Mười năm trôi qua, Lâm Liệt vẫn ở căn nhà hai phòng ngủ đó.
Ngày chủ nhật là sinh nhật Đường Vệ, Tô Vân Cảnh và Phó Hàn Chu ngồi xe tới nhà Lâm Liệt.
Lúc trước, khi tới sinh nhật Lâm Liệt, hai người bọn họ đã đưa cho anh ấy một chiếc thẻ mua sắm trong trung tâm thương mại. Bây giờ mọi người đã lớn rồi, Đường Vệ cũng không thiếu tiền nên Tô Vân Cảnh đem tới hai bình rượu ngon.
Tô Vân Cảnh bấm chuông cửa nhà Lâm Liệt, chỉ một lát sau cánh cửa từ bên trong mở ra.
Người đàn ông ra mở cửa để đầu đinh, ngũ quan vuông vức, thái độ có vẻ kiêu ngạo.
Anh ấy mặc bộ đồ công nhân màu xám bạc, thân hình cân đối, cách một lớp quần áo nhưng vẫn nhìn thấy đường cong của cơ bắp rắn chắc bên dưới.
Đường Vệ ngậm một quả dưa chuột, khuôn mặt ngang ngược mở cửa ra.
Đến khi anh ấy nhìn thấy khuôn mặt của Tô Vân Cảnh, quả dưa chuột ngậm bên miệng liền rơi xuống, giống như con gà con đột nhiên bị siết chặt cổ họng: “Cậu…”
Thời gian trước, mấy thông tin trên báo lá cải về Tô Vân Cảnh và Phó Hàn Chu xuất hiện ở mọi nơi, Đường Vệ cũng nhìn thấy trên hot search.
Nhưng mấy bức ảnh bị lộ ra rất mờ, rất khó để nhìn rõ khuôn mặt.
Ảnh của Tô Vân Cảnh và Phó Hàn Chu trên Weibo được chỉnh sửa rất kỹ, mặc dù giống Văn Từ nhưng cũng không đến mức như Lâm Liệt nói.
Bây giờ tự nhiên nhìn thấy phiên bản người thật không nhòe mờ, không qua chỉnh sửa kỹ càng nên phản ứng đầu tiên của Đường Vệ là: mạ nó chứ giống vãi mèo.
Tô Vân Cảnh chủ động giới thiệu bản thân với Đường Vệ: “Chào anh, tôi là Tô Vân Cảnh.”
Đường Vệ đang định nói gì đó nhưng bị quả dưa chuột làm nghẹn, chặn ở cổ họng làm anh ấy ho sặc sụa đến mức đỏ mặt tía tai.
Tô Vân Cảnh:...
Lâm Liệt đi ra ngoài, anh ấy đã quen với kiểu phản ứng quá đà của Đường Vệ rồi nên cũng không thể hiện thái độ gì cả.
Lâm Liệt đi tới nhận bình rượu trong tay Phó Hàn Chu, chào hỏi rồi mời hai người vào trong.
Nhìn thấy Tô Vân Cảnh ngồi xuống sofa, Đường Vệ lập tức sáp đến ngồi xuống bên cạnh.
Đường Vệ đánh giá Tô Vân Cảnh từ trên xuống dưới, càng nhìn càng cảm thấy kỳ lạ, kể cả thần thái hay khí chất cũng tạo người khác cảm nhận Tô Vân Cảnh đúng là đúc ra từ cùng một khuôn với Văn Từ.
Từ trước tới giờ Đường Vệ là một người không biết nói chuyện, anh ấy không kìm được hỏi Tô Vân Cảnh: “Có ai đã từng nói với cậu là cậu trông rất giống một người không?”
Tô Vân Cảnh buồn cười.
Bao nhiêu năm đã trôi qua mà hình như Đường Vệ vẫn không hề thay đổi, vẫn vô tâm vô tính như khi còn nhỏ, lại còn tự tỏ ra quen thân với người khác.
“Tôi có nghe Hàn Chu nói.” Dù sao cũng gặp mặt Đường Vệ “lần đầu tiên”, Tô Vân Cảnh không muốn tỏ ra quá thân thiết, cậu hỏi khách sáo: “Anh cũng biết anh ấy sao?”
Đường Vệ hếch cằm: “Đương nhiên rồi, lúc trước tôi và cậu ấy là anh em nối khố, mặc chung một cái quần với nhau đấy.”
Phó Hàn Chu nhìn liếc sang.
Đường Vệ im lặng một lát rồi cuối cùng vẫn lựa chọn nói thật về Phó Hàn Chu: “Đương nhiên, người có quan hệ tốt nhất với cậu ấy vẫn là Phó Hàn Chu.”
Tô Vân Cảnh cười khan, lúc trước nhóc cool ngầu có đánh chết cũng không muốn trở thành anh em nối khố với cậu.
Đường Vệ bắt đầu buôn chuyện: “Cậu và anh Phó làm sao quen biết với nhau vậy?”
Tô Vân Cảnh nói nửa thật nửa giả: “Lúc đầu tôi định làm diễn viên nhưng cảm thấy khó nổi tiếng quá nên chuyển ngành làm trợ lý, tôi ứng tuyển thì lại ứng tuyển trúng phòng làm việc của Hàn Chu.”
Dùng lời Lâm Liệt miêu tả thì não của Đường Vệ chỉ nhỏ bằng một hạt vừng, Tô Vân Cảnh nói vậy mà anh ấy cũng tin.
“Thế giới này nhỏ thật, duyên phận cũng thật trùng hợp mà.” Đường Vệ cảm thán: “Đúng là rất giống, sao có thể có một người giống như vậy chứ?”
Anh ấy nhìn Tô Vân Cảnh: “Lúc trước lão Lâm nói với tôi cậu giống Văn Từ, tôi xem trên hot search thấy cũng chẳng có gì lắm, thật không ngờ mà, đúng là thật không ngờ.”
Lần này Tô Vân Cảnh gặp lại không ít người quen, đầu tiên là Hứa Hoài, sau đó là Giang Sơ Niên, Lâm Liệt, Văn Yến Lai, Thẩm Niên Ôn.
Ngoại trừ lần đầu tiên Văn Yến Lai gặp cậu hết sức kinh ngạc ra, những người khác mặc dù cũng có phản ứng nhưng đều không thể hiện rõ ra bên ngoài.
Bọn họ đều là người thông minh, sẽ không nhắc tới Văn Từ quá nhiều, khiến cho Tô Vân Cảnh xấu hổ, chỉ có Đường Vệ là thẳng thắn một cách quá đà như vậy thôi.
Lâm Liệt nhìn liếc nhìn tên ngốc này rồi chỉ đạo: “Cậu ra ngoài mua chai tương đi, hết tương rồi.”
Đường Vệ khó chịu: “Sao lại bắt ông đây phải đi?”
“Bởi vì cậu rảnh rỗi nhất.”
“Con mẹ nó cậu mới là người rảnh nhất ấy.”
Đường Vệ nói liến thoắng một lúc nhưng cũng đành xụ mặt ra ngoài mua tương về.
Đối với người miền Bắc chính cống, lẩu mà thiếu nước tương không khác gì thiếu linh hồn, nhất là với một người vô cùng thích ăn lẩu như Đường Vệ.
Mua tương về, Đường Vệ vừa đứng trong bếp đảo tương vừa cằn nhằn.
“Hôm nay dù sao cũng là ngày sinh nhật của tôi, tại sao tôi phải làm những việc này chứ?”
“Nếu như sớm biết đến chỗ cậu phải làm việc thì tôi chẳng bằng ở lại chỗ của mấy em làm xe còn hơn.”
Lâm Liệt ngước mắt lên lườm anh ấy: “Cậu xem có ai không phải làm việc?”
Căn nhà hai phòng ngủ này có phòng ăn và phòng khách thông với nhau, gần bàn ăn không ngồi được, Tô Vân Cảnh và Phó Hàn Chu chuyển bàn ra ngoài phòng khách.
Lâm Liệt dọn dẹp, rửa rau, công việc đảo nước tương là công việc ít tốn thể lực nhất.
Đường Vệ đuối lý nhưng vẫn thích nói cùn, không cãi lại được liền tức giận nhấn mạnh lại một lần nữa: “Hôm nay là sinh nhật của ông đây đấy.”
Nói qua nói lại vẫn là không muốn làm việc.
Lâm Liệt: “Được rồi, hôm nay không bắt cậu rửa bát.”
Lần này Đường Vệ đã hài lòng rồi: “Coi như cậu còn có lương tâm.”
Không ngờ sau khi xa cách mười năm, Đường Vệ lại một lần nữa nhìn thấy nhân cách yếu ớt của Phó Hàn Chu xuất hiện.
Lúc ăn lẩu, Phó Hàn Chu ngồi bên cạnh Tô Vân Cảnh, từ đầu đến cuối không duỗi tay ra lần nào mà chỉ có Tô Vân Cảnh gắp thức ăn cho anh.
Nhìn thấy lớp băng bó màu trắng trên tay phải của Phó Hàn Chu, sau đấy lại nhìn vết sẹo trên cánh tay phải của mình, cảm xúc trong lòng Đường Vệ rất lẫn lộn, khó nói thành lời.
Cái chết của Văn Từ khiến một người vốn dĩ nông nổi và chưa trưởng thành như Đường Vệ cũng cảm thấy cuộc đời con người đúng là ngắn ngủi. Những chuyện bất trắc xảy đến không ngờ nên nếu bây giờ có rượu thì bây giờ cứ say đi đã.
Đường Vệ còn chưa kịp tìm vui, sống buông thả cuộc đời thì đã bị Lâm Liệt đẩy vào hội trẻ trâu.
Mùa hè năm đó khi tốt nghiệp cấp 3, anh ấy nhất quyết đòi xăm lên người một hình con rồng xanh, ai khuyên bảo thế nào cũng không được.
Nếu xăm hình con rồng đó lên người, nó sẽ chiếm hết cả phần lưng của Đường Vệ, Lâm Liệt bảo anh ấy xăm thử một hình nhỏ trước, xem tay nghề của thợ xăm ra sao.
Đường Vệ thấy cũng có lý nhưng đường lên não khác người nên anh ấy quyết định xăm hình một con thạch sùng lên cánh tay phải.
Lâm Liệt lại nói chỉ cần anh ấy xóa hình xăm con thạch sùng đi thì sẽ giúp anh ấy thuyết phục ba mẹ, để bọn họ đồng ý cho xăm hình con rồng ở sau lưng.
Hình xăm con rồng kia rất lớn, góc hình xăm có thể lên tới gáy của Đường Vệ, nếu anh ấy không mặc áo cao cổ thì rất khó che.
Nếu để ba mẹ anh ấy biết chuyện anh ấy đi xăm, nhất định sẽ cho anh ấy một trận nên thân. Đường Vệ lại nghĩ, nếu bị đánh thì anh ấy sẽ đến nhà Lâm Liệt trốn vài hôm để tránh nạn.
Không ngờ Lâm Liệt là người nghĩa khí, đứng ra chịu trận giúp anh ấy.
Ba mẹ Đường Vệ còn quý Lâm Liệt hơn con trai mình, Đường Vệ tin rằng với tài ăn nói của Lâm Liệt nhất định có thể thuyết phục ba mẹ ngay lập tức.
Cuối cùng đến lúc xóa hình xăm, Đường Vệ đau đến mức suýt chút nữa chết luôn tại chỗ, tẩy được một nửa không chịu nổi nữa liền kêu dừng.
Kêu gào như lợn bị cắt tiết ở tiệm xăm hình, Đường Vệ cũng cảm thấy hơi mất mặt nên xấu hổ kéo Lâm Liệt về.
Đường Vệ ở nhà Lâm Liệt suy nghĩ nửa ngày mới hiểu ra một chuyện: “Có phải cậu gài bẫy tôi, cố tình để cho tôi chịu khổ không?”
Lâm Liệt nhìn Đường Vệ: “Nếu không thì sao? Đợi đến khi cậu xăm cái của khỉ kia lên người, sau này nếu có hối hận thì lại đến cửa hàng xăm luyện giọng như hôm nay nhé?”
Đường Vệ bị câu nói của Lâm Liệt làm cho tức chết, anh ấy vặc lại mấy câu, bảo Lâm Liệt bớt quản lý anh ấy đi, anh ấy muốn làm cái gì thì sẽ làm cái đó.
Lâm Liệt là người có miệng lưỡi độc địa nhất mà Đường Vệ đã từng gặp.
Lâm Liệt và Đường Vệ cứ tôi một câu cậu một câu cãi nhau một lúc lâu nhưng miệng lưỡi của Đường Vệ chưa bao giờ giành được phần hơn.
Tính chó nổi lên, Đường Vệ vào bếp lấy con dao gọt hoa quả ra định hủy đi vết xăm trên cánh tay.
Thấy Đường Vệ điên cuồng như thế, sắc mặt Lâm Liệt vô cùng lạnh lùng.
Lúc hai người giằng co nhau, Đường Vệ không cẩn thận va vào chiếc cốc giữ nhiệt.
Chiếc cốc giữ được nhiệt rất lâu, nước sôi rót vào mười mấy phút trước đến giờ vẫn còn nóng, nước đổ vào làm bỏng cánh tay của Đường Vệ và chân của Lâm Liệt.
Đường Vệ đã bị bỏng rồi còn bị Lâm Liệt giáo huấn cho một trận.
Anh ấy chưa từng nhìn thấy Lâm Liệt tức giận như vậy. Sau khi bình tĩnh lại cũng thấy mình không đúng nên ngoan như con chim cút co rúm lại.
Vết bỏng trên cánh tay phải khá nghiêm trọng, Đường Vệ cũng không dám ầm ĩ ồn ào như lúc trước nữa.
Lúc ăn cơm, cho dù cánh tay rất đau nhưng Đường Vệ cũng cố nhịn, cẩn thận gắp từng tý thức ăn vào miệng, dáng vẻ vô cùng đáng thương.
Nhưng mấy hôm đó, Lâm Liệt cũng không nể mặt Đường Vệ.
Hình xăm con thạch sùng trên tay Đường Vệ vừa hay bị bỏng rồi đóng vẩy.
Phó Hàn Chu ăn thanh đạm, Tô Vân Cảnh dùng đôi đũa sạch nhúng mấy miếng cá bơn trong nước dùng.
Miếng cá được nhúng chín, Tô Vân Cảnh gắp vào thìa của Phó Hàn Chu.
Tay của nhóc cool ngầu bị thương, cầm đũa không tiện nên khoảng thời gian này, Tô Vân Cảnh đều chăm sóc anh như vậy.
Mặc dù vết thương đã gần khỏi hẳn nhưng Tô Vân Cảnh vẫn không yên tâm, sợ Phó Hàn Chu bị đau.
Nhìn Phó Hàn Chu cầm thìa ăn từ tốn, Đường Vệ bĩu môi.
Sau khi Văn Từ qua đời, Phó Hàn Chu rất ít khi gặp mặt bọn họ nhưng thỉnh thoảng cũng tụ tập một buổi.
Nửa năm trước lúc anh ấy gặp Phó Hàn Chu, Phó Hàn Chu vẫn là anh Phó lạnh lùng quen thuộc.
Sao bây giờ lại có vẻ yếu ớt thế này?
Tự nhiên Đường Vệ nhớ lại cảnh mười năm trước, dịp Tết Dương lịch bốn người bọn họ tới sân trượt tuyết, lần đó đã để lại trong lòng Đường Vệ một ấn tượng hoàn toàn khác về Phó Hàn Chu.
Hơi nóng của nồi lẩu bốc lên làm Phó Hàn Chu trông giống một người bình thường hơn.
Anh cúi mặt xuống, hai môi đỏ ửng, ăn rất chậm rãi, cắn từng miếng nấm hương vừa được Tô Vân Cảnh gắp cho, trông giống hệt một tiểu thư đài các.
Trong mắt của Tô Vân Cảnh, Phó Hàn Chu vừa ngoan ngoãn vừa tốt nhưng Đường Vệ lại thấy Phó Hàn Chu đang giả vờ.
Hình ảnh Phó Hàn Chu như vậy làm cho gai ốc trên người Đường Vệ nổi hết cả lên, anh ấy thậm chí nghi ngờ không biết Phó Hàn Chu có phải bị trúng tà hay không, rõ ràng lần trước gặp mặt không phải như vậy.
Đường Vệ thật sự không chịu nổi nữa, nháy mắt với Lâm Liệt rồi đứng dậy đi vào phòng bếp trước.
Lâm Liệt không biết Đường Vệ đang định làm trò gì nhưng sau khi nhận được ám hiệu của anh ấy thì cũng đứng lên đi theo vào nhà bếp.
Đường Vệ vô cùng kinh ngạc, lén lút nhìn ra phòng khách lần nữa rồi mới thấp giọng nói với Lâm Liệt, vẻ mặt rất không lương thiện: “Cậu bị điên à? Sao lại theo tôi đi vào ngay như vậy, không sợ bị bọn họ nhìn ra sao?”
Lâm Liệt không để ý tới Đường Vệ, đi tới mở tủ lạnh lấy một chai sữa đậu.
Thấy Lâm Liệt có cớ để vào phòng bếp, Đường Vệ thở phào nhẹ nhõm rồi mới tiến đến, nói nhỏ: “Cậu có cảm thấy anh Phó rất khác thường không?”
Lâm Liệt nhướn mày: “Có gì không đúng?”
“Tôi không nói rõ được, cứ cảm thấy hôm nay anh Phó như ăn nhầm thuốc ấy.” Mặt mũi Đường Vệ nhăn nhúm, anh ấy không nói rõ được chỗ nào không đúng lắm.
Thần kinh anh ấy thô như cột điện, bên trong còn rỗng, có thể phát hiện được ra điểm bất thường đã là một chuyện không dễ dàng gì rồi.
Đường Vệ lại nhìn về phía phòng khách.
Tô Vân Cảnh và Phó Hàn Chu ngồi rất gần, cánh tay gần như kề sát cạnh nhau.
Phó Hàn Chu hơi nghiêng đầu sang, cúi đầu cọ vào vai Tô Vân Cảnh rồi lại ngồi thẳng lại.
Đường Vệ còn tưởng rằng Phó Hàn Chu muốn nói gì với Tô Vân Cảnh nên mới cúi gần như vậy nhưng cảnh tượng sau đó khiến anh ấy muốn lòi cả hai con mắt ra ngoài luôn.
Phó Hàn Chu áp môi ra sau tai Phó Cảnh Vân rồi nhẹ nhàng hôn lên hai cái.
“Đừng nghịch.” Tô Vân Cảnh vội vàng nghiêng đầu sang rồi dùng cánh tay đẩy Phó Hàn Chu ra để anh ngồi thẳng lại.
Dù sao đây cũng không phải nhà của mình, cậu không định che giấu Lâm Liệt và Đường Vệ mối quan hệ của mình với Phó Hàn Chu.
Nhưng điều đó không có nghĩa là hai người có thể thể hiện tình cảm trước mặt người khác, không rải cơm chó trước mặt cẩu độc thân là phép xã giao cơ bản.
Bị Tô Vân Cảnh đẩy ra, Phó Hàn Chu phụng phịu không vui, lúc ở nhà anh muốn làm gì cũng được nhưng ở ngoài Tô Vân Cảnh luôn đặt ra các quy định với anh.
Đây cũng là một nguyên nhân mà Phó Hàn Chu không thích ở bên ngoài.
Tô Vân Cảnh nhìn thấy anh mím môi, ngón tay lặng lẽ đi tới kẽ tay của Phó Hàn Chu, len theo khe hở, để tay mình đan vào tay của Tiểu Kiều Kiều bám người này.
Tô Vân Cảnh đan tay mình vào tay anh rồi để dưới bàn ăn, nói nhỏ: “Ở bên ngoài chỉ có thể lén lút vậy thôi.”
Khóe miệng Phó Hàn Chu cong lên, anh dịch đầu gối qua, tựa sát vào người Tô Vân Cảnh.
Lén lút cũng được, chỉ mới như vậy mà đã dỗ dành được Phó Hàn Chu rồi.
Đường Vệ không nhìn thấy hành động nhỏ này của Phó Hàn Chu và Tô Vân Cảnh nhưng nụ hôn lúc trước cũng đủ khiến anh ấy bàng hoàng. Đường Vệ vừa mới nói ra được chữ “Mẹ” đã bị Lâm Liệt bịt miệng lại.
Chữ “nó” tắc nghẹn ở cổ họng khiến anh ấy nuốt vào cũng không được, nói ra cũng không xong.
Khó khăn lắm mới bình tĩnh lại được, Đường Vệ tách tay của Lâm Liệt ra, anh ấy cố nói nhỏ đến đâu thì cũng không che được cảm giác sụp đổ vì cơn sốc này.
“Hai người bọn họ…” Lưỡi của Đường Vệ líu lại vào với nhau: “Cậu có nhìn thấy vừa nãy bọn họ vừa làm gì không?”
Đường Vệ cố kìm nén để không hét lên chữ cuối cùng, điều này thật sự là một cú sốc quá lớn với anh ấy.
Lâm Liệt lại thản nhiên đến mức kỳ lạ: “Nhìn thấy rồi.”
Đường Vệ bắt đầu cảm thấy bất ngờ về khả năng chịu đựng của Lâm Liệt, thấy Lâm Liệt vẫn bình tĩnh như không, tâm trạng Đường Vệ lên xuống như xe đang đi trên đường núi.
“Sao, sao, cậu, cậu, cậu không kinh ngạc chút nào vậy?” Đường Vệ sững sờ.
Lâm Liệt nhìn Đường Vệ bằng khuôn mặt không cảm xúc: “Cậu chưa từng nhìn thấy hai người đồng giới thích nhau à?”
Đường Vệ không nói nữa.
Mười năm trước anh ấy đã từng nhìn thấy rồi, đối phương còn nhét bao cao su vào túi anh ấy, lần đó đúng là kinh tởm muốn chết.
Về sau Đường Vệ cũng từng nhìn thấy, nhưng cho dù nhìn thấy thì cũng là ở trong những club, nhìn thấy những người đàn ông xinh trai, ăn mặc kỳ quặc.
Những người xung quanh mà anh ấy quen biết không có người nào ở trong giới này, vậy mà bây giờ tự dưng xuất hiện một người, người đó lại còn là Phó Hàn Chu.
Đường Vệ không phải khó chấp nhận mà cảm giác như đang mơ, không chân thật.
Anh ấy thật sự không thể tưởng tượng nổi Phó Hàn Chu lại là một người đồng tính, mấy ngày trước tin tức lá cải về anh và Tô Vân Cảnh được tung ra, Đường Vệ còn tưởng rằng bên phía báo chí dùng chân để viết bài.
“Cậu để tôi bình tĩnh lại đã.” Đường Vệ dựa vào tường, đầu óc hỗn loạn giống như vừa trải qua một trận sóng thần, hiện giờ bên tai vẫn còn tiếng nước ào ào.
Anh Phó yêu người đồng tính Tại sao anh ấy lại yêu người đồng tính chứ?
Những người đồng tính trong hiểu biết của Đường Vệ không một ai có thể được như Phó Hàn Chu.
“Cậu nói thử đi.” Đường Vệ nhìn Lâm Liệt bằng một vẻ mặt rất phức tạp: “Hai người bọn họ có làm cái kia không?”
Bình thường Đường Vệ đã không suy nghĩ như người bình thường rồi, mặc dù vô cùng kinh ngạc nhưng anh ấy không kìm được nghĩ tới chuyện kia.
Anh ấy thật sự không thể tưởng tượng ra cảnh tượng Phó Hàn Chu yêu nhau với một người đàn ông sẽ như thế nào, cho dù là một người phụ nữ anh ấy cũng không nghĩ ra được.
Bởi vì Phó Hàn Chu tạo cho anh ấy một cảm giác rằng sẽ không “yêu đương linh tinh với những người phàm tục”.
Lâm Liệt trả lời, không mặn không nhạt: “Cậu nói thử xem?”
Đường Vệ ngồi xổm dưới đất, ôm đầu khổ sở: “Cậu có thể đừng chẹn họng tôi như vậy được không? Tôi thật sự không nghĩ ra nên mới hỏi cậu đấy.”
Đối với kiểu con trai thẳng đuột như anh ấy, chuyện này vô cùng sốc não, cần thời gian để tiêu hóa.
Lâm Liệt còn trả lời theo kiểu chẹn họng khiến Đường Vệ càng bực tức hơn, thật sự rất bực tức.
Lâm Liệt im lặng nhìn Đường Vệ đang ngồi thụp dưới đất, thật sự đang rất khổ não.
Mãi một lúc sau mới lên tiếng: “Nếu cậu không chấp nhận được thì ăn nốt bữa cơm này rồi về sau chúng ta không liên hệ với bọn họ nữa.”
Giọng điệu của Lâm Liệt rất bình tĩnh, không lên không xuống, cũng không móc mỉa, giống như đang nói sự thật vậy.
Nghe Lâm Liệt nói vậy, Đường Vệ buồn rầu nói: “Tôi không có ý đó.”
Bởi sau chuyện ở sân trượt tuyết, anh ấy có định kiến với kiểu người này nhưng nếu chuyển thành Phó Hàn Chu và Tô Vân Cảnh thì cũng không phải là không thể chấp nhận được.
Đường Vệ lắp bắp nói: “Hơn nữa, anh ấy cũng đâu thích tôi, không ở cùng với tôi, có gì đâu mà ghê gớm đúng không?”
Thấy Lâm Liệt mãi không trả lời, Đường Vệ ngẩng đầu lên nhìn.
Anh ấy đang ngồi xổm dưới đất, nhìn từ trên xuống dưới theo góc độ này, tỉ lệ cơ thể của Lâm Liệt vô cùng kỳ quặc.
Mái tóc đen phủ xuống che vào mắt của Lâm Liệt khiến ánh mắt của anh ấy trông vô cùng kỳ lạ, trong lòng Đường Vệ tự nhiên nấc lên một cái.
Thấy Đường Vệ nhìn sang, Lâm Liệt nhàn nhạt nói: “Cậu tự nghĩ đi.”
Nói xong cầm sữa đậu nành đi ra ngoài.
Đường Vệ không ngờ Lâm Liệt lại đi vội vàng như thế, không kìm được chửi một câu, mẹ kiếp, không có nghĩa khí gì cả.
Đường Vệ tự chuẩn bị tâm lý, thực ra sau khi nghĩ thông thì cũng không thấy có gì ghê gớm cả.
Chỉ cần không để ý đến anh ấy thì Phó Hàn Chu thích nam hay nữ có là vấn đề gì chứ?
Hơn nữa người đàn ông Phó Hàn Chu thích cũng không phải người khác mà chính là Văn Từ, hai người bọn họ ở cạnh nhau thì không vấn đề gì cả.
Đường Vệ là một người bao dung, sau khi nghĩ thông xong liền đàng hoàng đi ra ngoài tiếp tục ăn lẩu.
Vừa mới ngồi xuống, Đường Vệ phát hiện ra món dạ dày bò mình thích đã hết, lập tức tức muốn ói máu.
Ăn cơm xong, hôm nay là sinh nhật của Đường Vệ nên anh ấy được kim bài miễn tử, có thể thoải mái nằm trên sofa xem TV.
Tô Vân Cảnh giúp Lâm Liệt thu dọn bát đĩa ở phòng khách. Phó Hàn Chu đứng sát bên cạnh cậu để giúp đỡ.
Nhìn thấy hai người bọn họ phu xướng phu tùy, Đường Vệ ở bên cạnh vừa ghét bỏ vừa ngồi xem kịch hay.
Trong đầu anh ấy, Tô Vân Cảnh chính là Văn Từ và Phó Hàn Chu đang yêu đương với Văn Từ.
Mãi đến khi hai người kia rời đi, Đường Vệ xem xong chương trình giải trí, cười vỡ bụng một trận xong mới tự nhiên nhận ra một chuyện.
Văn Từ đã qua đời, người vừa nãy anh ấy vừa nhìn thấy là Tô Vân Cảnh.
Ôi mạ nó.
Đầu Đường Vệ như bị nổ tung, tiếng nổ ầm ầm vang lên.
Cho nên rốt cuộc anh Phó thích Văn Từ hay thích Tô Vân Cảnh?
Có khi nào Tô Vân Cảnh chính là thế thân của Văn Từ không?
Từ lần đó về sau Phó Hàn Chu không lái xe nữa, Tô Vân Cảnh cũng không có bằng lái xe, hai người ngồi xe tới đây, tài xế đứng đợi ở vị trí đỗ xe của Lâm Liệt*.
(*: ở một số khu chung cư của Trung Quốc, từng căn hộ có chỗ đỗ xe cố định)
Tô Vân Cảnh và Phó Hàn Chu đi xuống tầng hầm thứ hai rồi người trước người sau cùng lên xe.
Lúc lên xe, Phó Hàn Chu tự nhiên nắm tay của Tô Vân Cảnh, bàn tay hai người đan chặt vào nhau.
Ở một nơi cách đó không xa có một chiếc máy ảnh màu đen, chụp lại toàn bộ quá trình bọn họ lên xe.
Danh Sách Chương: