Trầm Ô cúi đầu, đặt lên mu bàn tay của Trầm Ngân một nụ hôn, thành khẩn nhìn y, nói:"Ngân, chúng ta cùng nhau xuống địa ngục đi."
Nếu luân thường đạo lý chính là một vũng bùn. Hắn vẫn sẽ cam tâm tình nguyện nhảy vào trong. Chỉ cần bên trong có y, thế là đủ.
Lông mi buông xuống, Trầm Ngân liền dứt khoát rút tay về, nhếch môi cười lạnh.
"Muốn xuống địa ngục ngươi liền xuống một mình đi. Thế gian này ấm áp như vậy, ta cùng hài tử ở trong bụng vẫn còn chưa sống đủ đâu."
Thẫn thờ, bị Trầm Ngân tàn nhẫn cự tuyệt, tâm của Trầm Ô trong nháy mắt liền hóa thành tảng băng, lạnh lẽo thấu xương. Chỉ là rất nhanh, hắn đã từ trong lời nói của y tìm ra điểm không đúng.
Khoan đã, y nói bản thân và hài tử trong bụng vẫn còn chưa sống đủ...kia chẳng phải...
"Ngân, hài tử, hài tử của chúng ta..." Bởi vì quá kích động, Trầm Ô liền không khống chế được mà bắt đầu nói lắp:"Hài tử vẫn còn sao?"
"Ta có nói hài tử không còn à?" Dùng ánh mắt như nhìn kẻ ngốc liếc nhìn hắn, Trầm Ngân liền cau mi, không vui nói:"Ta có một thói quen, trước khi ăn thứ gì thì cũng đều phải dùng trâm bạc ngươi tặng mang ra thử độc."
"Ban nãy biết trong dược có độc. Ta đã đem nó đổ đi rồi."
"Bây giờ ngươi còn không mau đi sắc thuốc khác cho ta? Bụng của ta rất khó chịu, không chừng đợi thêm một lát nữa, hài tử liền sẽ thật không còn."
Lời đe doạ này của Trầm Ngân xác thực là đủ trọng lượng. Làm Trầm Ô không dám nói gì nữa, lập tức chỉnh sửa xiêm y chạy đi sắc thuốc cho y, hơn nữa còn là đích thân làm.
Đến khi đem Trầm Ngân dỗ vào trong giấc ngủ. Lúc này, Trầm Ô mới mặt đầy sát khí, thái độ thay đổi 180°, hướng về phía hắc ám phất tay. Ngay sau đó, một tên Ám Long Vệ liền đã xuất hiện, chờ đợi phân phó của Trầm Ô.
- -----------------------------
Lúc này, An Tình cũng đã tắm rửa, thay y phục xong. Trên người chỉ vận một chiếc trung y rộng phùng phình, như hài tử trộm mặc y phục của người lớn.
Ngồi trước gương đồng, chậm rãi chải mái tóc dài vừa mới gội xong.
Lúc này, gương đồng cũng đồng thời phản chiếu ra hình ảnh cửa phòng sau lưng nàng đang bị người từ bên ngoài đẩy ra. Cũng không quay đầu nhìn lại, nàng liền đã bình tĩnh như không có chuyện gì dò hỏi:"Vương thượng, ngài đến rồi?"
Giày thêu của Trầm Ô đạp vào trên sàn nhà, không mang theo chút âm thanh nào. Lúc này, sắc mặt hắn đã hồi phục lại huyết sắc như trước. Chỉ là, mi gian giống như vẫn còn vương lấy từng sợi lệ khí.
"Nếu ngươi đã đoán được bổn vương đến làm gì, kia cũng không cần phí lời thêm nữa. Ngươi tự mình chọn đi." Chống cằm ngồi xuống án kỷ bên cạnh cửa ra vào, từng sợi tua rua trên mão miện của Trầm Ngân liền khẽ đong đưa, ánh vào trên phượng nhãn tối tăm của hắn.
Trầm Ô nâng tay, ngay tức khắc, Ám Long Vệ liền mang theo một khây gỗ đi vào. Lúc này, từ từ đứng dậy, một khắc nhìn thấy hai món đồ vật trên khây, An Tình liền không khỏi than thở:"Vương thượng, ngài thật sự muốn A Tình chết rồi sao?"
Bên trên khây gỗ, cũng không phải gì khác, chính là ba thước lụa trắng, cùng một bình rượu, cũng không khó đoán là rượu gì.
"Phu thê một hồi, bổn vương cũng không muốn ngươi ra đi không có mặt mũi. Chọn đi. Sau khi ngươi chết, bổn vương vẫn sẽ trợ An gia hưng thịnh như trước kia. Đồng thời sẽ đem ngươi an táng với lễ nghi của Ma Hậu."
"Người chết rồi, còn cần những hư vinh đó làm gì?" Lắc đầu cười, An Tình liền không chút sợ hãi nói:"Chỉ có người sống, mới có thể hưởng được vinh hoa phú quý thôi a."
"Ngươi có tự tin cho rằng chính mình có thể tiếp tục sống?" Nhìn thấy thần sắc tự tin không chút sợ hãi của An Tình, Trầm Ô liền lấy làm lạ hỏi.
Lúc này, An Tình lại lắc đầu, ánh mắt cùng hắn tương đối. Ngoài miệng khiêm nhượng, nhưng trong mắt lại không che giấu được vẻ xuân phong đắc ý.
"Thần thiếp đương nhiên biết, vương thượng nhất ngôn cửu đỉnh. Ngài đã nói muốn thần thiếp chết, như vậy thần thiếp nhất định cũng sẽ không sống quá ngày mai."
"Có điều, thần thiếp vẫn là tin tưởng được vào nhân cách của vương thượng." Cười nhạt, An Tình lại khẽ vươn tay ra sau lưng, túm lấy vạt áo sau lưng mình, thu gọn lại rồi kéo ra sau:"Vương thượng nhất định là sẽ không sát hại cả cốt nhục thân sinh của mình đi?"
Chỉ thấy, theo tà áo được túm đến ôm sát thân. Phần bụng tròn trịa của An Tình cũng triệt để lộ rõ ra. Từ kích cỡ đến xem, chí ít cũng phải mang thai khoảng 5 tháng.
Hô hấp Trầm Ô một khắc này liền cứng lại, hoảng thần trong giây lát, bàn tay cũng chậm rãi siết chặt lấy tay vịn của án kỷ. Thân thể hơi nghiêng về trước một chút, rõ ràng là đã kinh ngạc tột độ.
"Vương thượng, chúc mừng ngài. Bốn tháng nữa thôi, ngài sắp được chào đón trưởng tử của mình rồi."
"Ba năm, ròng rã ba năm. Ông trời rốt cuộc cũng đã cho phu thê chúng ta hài tử đầu lòng rồi. Là hài tử của ta, và ngài."
**Trầm Ô, mọi người, thế nào? Kinh hỷ không kinh hỷ? Kinh hách không kinh hách? Kịch hay vẫn còn ở phía sau.