Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Bạch Trà Trà đem tinh hạch thu sạch. Trong lòng nói không cảm động là giả.

Phần tâm ý này nàng ghi tạc trong lòng, con người nàng có cái tính cách đó là tuyệt đối không để những người tốt với nàng phải chịu thiệt thòi.

Ai là người thực tâm đối tốt với nàng, nàng nhất định sẽ đối tốt gấp bội với người đó, tuyệt sẽ không cho đối phương ăn nửa điểm thua thiệt.

Ngược lại.

Ai đối với nàng có ác ý, nàng cũng sẽ ác ý gấp bội hoàn trả lại cho kẻ đó, ăn miếng trả miếng, quay tay nàng chỉ có thể là trả gấp đôi.

Từ khi nàng thức tỉnh dị năng hệ tinh thần, tinh thần lực của nàng trở nên mạnh hơn, người bên cạnh đối với nàng như thế nào, thiện ý hay ác ý, nàng vẫn luôn có thể cảm ứng được khoảng bảy tám phần.

Còn có lúc bọn hắn nói chuyện thời điểm, là nói dối hay nói thật, tinh thần lực của nàng cũng sẽ tự động cảm ứng phân biệt.

Nàng có thể cảm nhận được, lời nói vừa rồi của Tống Yến và Mây Dịch đều là những lời thật lòng.

Tương lai sau này nếu bọn hắn đối với nàng có ác ý, thì sau này hẳn tính, chí ít bây giờ người ta là thật tâm đối xử với nàng, nàng cũng tiếp nhận phần tình nghĩa này.

Thiện hữu thiện báo, ác hữu ác báo.

Trời cao không báo, chính nàng báo.

Nghĩ đến đây, Bạch Trà Trà từ trong không gian lấy ra ba bình hoa quả sấy khô, phân cho mỗi người một bình.

Tống Yến đang lái xe, không thể ăn, đành phải để tạm trong không gian của bản thân.

Bạch Trà Trà cùng Mây Dịch lúc này liền mở bình ra bắt đầu ăn.

Mây Dịch vừa ăn vừa l.i.ế.m ngón tay, hưng phấn nói: "Hoa quả sấy này làm thật ngon, trước mạt thế cũng là hàng hiếm đó, Trà Trà ngươi ở đâu có thế? Tự làm hả?"

Nàng đương nhiên không thể nói thật được rồi, chỉ có thể giả bộ lấp l.i.ế.m nói cho qua: "Tại một nhà thực phẩm gia công thu được, chỗ ta vẫn còn có không ít, ngươi muốn ăn nữa thì bảo ta đưa thêm ha."

Mây Dịch liên tục gật đầu, cất kĩ bình hoa quả sấy vào trong bọc.

"Cái này phải ăn tiết kiệm chút, dù chỉ là hoa quả sấy khô nhưng cũng là làm từ rau dưa hoa quả, về sau cũng không nhất định có thể ăn được hoa quả tươi."

Bạch Trà Trà bật cười, vì để sau này có thể thoải mái ăn rau quả tươi mới, nàng tiếp tục nói: "Ngươi quên ta có Mộc hệ dị năng sao, Mộc hệ dị năng có thể làm thúc đẩy quá trình sinh trưởng của thực vật.

Bên trong không gian của ta có thu hạt giống, chỉ cần dùng dị năng thúc đẩy sinh trưởng liền có thể cho các ngươi ăn rau quả tươi mỗi ngày."

"Ai uii, ta sao lại quên mất nhỉ. Đúng thế! Trà Trà có Mộc hệ dị năng, chúng ta cũng quá hạnh phúc đi! Vậy sau này chúng ta muốn ăn cái gì liền thu thập một chút hạt giống thực vật là được!"

Bạch Trà Trà thở phào một hơi, bình thường Mộc hệ dị năng đúng là có thể thúc đẩy sinh trưởng, trồng cây nông nghiệp.

Thế nhưng Mộc hệ dị năng của nàng không bình thường a!

Nàng đã từng thử qua, Mộc hệ của nàng căn bản không thể thúc đẩy sinh trưởng thực vật, vẫn là hình dạng hút m.á.u dây leo, ngoài hút m.á.u ra không có tính năng thúc đẩy sinh trưởng cây nông nghiệp như trong nguyên tác đã từng đề cập đến dị năng Mộc hệ.

Bất quá cuối cùng nàng đã có lý do để đường đường chính chính có thể đem một chút rau dưa trong không gian mang ra bên ngoài ăn rồi. Nàng có thể dùng lý do là vì nàng dùng dị năng thúc đẩy sinh trưởng.

Mây Dịch xem qua bản đồ tìm nơi có hạt giống để đi trước.

Xe đột nhiên thắng gấp một cái, đầu Mây Dịch trực tiếp đụng phải hàng ghế ở phía trước.

Hắn che đầu ngẩng đầu: "Sao thế?"

Phía trước xe, có một lão phụ nhân hơn sáu mươi tuổi đang đuổi theo một đầu biến dị dê, chạy tới giữa đường.

Biến dị dê rừng đẳng cấp không cao, cũng chỉ mới cấp một, tốc độ lái xe của Tống Yến khá nhanh, lúc nãy phanh lại không kịp, trực tiếp đ.â.m ngã biến dị dê.

Lão phụ nhân động tác nhanh nhẹn, tiến lên đem đụng đầu dê đang choáng kia trói chặt lại, lúc này mới nhìn vào trong xe.

Bạch Trà Trà ba người cũng không có xuống xe, lão phụ nhân nhìn thoáng cũng không quan tâm lắm, trực tiếp kéo lấy con biến dị dê kia lên núi.

Đưa mắt nhìn lão phụ nhân sau khi đã rời đi, Tống Yến nhìn về phía Bạch Trà Trà: "Trên núi tựa hồ có trại chăn nuôi."

Bạch Trà Trà dùng tinh thần lực hướng trên núi thăm dò: "Tựa hồ còn có không chủng loài giống biến dị dê kia."

Mây Dịch hai mắt tỏa sáng, kích động đem đầu vươn tới hàng ghế phía trước: "Vậy chúng ta còn chờ cái gì, lên núi bắt dê a, đều là thịt đó!"

Ba người xuống xe, đem xe thu vào không gian, dựa theo con đường mà lão phụ nhân lúc nãy đi, cùng nhau lên núi.

Lão phụ nhân sớm đã không thấy bóng dáng đâu.

Nhưng trên núi đúng là có không ít biến dị dê đang ăn cỏ khắp nơi.

Những cây cỏ kia sau khi biến dị, dáng dấp đề cao hơn một mét. Ba người giống như là đang lạc vào trong rừng cỏ lau.

Nhìn thấy biến dị dê liền bắt.

Biến dị dê rừng tốc độ so với dê rừng phổ thông nhanh hơn không ít, nhưng chung quy cũng chỉ mới là cấp một, căn bản không phải đối thủ của ba người.

Bạch Trà Trà mắt lẹ tay lanh, một chút đã bắt được năm, sáu con biến dị dê rừng, trực tiếp ném vào trong không gian.

Tống Yến một điện một con, toàn thân biến dị dê khẽ run rẩy liền triệt để lăn đùng ra hôn mê.

Mây Dịch càng đơn giản hơn nữa, sau khi sử dụng dị năng liền làm cho biến dị dê ngu xuẩn ngoan ngoãn đưa đầu lên cho hắn chặt.

"Be ~"

"Bò....ò... ~"

"Ai nha, lại còn có biến dị bò!"

Bạch Trà Trà nghe được tiếng bò kêu, tốc độ cực nhanh dựa theo phương hướng âm thanh chạy đi.

Tống Yến cùng Mây Dịch theo sát phía sau.

Ba người càng đến gần, tiếng kêu của biến dị gia súc càng rõ ràng hơn.

Bên cạnh một dòng suối nhỏ, có không ít bò cùng dê đang ăn cỏ biến dị.

"Cái trại chăn nuôi này khá lớn a, đoán chừng tòa đỉnh núi này đều là trang trại!"

