Tiểu viện Hồ Tâm bị phong lại, Trường Ý cũng không đến đó nữa.
Y dọn về chính điện của ngự yêu đài, nơi vốn dĩ là nơi y nên ở. Cõi Bắc vốn nhiều công vụ, mà nay phần lớn ngự yêu sư đều đầu quân đến, gia tăng thêm không ít bận rộn.
Hôm nay người canh gác địa lao đến báo, bảo Lâm Hạo Thanh đã trốn thoát, lúc này trời vừa sáng, Trường Ý nhíu mày, khoát tay cho hắn lui đi.
Khống Minh đúng lúc vừa đến thư phòng, nhìn thấy gương mặt tiều tụy nhợt nhạt của Trường Ý, mấp máy môi, vốn muốn hỏi y mấy ngày nay có phải không ngủ không? Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, trong lòng cũng rõ rồi. Xem ra kể từ ngày y đưa Kỷ Vân Hòa xuống đáy hồ, vẫn chưa từng chợp mắt qua.
Người cá này, một khắc cũng không dám để bản thân ngừng lại.
“Lâm Hạo Thanh trốn rồi, ngươi định thế nào?” Rốt cuộc Khống Minh mở miệng hỏi câu này.
“Bắt về.”
“Ừ, vẫn còn một chuyện.” Khống Minh tiến lên, đặt một bức thư lên trên thư án của Trường Ý, hắn nghiêm túc tiếp “Công chúa Kinh Sư kia thực sự điên rồi.” Dừng một chút, sắc mặt hắn khẽ lạnh “Nhìn thấy ngự yêu sư trận tiền đầu quân cõi Bắc, nàng ta cư nhiên muốn mạng người, đầu nguồn các con sông chủ đạo đều thả một lượng lớn độc Hàn Sương.”
Lời này vừa dứt, Trường Ý khẽ nhắm mắt lại, lúc sau mới xoay đầu nhìn Khống Minh, đôi đồng tử lam lúc này mang theo tơ máu, cơ hồ đổi thành màu tím. Quầng thâm đáy mắt càng đậm hơn, trông y như nhập ma vậy, có vài phần đáng sợ.
“Tình trạng thế nào?”
Khống Minh hòa thượng lắc đầu: “Rất không ổn. Nước sông mang theo độc Hàn Sương một đường chảy xuống, rất nhiều bá tánh không biết uống nước dọc bờ sông, Hàn Sương vô hại với người bình thường nhưng khiến cho không ít trẻ con mang song mạch trúng độc, muôn vàn bất hạnh là nước sông chảy vô tận, độc Hàn Sương này độc tính lại không thể giải, không khiến bọn họ chết đi nhưng cũng……hại cả đời họ.”
Trên thư án, Trường Ý trầm mặc hồi lâu, nắm chặt bút trên tay, y hít một hơi thật sâu, thả lỏng tay ra: “Nhiều năm nay, ta có nghiên cứu về độc tính Hàn Sương, tuy chưa có cách giải nhưng cũng có thể giảm thiểu bệnh trạng, ngươi đồng ý xuống nam……”
“Ta cũng đến tìm ngươi nói chuyện này.” Khống Minh đáp “Ta muốn xuống nam, dù lúc này e rằng cũng chỉ có thể giảm chút đau khổ cho một đứa trẻ vẫn tốt hơn ngồi yên ở đây.”
Trường Ý gật đầu: “Ừ, ta thủ ở cõi Bắc, ngươi đem theo trăm người xuống nam, thời điểm cứu người, cảnh giác với người của triều đình.”
Khống Minh gật đầu, trước khi rời đi, thân hình dừng lại chút, hắn nhìn Trường Ý phía sau thư án, một thân áo đen của y như chìm vào trong bức bình phong sẫm màu của chính điện ngự yêu đài sau lưng y, chỉ lộ ra mái tóc bạc cùng gương mặt trắng bệch.
“Ngươi cũng nghỉ ngơi đi.” Rốt cuộc hắn nói một câu này “Ta không muốn trở về chỉ thấy ngươi đã chết.” Trường Ý lườm Khống Minh một cái. Khống Minh tiếp tục nói “Bây giờ dù trừng phạt bản thân thế nào cũng không thể giúp được gì cả.”
Dứt lời, Khống Minh xoay người rời đi.
Trong đại điện trống rỗng, Trường Ý cô độc ngồi trên chủ vị, đầu bút y đặt trên mặt giấy, chẳng bao lâu khiến một mảng lớn loang lỗ vết mực.
Trừng phạt bản thân cũng không giúp được gì……
Y không hề trừng phạt mình, y hiểu rõ chỉ là bản thân không dám dừng lại.
Lúc này, chỉ cần dừng lại một chút, trong đầu y lập tức hiện lên hình bóng gầy yếu ấy.
Trong sinh mệnh dài đăng đẳng của y, thời gian Kỷ Vân Hòa xuất hiện rất ngắn ngủi, hơn nữa thời gian bên nhau của hai người càng ngắn hơn, nhưng vì sao lại kì lạ như thế.
Suốt quãng đời dài của y, trong khoảnh khắc tương phùng ngắn ngủi kia, ánh sáng rực rỡ của nàng bao phủ tất cả nhân sinh y từng trải qua. Cho đến sau khi nàng rời đi, Trường Ý cư nhiên phát hiện, trong hơi thở của mình cũng tồn tại hình bóng của nàng, hệt như có một hồn ma âm hồn bất tán, lúc nào cũng khe khẽ hít thở bên tai y, luôn khẽ cười tủm tỉm trước mặt y, vẫn ngẫu nhiên trong lúc y chớp mắt mà cười gọi y là Trường Ý.
Trường Ý, Trường Ý……
Từng tiếng từng tiếng một, trong tiếng cười dường như mang theo tiếng thở dài, cơ hồ gọi đi tất cả thần trí của y.
Trường Ý liền buông bút, có chút không nhịn nỗi đứng dậy: “Người đâu.” Giọng y khàn khàn bảo “Hôm nay tuần tra thành……” Y đứng dậy bước ra ngoài, nhưng trong lúc đứng lên, ánh dương bên ngoài chiếu vào đại điện, trước mắt Trường Ý chợt tối, y loạng choạng một bước, cơ hồ đứng không vững.
Cho đến khi tùy tùng được gọi vào đỡ lấy y, y mới dần khôi phục tinh thần.
“Tôn chủ, người đã rất lâu không chợt mắt rồi, hôm nay liền……”
Trường Ý khoát tay, từ bậc thang chủ tọa bước xuống, y tiến vào trong ánh ban mai của ngày mới, bước từng bước một, dường như kéo lấy xiềng xích nặng ngàn cân, mỗi một bước đều khiến đầu óc choáng váng nhưng y vẫn đi tiếp, đi thẳng, không quay đầu cũng không dừng lại, bởi vì trong khoảng khắc do dự, y sẽ hoàn toàn lạc lối.
Hoàn toàn quên mất, khối thân thể này của y rốt cuộc vì sao vẫn bước đi thế này…