sắt, mở ra.

Vòng nhẫn màu bạc được niêm phong đã lâu cuối cùng cũng nhìn thấy ánh sáng một lần nữa.

Trương Liễm nhìn chằm chằm chữ khắc ở bên trong, một hồi lâu, anh đeo nó lên ngón áp út.

Độ lớn vừa vặn.

Giống như tín vật vốn đã thuộc về anh, đáp án của anh, điều hướng và chỉ đường làm anh cứ chần chừ không bước lên trước.

Lồng ngực Trương Liễm phập phồng một cái thật lớn, tháo nhẫn ra để về chỗ cũ, khoảnh khắc ấy, tường vây bị đánh đổ, tất cả được giải quyết dễ dàng, anh tiêu tan, thản nhiên, hạ quyết định, con đường phía trước rõ nét.

Căn bản là không liên quan đến hôn nhân, cho dù là liên quan đến hôn nhân – Nhà thơ của Chu Mịch, đây chính là bản thân mà anh muốn trở thành nhất trong tình yêu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK