Mục lục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vừa về nước ở nhà nghỉ ngơi một ngày, Chu Linh nhận được lời mời hẹn đi ăn tối của bạn tốt. Bà nghĩ con gái mình sắp đi học, không bằng mang theo ra ngoài để con bé đi dạo và thả lỏng một chút.

Ai ngờ Trần Nghiêu nghe xong thì từ chối: "Chiều con phải đến chỗ anh trai để học bổ túc...Ngày mốt là khai giảng rồi, còn có vài chỗ không hiểu muốn hỏi anh ấy..."

Chu Linh hiển nhiên rất vui mừng trước sự ham học của con gái: "Vậy được rồi, mẹ chuyển tiền cho con, tối cùng anh trai ra ngoài ăn hoặc gọi đồ bên ngoài tùy con."

Trần Nghiêu ngoan ngoãn gật đầu.

Chờ Chu Linh sửa soạn xong đi ra ngoài, Trần Nghiêu lập tức chạy về phòng thay quần áo.

Mười phút sau, chuông cửa vang lên.

Lâm Trưng mở cửa và nhìn thấy Trần Nghiêu, ánh mắt anh dừng lại, bước sang một bên để cho cô vào.

"Dì đi ra ngoài?" Nếu không cô hẳn là không dám mặc váy hai dây đến tìm anh.

Trần Nghiêu đi vào trong liền ôm eo anh, ghé đầu vào trước ngực anh: "Dạ..."

Như thế nào lại có cảm giác như hai người đang yêu đương vụng trộm. Nghĩ đến đây, cô không nhịn được cười, Lâm Trưng cúi đầu hỏi: "Cười cái gì?"

Trần Nghiêu cắn môi, nhón chân ghé vào tai anh nói nhỏ: "Chúng ta như vậy giống như yêu đương vụng trộm..."

Vụng trộm...Cũng không phải không đúng.

Thấy Lâm Trưng không đáp lại, Trần Nghiêu cẩn thận mở miệng: "Anh trai, anh còn tức giận sao?"

Giọng anh vẫn vô cảm như mọi khi: "Tại sao lại tức giận?"


"Bởi vì...Em...Xin lỗi anh trai, ngày hôm qua em không nên nghi ngờ anh như vậy...Chỉ là, em rất sợ...."

Lâm Trưng cụp mắt trầm mặc hai giây, trong lòng thầm thở dài một hơi, nâng tay ôm cô: "Anh hiểu, là do anh xúc động."

Mấy ngày nay nhớ lại ý định trước đây của mình, anh thật sự cảm thấy mình đã suy nghĩ quá xa, lý tưởng hóa mọi chuyện, điều quan trọng nhất là nó không làm cho Trần Nghiêu yên tâm. Hơn nữa, làm sao anh có thể hiểu Chu Linh hơn Trần Nghiêu.

Cô không muốn suy nghĩ bất đồng làm hai người phải rối rắm, Trần Nghiêu kéo kéo góc áo anh, khẽ bĩu môi: "Hôn đi."

Đôi môi của thiếu nữ mượt mà căng mọng, khi bao phủ lên cánh hoa xúc cảm thật tuyệt vời. Lâm Trưng kiềm chế ôm hôn cô ở trong phòng khách một hồi, Trần Nghiêu có chút bất mãn: "Còn muốn nữa..."

"Hôm qua anh tháo dỡ một cái mô hình mà dì mang về, em có muốn cùng nhau..."

Không đợi anh nói xong Trần Nghiêu lập tức lắc đầu, vòng tay ôm cổ anh làm nũng: "Không muốn không muốn, muốn hôn nữa!"


Chỉ mới không ở bên nhau một ngày mà cô đã rất nhớ anh, cái gì cũng không muốn làm, chỉ muốn ở bên cạnh anh. Đặc biệt là...Lúc ở trên giường, cô cảm thấy Lâm Trưng rất yêu mình, cô rất thích loại cảm giác này.

Lâm Trưng có chút bất lực.

Dạo này hai người mỗi khi ôm hôn đều sẽ cọ ra lửa, thiếu niên và thiếu nữ vừa mới nếm được mùi vị của trái cấm, ham muốn khám phá cơ thể nhau đạt tới đỉnh điểm, thường xuyên tiêu tốn hai đến ba giờ ở trên giường.

Thể lực của Trần Nghiêu không bằng anh, mỗi khi mệt mỏi sẽ lăn ra ngủ không đợi anh làm xong. Ngày khai giảng gần đến, vài ngày này cô cần được nghỉ ngơi thật tốt.

Hơn nữa bây giờ Chu Linh đã trở lại, anh không dám bỏ qua sự cảnh giác của một phụ huynh trước những hành vi bất thường của con mình. Cho nên ngày hôm qua đừng nói là Trần Nghiêu, ngay cả anh cũng cố tình giảm bớt ánh mắt và tiếp xúc thân thể giữa hai người. Nếu đã quyết định đợi cho đến khi kỳ thi tuyển sinh đại học kết thúc mới nói thật, vậy thì trước tiên anh không muốn Trần Nghiêu vì nó mà bị ảnh hưởng.

"Nghe lời, đi xuống." Lâm Trưng vỗ vỗ người treo trên người mình như gấu túi.

"Anh trai là tốt nhất, hôn..." Trần Nghiêu cọ cọ anh mềm giọng nói, thề không bỏ cuộc cho đến khi đạt được mục đích.

Chung quy là không thể chống lại viên đạn bọc đường này, Lâm Trưng bế cô trở về phòng, ngồi xuống ghế trước bàn làm việc rồi hôn.

Trần Nghiêu vòng tay qua cổ anh, chiếc lưỡi non nớt nghịch ngợm quấn lấy anh phát ra tiếng "chậc chậc". Không bao lâu sau, hô hấp Lâm Trưng dần dần trở nên nặng nề, cánh tay siết chặt, đảo khách thành chủ, thâm nhập vào trong cái miệng nhỏ có hương vị ngọt ngào chiếm đoạt.

Ngón tay thon dài quen thuộc luồn tới trước hai khối đầy đặn vểnh lên nhéo nhéo, mở miệng nói, giọng nói có chút khàn khàn: "Không mặc đồ lót hả?"

Có hai miếng đệm ngực mỏng bên trong váy dây.

Tâm cơ của Trần Nghiêu bị anh vạch trần, cô thở phì phò, hai má ửng hồng: "Lâm Trưng là đại cẩu thối..."

-------

*Tên chương này là editor tự đặt

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK