• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Tô Ý Nhiên nghe giọng nói trầm thấp kèm theo hơi thở của anh Đình trên vành tai, cảm giác giống như bị điện giật, làm cho cậu run rẩy không thôi, đầu óc đã mơ màng, hồ đồ không nghe rõ anh Đình đang nói gì.

Cố Uyên Đình nhìn đôi mắt Nhiên Nhiên ngập hơi nước, lông mi thật dài đầy nước mắt, đôi mắt mơ màng như thể không rành thế sự.

Lý trí của Cố Uyên Đình như thể đang đổ nát, rung động, kích thích, đố kỵ, đau khổ, yêu, vặn vẹo, đủ cảm xúc hỗn tạp xông lên đầu, chuyển hóa thành hành động kịch liệt, hung mãnh hơn.

...

...

Nhiên Nhiên đang ngủ.

Cố Uyên Đình sờ khuôn mặt nhỏ dính nước mắt của Nhiên Nhiên, cúi đầu hôn đôi môi sưng lên, mềm mại sờ vào cậu. Anh yêu em, hắn nghĩ.

Cố Uyên Đình ôm Nhiên Nhiên vào lòng, dán chặt vào cậu cơ hồ không có một khe hở, cứ như thế lẳng lặng nằm một lúc.

Hắn một lúc xuất thần, một lúc lẳng lặng nhìn Nhiên Nhiên, cũng không biết mình đang nghĩ gì.

Một hồi lâu, hắn mới vén một góc chăn lên, nhẹ nhàng xuống giường, vào phòng tắm xả nước, quay về ôm Nhiên Nhiên vào phòng tắm.

Cứ ngủ như thế không tốt cho sức khỏe, Nhiên Nhiên cũng không thích người dính nhớp.

Cố Uyên Đình tắm rửa sạch sẽ cho Nhiên Nhiên, lúc tắm đến đằng sau, Tô Ý Nhiên ở trong mơ mông lung có cảm giác, nằm trong bồn tắm mơ màng mở mắt ra.

Cố Uyên Đình khẽ khàng dùng vòi hoa sen dội bọt trên người Nhiên Nhiên, thấy làm cậu tỉnh lại, dỗ cậu: "Không sao, ngủ đi Nhiên Nhiên."

Tô Ý Nhiên buồn ngủ, mông lung nghe thấy anh Đình nói, cậu mơ màng nhắm hai mắt lại, được dòng nước ấm áp cọ rửa rất thoải mái, lại chìm vào giấc ngủ. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Cố Uyên Đình tắm xong cho Tô Ý Nhiên, lại ôm cậu ra bồn tắm, thả trên sofa, dùng khăn tắm lau khô nước trên người cho cậu, thay áo ngủ, lại ôm cậu về giường trong phòng ngủ, cẩn thận nhét vào trong chăn.

Hắn cũng nhanh chóng tắm rửa sạch sẽ, thay áo ngủ. Hắn quay về ngồi bên giường, ngắm Nhiên Nhiên một lúc, cúi người hôn cậu một cái.

Hắn cầm cái nhẫn cũ đặt ở trên tủ đầu giường, lại tìm được nhẫn cũ của nguyên chủ, cầm cả hộp nhẫn cũ đi ra phòng ngủ, xuống tầng một, đến góc phòng chứa đồ, đứng trước thùng rác.

Biết được lai lịch của đôi nhẫn này, hóa ra là Nhiên Nhiên và nguyên chủ thiết kế chế tác, hắn càng không tha cho đôi nhẫn rởm này. Chiếc nhẫn này không chỉ chứa đựng tâm ý của nguyên chủ với Nhiên Nhiên, còn chứa đựng... tâm ý của Nhiên Nhiên với nguyên chủ.

Hai chiếc nhẫn trong tay hắn như thể là gai, tay Cố Uyên Đình bị nhẫn quấn lại đau đớn, lòng cũng đau đớn.

... Cố Uyên Đình cảm thấy vứt trong góc phòng không đủ xa.

Hắn ra cửa, đi qua vườn hoa, làm như không thấy thùng rác trong nhà gỗ nhỏ ở vườn hoa, đi thẳng ra cửa biệt thự. Hắn vốn muốn ra thẳng bờ biển ném xuống nước, thế nhưng ra bờ biển qua lại phải hơn 20 phút, hắn thấy quá lâu, muốn xử lý xong nhẫn nhanh về ngủ với Nhiên Nhiên.

Cố Uyên Đình quay đầu, dựa vào ánh đèn đường mờ, đúng lúc thấy chỗ ngoặt hẻo lánh ở hàng rào có một cái thùng rác cũ nát. Có lẽ là bởi vì không nổi bật, trên hải đảo cũng quanh năm không có người ở, thùng rác cũ nát cũng không được dọn dẹp.

Nhẫn rởm xứng với thùng rác nát.

Cố Uyên Đình âm u nghĩ, như thể xử lý hai chiếc nhẫn này là có thể hủy diệt... tất cả giữa Nhiên Nhiên cùng nguyên chủ.

Hắn nhanh chóng đi đến chỗ ngoặt ở hàng rào, như thể bị nhẫn làm phỏng tay, nhanh chóng ném cả nhẫn cả hộp vào trong thùng rác cũ. Thùng rác không rỗng, không biết có rác gì, nhẫn và hộp rơi vào trong thùng, phát ra một tiếng "bộp" trầm thấp. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Theo một tiếng vang trầm thấp kia, Cố Uyên Đình yên tâm. Hắn thở ra một hơi, mà ngay sau đó, không hiểu sao lại căng thẳng, lòng trống rỗng, huyệt Thái dương hơi đau.

Không thể để cho Nhiên Nhiên phát hiện. Cố Uyên Đình biết tại sao mình mơ hồ căng thẳng, hắn quay người đi về, xoa huyệt Thái dương, cơn đau lại biến mất.

Về phòng, quay lại bên người Nhiên Nhiên, hắn không chui vào chăn ngay mà làm mình ấm lên mới lên giường kéo Nhiên Nhiên vào trong lòng.

Tô Ý Nhiên đang nặng nề trong giấc mộng, theo bản năng cảm thấy cái ôm quen thuộc, tự động chui vào trong lòng anh Đình, tìm kiếm vị trí thật thoải mái, khuôn mặt nhỏ còn cọ cọ ngực hắn.

Động tác vô thức của Nhiên Nhiên làm trái tim Cố Uyên Đình vừa mềm vừa đau, hắn ôm cậu cúi đầu hôn cậu một cái, khó ngủ.

Hôm sau lúc Tô Ý Nhiên tỉnh lại đã chín giờ rưỡi sáng.

Cậu phát hiện anh Đình dậy sớm hơn mình, đang ôm mình xuất thần, thấy cậu tỉnh dậy, hắn cúi đầu hôn cậu: "Chào buổi sáng."

Tô Ý Nhiên cũng hôn hắn một cái, cười với hắn: "Chào buổi sáng."

Mà sau đó, Tô Ý Nhiên phát hiện mắt anh Đình có quầng thâm, nhìn kỹ, so với mấy ngày trước mặt còn có vẻ mệt mỏi.

Tối hôm qua ngủ không ngon sao?

Mấy ngày trước, hai người tàn nhẫn học tập, sáng sớm anh Đình tỉnh lại đều tinh thần sáng láng, không nhìn ra vẻ mệt nhọc quá độ uể oải, hơn nữa từ thành tích học tập hôm qua xem ra, sức khỏe hắn cũng rất cường kiện...

Tô Ý Nhiên nhớ lần trước nhìn thấy dáng vẻ này của anh Đình là trước khi con ra đời, hắn quá lo lắng căng thẳng nên cả đêm không ngủ.

Tô Ý Nhiên lo lắng dùng ngón tay cái sờ dưới mi mắt Cố Uyên Đình: "Làm sao thế? Tối hôm qua ngủ không ngon ạ?"

Cố Uyên Đình nắm chặt tay Nhiên Nhiên, hôn ngón tay của cậu: "Không phải, ngủ rất ngon."

Tô Ý Nhiên mới không tin lời anh Đình nói, thậm chí cậu hoài nghi anh Đình lại mất ngủ, cậu dần nghiêm túc lên: "Anh lại một đêm không ngủ à?"

Cố Uyên Đình đờ người, không biết sao Nhiên Nhiên biết được, hắn tự nhiên lắc đầu một cái: "Không đâu, ngủ rất ngon, thật đấy."

Tô Ý Nhiên: "..."

Tại sao anh Đình lại mất ngủ? Tô Ý Nhiên nghĩ hôm qua anh Đình trong chớp mắt tâm trạng xuống dốc, biểu hiện lúc sau cũng giống như đang đè nén đau khổ gì đó, lúc làm cậu cũng tỏ vẻ hung mãnh khẩn cấp. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Anh Đình làm sao vậy? Tô Ý Nhiên không biết nguyên nhân, cậu sờ mặt hắn, nhích đến gần hôn hắn, nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt hắn, hỏi thẳng: "Hôm qua lúc thay nhẫn mới anh làm sao thế? Tại sao đột nhiên buồn bực vậy?"

Cậu dịu dàng sờ tóc anh Đình: "Lòng có khó chịu gì thì nói cho em nghe, được không?"

Cố Uyên Đình biết cậu quan tâm, lòng nóng lên, nhưng hắn biết trái tim của cậu không dành cho hắn. Nhiên Nhiên lo lắng cho nguyên chủ, quan tâm cũng là nguyên chủ.

Lòng hắn lại đau đến độ nát ra.

Lưỡi dao ngâm đường này đâm vào trái tim đã mở ra của hắn, hắn lưu luyến đường ngọt ngào, chịu đựng lưỡi dao đau, không thể chống lại, không thể chống lại, không muốn chống lại.

Cố Uyên Đình nhắm mắt, im lặng hồi lâu. Hắn biết hôm qua mình nhất thời không khống chế được, bộc lộ cảm xúc ra ngoài, bị Nhiên Nhiên nhận ra.

Nhưng hắn không thể trả lời, thậm chí không thể nói ra lời nói dối gì.

Cuối cùng, Cố Uyên Đình chỉ đành nói: "... Anh cũng không biết." Hắn sợ Nhiên Nhiên tiếp tục lo lắng, chân thành nói, "Mà giờ anh đã không sao, hôm qua chỉ là cảm xúc nhất thời khó giải thích được, bình thường, không cần lo."

Tô Ý Nhiên không ngờ anh Đình lại nói như vậy, người có lúc lại đột nhiên khó giải thích được buồn bã, cũng là bình thường, mà anh Đình hôm qua... Cũng là thế đúng không?

Tô Ý Nhiên không tiếp tục truy hỏi Cố Uyên Đình, cậu nghĩ: "Vậy thì tốt, nhưng tối hôm qua anh không ngủ đủ, bây giờ đừng dậy, ngủ thêm một lát đi. Em đi nấu cơm trước, cơm chín rồi em gọi anh."

Nói xong, cậu ngồi dậy, thấy anh Đình không nghe lời muốn dậy theo, cậu ấn vai hắn lại, làm hắn nằm xuống, hôn hắn như dỗ trẻ con, kiên nhẫn nói: "Anh Đình nghe lời, ngủ một lát đi, được không?"

Cố Uyên Đình nghe lời gật đầu dưới cái nhìn chăm chú của Nhiên Nhiên: "Được."

Tô Ý Nhiên yên tâm, lúc dậy, trong lúc vô tình cậu thấy nhẫn kết hôn cũ ở tủ đầu giường hôm qua biến mất, cậu theo bản năng nhìn anh Đình.

Cố Uyên Đình chú ý đến Nhiên Nhiên nhìn về phía tủ đầu giường, thấy cậu nhìn hắn, nói: "Nhẫn cũ của em anh cất cho em rồi."

Tô Ý Nhiên không để ý gật đầu, lại dịu dàng sờ đầu anh Đình: "Anh mau ngủ đi."

Cố Uyên Đình nghe lời nhắm hai mắt lại, Tô Ý Nhiên thấy hắn ngủ, xuống tầng nấu cơm.

Cố Uyên Đình vốn nghĩ là mình không ngủ được, mà không biết tại sao, có thể là lời Nhiên Nhiên dặn có ma lực gì, nhắm mắt lại chưa được bao lâu, hắn đã ngủ.

Dưới tầng, trong phòng bếp, Tô Ý Nhiên nấu cơm thái rau, lại lo lắng anh Đình tối hôm qua mất ngủ và cảm xúc lên xuống.

Cảm xúc nhất thời khó giải thích được sao? Cậu nhớ lại lúc anh Đình bị bệnh trầm cảm sau sinh, tuy đã qua lúc hậu sản, đi bệnh viện khám bác sĩ cũng nói anh Đình đã khôi phục, từ biểu hiện những ngày qua xem ra, anh Đình cũng rất vui vẻ, không có dấu hiệu trầm cảm gì.

Mà dù sao bệnh trầm cảm cũng là một loại bệnh tâm lý, tình huống tái phát rất khó dò, phần lớn người bệnh sẽ bởi vì một điểm nhỏ dẫn đến cảm xúc đột nhiên dao động. Tô Ý Nhiên suy đoán khả năng bệnh trầm cảm của anh Đình chưa khỏi hẳn, lúc này chịu ảnh hưởng của bệnh trầm cảm. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Tô Ý Nhiên không phải người chuyên nghiệp, không biết rõ phương diện này, chỉ dựa vào cảm xúc thất thường hôm qua đã suy đoán như vậy thì rất vô căn cứ, cũng có thể là cậu nghĩ bậy nghĩ bạ quá nhiều. Cậu hy vọng là như vậy.

Bây giờ phải quan tâm anh Đình nhiều hơn, quan sát thêm vậy.

Tô Ý Nhiên nghĩ vậy, chuẩn bị nguyên liệu, không nấu cơm mà vào phòng bánh ngọt trước.

Trong biệt thự trên hải đảo này cũng có phòng bánh ngọt cho cậu, tuy rằng ở mấy ngày nay cậu căn bản cũng không dùng, mà trong phòng bánh ngọt vẫn chuẩn bị sẵn nguyên liệu, cậu muốn dùng bất cứ lúc nào cũng được.

Cậu làm một cái bánh ngọt xoài, cất vào trong tủ lạnh.

Hôm nay là sinh nhật của anh Đình, Tô Ý Nhiên tạm thời ném những chuyện khác ra sau đầu. Cậu muốn chúc mừng anh Đình, cho hắn trải qua một ngày vui vẻ sung sướng.


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK