• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 84 : Xin anh , tha lỗi cho em

Bà dẫn cô lên tới phòng anh rồi gõ cửa . Anh nằm trên giường hỏi "Ai vậy"

"Là mẹ nè con trai" bà nhẹ nhàng đáp

Anh bước xuống giường đi ra mở cửa . Vừa mở cửa ra anh nhìn thấy cô , anh cảm thấy rất vui nhưng cũng rất buồn "Sao em lại tới đây"

"Thôi hai con nói chuyện đi , mẹ đi xuống dưới nấu đồ ăn tối . Nguyệt Nhi tối nay con nhất định phải ở lại ăn tối với gia đình nha" bà nhìn cô rồi bước đi

"Vâng"

Anh nắm tay kéo cô vào trong phòng đóng cửa lại "Em tới đây làm gì . Chẳng phải em nói hôm nay em sẽ đi sao"

Cô ôm anh , ôm rất chặt . Đây là cảm giác cô cần nhất suốt 1 năm qua rồi "Em sẽ không đi đâu hết , em sẽ ở lại cạnh anh . Em xin lỗi Hạo Hạo , xin lỗi amh"

Anh gỡ tay cô ra "Nguyệt Nhi , chúng ta không thể nữa rồi em à . Chúng ta chấm dứt rồi"

"Xin anh , tha lỗi cho em" Nguyệt Nhi nước mắt đầm đìa nhìn anh

"Anh không thể , em về đi . Nếu không có nơi nào ở , thì ngôi nhà kia coi như là anh tặng cho em , cảm ơn vì thời gian qua đã ở cạnh anh , từ bây giờ Thiên Gia sẽ là của em " anh thầm lặng nói

"Hạo Hạo , em biết em sai rồi . Anh tha lỗi cho em đi , Em yêu anh mà Hạo Hạo" lần này cô thật sự hối hận lắm nha

Môi anh hơi nhếch lên "Anh không hề giận em , nên em không cần xin lỗi anh . Đáng lý ra anh mới là người phải xin lỗi em , vì đã bắt ép em sống cùng một thứ rác rưỡi bẩn thỉu như anh suốt thời gian qua"

"Không , anh không phải là rác . Anh là tình yêu của em , anh là chồng của Nguyệt Nhi . Anh là tất cả của Nguyệt Nhi mà , Hạo Hạo à , em yêu anh" cô phải làm gì để anh chịu tha thứ cho cô đây

"Anh không phải người em yêu , người em yêu là Gia Thành không phải anh" anh lạnh lùng gằng từng chữ một

"Không phải , không phải như vậy đâu . Hạo Hạo à , em chỉ yêu mỗi một mình anh thôi , em không yêu Gia Thành , em không có yêu anh ấy . Em luôn yêu anh" cô khóc lóc giải thích cho anh hiểu

"Em về đi , anh không muốn gặp em nữa . Đi đi , nhớ phải sống tốt" anh nhìn cô bằng ánh mắt u buồn đầy tâm sự

Còn cô chỉ vì câu nói *Anh không muốn gặp em nữa* chỉ vì câu nói đó thôi đã khiến tim cô như muốn nát ra thành từng mãnh . Hiện tại tim cô giống như bị hàng ngàn con dao đang đâm vào

Cô cay lệ bước đi , nếu anh đã không cần thì cô có làm cách nào đi nữa thì mọi chuyện vẫn sẽ như vậy thôi , anh sẽ không bao giờ tha thứ cho cô cả . Nếu anh đã đuổi thì cô sẽ đi . Cô đi ra ngoài cùng với những giọt nước mắt , và với con tin đau đớn đến tột cùng

Anh nhìn theo bóng lưng cô đi ra ngoài . Vĩnh biệt em tình yêu của anh

Cô bước xuống lầu như người mất hồn . Hồng Liên chạy tới kêu cô mấy tiếng nhưng cô vẫn không nghe thấy , bà lung lây người cô "Con sao vậy ?"

Cô ôm lấy bà "Mẹ à , con phải làm sao đây , Hạo Hạo anh ấy đuổi con đi rồi . Anh ấy không cần con nữa huhu.... con phải làm sao để Hạo Hạo hết giận con đây hả mẹ hic....huhu"

Bà vỗ lưng cô "Ngoan nào con gái . Ngồi xuống , bình tĩnh lại đi rồi mẹ sẽ tìm cách giúp con có được không"

"Huhu.... nhưng mẹ ơi , Hạo Hạo anh ấy đuổi con đi rồi" cô ấm ức nói

Bà lau đi giọt nước mắt đang lăn dài trên mặt cô "Nó muốn đuổi con đi . Nhưng mẹ không cho thì sao nó dám đuổi con đi chứ , con gái ngoan , nín đi ngồi xuống mẹ sẽ giúp con giải quyết"

Bà đỡ cô ngồi xuống ghế . Bà nắm tay cô rồi nói "Con và Tiểu Hạo đã sảy ra chuyện gì , tại sao nó lại giận con vậy ?"

Cô đầy hối lỗi nhìn bà "Mẹ à , là do con , tất cả đều do con hết huhu... ..........................................."

cô kể hết tất cả mọi chuyện cho bà nghe , và đương nhiên bà cũng đã hiểu chuyện gì sảy ra "Vậy là , đứa cháu duy nhất chưa ra đời của ta đã mất trong sự cố của ba mẹ nó sao" bà đau lòng hỏi

"Mẹ à là do con , nếu con không kích động thì sẽ không ảnh hưởng đến đứa bé . Đứa bé mất đi tất cả lỗi lầm đều do con mà ra ,nhưng con lại đỗ lỗi hết cho Hạo Hạo . Con phải làm sao đây"

"Không sao đâu con , mẹ sẽ tìm cách giúp con . Hiện tại con cứ ở đây đi , không đi đâu hết . Ở đây để mẹ chăm sóc cho con , rồi chúng ta cùng nhau nghĩ ra cách giải quyết , sẵn tiện chúng ta sẽ bù đắp tình cảm mẹ con trước đây chưa từng có"

"Có được không mẹ"

"Được chứ con gái yêu của mẹ . Chỉ cần con ở đây thì tất cả mọi chuyện khó khăn của con mẹ đều sẽ giúp con giải quyết"

Cảm giác bây giờ của cô rất lạ , cảm giác này chưa từng có bao giờ . Đây là cảm giác của tình mẹ con sao , tuy bà ấy chỉ là mẹ chồng của cô nhưng lại coi cô như con gái ruột . Tạo cho cô một cảm giác thân thiết của người mẹ dành cho con gái mình chưa bao giờ có , cô yêu quý bà lắm , xem bà như mẹ ruột của chính mình

*Hết Chương 84*
-Còn tiếp-

=> Chương 85 + 86 :
Ở lại để mẹ yêu thương
Bày mưu tính kế

Thỉnh cầu mọi người cho mị xin vote và cmt nha
Yêu

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK