Hiển nhiên Hỉ Mi không tìm được Âm Cố. Thanh âm của nàng vang lên khắp mọi nơi trong nhà, nhưng đáp lại nàng chỉ là sự im lặng.
Tiểu Ly Ly bị vứt sang một bên, thập phần ủy khuất, chép miệng suýt khóc thành tiếng, mà bị Ngô Đệ bụm miệng lại, nhỏ giọng khuyên nhủ:
"Bây giờ không khóc được nha, cẩn thận mẹ ngươi không cần ngươi nữa."
Đã học được tiếng 'Mẹ', Tiểu Ly Ly chớp mắt, cái hiểu cái không ê a nuốt tiếng trở vào.
Tìm hết tất cả các phòng. Ngay cả cái giếng ở hậu viện Hỉ Mi cũng không từ bỏ ý định đến xem vài lần, rồi gọi vài tiếng. Khi không còn nơi nào có thể tìm được nữa, Hỉ Mi tuyệt vọng phát hiện: Nơi này không có gì liên quan đến Âm Cố. Hỉ Mi trở lại chỗ cũ, quát Ngô Đệ đang đùa với Tiểu Ly Ly:
"Âm Cố đâu? Không phải ngài đã nói ta có thể nhìn thấy nàng sao?"
Ngô Đệ xoay người thả Tiểu Ly Ly xuống đất, mặc kệ nó đi tới cây du, cười nói: "Ta nói có thể gặp, nhưng không có nói hiện tại có thể gặp."
Hỉ Mi thật tức giận, nắm chặt hai tay, nhưng nhịn không được mà cầu khẩn nói: "Nhanh nói cho ta biết, nàng ở đâu?"
Ngô Đệ cúi mắt, nhìn thoáng qua hai tay Hỉ Mi, thở dài, đi lên mở nắm tay Hỉ Mi ra. Lòng bàn tay đều có ngấn, không ngờ nàng khẩn trương đến mức này, hắn nghĩ. Giờ khắc này Ngô Đệ mới phát giác: Dường như sự tình nghiêm trọng hơn trong tưởng tượng của hắn.
"Ta cũng không biết nàng ở đâu. Chúng ta đi đường biển, nàng đi đường bộ, nhìn như vài ngày chúng ta có thể đến nơi, nhưng nàng thì phải mất khoảng một hai tháng. Cho nên mới có tòa nhà này, cứ chờ là được rồi."
Hỉ Mi không chớp mắt nhìn Ngô Đệ, như muốn xem thực giả trong từng lời của hắn. Nhưng sau lưng nàng chính là tòa nhà quen thuộc, cho dù không phải cái ở An Chí nhưng vẫn gợi lên cho nàng nhiều kỷ niệm. Qua những ngày dài tuyệt vọng trên biển, nỗi nhớ như thủy triều khiến nàng hít thở không thông. Không gặp được Âm Cố, ta nhất định sẽ không chết! Hỉ Mi mờ mịt nghĩ. Nàng trừng mắt nhìn Ngô Đệ, chậm rãi nói:
"Nếu ngài gạt ta... không chết tử tế được!"
Ngô Đệ bị thương, hắn bưng ngực hút khí lạnh, tiện đà hỏi: "Cô không tin Tam tiểu thư có thể tìm tới?"
Hỉ Mi cũng đã không muốn nhìn hắn, nàng ôm lấy Tiểu Ly Ly. Tiểu Ly Ly vừa mới đạp xuống chỗ ướt sũng dưới gốc cây, chân đầy bùn, nó lại cầm bùn lên chơi làm y phục xinh đẹp dơ luôn. Ngô Đệ thấy Hỉ Mi mang Tiểu Ly rời đi hậu viện. Cũng không nghe được câu trả lời, đành phải sai người chuyển đồ đạc vào, rồi tự mình đi tìm phòng nghỉ ngơi.
Đêm nay trong nhà đèn đuốc sáng trưng, không cần phải gấp rút lên đường, Hỉ Mi ngủ ở trên giường thô ráp. Dỗ Tiểu Ly Ly ngủ xong, nàng mở to mắt nhìn ánh nến, dù ánh nến ngẫu nhiên nhảy ra đốm lửa cũng không làm nàng chớp mắt một cái.
Một đêm ngủ không được ngon, nhưng mà sáng sớm Hỉ Mi vẫn chìm vào giấc ngủ.
Sáng sớm đã múc nước nhóm lửa, Ngô Đệ đưa gạo, dầu, muối, tương, dấm chua vân vân không ít đến, trông như định cư lâu dài. Hỉ Mi luộc cho Tiểu Ly Ly một quả trứng, sau đó đi nấu cơm, rồi đi gọi Tiểu Ly Ly dậy.
Khi Ngô Đệ mở cửa là nhìn thấy mẫu tử hai người đi vòng vòng cây du.
Trước đó, Tiểu Ly Ly được mọi người ở trên thuyền yêu thích, nên mỗi khi ăn cơm đều làm cho người ta đuổi theo đút cơm ở trên boong thuyền. Luôn luôn không ầm ĩ – Tiểu Ly Ly cũng chỉ có những lúc này mới tỏ rõ tính tình hài tử. Sau đó hai nhũ mẫu đều nhất trí than thở nói tiểu hài tử ăn cơm đều như vậy, phải để người ta đùa giỡn một chút mới được. Vì thế mà dần dần có thói quen này.
Bong thuyền rộng, nó có thể chạy vui đùa, mà tiền viện này dù sao cũng nhỏ, hai người khó mà chạy thoải mái như trên thuyền, cho nên Ngô Đệ khoanh tay dựa cửa buồn cười nhìn hai người xoay vòng vòng. Chốc lát sau Hỉ Mi phát hiện ra Ngô Đệ, nàng xoa lưng:
"Hẳn là trước đó có mưa nên củi đều mọc rêu hết rồi, có phải ngài nên lên núi đốn vài bó củi về hay không?"
Ngô Đệ sửng sốt. Thật ra thì hắn sống ở biển từ nhỏ nên chuyện lên núi đốn củi là chưa từng có. Chỉ là thứ này chỉ cần tiêu tiền mua là được. Nhớ lại hôm qua Hỉ Mi nghiến răng nghiến lợi nguyền rủa, hắn cũng hiểu được tạm thời không nên nghịch ý của nàng thì tốt hơn. Ngô Đệ ngoan ngoãn gật đầu, đi ra sau rửa mặt rồi đi ra ngoài.
Lúc ra cửa, thì gặp có người muốn đẩy cửa vào. Là một phụ nhân trung niên, mang hai cây trâm tối màu, mặt cười tươi như hoa.
"Bà tìm ai?" Ngô Đệ nhíu mày hỏi.
"Ối, đại huynh đệ xuất môn à, " Phụ nhân cao thấp đánh giá Ngô Đệ, còn trộm nhìn đến bên trong có một nữ tử trẻ đang đuổi theo một đứa nhỏ đút cơm, liền đỡ cửa cười nói, "Ta là Phương tẩu ở đầu phố đông, hôm qua thấy có hộ mới đến nên tới chào hỏi."
Phương tẩu nói xong đẩy cửa, đi thẳng vào, "Ôi, muội muội đang bận sao, tiểu hài tử thật đáng yêu nha, mấy tuổi rồi. . ."
Ngô Đệ vừa định đuổi người, lại nhìn đến Hỉ Mi đã thả lỏng, cười nói: "Mới hơn một tuổi thôi ạ, gọi là Ly Ly. Nào, Ly Ly ngoan, gọi bà đi con."
Phương tẩu có hơi giận, nhưng thấy nữ tử này chân thành đành phải xua tay nói: "Ồ! Không lớn đến thế đâu, kêu di nương là được rồi."
Hỉ Mi cũng không chịu, hai chữ di nương này chính là để cho Âm Cố. Bởi vì nàng đang nóng lòng suy nghĩ người yêu mình đang ở đâu, lúc này không hề muốn thân cận với ai, không hề muốn... Hỉ Mi đành phải kéo Tiểu Ly Ly lại nói:
"Vậy gọi thẩm thẩm."
Tiểu Ly Ly ngẩng đầu, thấy vẻ mặt chờ đợi của mẫu thân cùng người xa lạ không biết xuất hiện từ đâu, mũi hừ hừ, uốn éo thân mình chạy đi ra.
"Ây da tẩu xem đứa nhỏ này!" Hỉ Mi xấu hổ cười nói.
"Không có việc gì không có việc gì!" Phương tẩu cũng cười đáp.
Ngô Đệ ở ngoài cửa thấy vậy, tựa hồ cũng không cần hắn ra mặt, nên phất tay đi ra ngoài mua củi.
Hỉ Mi nhìn thấy Ngô Đệ rời đi, đi ra đóng cửa lại, kéo Phương tẩu vào bên trong, liên tiếp nói: "Phương tẩu đúng không, ta mới đến đây ngày hôm qua nên không biết gì ở đây. Xin hỏi tẩu ở đây là ở đâu?"
Phương tẩu vốn là bà tám nổi danh ở thành Phù Dung, ngày thường không có việc gì làm là đông trường tây đoản, thích nghe mấy chuyện này nọ của người ta nhất nên ở thành này không có chuyện gì mà bà không biết. Tòa nhà này hồi năm mới vẫn có người ở đàng hoàng, nhưng mà không nghe có biến cố gì nên cũng không biết tại sao lại vội dọn đi. Sau đó thì thấy có người kéo đại thụ đến, có vẻ như sẽ có hộ mới đến ở, nhưng mãi cũng không thấy ai đến. Trước sau thay đổi cổ quái nên bà cảm thấy có hứng thú. Mãi cho đến hôm qua mới nhìn thấy được xe ngựa đến, lại nhìn thấy một đôi nam nữ trẻ tuổi dẫn đứa nhỏ đi vào, nên bà đã có ý định hôm nay đến xem rốt cục là ra sao. Chỉ là không ngờ, một bụng nghi vấn còn chưa hỏi được mà nương tử trẻ này lại gấp gáp như thế.
Cũng may, Phương tẩu vốn chính là một khi mở miệng sẽ không dừng, nên tâm ý của Hỉ Mi đã được toại nguyện.
"Ở đây là thành Phù Dung." Phương tẩu cười nói, "Nằm ở thiên bắc Ngạn quốc. Mặc dù không phải nới đại phú đại quý nhưng cũng là nơi rất có linh khí. Muội muội chọn ở đây là đúng đấy." Bà xoay tròng mắt, lại nói, "Chẳng qua không biết muội muội từ đâu tới đây, nghe giọng, dường như là ở phía nam, nhưng sao chuyển nhà cũng không biết mình đi đâu?"
Hỉ Mi đã ngây người, hồn nhiên chưa giác Phương tẩu hỏi. Phương tẩu cảm thấy kỳ quái, quơ tay trước mặt Hỉ Mi: "Này, này?"
Hỉ Mi chớp mắt, ôm tay Phương tẩu, lắp bắp hỏi: "Tẩu, tẩu nói gì? Đây là đâu? Ngạn quốc? Sao lại ở Ngạn quốc, không, không phải Hoành quốc sao?"
Phương tẩu vừa bực mình vừa buồn cười, rút tay ra hừ nhẹ nói:
"Ta nói này muội muội à, đây là muội không phải. Quốc gia của mình sao có thể không biết được? Nếu muội là người Hoành quốc thì không thể dễ dàng ở đây được, còn phải có quan phủ cho phép nữa."
Phương tẩu lại thấy Hỉ Mi quả thật kinh hãi, không khỏi hồ nghi,
"Muội thật sự không biết mình đang ở đâu?! Vừa rồi vị huynh đệ kia và muội... không phải phu thê?" Phương tẩu vừa nói trong lòng, âm thầm hạ quyết tâm: Nếu đôi phu thê này thật sự không rõ lai lịch, thì phải đến quan phủ cáo trạng. Biết đâu còn có tiền thưởng.
Hỉ Mi hoảng sợ mà ngồi không yên. Một đường từ biển đến đây, căn bản nàng không biết mình đã đi tới đâu. Mà cũng chưa từng nghĩ rằng mình bị đưa đi khỏi Hoành quốc. Mấy ngày nay gấp rút ở trên đường, cũng không có để ý bên ngoài trông như thế nào. Huống chi ngay cả có sự khác biệt thì cũng chỉ tưởng do khoảng cách, dĩ nhiên phong thổ sẽ không giống nhau. Nhưng ai mà ngờ, thật sự không phải ở Hoành quốc.
Mà người luôn luôn dạt nàng chính là Ngô Đệ, hắn chưa từng có nhắc tới. . .
Chỉ một thoáng, tâm lý Hỉ Mi hoàn toàn triệt lạnh.
Nếu còn tại Hoành quốc, một ngày nào đó Âm Cố có thể tìm được nàng. Nhưng còn hiện tại, chỉ sợ cách nhau không dưới mấy ngàn dặm, Âm Cố có thể tìm nàng như thế nào đây?
Phương tẩu thấy Hỉ Mi không đáp, nghi vấn trong lòng càng lớn. Nhìn kỹ lại, vị nương tử trẻ này chưa có búi tóc, thấy thế nào cũng không giống như mẫu thân, bà hiếu kỳ hỏi:
"Đứa bé vừa rồi, là của muội?"
Lời này cũng làm cho Hỉ Mi tỉnh lại. Nếu thân nhân của nó đã bị Cố Phi hại, tự nhiên nàng sẽ gánh vác trách nhiệm dưỡng dục nó. Nó cũng đã gọi nàng là mẹ, tự nhiên từ nay về sau là quan hệ như thế, nàng không chấp nhận được bất luận kẻ nào nghi ngờ. Hỉ Mi cảnh giác nhìn Phương tẩu:
"Là hài tử của ta, thế nào?"
Phương tẩu đánh giá Hỉ Mi, tiện đà cười nói: "Ta thấy muội vẫn ăn mặc như một cô nương, thật không giống như đã làm mẫu thân."
"Làm sao không giống." Hỉ Mi không phục, hỏi lại.
"Muội muội à, muội thật thú vị." Phương tẩu nén lại không nói tiếp nữa, đổi đề tài: "Phu quân của muội sáng sớm xuất môn làm gì đấy?"
"Ai là phu quân của ta chứ?" Hỉ Mi suýt chút nhảy dựng lên. Sau đó mới nhớ tới Phương tẩu đụng phải Ngô Đệ, "À, hắn không phải phu quân của ta. Một mình ta mang theo đứa nhỏ thôi."
Phương tẩu nghe được đến đây càng hưng trí. Nữ nhân này thoạt nhìn đơn giản, nhưng trong lời nói lại mơ hồ lung tung, không biết rốt cuộc câu nào là thật.
"Đúng rồi, " Hỉ Mi lại hỏi, "Phương tẩu, tẩu nói đây là Ngạn quốc, vậy không biết từ đây đến Hoành quốc là bao lâu?"
"Cũng không chính xác. Chúng ta cách hải cảng cũng không xa, cho nên đường biển đường bộ đều được, mà muội muốn nhanh hay chậm?"
Hỉ Mi giật mình, nghĩ đến lcú rời đi Ly Thương đang là mùa thu, hiện giờ dương liễu lả lướt, thời gian đã lâu, có lẽ, đã đủ cho Âm Cố tìm kiếm. Nghĩ đến đây, lòng của nàng không khỏi áy náy, hơi khó kìm lòng kiềm chế vui sướng. Đó là một loại trực giác rất huyền diệu, ước chừng còn lo lắng đến sao Cố gia lại quanh co như vậy. Bọn họ cũng không đến mức muốn mình tìm một nơi yên phận sống một mình. Đây thật sự là nhân tình quá lớn. Dù sao nàng cũng từng vô số lần nghĩ tới nàng có phải sẽ bị ném xuống biển cho cá ăn hay không. Cho nên, nhân tình này là Cố gia cho ai mà cẩn thận như thế?
"Mặc kệ bao lâu, " Hỉ Mi thở sâu, dịu dàng cười, "ta thích nơi này, thì ở nơi này thôi."
"Vậy thì tốt." Phương tẩu nói, liền vỗ đùi, "Nhà ta ngay tại đầu phố đông, có rảnh thì đến chơi nhé. Ta cũng có vài đứa nhỏ, nên có thể chơi cùng với tiểu công tử của muội."
"Phương tẩu thật sự quá khách khí, " Hỉ Mi đứng lên thi lễ, "Hỉ Mi tạ ơn."
Phương tẩu cũng đứng lên, hai người khách khí nói nói mấy câu. Trước khi đi, Phương tẩu mới chú ý tới ấm trà trên bàn trông như trái bí đỏ, màu đất sét, mập mạp đơn giản mà không khỏi không yêu thích. Phương tẩu cầm ấm trà trong tay thưởng thức chốc lát. Hỉ Mi cũng không phải chưa thấy qua người như thế, mà dù sao cũng chỉ ấm trà Ngô Đệ mang theo từ trên thuyền, nên nàng tặng luôn ấm trà cho Phương tẩu.
Phương tẩu thấy Hỉ Mi hào phóng, cũng nghĩ đây là vật bình thường. Ấm trà nhà bà mới vừa bị tiểu nhi tử làm vỡ, đang cần, vì thế chối từ vài câu rồi thu vào.
Động tác vừa đưa đã nhận tuy nhỏ nhưng cũng làm Phương tẩu hơi ngượng ngùng với Hỉ Mi. Trước khi đi, Phương tẩu có ý tốt nhắc nhở. Hỉ Mi mới biết được trên thuyền không ai quản nàng, nhưng hiện tại nếu gọi là là mẫu thân đứa nhỏ thì nên có chút dáng vẻ của phụ nhân, miễn cho hàng xóm láng giềng nói xấu. Như thế, Hỉ Mi thật tâm cảm tạ Phương tẩu. Lại thuận tay nhét chút bạc cho bà, để bà mua đường cho mấy đứa nhỏ ăn.
Điều này lại làm Phương tẩu giật mình, trong lòng âm thầm quyết định phải đến đây nhiều hơn. Hào phóng như thế chỉ sợ cũng là giàu có, nếu là động động mồm mép mà được nhiều lợi thì cần gì quản nàng là người nước nào, tới làm gì.
Tiễn Phương tẩu được một lát, Ngô Đệ trở lại. Hắn mua hai gánh củi, cho người đặt tại hậu viện. Hỉ Mi thấy Ngô Đệ trả tiền hào phóng hơn nàng khi nãy, nên lơ đãng nói chuyện cái ấm. Ngô Đệ nghe xong ngẩn ngơ, không khỏi hối hận dậm chân nói:
"Đó là ấm tử sa tốt nhất, ta dưỡng nó đã nhiều năm."
Hỉ Mi nghe được không khỏi cười nhạo: "Ngài cho nó ăn cơm, hay ăn cháo?"
Ngô Đệ đi tới đi lui ngay tại kia, cật lực muốn thu bảo bối về. Hỉ Mi nhìn một lát, chợt cảm thấy thống khoái. Ai bảo hắn đưa nàng ra khỏi Hoành quốc còn không nói cho nàng chứ!
Tiểu nữ nhân ngoài ý muốn thực hiện được trả thù tâm tình vui sướng. Sau đó ôm Tiểu Ly Ly ra tiền viện, chuẩn bị buộc võng cho nó. Cái võng này làm lúc ở trên thuyền bằng lưới cá đấy!
Cứ như thế, Hỉ Mi ở tại thành Phù Dung.
Quả nhiên Phương tẩu chăm chú vào Hỉ Mi, cứ cách một ngày lại đến, giới thiệu từ trên xuống dưới ở thành Phù Dung cho Hỉ Mi biết. Lại thường xuyên lôi kéo Hỉ Mi ra phố, xem chỗ nào mua thức ăn chỗ nào mua son phấn, chỗ nào có học đường chỗ nào không nên tới gần... Đương nhiên, tin tức của bà cũng không phải trả bằng bạc. Hỉ Mi thập phần biết điều. Lúc thì cây quạt kim tuyến của Ngô Đệ, lúc thì bút lông ngà voi, lúc thì bộ cờ bằng ngọc, vân vân. Thậm chí bộ xiêm y bằng gấm cũng cướp đi đưa cho Phương tẩu, nghe nói bộ xiêm y đó rất hợp với con dâu lớn của bà ấy.
Phương tẩu cũng là người thông minh, nhìn ra Hỉ Mi không có quản gia, rõ ràng mỗi lần đều chọn không có Ngô Đệ ở nhà mới chạy đến. Không luôn mãi nói lời cảm tạ Hỉ Mi, thì lau nước mắt thuật chút gia cảnh bần hàn khó khăn, cũng thu được vài phần đồng tình của Hỉ Mi.
Chỉ là khổ cho Ngô Đệ. Mộ số thứ mang từ thuyền lên đều bị Hỉ Mi hào phóng tặng cho người ta. Mấy thứ đó nếu chìm đấy biển thì thôi cũng tốt, mà cố tình lại làm cho hắn nhìn thấy bộ xiêm y đó được mặc ở một người có năm khúc thịt, tay áo còn phải xắn lên... Thế thì làm sao không khiến hắn chán nản. Nhưng bảo hắn lại hỏi bà tử tham tài kia đòi về, hắn có còn thể diện? Mà càng ngượng ngùng giấu bớt đồ đi hơn, mất công Hỉ Mi lại xem thường.
Lúc khéo léo hỏi Hỉ Mi vì sao phải dày vò hắn, hắn còn có chút chột dạ. Vì thế khi nhìn thấy bảo bối của mình bị Phương tẩu trải bạt dưới đất bán ra lấy bạc, thì cuối cùng, lần đầu tiên Ngô Đệ chờ đợi. Tam tiểu thư, chừng nào ngài mới đến hả!!!!
-------------------------------------------------------
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: ta đã trở về.
Cổ tích nói hoàng tử và công chúa từ nay về sau hạnh phúc sống cùng nhau. Viết đến đó cũng là lúc thích hợp nhất để chấm dứt một chuyện xưa hoàn mỹ. Nhưng lúc trước tôi viết như vậy lại bị mọi người nói, a, sao không có hậu truyện? Cho nên muốn tiếp tục cố gắng một chút. Tỷ như cuộc sống sau đó gì đòa, cho nên văn chương còn có thể bình thản như nước. Tuy rằng tất cả mọi người tin tưởng tôi, nhưng là vẫn là không tự tin nói một chút, vì tránh cho rằng tôi cố ý kéo dài, có thể tin tưởng tôi một chút, cho dù là ngay này chưa miêu tả Phương tẩu, nhưng bà rất trọng yếu. Đoạn văn, kỳ thật mới là động lực làm cho tôi kiên trì viết tới, cười. . .
Danh Sách Chương: