Mục lục
[Edit,Xuyên Nhanh] Công lược đều là Tu La Tràng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 78 Nữ Sinh Trường Nam Sinh (30)

Editor:KL

Hai chữ "giải phẫu" trên cửa phòng cấp cứu vẫn đỏ rừng rực, cho dù đã thấy độ hảo cảm của Từ Tinh Bách , nhưng ánh mắt cô nhìn về phía trước vẫn như cũ là trố mắt giật mình, thẳng đến, cô nhìn thấy tiểu Hamster 54088 từ cửa phòng giải phẫu đang đóng chặt ra ngoài, trong mắt của cô mới chợt lóe lên một tia một chút chập chờn.

[Đường Bảo, Đường Bảo, ta đã dựa theo cô phân phó đều làm tốt rồi]

Vừa mới bay tới bên tai Đường Ninh,thanh âm tiểu hệ thống ngay bên tai của cô vang lên.

Nghe nó nói, ánh mắt Đường Ninh không để lại dấu vết hòa hoãn một ít.

Tuy nói dưới sự pha trộn của cô, cánh tay phải Từ Tinh Bách cũng không có rơi xuống như trong cốt truyện .

Đúng vậy, trong cốt truyện sau khi Từ Tinh Bách lọt vào một trận đánh đập này, đám cảnh sát đuổi tới đem hắn cứu được,nhưng cánh tay của hắn cũng sớm đã bị những người kia một gậy nện đứt, cho dù về sau đưa đi bệnh viện làm giải phẫu, cũng bởi vì không có tiền trị liệu, nguyên nhân là tiền làm thêm để đóng học phí tiền sinh hoạt, dẫn đến về sau tay phải của hắn luôn luôn không quá linh hoạt.


Cho dù về sau hắn dựa vào chính mình trở nên nổi bật, nhưng khuyết điểm ở tay phải lại vĩnh viễn lưu lại.

Lần này, vì cứu cô, chỗ bị thương của hắn lại là cái ót,một chỗ muốn mạng như vậy.

Đường Ninh từ trước đến nay không quen thiếu nợ người khác, thế là chân trước Từ Tinh Bách mới bị đẩy vào phòng giải phẫu, chân sau cô liền cho 54088 đi vào, hệ thống đem lực lượng nguyên bản của ống thép mà Từ Tinh Bách cản sau lưng cho cô, tất cả đều rót vào trong cơ thể, có thể trị hết bao nhiêu thì Từ Tinh Bách phải xem bản lãnh của mình.

Dù sao nếu như hắn không giúp cô cản , ống thép cũng bất quá chỉ là đánh tới sau lưng Đường Ninh mà thôi.

Giúp người ngăn cản ống thép nhưng chính mình còn tăng độ hảo cảm...

Đồ ngốc.

Đường Ninh mới ở trong lòng dạng này nhẹ mỉm cười , chữ to đỏ tươi trên phòng giải phẫu rất nhanh dập tắt.


Thấy thế, Đường Ninh lập tức đứng dậy, vội vàng kéo lại cánh tay bác sĩ, liền bắt đầu hỏi thăm về tình huống Từ Tinh Bách .

Từ trong miệng bác sĩmột mặt bình hòa biết được Từ Tinh Bách chỉ là có một vết thương lớn sau ót, cộng thêm não chấn động rất nhỏ ra thì cũng không có cái gì vấn đề quá lớn, vết thương hiện đã vá tốt, não chấn động rất nhỏ thì cần ở lại viện quan sát hai đến ba ngày, xác định không có việc gì, đến lúc đó là có thể ra bệnh viện.

Có năng lượng hệ thống rót vào mà não còn có chấn động rất nhỏ, có thể nghĩ, tình huống trước nguy hiểm cỡ nào.

Đường Ninh ở trong lòng nhướng mày, trên mặt lại bỗng nhiên nhẹ nhàng thở ra, một hơi thở ra, cả người cô lập tức lảo đảo.

Mục Thịnh thấy thế vội vàng đưa tay đỡ cô, ánh mắt lại một lần liền liếc về vết thương trên tay cô .


Còn chưa kịp nói cái gì, trên đầu bị bao một tầng thật dày băng gạc Từ Tinh Bách liền được người từ trong phòng giải phẫu đẩy đi ra, Đường Ninh thấy thế, vội vàng đỡ giường Từ Tinh Bách , đi theo lưn y tá liền hướng phòng bệnh đi đến.

Bên này, Mục Thịnh thật không có ý tứ theo sau, mà là do dự một chút , đi thẳng tới chỗ y tá đứng.

Chờ Đường Ninh dưới sự hỗ trợ của bác sĩ, y tá đem Từ Tinh Bách trên giường chuyển qua phòng bệnh , nhẹ nhàng thở ra, cô lúc này mới phát hiện đến Mục Thịnh vậy mà không theo tới.

Đường Ninh trên mặt quýnh lên, vừa định lấy điện thoại ra bấm gọi Mục Thịnh , cửa phòng bệnh liền bị người từ bên ngoài đẩy ra.

Bưng khay y tá chuyên dụng Mục Thịnh tiến đến.

"Giáo y tiên sinh,anh đi đâu vậy? Tôi vừa nãy còn muốn... A, những này là?"
Vừa nhìn thấy trong tay hắn bưng gì đó, Đường Ninh hơi có chút không hiểu hỏi như vậy.

Nghe rõ hỏi thăm, Mục Thịnh đặt đồ trong tay xuống, đặc biệt tự nhiên liền dắt tay phải Đường Ninh , có chút bất đắc dĩ nói, "Quan tâm đồng học Từ như vậy , trên tay mình có vết thương lớn như thế nhưng cũng không có cảm giác đau sao? Đừng nhúc nhích... Tôi giúp em xử lý băng bó lại."

Vừa nói hết câu, Mục Thịnh liền cúi đầu bắt đầu tỉ mỉ rửa sạch vết thương trên tay cho Đường Ninh .

"Tê..."

"Đau không?"

Động tác Mục Thịnh lập tức ngừng lại, khẽ nhíu lông mày nhìn về phía Đường Ninh trước mắt .

Trong mắt nam nhân sáng loáng vẻ ân cần, một chút liền lấy lòng Đường Ninh,cô mấp máy môi, khe khẽ lắc đầu, "Không đau..."

"Em hơi kiên nhẫn một chút,tôi sẽ nhẹ chút."

Thanh âm Mục Thịnh ôn hòa nói như vậy.
"Ừm!"

Đường Ninh dùng sức nhẹ gật đầu, sau đó cứ như vậy nhìn bên mặt quá phận tinh xảo của Mục Thịnh , khóe miệng khống chế không nổi giơ lên.

Đợi Mục Thịnh xử lý tốt chỗ bị thương của cô, lúc ngẩng đầu lên, vừa vặn thấy được khóe miệng cười ngọt ngào của Đường Ninh còn chưa hoàn toàn thu liễm ,bởi vì lúc trước cô chạy vật lộn , trên gương mặt không biết từ chỗ nào cọ đến một vệt vết bẩn.

Thấy thế, nhìn vết bẩn trên mặt cô, hắn không khỏi liền hướng trên mặt Đường Ninh vươn tay ra.

Mắt Đường Ninh hơi hơi trừng lớn, vừa định né tránh.

"Có chút bẩn, không nên động..."

Mục Thịnh nhẹ giọng nói như vậy.

Sau đó hắn đưa tay ngay trên mặt Đường Ninh dùng sức xoa xoa, càng xoa nhiệt độ trên mặt Đường Ninh thì càng khống chế không nổi mà lên cao.
Đợi đến lau sạch sẽ, Mục Thịnh cảm thụ được xúc cảm lòng bàn tay hạ mềm non nhu miên, nhìn Đường Ninh mặt đỏ bừng cùng mắt ẩm ướt , động tác chậm rãi liền ngừng lại.

Hai người cũng không biết nhìn nhau bao lâu,dư quang Mục Thịnh liếc về lông mi đang rung động của Từ Tinh Bách trên giường bệnh , hắn mới bỗng nhiên đem tay thu hồi lại, "Được rồ, sạch sẽ... Đúng rồi, còn chưa có hỏi em, buổi sáng từ nhà tôi ra ngoài không phải đã về nhà sao? Người thế nào lại đột nhiên xuất hiện ở thôn trong thành đó, nếu không phải lão Trần đưa em về nhà ngoài ý muốn nhìn thấy em vội vã trên xe taxi nên không yên lòng, thông tri tôi,em không phải còn muốn đơn thương độc mã từ trong tay, đám liều mạng kia cứu Từ đồng học chứ? Vì hắn ngay cả an nguy của mình đều không để ý, em... Thích hắn?"
Mục Thịnh thăm dò nói như vậy, một giây sau hắn liền chú ý tới lông mi của Từ Tinh Bách trước kia còn rung động không ngừng lập tức đình chỉ rung động, ngón tay lại phản xạ có điều kiện động một chút.

Vừa nghe đến Mục Thịnh hỏi như vậy, bên này trên mặt còn lộ ra một tia mỏng đỏ ,Đường Ninh không cần quay đầu lại nhìn, đều biết Từ Tinh Bách tám chín phần đã tỉnh lại, nếu không cẩu nam nhân sẽ không đột nhiên mở miệng hỏi cô như vậy.

Cô thích ai?

Người ta không biết,Mục Thịnh được đến cô say rượu sau tỏ tình còn có thể không biết sao?

Đúng là hơn cả chó nha, bất quá độ hảo cảm mới 55, liền phòng ngừa chu đáo bắt đầu đả kích lên hết thảy tình địch tiềm ẩn.

Ách.

"Cái ... Cái gì?"

Đường Ninh nghe xong Mục Thịnh hỏi , người nhất thời sửng sốt một chút, sau đó lập tức mở ra hình thức trà xanh , "Không có, không có. Tôi vẫn luôn xem Từ Tinh Bách như bạn bè của tôi... Tôi đối với cậu ấy cũng không có..."
"Chỉ là bạn bè sao?"

Dư quang Mục Thịnh từ đầu đến cuối đều không hề rời đi Từ Tinh Bách trên giường bệnh , khóe miệng thoáng hơi hơi nhếch lên.

"Đương nhiên, lúc trước tôi vừa mới đến Kim Thắng,thời điểm tôi thương tâm chật vật nhất, là Từ Tinh Bách là người đầu tiên chủ động tiến lên, mặc dù cậu ấy không nói gì, nhưng chính tôi biết cậu ấy muốn an ủi quan tâm tôi, anh đừng thấy cậu ấy nhìn qua lạnh như băng, kỳ thật,bạn cùng bàn này của tôi tâm mềm nhất, người ta không hiểu rõ cậu ấy, nhưng tôi hiểu, đối xử với người khác rất tốt, đặc biệt tốt, làm mùi vị món ăn làm còn rất ngon, về sau nếu có nữ sinh làm bạn gái của cậu ấy..."

"Đồng học Từ,cậu đã tỉnh?"

Trước kia còn muốn cho hắn một cái đả kích, Mục Thịnh thấy Đường Ninh khen thưởng Từ Tinh Bách , thật giống như có chuyện nói không hết , rõ ràng muốn đả kí🇨Ꮒ ŧìиᏂ địch lại không nghĩ trực tiếp hỏi ra liên tiếp lời khen ngợi, Mục Thịnh trực tiếp rõ ràng trạng thái hiện tại của Từ Tinh Bách , đánh gãy Đường Ninh.
Vừa nghe đến Từ Tinh Bách tỉnh, Đường Ninh vội vàng xoay người lại, vừa lúc liền cùng Từ Tinh Bách mở hai mắt ra đối mặt đến cùng một chỗ.

"Bạn cùng bàn,cậu rốt cục tỉnh. Đừng, đừng, tuyệt đối đừng động, bác sĩ nói rồi não cậu có chấn động rất nhỏ, không có việc gì nằm tốt nhất,cậu bây giờ cảm giác thế nào? Có chỗ nào không thoải mái hay không, có choáng đầu buồn nôn muốn ói hay không? Được rồi, tôi gọi bác sĩ đến đây trước!"

Đangnói chuyện, Đường Ninh liền vội vàng nhấn chuông ở đầu giường .

Toàn bộ quá trình,ánh mắt Từ Tinh Bách luôn luôn lưu luyến mà ôn nhu mà nhìn mặt Đường Ninh.

"Đã không sao, không choáng đầu, cũng không muốn nôn... cậu có chỗ nào bị thương hay không ?"

"Tôi sao? Tôi không có, tiện tay trên lưng có một chút trầy da...Cậu hù chết tôi, về sau thật không thể làm như vậy, nếu cậu thật vẫn chưa tỉnh lại, tôi thật là..."
Trong mắt Đường Ninh nhanh chóng lóe lên một vệt áy náy cùng xúc động.

Ngồi ở một bên thấy rõ biểu lộ đáy mắt Đường Ninh, trong đầu Mục Thịnh vô thức lóe lên bộ dáng Đường Ninh tối hôm qua ở Ngân Hà 1898, hắn thấy cô cùng người kia say rượu hôn, còn có bộ dáng cô lúc nãy hắn đuổi tới hiện trường đánh nhau, Từ Tinh Bách bất tỉnh nhân sự nằm trên người .

Khóe miệng nam nhân rõ ràng là giương lên,nhưng ý cười đều không đạt đáy mắt, trong lòng cực nhanh lóe lên một tia ngứa ngáy khác thường cùng không vui, hắn không tự chủ được chen lời, "Tôi thấy đồng học Từ Tinh Bách hẳn là không vấn đề gì quá lớn, bác sĩ không phải nói qua cậu ấy chỉ cần sau khi tỉnh táo, lại ở lại viện quan sát hai ngày, liền di chứng cũng sẽ không lưu sao?"

Đang khi nói chuyện, hắn làm bộ lơ đãng liếc nhìn ngoài cửa sổ, lần nữa mở miệng, "Bây giờ sắc trời đã muộn,đồng học Đường Ninh em có phải muốn về nhà hay không? Tối hôm qua em đã... Hôm nay lại không sớm đi trở về, trong nhà cha mẹ sẽ không lo lắng sao?"
Nghe hắn nói, Đường Ninh đang nhìn Từ Tinh Bách liền quay đầu liếc nhìn mặt trời đang dần dần lặn xuống ngoài cửa sổ, trên mặt lập tức liền lóe lên một tia kinh ngạc, "Trời ạ, muộn như vậy, tôi nên trở về nhà, thế nhưng Từ Tinh Bách..."

"Về phần đồng học Từ, vừa nãy tôi ở bên ngoài giúp cậu cầm thuốc xử lý vết thương dược , cân nhắc đến cậu ấy không tiện liền đã giúp cậu ấy nhờ một hộ lý nam, hiện tại một hồi liền sẽ qua..."

Lời nói Mục Thịnh còn chưa nói xong, cửa phòng liền bỗng nhiên bị người từ bên ngoài gõ.

Đường Ninh nói câu mời, một nam nhân nhìn qua đặc biệt chất phác đàng hoàng liền đẩy cửa phòng ra đi đến.

"Xin chào, tôi là hộ lý là vị tiên sinh này vừa mới thuê, Hoàng Vĩ."

"Xin... Xin chào..."

Đường Ninh cũng liền vội cùng người này chào hỏi.
"Kỳ thật không..."

Vừa nhìn thấy Hoàng Vĩ, Từ Tinh Bách vừa định mở miệng cự tuyệt, Đường Ninh bên này liền đã trước một bước mở miệng ngắt lời hắn, "Thế nào không cần,cậu chấn động não, chẳng lẽ xem là bệnh nhẹ phổ thông sao? Nửa đêm một mình trong phòng bệnh, không có người trông nếu đã xảy ra chuyện gì làm sao bây giờ? Cậu đừng để tôi lo lắng có được hay không?"

Nghe Đường Ninh nhìn như trách cứ thực sự quan tâm, Từ Tinh Bách ngẩn ra lúc này mới đem cự tuyệt tất cả đều nuốt trở vào, nhìn về phía ánh mắt Đường Ninh dịu dàng giống như có thể chảy ra nước.

"Được."

Thanh âm hắn trầm thấp trả lời.

"Như thế mới đúng, thật trễ rồi, tôi đáp ứng người trong nhà trước cơm tối chạy trở về đó! Vậy... Từ Tinh Bách cậu nghỉ ngơi thật tốt nha, ngày mai... Ngày mai tôi trở lại thăm cậu ! Tôi biết cậu thích ăn sườn xào chua ngọt, bất quá cậu bây giờ ngã bệnh, tạm thời không thể ăn.Cậu chảy nhiều máu như vậy, tôi có thể mang canh gan heo bổ huyết đến cho cậu, mùi vị cũng rất tốt, cậu có chịu không?"
Đường Ninh cười nhẹ nhàng hỏi như vậy.

"Được..."

Đương nhiên được, nhìn Đường Ninh thế này, trừ được, Từ Tinh Bách thực sự không có cách nào cho cô đáp án thứ hai.

Lúc này mới đủ hài lòng, Đường Ninh hướng về phía Từ Tinh Bách mỉm cười, cầm lên túi da của mình liền theo Mục Thịnh đi ra ngoài, ra đến trước phòng bệnh, còn cùng Từ Tinh Bách bên trong vẫy tay từ biệt.

Từ Tinh Bách cũng hướng về phía cô vẫy vẫy, mặt mũi tràn đầy ý cười.

Lúc này, một bên nghe xong hai người trò chuyện,mắt Mục Thịnh không khỏi híp híp, trên mặt rõ ràng đang cười, cụp xuống trong mắt vẫn không khỏi được sinh ra một tia lãnh đạm không nói rõ được cũng không tả rõ được.

Hắn không vui.

Thoáng nhìn đến biểu lộ Mục Thịnh , Đường Ninh liền lập tức ở trong lòng nhướng nhướng mày.
Thế nhưng không có cách nào nha, một bên là tiểu khả ái Từ Tinh Bách đã đem độ hảo cảm tăng tới 94 cho cô, một bên là cẩu giáo y đến bây giờ độ hảo cảm cũng còn không đạt tiêu chuẩn.

Nhắm mắt lại, Đường Ninh cũng biết chọn như thế nào !

Càng quan trọng hơn là cô cùng Mục Thịnh ở chung cho tới nay,hình như đều là hắn không phí chút sức khống chế, khả năng chính là không phí chút sức như vậy mới khiến cho độ hảo cảm của hắn cũng ở khống chế của hắn, từ lần đầu gặp đến cùng nhau luyện múa độ hảo cảm cũa hắn luôn luôn tốc độ như rùa, cô rất phiền tốc độ dâng lên này. Tối hôm qua hôn ở bãi cát, xem như ngoài ý liệu của hắn, cho nên, độ hảm cảm một chút liền tăng.

Hắn muốn để Đường Ninh mở miệng đả kích Từ Tinh Bách,cô tất nhiên không làm.
Cô muốn một mặt đơn thuần thực tình khích lệ hắn, quan tâm hắn, dùng để đánh vỡ cái gọi là nằm trong sự khống chế của Mục Thịnh .

Nhìn đi, chẳng phải là đang tức giận sao?

Có biến hóa mới có cửa đột phá.

Nghĩ tới đây, Đường Ninh ở trong lòng cong cong khóe miệng, còn ở bên tai Mục Thịnh không ngừng mà nói đủ loại lo lắng Từ Tinh Bách.

Cô càng nói, bước chân nam nhân càng lớn, đồng thời khóe mắt, đuôi lông mày lãnh đạm cũng đi theo càng thêm nhíu lại rõ ràng.

Đường Ninh chân không có dài như Mục Thịnh không sai biệt lắm cao một mét chín, hắn mở bước chân, Đường Ninh liền có chút theo không kịp.

Trên mặt của cô nhanh hiện qua một vệt nôn nóng, "Giáo y tiên sinh, anh..."

Gọi hắn chậm một chút còn chưa nói xong, cánh tay Mục Thịnh bỗng nhiên kéo lại cánh tay Đường Ninh đưa cả người cô đều kéo một chút va vào trong ngực của mình.
Gần như đồng thời, một hùng hài tử nhìn qua chỉ có sáu bảy tuổi từ góc rẽ giẫm lên ván trượt đi qua bên cạnh hai người .

"Ai, bạn nhỏ nhà ai đây? Cha mẹ đâu? Hành lang bệnh viện không cho phép trượt ván."

Tiếng cảnh cáo của y tá vang lên, lại chỉ lấy được đứa nhỏ làm mặt quỷ.

"Cẩn thận..."

Chính là lúc này,lời nói nhắc nhở của Mục Thịnh mới rốt cục bên tai Đường Ninh trầm thấp mà vang lên.

Nghe hắn nói, Đường Ninh bỗng dưng ngẩng đầu, "Cảm ơn..."

Dáng tươi cười nơi khóe miệng còn chưa có nở rộ, Mục Thịnh liền đã buông lỏng ra tay của cô, đi về phía trước, chỉ là lần này, tốc độ hắn bước thả chậm rất nhiều.

Chậm đến Đường Ninh không cần đuổi, cũng có thể dễ như trở bàn tay đuổi theo hắn.

Ánh mặt trời dần lui về phía tây, bởi vì xe Mục Thịnh dừng ở bãi đỗ xe cách khu nội trú một khoảng còn cần đi một đoạn đường mới có thể đi tới đó.
Cho nên, hai người cứ như vậy trong bệnh viện một trước một sau đi, dưới ánh nắng chiều,bóng của hết thảy mọi người đều bị kéo dài.

Đi đi, Đường Ninh liền phát hiện bóng cô cùng Mục Thịnh thỉnh thoảng liền sẽ trùng điệp,mắt xoay động,cô liền hướng bên cạnh đi, sau đó vừa nhìn bóng bên cạnh cô không ngừng đưa tay tìm góc độ, thẳng đến bóng dáng của cô cùng Mục Thịnh, tay nắm tay ,cô mới rốt cục ngừng lại, cứ như vậy duy trì động tác bóng tay trong tay, Mục Thịnh đi nhanh cô đi nhanh, Mục Thịnh đi chậm cô đi chậm.

Chỉ chốc lát sau, nam nhân liền phát hiện đến cái bóng mờ ám.

Nhìn thấy hai bóng đen trên mặt đất tay nắm tay , hắn đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó thế nào cũng khống chế không nổi muốn nhếch lên khóe miệng, ánh mắt cũng từ lãnh đạm băng lãnh trước kia, nhanh chóng hồi ấm, trong lòng trước kia còn có một tia bị đè nén ngứa ngáy nối tiếp nhau, cũng giống như được tay nhỏ mềm nhũn, béo múp míp sờ soạng một cái, càng không ngừng thu nhỏ thu nhỏ.
Cước bộ của hắn càng chạy càng chậm, chậm đến Đường Ninh không cần cố ý tìm góc độ, cái bóng cũng có thể cùng hắn tay nắm tay.

Đợi đến hai người lên xe, đáy mắt Mục Thịnh trước kia tràn ngập lãnh đạm đã triệt để không thấy.

Không chỉ có như thế --

Đường Ninh vừa lên xe, hắn tựa như là làm ảo thuật, một cái ngọc Phật trực tiếp liền rơi xuống trước mắt nữ sinh .

Vừa nhìn thấy ngọc Phật,mắt Đường Ninh bỗng nhiên sáng lên, nàng một mặt ngạc nhiên đưa tay nhận lấy ngọc Phật, "Cái này anh từ đâu tìm ra thế, tôi tìm nó một ngày rồi, làm sao lại ở chỗ anh?"

"Từ dưới gối trên giường phát hiện, hẳn là em tối hôm qua ngủ nên không cẩn thận rơi xuống..."

Vừa nghe đến chỗ này, có thể là nghĩ đến chuyện tối ngày hôm qua, Đường Ninh mặt khống chế không nổi đỏ hồng, cô nắm chắc ngọc Phật trong tay , nhỏ giọng cảm ơn.
Nghe cô nói, Mục Thịnh cười cười, liền khởi động xe.

Bình thường vững vàng đem Đường Ninh đưa về nhà, nhìn về phía biệt thự trước cách đó không xa, Đường Ninh vừa mới chuẩn bị kéo ra xe xuống xe, tựa như là nhớ tới cái gì, quay đầu lại nhìn về phía Mục Thịnh sau lưng , "Giáo y tiên sinh, ngày mười lăm là sinh nhật của tôi, anh...anh khẳng định sẽ đến chứ?"

Không đợi Mục Thịnh trả lời, Đường Ninh lại vội vàng mở miệng, "Anh nhất định phải đến, bởi vì... Bởi vì ngày đó tôi có lời muốn nói với anh, rất quan trọng rất quan trọng... Thật rất quan trọng..."

Nghe cô nói như vậy, Mục Thịnh quay đầu nhìn về phía Đường Ninh bên người , một chút liền thấy đáy mắt cô thấp thỏm cùng chờ mong, đôi mắt của hắn hơi sâu sâu.

"Được, tôi khẳng định, sẽ đi."

Được đối phương hứa hẹn Đường Ninh hài lòng xuống xe, cho dù xe chạy ra khỏi đi thật xa, Mục Thịnh cũng vẫn như cũ có thể thông qua kính chiếu hậu nhìn thấy tiểu cô nương ngay chỗ vừa nãy xuống xe, càng không ngừng hướng hắn vẫy tay.
Trong lúc nhất thời, đường cong khóe miệng Mục Thịnh càng thêm rõ ràng.

[Độ hảo cảm Mục Thịnh: 58.]

Có chút ít còn hơn không.

Dù sao cũng là thuận tay xoát,phần lớn còn ở phía sau.

Cuộc sống ngày ngày trôi qua, ngày mười lăm rất nhanh liền đến, ngày này là thứ sáu, lại thêm yến hội sinh nhật của Đường Ninh ban đêm mới có thể tổ chức nên ban ngày lên lớp vẫn là phải lên lớp.

Mà tin tức hôm nay là sinh nhật của cô sớm vài ngày ngay trên diễn đàn Kim Thắng đã khuếch tán ra.

Thế là, một ngày này sáng sớm vừa tới đến lớp học, Doãn Vũ Tình liền phát hiện đến lớp học khác thường.

Đầu tiên, cô nhìn về phía bàn trống bên cạnh , Giang Diệu không có tới.

Đúng vậy, hai người bọn họ bây giờ còn đang làm bạn cùng bàn, cũng không biết hắn là đối với cô còn có cảm tình, hay là bởi vì cái gì khác, chuyển ra túc xá Giang Diệu cũng không có quyết tuyệt liền chỗ ngồi cũng đổi.
Nhưng cho dù không đổi, Doãn Vũ Tình cũng biết hai người tuyệt đối là cùng một chỗ ngồi không lâu.

Kim Thắng bên này, mỗi tháng đều sẽ tiến hành thi tháng một lần, thi tháng qua đi, chủ nhiệm lớp liền sẽ đem người tron lớp học một lần nữa xáo trộn, lại xếp chỗ ngồi, lúc trước là A Diệu quả thực là đưa bạn cùng bàn của cô đuổi đi, hai người mới có thể cùng một chỗ ngồi hơn nửa năm, nhưng bây giờ...

Lần thi tháng tiếp theo sắp tới, thi xong , cô biết cô sắp triệt để bị bài trừ cùng Giang Diệu sinh hoạt ở ngoài.

Cô, không muốn, tuyệt không muốn...

Cho nên, cô vô cùng trân quý mỗi một ngày cùng A Diệu ngồi cùng bàn , nhưng cô không rõ ràng, vì cái gì hôm nay A Diệu không ở đây.

Không chỉ không có A Diệu, bạn cùng lớp nhìn giống như cũng xao động đặc biệt lợi hại.
Khi kết thúc nghỉ giữa tiết về,cô một thân một mình đi theo hai đồng học sau lưng, mới không cẩn thận nghe bọn họ nói chuyện, hiểu được đến, nguyên lai hôm nay là sinh nhật Đường Ninh .

Nguyên lai đây chính là nguyên nhân bạn cùng lớp hôm nay kích động như vậy .

Cô vội vàng lấy điện thoại ra, bắt đầu càng không ngừng lướt diễn đàn trường, quả nhiên, phía trên đã sớm bị tin tức sinh nhật Đường Ninh xoát màn hình, hết đồng học này đồng học khác càng không ngừng ở trên chúc phúc Đường Ninh sinh nhật vui vẻ, tiếp theo liền bắt đầu thảo luận lên có ai được mời đi yến hội sinh nhật đêm nay cử hành ở biệt thự Diệp gia.

Yến hội sinh nhật...

Cơ hồ trong nháy mắt, Doãn Vũ Tình liền hiểu nguyên nhân hôm nay Giang Diệu cũng không đến .

Hắn có thể là chuẩn bị quà sinh nhật cho Đường Ninh.
Nghĩ tới đây, Doãn Vũ Tình dùng sức cắn chặt môi dưới, trong lòng mùi vị bi thống chua xót cơ hồ đều muốn che lắp cả người cô.

Cô thật đã hoàn toàn bị loại bỏ cuộc sống của A Diệu sao? Rõ ràng... Rõ ràng trước đây không lâu quan hệ hai người bọn họ còn tốt hơn bất kỳ quan hệ nào , vì cái gì...

Đường Ninh!

Rõ ràng mọi chuyện đều tốt,cô ta tại sao phải xuất hiện? Rõ ràng A Diệu đã không thích cô ta,cô ta vì cái gì vẫn là phải đối với hắn quấn quít chặt lấy? Rõ ràng cô đã đều đi vào tâm A Diệu, cô ta vì cái gì còn muốn đuổi đến Kim Thắng?

Còn có, vì cái gì Mục Thịnh kia còn chưa có nhanh đem Đường Ninh cướp đi? Chỉ cần hắn đem cô ta cướp đi...

Chờ. . . chờ một chút, yến hội sinh nhật ...

Phẫn hận không cam lòng trong mắt Doãn Vũ Tình dần dần rút đi, thay vào đó là một cỗ ánh sáng chói mắt.
Chẳng lẽ... Mục Thịnh chuẩn bị...

Cô nhất định phải đi tham gia yến hội sinh nhật này của Đường Ninh.

Nhất định.

Chỉ tiếc, ngày kế, bởi vì nội tâm xấu hổ quẫn bách, lại thêm những bạn học kia sau giờ học liền liên tiếp nói với Đường Ninh sinh nhật vui vẻ , Doãn Vũ Tình thậm chí ngay cả cơ hội mở miệng đều không tìm được.

Thẳng đến --

"Ninh Ninh!"

Buổi chiều vừa mới tan học, ngay khi thu thập Đường Ninh liền lập tức nghe được một thanh âm quen thuộc kêu cô một tiếng.

Đường Ninh quay đầu, trực tiếp liền thấy đã đã lâu không gặp -Diệp Cận Ngôn đang đứng ở phòng học bên ngoài trên hành lang, cười nhẹ nhàng mà nhìn cô.

Một cái chớp mắt giật mình, Đường Ninh lập tức khống chế không nổi hét lên thanh, "Ca!"

Một chút liền đồ vật cũng không thu, cô không chút do dự liền chạy ra ngoài, một chút liền nhào vào trong ngực Diệp Cận Ngôn .
"Anh sao giờ mới trở về ? Lúc trước gửi tin nhắn cho anh,anh cũng không trả lời em, em còn tưởng rằng anh không trở lại chúc mừng sinh nhật em..."

Đường Ninh ủy ủy khuất khuất nói như vậy.

"Làm sao lại như vậy? Mặc kệ chuyện gì phát sinh, sinh nhật của em,anh nhất định sẽ trở về tham gia." Diệp Cận Ngôn đưa tay sờ sờ đầu Đường Ninh, sau đó giải thích nói, "Lúc trước không trả lời tin nhắn của em là bởi vì anh trên máy bay, không phải sao, vừa xuống máy bay, liền nhà cũng chưa về, liền trực tiếp đến chỗ em..."

Hắn chỉ chỉ vali hành lý hắn dừng sát ở một bên.

Nhìn thấy hành lý,nụ cười trên mặt Đường Ninh nháy mắt liền xán lạn lên, sau đó lại hỏi vội, "Vậy ông ngoại anh bệnh thế nào? Nặng lắm sao?Lúc trước không phải nói tiến vào phòng chăm sóc đặc biệt sao?"

Nghe được cái này,ý cười khóe miệng Diệp Cận Ngôn phai nhạt, "Không có gì vấn đề quá lớn, giải phẫu thật thành công, bác sĩ nói ông chỉ cần bảo dưỡng tốt, sống thêm qua bảy tám năm không là vấn đề..."
"Thế thì thật quá tốt rồi!"

Đường Ninh cũng vì lão nhân gia cảm thấy cao hứng.

Cho dù Diệp Cận Ngôn đối với cái này cũng không có để ý nhiều, nhưng nhìn thấy dáng tươi cười của Đường Ninh , hắn cũng giương nhẹ khóe miệng.

Ngay khi hai người khó được trùng phùng mà cảm thấy vui vẻ hưng phấn, một thanh âm lắp bắp bỗng nhiên ở sau lưng của hai người vang lên.

" Đồng học... Đường Ninh , xin hỏi tôi có thể đi tham gia yến hội sinh nhật của cậu không?"

Vừa nghe đến thanh âm Doãn Vũ Tình , Đường Ninh lập tức liền nhướng mày.

Quay đầu đã nhìn thấy Doãn Vũ Tình một mặt khϊếp nhược nhìn cô , sau đó lộ ra nụ cười ngượng ngùng với cô, "Tôi... Tôi cho tới bây giờ đều không có tham gia yến hội sinh nhật của đồng học , tôi có thể đi không? Tôi... Tôi nhất định sẽ mang quà cho cậu,cậu cho tôi tham gia có được hay không?"
Doãn Vũ Tình mặt lộ khẩn cầu.

Thấy thế, Đường Ninh hướng về phía cô hào phóng cười cười, "Đương nhiên có thể , cậu cũng là bạn học của tôi mà, muốn tới chúc mừng sinh nhật tôi đương nhiên có thể ! Bất quá cậu cũng không nhận biết nhà tôi ở chỗ nào, để A Diệu mang cậu qua... A, A Diệu hôm nay không tới, vậy cậu..."

Vừa nghe đến chỗ này, Doãn Vũ Tình dưới tầm mắt ý thức liền rơi ở trên người Diệp Cận Ngôn , thấy đối phương đều không có ý tứ cùng cô đối mặt , Doãn Vũ Tình cúi đầu, có chút miễn cưỡng vừa cười vừa nói, "Không có việc gì, một hồi cậu đem định vị nhà cậu gửi cho tôi, tôi tự mình gọi xe đi qua là được..."

"Được."

Đường Ninh nhẹ gật đầu, quay đầu liền nhìn về phía Diệp Cận Ngôn bên cạnh, "Ca, vậy chúng ta liền đi về trước đi, đúng rồi, lễ vật của anh đâu?"
"Trong vali"

"Cái gì thế,vali đã nhỏ như vậy,quả của em trong đó càng nhỏ, anh thì tốt rời, xuất ngoại một chuyến, còn mang cho cho em quà nhỏ như vậy ,còn là sinh nhật của em đó!"

"Ha ha..."

"Cười, anh còn có mặt mũi cười,rm mặc kệ, lần này không tính,anh còn thiếu em một quà, về sau cần bù cho em!"

"Được,em nói gì cũng được."

"Em muốn..."

...

Tiếng nói chuyện của Đường Ninh cùng Diệp Cận Ngôn kèm theo thanh âm bánh xe hành lý nhấp nhô dần dần từng bước đi xa, rất nhanh, ngay cả Doãn Vũ Tình cũng nghe không tới.

Cô lúc này mới ngẩng đầu kinh ngạc nhìn bóng lưng hai người sớm đã đi xa .

Không có chuyện gì, không có chuyện gì, chỉ cần buổi tối hôm nay dựa theo ước định với Mục Thịnh đem cô ta cướp đi, A Diệu cùng Cận Ngôn ca liền sẽ nhận thức đến sự tồn tại của cô , đến lúc đó liền nhất định sẽ cách xa cô ta, chỉ cần Mục Thịnh cướp đi cô ta, cướp đi liền tốt...
Doãn Vũ Tình ngoan cường nghĩ như vậy, trong mắt mây đen cuồn cuộn.

11h14-13h35 3/9/2022

Hơn 5400 chữ

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK