Cúp điện thoại xong, Cố Hồng Trình cả đêm không ngủ được.
Đám nữ nhân kia muốn bạo loạn? Muốn bạo ta cái gì? Những chuyện kia ta dám làm thì bọn hắn kia cũng không có tiền đồ! Tạp chí? Tạp chí nhà ai dám bạo ta? Là ký giả Tô Trì kia sao? Thế nhưng nàng đã bị Đông Đại bức từ chức rồi kia mà?
Cứ như vậy nghĩ đi nghĩ lại, dần dần trời cũng sắp sáng. Nghĩ đến lời Mạc Tịnh Ngôn nói: "Ngày mai trời vừa sáng, bà có thể nhìn thấy khuôn mặt mình xuất hiện trên bìa tạp chí trên cả nước" Cố Hồng Trình sốt ruột càng sâu.
Bây giờ đến tột cùng phải làm thế nào mới tốt đây! Ghi âm cùng bản thảo đều để cho người Chung Hạ hội phát tán qua người môi giới. Nhưng ngay cả người môi giới cũng không dám bạo, tạp chí lớn nhỏ, tạp san, báo giấy cũng không ai dám mua! Nhưng nếu bị thua như thế, nàng thập phần không cam lòng! Thế nào có thể cam tâm đây! Đây chẳng qua là hai tiểu quỷ thôi mà!
Đúng lúc nàng đang ở trong tâm tình thấp thỏm cả đêm không yên, đột nhiên có điện thoại đệ đệ gọi đến. Cố Thanh Nham một tiếng nóng nảy, nói rốt cuộc tỷ tỷ quan trọng đến thế nào, mà tình sử của chị bị mọi người in thành tập san chuyên mục, chị còn ngủ với ai nữa?
Cố Hồng Trình cảm thấy chóng mặt: "Tình sử?"
"Em có một bằng hữu làm trong ngành in ấn mang đến tạp chí gốc, không biết là của ông chủ của tạp chí mới này là ai, bên trong đầy những tin tức từ đời nào của chị cũng bị đào lên, từ chuyện mập mờ với giáo viên từ thời cấp 3! Trên cơ bản nói nhiều nhất về những chuyện trước khi chị ra mắt! Em mặc kệ chuyện này có phải sự thật hay không, nhưng bây giờ mọi người đều biết rằng, người tạo ra tạp chí đó đang muốn phá chị một trận, bằng hữu của em nói không chỉ mình xưởng của hắn in ấn, hắn còn biết có cả Tam gia! Hắn nói chuyện này không thể làm chủ được, chị muốn tính sao thì tính, còn một giờ nữa đã xong việc rồi, nếu thật phát tán ra bên ngoài, thì không có cách nào cứu vãn!"
Cố Hồng Trình thực không nghĩ chuyện cũ với Trần Niên lại bị đào lên. Chuyện mập mờ năm cấp ba với giáo viên..đã khiến nàng quên lãng nhiều năm, lại bị người ta đào lên! Nàng vốn dĩ việc làm này sẽ vĩnh viễn chôn chặt trong lòng nàng, không bị người khác đào lên....ha ha ha, nàng nhịn không được mà cười lớn, xem ra chính xác là như vậy, phàm làm chuyện gì cũng sẽ để lại dấu tích, muốn người khác không biết tốt nhất là mình đừng làm.
Cố Hồng Trình kêu Cố Thanh Nham mang người đến xưởng in buộc ngừng làm việc, bản thân nàng lại đi đến Bách Mộc tổ
Lúc Cố Hồng Trình đến trước cổng yêu cầu "Đình chiến" đồng hồ đã chỉ 5 giờ rưỡi.
Mạc Tịnh Ngôn đứng trước mặt nàng, một chút cũng không ủ rũ, như là không hề buồn ngủ.
Cố Hồng Trình nói nàng đã bảo với người môi giới hủy bỏ tất cả bản sao ghi âm, mang đến một cái hộp, bên trong chứa tất cả bản ghi âm gốc. Nàng còn tưởng cô gái này sẽ trưng ra bộ mặt cao ngạo chiến thắng, không ngờ lại nhìn thấy khuôn mặt tĩnh như nước.
"Tôi tin tưởng kết cục này là tốt nhất, bất quá..." Mạc Tịnh Ngôn nhìn đồng hồ nói: "Bây giờ gần 6 giờ rời, khả năng có rất nhiều tạp chí đã được lên kệ khắp cả nước...Cố đạo, bà cần phải tranh thủ thời gian.."
Cố Hồng Trình cười ha hả, xoay người quay đi.
"Mạc Tịnh Ngôn, lần này rất thú vị, cô vượt qua những gì tôi tưởng tượng rất nhiều. Lần sau chúng ta lại chơi tiếp."
Mới sáng sớm đã mặc một bộ đồ đỏ xuất hiện trước mặt mình, hoàn toàn khác một người phụ nữ lớn hơn nàng hơn chục tuổi, khuôn mặt trẻ trung tươi cười rời đi, lâm vào tình cảnh như vậy vẫn thốt lên một câu không phục. Mạc Tịnh Ngôn cũng chẳng để tâm.
Nàng có chút mệt mỏi, sự tình như vậy một chút vui vẻ cũng không có. Nàng bất quá là tự bảo vệ, ra một kích là do bị ép.
"Mạc tỷ..." Vương Tử Hựu đứng ở đằng sau nàng, dựa vào cạnh tường.
Mạc Tịnh Ngôn xoay người, thần thái mệt mỏi khiến Vương Tử Hựu đau lòng. Nàng nói: "Chúng ta có thể trở về nhà rồi"
Vương Tử Hựu ôm lấy Mạc Tịnh Ngôn, đặt cằm lên vai nàng, trong lòng xúc động quá mức, hay bi thương cũng không nói rõ là cảm giác gì từ lâu chôn dấu không cách nào lên tiếng.
Mạc Tịnh Ngôn ôn nhu vuốt tóc nàng, thong thả nói: "Thế nào, Tiểu Hựu mệt sao? Chúng ta đi ngủ"
"Mạc tỷ... em có chuyện muốn nói với chị" Vương Tử Hựu vẫn quyết định nói ra hết, nếu cứ giữ bí mật cả đời, lâu lâu lại bị người khác đe dọa thì nhất định nàng sẽ nổi điên. Nàng không muốn có bất kỳ khoảng cách nào với cô gái toàn tâm toàn ý với mình, cho dù sẽ bị nàng xem thường, bị nàng chán ghét thì có một số việc vẫn phải nhất định bày tỏ với nàng.
Hơn nữa, giấy không gói được lửa, một ngày Mạc Tịnh Ngôn cũng sẽ biết rõ. Tốt hơn hết để Vương Tử Hựu thay người khác nói thẳng với nàng.
Mạc Tịnh Ngôn rời khỏi Vương Tử Hựu, hai người nhìn nhau.
Vương Tử Hựu phát hiện mới vài ngày Mạc Tịnh Ngôn đã gầy đi, trong ánh nhìn cũng đã trở nên mông lung, nàng thật sự mệt mỏi.
"Mạc tỷ, kỳ thật em cùng Cố..."
Vương Tử Hựu hoàn toàn không nghĩ đột nhiên Mạc Tịnh Ngôn lại hôn nàng, giật lấy cổ áo nàng, đem nàng ép vào góc tường, hung ác hơn bình thường hôn nàng. Đôi môi Mạc Tịnh Ngôn như xé thần kinh Vương Tử Hựu, cô gái rụt rè này gần đây bỗng dưng trở nên nhiệt tình thế này khiến Vương Tử Hựu có một xúc động mãnh liệt muốn khóc.
Phát tiết đi...nếu chị cảm thấy áp lực.
Cho đến khi dưỡng khí trở nên ít ỏi, Mạc Tịnh Ngôn không cách nào hít thở mới buông Vương Tử Hựu ra, nhìn môi nàng bởi vì bị mình mơn trớn mà trở nên đỏ hồng, trong lòng không đành lòng dùng ngón tay chạm lên, vẽ theo hình dáng đôi môi Vương Tử Hựu, trong mắt đều là thương yêu
"Những chuyện kia, em không cần nói." Ánh mắt từ đôi môi nàng dời lên ánh mắt Vương Tử Hựu
"Đó là vết thương của em, tôi không có ý chạm vào, cũng không muốn nó trở thành vết thương của cả hai chúng ta"
Vương Tử Hựu không biết nên dùng thái độ gì đối với Mạc Tịnh Ngôn. Nguyên lai nàng cũng biết...gần đây phát sinh nhiều chuyện, cô gái cũng trở nên mẫn cảm hơn một chút, chỉ cần một chuyện có liên quan, Mạc Tịnh Ngôn điều tra một chút có thể biết được chuyện của nàng và Cố Hồng Trình.
Thế nhưng bi kịch mà Vương Tử Hựu nghĩ đến chính là không biết Mạc Tịnh Ngôn có hiểu lầm hay không! Nàng từng leo lên giường với Cố Hồng Trình, nhưng chưa từng cùng bà ta làm bất cứ điều gì! Nhìn Mạc Tịnh Ngôn nói như vậy tốt rồi, Vương Tử Hựu thật không biết nên nói thế nào mới tốt...
"Chuyện trước kia, chúng ta đừng nhắc lại nữa, có được không?" Mạc Tịnh Ngôn vuốt ve hai má Vương Tử Hựu, hôn nhẹ trán nàng.
Càng bị đối xử ôn nhu, trong lòng càng thêm trăn trở!
"Mạc tỷ" Giống như là quyết tâm từ lâu, Vương Tử Hựu cao giọng nói: "Lần đầu tiên của em, không cho người khác ! Là...của chị đấy."
Mạc Tịnh Ngôn không thể nhìn ra Vương Tử Hựu, trầm mặc vài giây sau đột nhiên không để ý hình tượng mà cười rộ lên, cười đến mức phải vịn tường vì đứng không vững. Vương Tử Hựu nóng giận: "Chuyện gì mà cười!"
"Tiểu quỷ này đúng là đồ ngốc, chuyện hư hỏng của em tôi đã sớm biết, còn chờ em tỏ tình cái gì?"
"..."
"Nếu em thật sự đem lần đầu tiên cho người khác, em tưởng tôi sẽ đơn giản mà bỏ qua cho em? Xem ra bề ngoài ăn nói ác độc, kỳ thật bên trong là một ngốc tử."
Vương Tử Hựu thiếu chút nữa không thể bay đến Tây Du. Chuyện khiến nàng đau khổ bấy lâu nay đã sớm bị người ta biết, thật vất vả hạ quyết tâm nói ra lại còn bị cười nhạo! Lại nghĩ đến mới cùng Mạc Tịnh Ngôn giả vờ lừa gạt, cũng khiến cho mình đau khổ lâu như vậy, kết quả lại bị cười nhạo như kẻ ngốc.
"Mạc Tịnh Ngôn, coi như chị lợi hại" Vương Tử Hựu quay đầu bỏ đi, Mạc Tịnh Ngôn thấy nàng nói tức giận liền tức giận, quả nhiên là bản chất của trẻ con, nhớ lại lúc nàng nói: "Chị là lần đầu tiên của em" bộ dạng thẹn thùng khả ái, nhịn không được, càng không thể ngừng cười, vừa cười vừa kéo Vương Tử Hựu:
"Tiểu Hựu, đừng tức giận..."
Vương Tử Hựu không để ý nàng, cứ thế đi về phía trước.
"Tiểu Hựu, không được giận nữa, bằng không tôi đánh mông em."
Vương Tử Hựu phẫn hận quay đầu, còn muốn phản kích, không nhìn đường lại đụng đầu vào cây cột lớn nhà Diệp gia " BÌNH" một tiếng lớn, thiếu chút nữa nàng bị bất tỉnh nhân sự.
"Tiểu Hựu!" Mạc Tịnh Ngôn vội vã đến bên đỡ nàng, Vương Tử Hựu ngượng ngùng vạn phần, đẩy nàng ra tay ôm cái trán định trốn đi. Mạc Tịnh Ngôn đứng nguyên tại chỗ, thật không biết nên cười hay nên khóc.
oOo
Cố Thanh Nham phái bộ hạ khắp cả nước đi thu gom tạp chí "Đặc san Cố Hồng Trình" nhưng nghe nói lọt ra ngoài không ít. Cố Thành Nham nói với Cố Hồng Trình không cần lo lắng, bất luận người ngoài đàm tiếu bất cứ điều gì, cứ im lặng là tốt nhất. Scandal kia qua một thời gian sẽ có chủ đề mới khiến mọi người chú ý hơn.
Cố Hồng Trình đem tất cả rượu sở hữu trong nhà ném xuống đất, một câu cũng không nói nên lời.
Không nghĩ đến trò chơi này lại bị thất bại thảm hại. Cố Hồng Trình quyết định ngã một lần khôn hơn một chút, nghĩ thông suốt rồi lại chơi tiếp. Nàng cũng không phải loại người vì té ngã một lần mà sợ hãi.
Kết quả nội dung của "bản số lượng có hạn" của tạp chí bị phát tán trên mạng, trong một đêm Cố Hồng Trình biến thành nhân vật tiêu điểm. Nàng rất sáng suốt chọn im lặng đến cùng. Thế nhưng nàng im lặng, người khác không im lặng. Bộ phim trong tay nàng đang quay được một nửa. Thạch Như Tuyền kia đột nhiên mở cuộc họp báo ký giả, luôn miệng tỏ ra mình là người bị hại, cứ thút thít nỉ non, tố Cố Hồng Trình bức bách nàng làm những chuyện đồng tính kinh khủng kia. Nàng như thế nói lên hết những chuyện trong tạp chí đều là sự thật. Ký giả cuồng loạn hưng phấn chụp hình Thạch Như Tuyền, hận không thể moi hết tất cả tin tức từ miệng nàng.
Cố Hồng Trình tình cờ ở nhà thấy được, chứng kiến một màn điên cuồng. Cuối cùng Thạch Như Tuyền nước mắt ngắn dài kêu gọi những diễn viên từng bị đạo diễn biến thái sử dụng nguyên tắc ngầm trong giới giải trí hãy mau chóng ra mặt để bảo vệ quyền lợi hợp pháp của mình, nghiêm trị những kẻ bất lương, trả lại môi trường trong sạch cho mọi người.
Cố Hồng Trình cũng không giữ hình tượng, chỉ vào TV mắng nàng vô sỉ, hận không thể kéo nàng từ màn hình ra hung hăng giày xéo. Thât sự là xem thường con đàn bà này quá rồi, tưởng nàng bình thường buồn bực không lên tiếng cũng sẽ không làm được gì, kết quả nàng có thể một tiếng đâm một đao sau lưng mình! Chiến thuật im lặng của Cố Hồng Trình rốt cuộc hoàn toàn thất bại, tất cả bí mật đều bị lên báo: "Cố Hồng Trình và nguyên tắc với nữ minh tinh" Vì sự kiện này, mà rất nhiều nhà đầu tư giận dữ rút vốn, bộ phim mới quay được một nửa cũng bị buộc ngừng quay.
Tất cả người ủng hộ Cố Hồng Trình đều quay lưng với nàng, lớn tiếng phê phán chê bai, tất cả những người ủng hộ trong nháy mắt đều biến mất, những người ngày hôm qua còn nói: "Tôi vĩnh viễn ủng hộ chị" , qua một đêm chỉ vào mặt nàng mắng "Bại hoại". Cố Hồng Trình hiện giờ không còn giá trị, mọi người đều công kích nàng khi có dịp, nàng suốt đêm ngồi trên máy bay về Canada, không tiếp tục xuất hiện trước mặt những người trong ngành nữa.
"Kỳ thật, tôi không dự liệu đến kết cục này" Mạc Tịnh Ngôn nằm cùng Vương Tử Hựu trên giường lớn hình tròn, đặt tay lên trán, nhìn ánh trắng ngoài cửa sổ, thần sắc cô đơn.
Vương Tử Hựu mệt mỏi cựa quậy, trong phòng còn vương lại không khí kích tình mãnh liệt, khinh bạc nhìn phần lưng bóng loáng của nàng lộ ra từ chiếc chăn đắp ngang, rơi xuống eo, tóc dài xõa xuống trước ngực, che lấp bộ ngực đầy đặn của nàng.
"Tịnh, chị cảm thấy kết quả đối với bà ta là quá tàn nhẫn sao? Là chị quá nhân từ thôi"
"Có khả năng...tôi xem qua phim của bà ta, chỉ cảm thấy cuộc sống riêng tư của bà ta quá kỳ lạ, nhưng tài hoa thì không thể nghi ngờ. Điện ảnh mất đi bà ta, đích xác là có chút đáng tiếc."
Vương Tử Hựu dùng ngón tay nâng cằm Mạc Tịnh Ngôn: "Sự đánh giá của chúng ta có chút khác nhau. Tịnh, chị so với tưởng tượng của tôi càng lúc càng khác xa"
Mạc Tịnh Ngôn có chút khẩn trương: "Khác biệt?"
Vương Tử Hựu khinh hừ một tiếng "Trước kia chỉ là thấy chị lạnh lùng rụt rè, thỉnh thoảng còn hay sững sờ, kết quả chị vốn là một cường thế nữ nhân. Năng lực phòng ngữ rất mạnh đấy..." Vừa nói chuyện ngón tay lại một lần thăm dò vào nơi vực thẳm sâu nhất của Mạc Tịnh Ngôn, thấy Mạc Tịnh Ngôn ở dưới thân thể mình di chuyển theo từng hành động của mình rất ăn ý, thân thể thong thả lên xuống rung động nhẹ nhàn, hai má dần dần đỏ bừng, tiếng rên rỉ hoàn hảo vang lên, đó chính là tình cảnh hạnh phúc hoàn mỹ nhất.
Năng lực ngữ phòng của chị rất mạnh, thế nhưng em có thể công phá chị, thậm chí tiến đánh vào nơi yêu ớt sâu hiểm nhất của chị...
Danh Sách Chương: