Đáng tiếc, khoảng cách giữa hai bên không gần cho lắm, tuy có thể trông thấy người nhưng không nhìn rõ được cụ thể bọn họ đang làm gì, chỉ có thể loáng thoáng nhận ra hình như hai người họ đang nghiên cứu cái quan tài treo kia.
Lỗ Thành không khỏi nhíu mày.
Chẳng lẽ trong mấy cái quan tài treo trên vách đá có thứ gì đó ư?
Thế nhưng quan sát trong chốc lát, Lỗ Thành lại không thấy hai người bọn họ mở nắp quan tài treo ra.
Khoảng cách xa hơn là vị trí của tiểu Phương và ngài V.
Lỗ Thành thoáng ngửa ra sau. Nhìn ra xa, ngay cả bóng người cũng trở nên nhoè nhoẹt chứ đừng nói biết được rốt cuộc thì bọn họ đang làm gì hoặc là tìm cái gì.
Lúc này, lão Hầu thở phì phò nói: “Lão đại, ở đây thật sự là quá cao, trang bị an toàn trên người chúng ta quá ít, lại bò lên nữa sẽ rất nguy hiểm.”
“Không bằng dừng ở đây đi, nhìn xem trong mấy cái quan tài treo xung quanh có cái gì...”
Hình như càng bò lên cao gió càng lớn, tuy rằng trên vách đá này có rất nhiều chỗ đặt chân, nhưng bốn phía không có phòng hộ, cúi đầu nhìn xuống, dưới chân chính độ cao khiến lòng người ngày càng sợ run.
Nếu không cẩn thận té xuống, thật đúng là chí mạng.
Còn nữa, động tác kiểu leo lên này hao phí thể lực nhất.
Dù thể lực của lão Hầu tốt thật, nhưng sức nặng trên thân thể cộng thêm trong tâm lý, lúc này anh ta cũng không khỏi mệt đến thở hồng hộc, vậy nên mới lên tiếng đề nghị.
Tình huống của Tam Ma tốt hơn của Lão Hầu một chút, có điều bây giờ cũng nằm trong trạng thái bò một hồi là lại phải ngừng lại.
Lỗ Thành thấy thế đồng ý.
Sắc mặt của ông ta cũng không khá hơn chút nào, vẻ mặt hơi âm u, nói: “Ở chỗ này đi, để tôi xem trong mấy cái quan tài treo này, rốt cuộc có bao nhiêu vật bồi táng.”
Lão Hầu và Tam Ma lập tức gật đầu đáp.
Nếu như không có tấm bản đồ da dê để tham khảo, muốn tìm được quan tài vàng được đánh dấu trọng điểm từ trong mấy trăm mấy ngàn cái quan tài treo được đóng đầy trên vách đá của khe núi Thiên huyền, có thể nói là khó càng thêm khó.
Nhưng hình như, vận khí của Lỗ Thành cũng không tính quá kém, vị trí của bọn họ vừa lúc có một cái.
Ba người Lỗ Thành, Lão Hầu và Tam Ma có kinh nghiệm phong phú, bàn về tầm mắt và thủ pháp, đúng là không phải người bình thường có thể so sánh.
Bởi vậy, sau khi liên tục “nghiên cứu“ mấy cái quan tài treo vô dụng, ánh mắt của Lỗ Thành đột nhiên tập trung vào một cái quan tài treo bề ngoài làm bằng gỗ, có chút lớn, nhưng khoảng cách xa hơn một chút.
Ông ta dựa vào trực giác chỉ vào cái quan tài treo kia, nói: “Đi với tôi mở cái kia ra.”
Mặc dù chiếc quan tài treo ấy có bề ngoài trông không khác nhau mấy với những chiếc quan tài treo khác.
Nhưng Lỗ Thành như là đã quyết định, Lão Hầu và Tam Ma cũng đành phải làm theo.
Bọn họ dắt dây thừng, chậm rãi nhảy sang trên vách đá dựng đứng...
“Định mệnh! Lão đại, anh mau đến xem!“
Tam Ma đi lên cọc gỗ nâng cái quan tài treo đó trước, cúi đầu thoáng nhìn, đầu tiên là sửng sốt, sau đó tức khắc cấp bách vội vươn tay đặt trên nắp quan tài, phủi đá vụn bùn đất và ván gỗ gãy lìa xuống.
Sau đó, Tam Ma bỗng dưng trừng to mắt, hét to: “Đây, đây là tôi nhìn lầm rồi sao?!“
Tam Ma khϊếp sợ đến mức không dám tin tưởng, đồng thời trên mặt không nhịn được toát ra thần sắc kích động mừng như điên.
Đây rõ ràng là một cái quan tài bằng vàng, đồng thời chắc là bởi vì trên vách đá hay có tảng đá rơi xuống đập lên nắp, cho nên trên nắp quan tài lại bị đập vỡ một tấm ván nhỏ, lộ ra vàng được bọc trong đó.
Tam Ma tinh mắt, đương nhiên sẽ không bỏ qua màu vàng ấy, lập tức nên tranh thủ tiến hành xác nhận, sau đó kêu Lỗ Thành và Lão Hầu mau lại đây.
Tam Ma hét lên đồng thời cũng không quên hạ giọng, không đến mức khiến động tĩnh chỗ anh ta truyền đến bên mấy người Ngũ Hạ Cửu, dẫn đến sự chú ý của họ.
Không bao lâu sau, Lỗ Thành và Lão Hầu mang nghi hoặc cẩn thận vượt qua đây.
Vừa nhìn vào, họ cũng là vui lớn hơn kinh.
Lỗ Thành không khỏi nhịn ý cười nhỏ giọng nói: “Gỗ bao vàng, xác nhận cho tôi xem có phải toàn bộ quan tài treo đó đều được làm bằng vàng khôn? Nếu như phải...”
Vậy cũng thật sự quá đáng giá tiền.
Trong ánh mắt của Lỗ Thành không nhịn được toát ra vài phần tham lam, lại nhanh chóng bị thu lại.
Sau đó, kinh qua xác nhận, đây đúng là cả chiếc quan tài bằng vàng.
Lão Hầu không khỏi kích động nói: “Lão đại, chúng ta mở cái này ra nhìn bên trong...”
“Không được.” Lỗ Thành lập tức cự tuyệt: “Đừng quên ở đây còn có những người khác, hai người bộ tộc người Quán kia cũng vẫn còn ở bên bờ sông đối diện.”
“Bọn họ cũng không phải người mù, moojt khi để lộ vàng ra, bọn họ nhất định sẽ phát hiện.”
“Huống hồ, đây chính là một đại bảo bối, cứ như vậy lộ ra ngoài, chúng ta mang nó đi thế nào giờ?”
“Còn có...” Ánh mắt Lỗ Thành lóe lóe, nhìn về phía hai người Ngũ Hạ Cửu và A Hữu, thấp giọng nói: “Cậu nghĩ ở trên vách đá này, sẽ có bao nhiêu cái quan tài vàng?”
Lão Hầu nghe vậy sửng sốt, nhìn quan tài vàng được bao lại bằng gỗ bên cạnh, ngữ khí chần chờ nói: “Quan tài bằng vàng... một cái còn chưa đủ?”
Lỗ Thành: “Ít.”
Bố cục nhỏ, cần mở mang.
Lão Hầu suy nghĩ một chút, động tác do dự làm ra một con số: “Nhiều như vậy?”
“Lão đại, trên vách đá này cũng sắp có một ngàn chiếc rồi, cho dù quan tài vàng cất giấu trong đó không ít, thế nhưng chúng ta cũng không thể tìm từng cái một được... quá khó.”
Lỗ Thành nói: “Vậy nếu như có người biết vị trí thì sao.”
Ông ta không để lại dấu vết liếc về phía ba người Ngũ Hạ Cửu, ngài V và tiểu Phương, nó với Lão Hầu và Tam Ma có vẻ mặt kinh ngạc: “Trước đó tôi đã nói bọn họ đột nhiên muốn đến nơi này nhất định là phát hiện gì rồi, không thể nào chỉ là đơn thuần đến nghiên cứu quan tài treo được.”
“Có thể giáo sư họ Triệu kia thật sự có suy nghĩ nghiên cứu quan tài treo, nhưng những người khác thì chưa chắc đâu.”
“Huống chi, các cậu xem vách đá ba người bọn họ leo lên từ đầu, cũng không giống như là tùy ý tìm một chỗ để leo lên, rất có thể vùng này đều tồn tại không ít quan tài vàng.”
“Có khi trong quan tài vàng còn có bảo bối, nếu có thể lấy được những thứ này, đâu chỉ là nửa đời không cần lo lắng.”
Theo lời Lỗ Thành nói sắc mặt Tam Ma vui vẻ, nhưng ngay sau đó lại cau mặt nói: “Thế nhưng lão đại, chiếc quan tài vàng chúng ta cũng đâu cầm đi được.”
Vàng đều bị chế tác thành quan tài, lẽ nào bọn họ phải khiêng đi?
Không thể, làm sao có thể khiêng được.
Càng không nói đến quan tài vàng được đặt ở vị trí cao như vậy trên vách đá dựng đứng, hình như chỉ có thể nhìn không thể di động mảy may.
Nghĩ như vậy, Lão Hầu và Tam Ma đều không khỏi vì thế cảm thấy đau lòng đáng tiếc, trong mắt càng tràn ngập tiếc nuối.
Lỗ Thành cúi người vuốt nắp quan tài lộ ra một chút ấy, đáy mắt lóe ra vẻ tham lam, thấp giọng nói: “Không vội, bệnh tôi mà trị khỏi, tiền, tôi cũng muốn.”
Thời gian một ngày này họ rõ ràng đều tốn vào việc leo vách đá, nghiên cứu quan tài treo trên ấy.
Đợi đến khi mấy người Ngũ Hạ Cửu, A Hữu leo xuống vách đá, trời đang chuẩn bị âm u.
Cho đến lúc an toàn rơi xuống bè gỗ và thở dài một hơi, Ngũ Hạ Cửu mới nhận ra thân thể uể oải bất kham.
Đặc biệt là đầu bị gió thổi ẩn ẩn phát đau, lòng bàn tay bị vách đá cọ xát, cũng biến thành đỏ cả một vàng, đi đứng càng thoáng như nhũn ra.
Lúc này A Hữu đã leo lên bè gỗ của đám người Lỗ Thành, anh ta nhìn sang phía Ngũ Hạ Cửu, ngay sau đó, bè gỗ của đám người Lỗ Thành dẫn đầu rời khỏi.
Tương Du thì cùng Đào Bân chèo bè gỗ, rơi ở phía sau một chút, cách xa một khoảng cách.
Ngũ Hạ Cửu nương lúc trở về, kể lại nội dung cuộc trò chuyện với A Hữu cho mấy người ngài V và tiểu Phương.
Cậu nói: “Việc cúng tế của người bộ tộc người Quán chắc chắn sẽ không đơn giản, sau này chúng ta phải cẩn thận.”
“A Hữu nói người bộ tộc người Quán rất có thể sẽ bắt người sống để cúng tế, mà lý do bọn họ giữ chúng ta lại trước đó e rằng là vì vậy.”
Người sống để cúng tế, là bọn họ.