"Vậy chúng ta chẳng phải kiếm được lợi lớn sao, ha ha! Nhiều thịt như vậy, cũng đủ để chúng ta ăn khá lâu."

Mây Dịch cùng Bạch Trà Trà quả thực sướng đến phát rồ rồi.

Tống Yến khóe miệng hơi câu, tâm tình cũng rất không tệ.

"Ta còn tưởng rằng những gia súc này sau khi biến dị sẽ chuyển qua ăn thịt nữa cơ, không nghĩ tới bọn chúng vẫn là ăn cỏ."

Mây Dịch thì thầm trong miệng, động tác trên tay lại rất nhanh nhẹn.

Ba người một đường đi một đường bắt, bắt được tất cả đều thu vào không gian của Tống Yến cùng Bạch Trà Trà.

Khác biệt chính là, không gian bên trong của Tống Yến là chết, không gian bên trong của Bạch Trà Trà là sống.

Đi mười mấy phút sau, ba người thấy được một chỗ sân rộng.

"Đây chính là cái kia trại chăn nuôi."

Cửa lớn trại chăn nuôi mở rộng, trong viện, một cái lão phụ nhân đang ngồi cắt thịt dê.

Chính là lão phụ nhân bắt dê mà trên đường bọn hắn gặp được đó a.

Con biến dị dê kia đã không thấy đâu, chỉ còn lại một cái chân dê đang nằm trên thớt lão phụ nhân.

Lão phụ nhân nhìn thấy ba người Bạch Trà Trà. Cũng không sợ người sống, cười hô: "Tiểu cô nương các ngươi, vào đây a."

Ba người liếc nhau, đi vào viện tử.

Lão phụ nhân chỉ chỉ một cái bàn nhỏ ở trong góc viện tử, nói:"Trên tay của ta có chút bẩn, nơi đó có bàn nhỏ, các ngươi vào đó ngồi chơi trước a."

Động tác trên tay của nàng cũng không ngừng, động tác cắt thịt dê phi thường nhanh nhẹn, giống như đã luyện qua vô số lần.

Vừa cắt nàng vừa hỏi: "Các ngươi là đến bắt dê sao?"

Không chờ bọn họ trả lời, lão phụ nhân lại tự mình nói tiếp: "Muốn bắt liền bắt đi, đây là trại chăn nuôi của nhà ta, trên núi dê bò đều là ta cùng ông bạn già cùng nhau nuôi, hai người chúng ta cũng ăn không hết."

Mây Dịch nhìn vào trong phòng quan sát hỏi: "Nãi nãi, làm sao không thấy ông bạn già của ngài đâu nha?"

Tay cắt thịt dê của lão phụ nhân thoáng dừng lại, nước mắt thoáng hiện trong mắt, nàng hít mũi một cái, mới mở miệng nói: "Ông bạn già của ta hắn đang nằm ở trong phòng a, thân thể của hắn không tốt, mắc bệnh nặng."

Mây Dịch còn tính hỏi tiếp là bệnh gì, liền gặp lão phụ nhân khoát khoát tay, cắt ngang lời hắn hỏi: "Haiz, không nói lão già c.h.ế.t tiệt kia, nói một chút các ngươi đi.

Các ngươi không phải là muốn dê bò trên núi sao? Chỉ cần các ngươi đáp ứng ta một việc, giúp ta một vấn đề nhỏ, ta liền đem dê bò trên núi toàn bộ tặng hết cho các ngươi."

Mây Dịch nghĩ thầm, không cần ngươi đưa, chúng ta cũng đã bắt được rất nhiều rồi.

Nhưng nghĩ tới dê bò này đều là người ta từ trước tận thế nuôi tới giờ, hắn cũng không thể không biết xấu hổ như vậy được.

Ngược lại Bạch Trà Trà nhìn chằm chằm gian phòng sau lưng lão phụ nhân, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Nàng vuốt ve bánh nhân đậu trong ngực, nhẹ nhàng hỏi: "Nãi nãi, người muốn bọn con làm gì?"


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK