Beta – Diên Vĩ, Emi
Trong một lúc, không ai dám lên tiếng.
Phòng họp yên tĩnh một cách lạ kì, yên tĩnh đến mức Trì Yên nghĩ rằng Khương Dịch đang gạt cô, nhất là sau khi anh đã hôn cô.
Mặc dù cách xa hàng ngàn dặm. Trì Yên vẫn cảm thấy vành tai nóng lên, cô mở vòi nước, vốc nước lạnh vỗ vào mặt, khi nhiệt độ trên mặt giảm dần, cô vừa muốn hỏi Khương Dịch mộtc huyện, nghe thấy tiếng gõ cửa.
Giọng nói của Khương Vận vang lên: “Tiểu Trì, sắp bắt đầu rồi.”
Trì Yên đành phải nuốt lời muốn nói trở về, vội vàng hôn lại một cái, sau đó nhanh chóng cúp máy.
Bên này cô được dỗ đến vui vẻ, hài lòng híp mắt thành hình trăng khuyết, dường như nhìn thôi cũng khiến tâm trạng người ta cảm thấy tốt hơn.
Nhưng bên Khương Dịch thì hoàn toàn ngược lại.
Mọi người trong phòng họp vẫn còn đang tròn mắt kinh ngạc nhìn anh.
Đờ ra và không thể tin được.
Khương Dịch tiện tay đặt di động lên bàn, mặt không cảm xúc: “Mọi người xem có được không?”
Mọi người không hẹn mà cùng quay mặt tập trung nhìn vào tập văn kiện trước mặt.
“Bắt đầu từ hôm nay, tăng ca trong một tháng.”
Có người buột miệng thốt ra, ngữ điệu chất vấn: “Khương tổng…”
“Tan họp.”
Không một ai dám nói gì, nhưng vẫn có người không tình nguyện.
Mặc dù không ai dám nói ra.
Khương Dịch khẽ hạ mắt xuống, nheo mắt lại: “Tiền thưởng tăng gấp đôi.”
Ngay lập tức mấy chục nhân viên lớn nhỏ ở trong lòng liên tục thầm cảm ơn cuộc gọi này của phu nhân.
Vốn dĩ hôm nay là một ngày u ám của ông chủ, bỗng nhiên trời quang mây tạnh, tất cả là nhờ vào cuộc gọi điện thoại này.
Mọi người đều xoa tay, thầm tính toán.
Có người lanh mồm lanh miệng lên tiếng: “Khương tổng, cái đó…”
Là giọng của vị quản lý cách anh không xa, Khương Dịch giương mắt nhìn anh ta, vẻ mặt nhàn nhạt: “Có chuyện gì?”
“Cái đó… Tôi có thể tăng ca nhiều hơn một tháng được không?”
Khương Dịch: “Sang năm nói tiếp.”
~ ~
Lần này Trì Yên thử vai thuận lợi ngoài dự liệu.
<The Dark Room> là một tác phẩm lớn, chỉ riêng việc lựa chọn diễn viên đã mất hết hai tuần, buổi thử vai ngày hôm nay của Trì Yên đã là gần cuối tuần thứ hai.
Ngày mai sẽ là ngày cuối cùng.
Nói cách khác, qua ngày mai, có thể sẽ có kết quả.
Dù sao trước đó đã tốn không ít công sức, Trì Yên từ chỗ diễn đi xuống, thì thấy phó đạo diễn mỉm cười với cô.
Phó đạo diễn còn nghiêm túc hơn Khương Vận, nhưng đột nhiên lúc này lại cười ôn hòa làm Trì Yên có hơi không thích ứng được, sau một lúc sửng sốt mới cười lại.
Khương Vận nói chuyện với phó đạo diễn, chờ Trì Yên thay quần áo xong, hai người mới kết thúc chủ đề. Sau đó, phó đạo diễn quay trở lại hướng dẫn người tiếp theo, còn Khương Vận dẫn Trì Yên ra khỏi studio.
Trước đây Khương Vận từng ở đây vài năm, cho nên vẫn còn nhớ đường xá ở đây, sau khi trở về khách sạn, thì kéo Trì Yên đi thăm một số danh lam thắng cảnh.
Thời tiết ở Alaska không khác gì thành phố Lâm An là bao, lúc này mặt trời đã lặn hoàn toàn, nhiệt độ cũng hạ thấp xuống dưới 0 độ, đến âm luôn.
Trì Yên đưa tay sờ vành tai hơi lành lạnh của mình, quay đầu hỏi Khương Vận: “Tối này mình ăn gì vậy chị?”
“Em muốn ăn gì nào?”
“Ăn cay nhé.”
Khương Vận: “Con trai chua con gái cay(*), là ý này à?
(*) “Con trai chua con gái cay” là cụm từ lưu hành rộng rãi trong việc tiên đoán sinh trai hay sinh gái của các phụ nữ, theo thói quen ăn uống của bà mẹ đang trong thời mang thai để xác định giới tính của thai nhi. Nếu bạn thích ăn chua, bạn sẽ sinhbé trai, nếu bạn thích ăn đồ cay bạn sẽ sinh bé gái. (trích baidu)
Trì Yên: “…”
“Tiểu Trì, gần đây hình như có vẻ em thích ngủ đấy.”
Điều Khương Vận nói là thật, buổi sáng hôm qua lúc ở trên máy bay với sáng nay, Khương Vận đều phải lôi cô từ trong chăn dậy.
“Em chỉ nằm trên giường thôi.”
Khương Vận không đồng ý với cô, “Sau này mỗi tháng em phải đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe, lỡ may em thật sự có… Thì sau này phải chú ý một chút.”
Trì Yên dừng bước, quay đầu nhìn cô.
Khương Vận: “Đừng nghĩ rằng bây giờ em đang đi trên đường dốc(*) thì không thể có con, nếu em có đủ năng lực, thì sự nghiệp và cuộc sống gia đình sẽ không có vấn đề gì cả.”
(*) là một thuật ngữ Trung Quốc dùng để chỉ đường đi từ thấp đến cao, là một phép ẩn dụ chỉ sự phát triển, triển vọng trong tương lai (trích Baidu). Ở đây muốn nói sự nghiệp của Trì Yên sẽ phát triển trong lai.
“Không cần giấu chị.”
Trì Yên: “…”
Cô cũng không định giấu Khương Vận.
Mỗi lần Khương Dịch đều dùng biện pháp an toàn, trừ khi là 0.01% ngoài ý muốn, thì không thể nào có chuyện trúng thưởng.
Trì Yên rất hiểu sức khoẻ của mình, nhưng cuối cùng vẫn phải nghe lời Khương Vận.
Sau khi trở về khách sạn, sắp xếp hành trình hai tháng xong thì Trì Yên liền chọn ngày nghỉ vào cuối tháng 11 và tháng 12 để khi kiểm tra sức khỏe, sau đó đánh dấu hai từ “Bệnh viện” vào lịch trình.
Trong mấy ngày đợi kết quả, cuộc sống Trì Yên vẫn diễn ra bình thường.
Ban ngày, Khương Vận đưa cô đến nhà hát xem kịch, đến tối, cô gần như dành toàn bộ thời gian cho Khương Dịch.
Mặt trời mọn rồi lại lặn, cứ thế đến ngày thứ năm ở Alaska, Trì Yên nhận được điện thoại từ phó đạo diễn.
Vốn chỉ là gọi để thông báo kết quả.
Mỗi ngày bọn họ đều phải thông báo cho rất nhiều người, làm gì có thời gian mà nói lời an ủi, nên giọng điệu cũng giống như giọng nói tự động, đều lạnh lùng như nhau, Trì Yên nghe cô ấy gọi: “Cô Trì.”
Dừng một chút, cô ấy lại hỏi: “Tôi có thể gọi cô là Tiểu Trì được không?”
Chỉ một câu nói này, lập tức Trì Yên cảm thấy mình đã có hi vọng.
Quả nhiên, sau khi nhận được lời đồng ý của Trì Yên, phó đạo diễn lại mở miệng, giọng điệu đã dịu đi rất nhiều: “Trước tiên là chúc mừng cô.”
Mắt Trì Yên loé sáng, khoé môi vô thức cong lên một nửa. Xem ra đối phương còn lời muốn nói nên cô cũng không trả lời lại liền.
“Sau đó tôi muốn nói là, kịch bản trước đó đưa cho Tiểu Vận chưa hoàn chỉnh.”
Trì Yên umh một tiếng, điều này cô biết.
Vốn là để thử vai thôi, nên Khương Vận chỉ có thể nhận được một phần kịch bản.
Người kia nói tiếp: “Cho nên có thể cô chưa biết trong bản kịch bản hoàn chỉnh có một cảnh giường chiếu.”
Trì Yên đang tính uống nước, nhưng chưa kịp uống, thì đã bị nước bọt làm cho nghẹn họng.
“Không phải là lộ hết, chỉ cần lộ bả vai với chân là được.”
Phó đạo diễn ở đầu kia điện thoại nghe được tiếng ho khan của Trì Yên, cô ấy cũng khẽ ho một tiếng, giải thích: “Vì để khớp với kịch bản nên không thể bỏ được.”
Trì Yên đưa tay ôm cổ họng, giọng nói đã thay đổi đôi chút: “Được rồi.”
Cô gái này nhìn có vẻ điềm đạm nho nhã, lại ăn mặc kín kẽ quá mức, cô sợ cô ấy bảo thủ không thể ngay lập tức chấp nhận cảnh quay này được, nên định nhờ Khương Vận thuyết phục thêm, không ngờ lại nhận được câu trả lời ngoài dự đoán
Cô xác nhận lần nữa: “Thật sự là có thể ư?”
“Có thể.”
“Ừm, thế thì mấy ngày này nhớ chú ý chế độ ăn uống, cân nặng tốt nhất là đừng vượt quá 45kg.”
Trì Yên dễ dàng đáp ứng, nhưng trong lòng lại nghĩ, bây giờ cô đâu chỉ 45kg, có thể đã hơn 50kg.
Đấy là nhờ ơn của Khương Dịch.
Tối hôm đó, Trì Yên gọi điện trách móc Khương Dịch một phen.
Sau khi trách móc xong, cô còn phải hôn anh nữa chứ.
Dùng chiêu vừa đấm vừa xoa trên người Khương Dịch, lần nào cũng thành công.
~ ~
Sau khi xác định được diễn viên, <The Dark Room> nhanh chóng khai máy.
Ngày khai máy đầu tiên, Trì Yên liền thấy được sự khác biệt giữa phim điện ảnh và phim truyền hình.
Lúc trước khi quay <Người dẫn đường>, mặc dù cũng được thực hiện bởi đội ngũ sản xuất nổi tiếng trong nước, nhưng bởi vì là phim truyền hình, nên có nhiều cảnh quay bị dính “sạn” dẫn đến thua kém phim điện ảnh,
Lần này mọi cảnh quay của“The Dark Room”, hầu như đều phải quay lại nhiều lần, không phải là vì hiệu quả không tốt, mà vì để đạt hiệu quả tốt hơn.
Trong đoàn làm phim phần lớn đều là người nước ngoài, mái tóc vàng óng và mắt xanh lam, giọng nói lưu loát đặc trưng của tiếng Anh.
Tiếng Anh của Trì Yên cũng không tệ lắm, mặc dù lúc ở đại học có sa đoạ chút, nhưng kỳ thi cấp 4 và cấp 6 vẫn dễ dàng thông qua.
Ngay cả bằng IELTS cũng có, nhưng lại không đi du học, không phải vì không muốn mà vì cuộc sống quá khó khăn, nên buộc phải ở lại trong nước, phải chịu ở lại nhà họ Trì.
Đương nhiên chuyện này cũng có cái tốt và cái xấu.
Cái xấu có thể là cô phải nhịn nhục mà sống trong căn nhà của nhà họ Trì.
Cũng có cái tốt như hai năm sau cô và Khương Dịch nhận được giấy kết hôn.
Mặc dù bây giờ bằng tiếng Anh cấp 4 và cấp 6 không biết bị ném ở đâu, nhưng tiếng Anh của Trì Yên vẫn còn tốt, giao tiếp bình thường thì không vấn đề gì.
Xung quanh chỉ toàn ngôn ngữ xa lạ, mấy ngày đầu thì không sao, nhưng càng ở lâu lại càng nhớ tiếng Trung của quê hương mình hơn.
Cũng may có Khương Vận đi cùng nên cô cũng không quá buồn.
Khương Vận cũng nhìn ra cảm xúc của cô mấy ngày nay không được tốt, vỗ đầu cô: “Sao thế em? Miệng trễ hết rồi kìa.”
“Em nhớ nhà.”
Khương Vận “Chậc” một tiếng, nhẩm đếm ngón tay nhưng cả hai bàn tay đều không đủ.
Lại thêm hai bàn chân, vẫn chưa đủ.
Khương Vận nhịn không được hỏi một câu: “Hôm nay là ngày mấy?”
“Ngày 27.”
Ngày 27 tháng 11, họ đi nước ngoài đã gần một tháng.
Khương Vận: “Em nhớ Khương Dịch chứ gì?”
Trì Yên phủ nhận: “Làm gì có.”
Tối hôm qua, Khương Dịch lại trêu ghẹo cô một trận rồi cúp máy đi tắm.
Đây cũng không phải là lần đầu tiên.
Tên đàn ông xấu xa này, dạy mãi cũng không sửa.
Trì Yên nghiến răng nghiến lợi: “Đừng nhắc đến anh ấy với em, anh ấy là đồ xấu xa.”
Khương Vận không biết nguyên nhân, chỉ có thể khoác vai cô lắc lư: “Cãi nhau à?”
Trì Yên không nói chuyện.
Bây giờ cô đang đơn phương chiến tranh lạnh với Khương Dịch, đồng thời quyết định, tối nay chắc chắn cô sẽ không nhận điện thoại của Khương Dịch.
Khương Vận dụ dỗ cô: “Có chuyện gì không vui, nói chị nghe nào.”
Chưa đợi Trì Yên lên tiếng, Khương Vận đã nói tiếp: “Kể chuyện vui vẻ cho chị nghe nào, mấy ngày nay chẳng có gì vui cả.”
“À, đúng là có một chuyện, nhưng chuyện này không vui.”
Khương Vận nghiêm mặt: “Chị có nghe nói mấy ngày trước ở thành phố Lâm An có một cô gái đã biến mất một cách kì lạ vào buổi tối, nhưng không phải là có tin tức nói là mấy ngày sau đã trở về nhà rồi sao?
Trì Yên suy nghĩ mấy giây, rồi gật đầu.
Ngày trở về thành phố Tấn Bắc, bác lái xe đã từng đề cập chuyện này với cô.
“Vài ngày trước cũng xảy ra chuyện giống vậy nữa.”
Không để Khương Vận nói tiếp, đạo diễn đã kêu Trì Yên một tiếng.
Người đó vẫy tay gọi cô, dùng giọng Mĩ hô câu: “Love scenes!”
Khương Vận khó khăn nhịn cười, rồi “Xì” một tiếng bật cười: “Good luck!”