Buổi tối Thôi Hiểu ở lại, ngủ cùng Phó Nhàn Linh trên một chiếc giường.
Hai người nói chuyện rất lâu, Phó Nhàn Linh biết chuyện mẹ Trương và mẹ Phó đến tìm Trương Tuyền Phong vào buổi sáng đi làm, không phải mẹ Phó nói, cũng không phải mẹ chồng nói mà là Trương Tuyền Phong nói với cô.
Lúc đó giọng điệu của hắn rất tệ, có thể gọi là nổi giận, “Phó Nhàn Linh! Đây là kế hoạch của cô đúng không?! Đuổi tôi đi, sau đó gọi mẹ tôi tới đúng không! Tốt lắm! Tôi cứ nghĩ cô là một người dịu dàng, hiền huệ, không ngờ cô tâm cơ như vậy!”
Thật ra nếu là trước kia, Phó Nhàn Linh chắc hẳn sẽ buồn rất lâu khi nghe thấy lời này.
Nhưng nhìn hoa hồng trên bàn và giấy ghi chú dán trên máy tính, tâm trạng của cô chợt bình tĩnh lạ thường, cô nói với đầu dây điện thoại bên kia, “Không phải tôi, nếu không còn chuyện gì khác thì tôi cúp máy đây.”
Sau khi cúp điện thoại, cô vẫn rất bình tĩnh, thậm chí cô còn đứng dậy photo tài liệu cho mọi người trong văn phòng.
Giữa trưa, cô nhận được điện thoại của Vu Hướng Tây, khi xuống dưới lầu, nụ cười của chàng trai khiến cô rung động, lúc đó trái tim cô đập rất nhanh, nó nói cho cô biết cô muốn ôm cậu, muốn hôn cậu.
Nhưng cô không làm gì cả, cô chỉ bước tới cầm đồ trong tay cậu, mỉm cười cảm ơn sau đó vẫy tay, xoay người về công ty.
“Cậu thích cún con rồi đúng không?” Thôi Hiểu hỏi, “Là vì những chuyện cậu ta làm hả?”
Phó Nhàn Linh đỏ mặt đẩy cô ấy, “Không phải vì chuyện đó.”
“Ồ, ha ha, cậu thừa nhận mình thích cậu ta.”
“…”
Phó Nhàn Linh dùng chăn che mặt, một lúc sau cô mới vén chăn ra, nói, “Đúng vậy, tớ thích cậu ấy, có gì không? Cậu có ý kiến gì sao?”
Thôi Hiểu không nhịn được cười, “Không có ý kiến, tớ thì có ý kiến gì, tớ dùng cả hai chân đồng ý.” Cô ấy vùi đầu vào trong chăn, nhỏ giọng nói, “Vu Hướng Tây, cậu nghe thấy không? Chị cậu nói thích cậu.”
Phó Nhàn Linh đột nhiên vén chăn của Thôi Hiểu lên, cô đỏ mặt giật điện thoại của cô ấy, mặc dù màn hình điện thoại của Thôi Hiểu sáng nhưng không có cuộc gọi nào, quả nhiên đang lừa cô.
“Thôi Hiểu!” Cô vô cùng tức giận.
Thôi Hiểu cười lớn, “Làm gì!”
Hai người ồn ào một lúc lâu Phó Nhàn Linh mới nhẹ nhàng nói, “Thôi Hiểu, từ khi gặp Vu Hướng Tây tớ mới nhận ra được người khác yêu là một chuyện may mắn cỡ nào, tớ hy vọng sau này gặp được người kia cũng thích cậu giống như cậu thích anh ấy.”
“Vậy thì cả đời này tớ cũng không gặp được rồi.” Thôi Hiểu xấu hổ nói, “Tớ sẽ không thích ai cả.”
“Nói chắc chắn như vậy sao?” Phó Nhàn Linh không tin.
“Cậu tin hay không thì tùy, thôi, đừng nói nữa, tớ buồn ngủ quá.” Nói xong câu đó Thôi Hiểu liền ngủ mất.
Phó Nhàn Linh lấy điện thoại ra, nhìn thấy tin nhắn chúc ngủ ngon Vu Hướng Tây gửi tới, cô mỉm cười trả lời ngủ ngon, sau đó nhắm mắt, bình yên chìm vào giấc ngủ.
Buổi sáng ngày hôm sau Phó Nhàn Linh dậy muộn, lúc đi vào phòng tắm, cô vừa đi vào đã che mắt hét lên: “Thôi Hiểu!”
Thôi Hiểu đang nằm trong bồn tắm, tay cầm một chiếc máy rung màu đen, cô ấy ngửa cổ, thoải mái không ngừng hít thở, đôi mắt nheo lại, giọng nói hơi khàn: “Cậu kêu cái gì? Tớ còn chưa kêu đâu.”
Phó Nhàn Linh đi tới, nhặt cái hộp trên mặt đất lên, lúc trước Thôi Hiểu tặng cho cô rất nhiều món đồ chơi, đây là món đồ cô chưa mở, nghe Thôi Hiểu nói đó là hiện vật thủy triều tức thời, mặt trước có chức năng hút, khi cắm vào sẽ rung lên, cuối cùng Thôi Hiểu dùng một từ “dục tiên dục tử” để hình dung.
Nhưng Phó Nhàn Linh xấu hổ, vì vậy cô để đó một năm mà không đụng vào, cho tới hôm nay nó bị Thôi Hiểu mở ra, chiếc hộp viết chữ【LELO】, Phó Nhàn Linh không nhớ rõ tiếng Trung của thương hiệu này, nhưng cô chỉ nhớ Thôi Hiểu lúc đó đã nói có một câu chuyện về sự ra đời của món đồ chơi tình dục này, mà câu chuyện bắt đầu ở Thụy Điển, nơi các kỹ sư và nhà thiết kế muốn lựa chọn một món quà sinh nhật độc đáo cho một người đã kết hôn, cũng chính là món đồ chơi tình dục, kết quả họ đi tìm khắp nơi cũng không thấy món đồ chơi tình dục lý tưởng, thế là họ bắt tay tự thiết kế đồ chơi tình dục và tặng cho người phụ nữ một cái.
Cô bỏ câu cuối cùng sang một bên, lúc trước Phó Nhàn Linh tin, tình bạn giữa bạn bè có lẽ cũng giống như tình bạn giữa cô và Thôi Hiểu, hai người có thể nói chuyện về đời sống tình dục mà không hề cố kỵ, còn tặng đồ chơi cho nhau.
Chỉ là…
Phó Nhàn Linh đặt chiếc hộp sang một bên, lấy khăn tắm ném lên mặt cô ấy, “Sao cậu lại làm chuyện này trong bồn tắm của tớ!”
“Cậu đùa gì vậy, đâu phải cậu chưa từng làm.” Thôi Hiểu vừa thở hổn hển vừa nói: “Tớ chỉ định đi tắm thôi, thoải mái quá nên nhân tiện muốn sướng một chút thôi mà.”
“Cậu đừng giục, xong ngay đây…Shh…A…” Thôi Hiểu kéo chiếc khăn tắm trên mặt, một tay nắm lấy thành bồn, ngửa cổ hét lên.
Phó Nhàn Linh cầm bàn chải điện ra ngoài đánh răng, khi đóng cửa phòng tắm, cô vẫn có thể nghe thấy tiếng rên rỉ the thé bên trong.
Sau khi đánh răng xong, cô bước vào, cô nhìn thấy Thôi Hiểu đang dùng máy phun sương xịt vào cây gậy rung màu đen kia, trong tay còn cầm một miếng vải, lau sạch xong còn hôn cô, “Lần sau gặp nhé.”
Phó Nhàn Linh: “…”