Đào Tư Duyệt nhíu mày, suy nghĩ đình trệ, lắc đầu: “Tôi không sao.”
Giang Chiếu Lâm cẩn thận thăm dò: “Sau khi bố cậu đưa cậu về quê, đã xảy ra chuyện gì?”
Đào Tư Duyệt thấy ánh mắt cậu có phần kỳ lạ, cô ta khó hiểu: “Có gì đâu, chỉ ở đó mấy ngày thôi. Tôi cảm thấy chẳng có vấn đề gì nên quay lại. Sắp thi đại học rồi, lấy đâu ra nhiều thời gian để phân tâm thế?”
Tay chân Giang Chiếu Lâm lạnh toát, cậu đã phát giác ra điểm bất thường. Sau khi suy nghĩ nửa phút, cậu khéo léo hỏi: “Cậu còn nhớ chú Hà bị gì không?”
Tay cầm bút của Đào Tư Duyệt khựng lại, lát sau cô ta đau lòng, gật đầu đáp: “Hình như tự sát rồi, bố nói với tôi vậy.”
Giang Chiếu Lâm từ từ quay người lại, không dám hỏi nhiều thêm. Tiếng máu chảy bên tai cuồn cuộn như sóng dữ, cậu cứng ngắc chớp mắt, mãi vẫn không tỉnh dậy nổi, thế là cậu mới nhận ra lúc này mình đang rất tỉnh táo.
“Tại sao chú ấy phải làm thế?” Đào Tư Duyệt cảm khái, cầm tập đề thi trước mặt lên, hỏi cậu: “Cậu làm xong đề này rồi sao? Sao tôi cảm thấy giáo viên chưa giảng đề này nhỉ?”
Giang Chiếu Lâm rối rắm, bảo cô ta đi hỏi người khác, còn bản thân lao vào nhà vệ sinh, tạt một đống nước lạnh vào mặt, cầu mong sự bình tĩnh trong cái nghẹt thở và lạnh lẽo.
Cậu tìm Đào Tiên Dũng, hỏi tình trạng của Đào Tư Duyệt.
Đào Tiên Dũng không chút quan tâm đáp: “Không phải tốt lắm sao?”
Ông ta không quan tâm con gái mình xảy ra chuyện gì, sự việc phát triển tới chỗ bị đứt đường ray thì như được cưỡng ép sửa lại, quay về dự tính ban đầu của ông ta. Nó khiến ông ta vô cùng hài lòng, chứng tỏ vận mệnh đang nghiêng về phía ông ta.
Gần đây ông ta rất vui vẻ, thái độ đối với Giang Chiếu Lâm cũng không vô văn hóa như trước, ông ta vẫn còn kiên nhẫn khuyên giải cậu.
“Nếu cậu cũng muốn tốt cho con bé thì đừng nhắc tới bất kỳ điều gì liên quan tới Hà Húc trước mặt nó nữa. Sự việc ra nông nỗi này, con bé có nhớ lại hay không cũng không thay đổi được sự thật. Khó lắm nó mới vượt qua được, sao cứ ép con bé quay đầu lại? Vậy nên không cần nhắc tới nữa.”
“Tôi có thể hỗ trợ học phí đại học cho cậu, sau khi tốt nghiệp, tôi cũng sẽ cho cậu một khoản tiền vốn. Một là sau này cậu tránh xa Tư Duyệt ra, hai là nghe lời tôi, đừng có tính toán gì.” Ông ta vỗ vai Giang Chiếu Lâm, ẩn ý nói: “Hôm nay tôi đã nói ra hết rồi, nếu cậu khiến tôi thất vọng, tôi sẽ không để cậu sống yên đâu. Cậu biết tôi có thể làm được gì mà.”
Giang Chiếu Lâm không bận tâm tới lời uy hiếp của ông ta, cũng không cầu mong vào khoản trợ cấp đấy. Cậu chỉ không rõ rốt cuộc Đào Tư Duyệt thật sự mắc bệnh hay cố tình tỏ ra không nhớ nữa.
Nghĩ tới trái tim đã chết lặng của cô ta trước khi bị đưa đi, cậu không dám vạch trần giả thiết khó tin này.
Một tháng sau, trường học tổ chức buổi kiểm tra sức khỏe trước khi thi đại học.
Sau khi rời khỏi bệnh viện, học sinh sẽ có thời gian tự do trong vòng nửa ngày. Họ ăn trưa trên phố, khi chuẩn bị quay về trường thì gặp Hà Xuyên Châu.
Hà Xuyên Châu ngồi bên đường nghỉ ngơi, tay cầm chai nước khoáng, lạnh lùng nhìn họ rồi quay người rời đi.
Đào Tư Duyệt bị nhìn tới nổi da gà, khi cô đi xa rồi, cô ta mới hỏi Giang Chiếu Lâm: “Tại sao cô ấy lại nhìn tôi như vậy?”
Giang Chiếu Lâm không biết nên giải thích sao, cổ họng khô khốc: “Cậu còn nhớ chuyện của chú Hà không?”
“Không phải tôi nói rồi sao.” Đào Tư Duyệt kháng cự: “Tôi cũng không muốn chú ấy chết, nhưng tôi còn cách nào khác? Tôi cũng đâu ngăn cản được.”
Giang Chiếu Lâm im lặng.
Một lát sau, Đào Tư Duyệt lại nói: “Tôi không trách chú ấy, chỉ cảm thấy đáng tiếc thôi. Nhắc tới chú ấy, tôi sẽ có cảm giác khó chịu, không nói rõ được là vì sao. Có lẽ vì trước đây tôi thấy chú ấy quá tốt, thì ra chú cũng chỉ là một người bình thường.”
Giang Chiếu Lâm lộ ra vẻ mặt cô đơn, cuối cùng cậu chỉ nói: “Bỏ đi.”
Về sau khi Giang Chiếu Lâm bắt đầu học y, cậu mới biết có não bộ có một loại cơ chế tự bảo vệ mình.
Trong nhận thức không chính xác của Đào Tư Duyệt, Hà Húc không cao thượng đến vậy. Ông đã nhận tiền của Thẩm Văn Chính, khuyên Đào Tư Duyệt đừng báo cảnh sát, kết quả bị Đào Tiên Dũng hiểu lầm thành ông là kẻ c**ng hi3p cô ta, trong quá trình bảo vệ sự trong sạch của bản thân, ông đã không chịu được dư luận của xã hội nên tự sát.
Từ trước tới giờ Đào Tư Duyệt luôn là người yếu đuối, tựa như mảnh thủy tinh sắp vỡ. Cú sốc đó đã phá hủy hoàn toàn thế giới tinh thần của cô ta, thậm chí là khát khao sống còn.
Đối với Đào Tư Duyệt ở độ tuổi đó, cho dù là cơ thể bị xâm hại hay nhận được sự phản bội tàn khốc của bố, hay tận mắt chứng kiến cái chết của Hà Húc, mỗi một chuyện đều là hiện thực cô ta không đối diện nổi.
Giang Chiếu Lâm thẫn thờ.
Có lúc cậu sẽ cảm thấy đây là chuyện tốt, Đào Tư Duyệt không cần trải qua cảm giác đau khổ đó nữa. Có lúc cậu lại cảm thấy đơn độc vì phải một mình gánh chịu bí mật này, sự áy náy và hổ thẹn lâu ngày khiến cậu cảm thấy nghẹt thở.
Cậu không thể tàn nhẫn đào bới ký ức đã được Đào Tư Duyệt cất giấu thật sâu ra, cũng không thể nào tỏ ra xa cách, lạnh lùng với Hà Xuyên Châu. Cậu dùng mọi cách mình có thể nghĩ ra, nhưng chỉ có thể như Đào Tư Duyệt ban đầu, dùng cách trốn tránh để đối phó với hiện thực tàn khốc.
Mãi cho tới khi Đào Tiên Dũng chết, vô số bài viết liên quan xuất hiện lại trong tầm mắt, Đào Tư Duyệt mới dần nhớ lại mọi chuyện.
Nhưng quan niệm duy trì suốt hơn mười năm khiến cô ta khó lòng phân biệt thật giả. Cô ta bắt đầu bị ác mộng giày vò, có lúc vì ký ức lẫn lộn mà cô ta trở nên nhạy cảm, tiêu cực, vui buồn thất thường. Cô ta thường lẩm bẩm một mình trước gương, sau đó lắc đầu, hòng lừa gạt chính mình.
Mộng đẹp như giả lại như thật, nhưng một khi nó bị vạch trần thì không thể nào quay về dáng vẻ cũ được nữa. Cho dù giấc mộng Đào Tư Duyệt thêu dệt nên cũng không quá tốt đẹp.
Khi cái chết của Hàn Tùng Sơn được công bố, Giang Chiếu Lâm vừa làm phẫu thuật xong. Cậu nhìn thấy tin tức bèn xin nghỉ một ngày, tới quán ăn nhỏ gọi nửa chai rượu trắng, cười nói vui vẻ với người xa lạ bàn bên.
Tới đêm khuya, cậu mua một túi hoa quả ở dưới tầng, khẽ khàng quay về nhà.
Đào Tư Duyệt hỏi cậu có muốn đi quét mộ cho Đào Tiên Dũng không, Giang Chiếu Lâm ghét bỏ từ chối.
Đào Tư Duyệt hỏi cậu tại sao, cậu quên mất lý do mình lấy lúc đó là gì, chắc là bận công việc. Sau khi cởi áo ra, đầu cậu nóng bừng, nói: “Chết cũng chết rồi, đúng là nên đi chúc mừng chút.”
Đào Tư Duyệt đừng trên hành lang vẫn chưa bật đèn, dáng vẻ cô độc, giọng nói thê lương: “Tại sao cậu phải lừa tôi?”
Giang Chiếu Lâm quay người lại, ánh mắt sâu thăm thẳm, nhìn cô ta hồi lâu, dường như đang tự thôi miên chính mình: “Vì tôi muốn tốt cho cậu.”
Đào Tư Duyệt đột nhiên mất đi lý trí, gào lên một cách điên loạn, ném đồ trong nhà để phát ti3t. Có một cái gạt tàn đã bay về phía Giang Chiếu Lâm.
Máu đỏ tươi tuôn ra, chảy dọc xuống trán, sau đó nhanh chóng che mờ mắt cậu, thấm ướt nửa gương mặt cậu.
Gạt tàn vỡ vụn, Đào Tư Duyệt cũng sững sờ.
Giang Chiếu Lâm ngã xuống đất, sống lưng dựa vào sofa, miễn cưỡng có thể ngồi được. Lát sau cậu ngẩng đầu lên, không đứng thẳng dậy, cũng không sờ vết thương của mình, chỉ sững sờ nhìn cô ta.
Lúc đó cậu quá mệt mỏi, thật sự mệt mỏi, cơn tê dại từ rượu khiến cơ thể cậu không cảm nhận được cảm giác đau đớn mãnh liệt, nhưng sự lăng trì trong tim lại nặng nề hơn bất cứ lúc nào, dường như có thể nghiền nát xương thịt cậu.
Cậu sợ mình lại bất cẩn nói ra điều gì đó, vậy nên đã rời khỏi nhà Đào Tư Duyệt.
Bây giờ nghĩ lại mới thấy, khi đó có lẽ Đào Tư Duyệt đã tỉnh táo lại, vết thương vặn vẹo lại bị vạch ra lần nữa, từng mảnh từng mảnh rơi trên người cô ta, còn đan xen thêm vài vết thương mới.
Bây giờ cô ta không còn gì nữa, không còn sợ chuyện Vương Tập Phi sẽ làm nữa.
“Rốt cuộc em sai ở đâu? Là vì em muốn quá nhiều sao?” Giang Chiếu Lâm cúi đầu, khóc không thành tiếng: “Em chỉ mong mọi người đừng đau lòng vậy nữa, tại sao? Em làm như vậy là tham lam quá sao? Có lẽ em thật sự không nghĩ ra cách nào tốt hơn nữa.”
Cậu nắm lấy tay Hà Xuyên Châu, bất lực quỳ dưới đất, cúi đầu, muốn tới gần cô nhưng lại không dám. Cậu tuyệt vọng nói: “Em xin lỗi chị… Em thật sự không biết phải làm sao…”
Anh Hoàng lấy một tay che mặt, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Hà Xuyên Châu ngồi xổm, xoa đầu cậu, nhìn thấy vết thương được giấu dưới lớp tóc mái còn chưa cắt gọn gàng.
Giang Chiếu Lâm ngửa đầu ra sau, khẩn khoản nói: “Chị cứu cô ấy đi, nếu cô ấy có lựa chọn, chắc chắn cô ấy sẽ không để chú Hà đi như vậy đâu. Cô ấy không cố ý, là lỗi của em, thật ra đều do em hết!”
Hà Xuyên Châu nhìn khuôn mặt bi ai của cậu ấy, cô đưa tay ôm lấy cậu.
Giang Chiếu Lâm nghẹn ngào, sau một giây ngỡ ngàng, cậu khó lòng kiểm soát nổi, bật khóc nức nở.
Hà Xuyên Châu vỗ lưng cậu, sau đó buông cậu ra: “Không sao, cậu đi qua bên kia chờ trước đi.”