"Lão thần kinh hoảng, " Vũ Lương quỳ xuống đất nói, "Thần thủy chung là thần, có thể nào là hoàng thượng. . . . . ."
"Trẫm chỉ là đang so sánh,"
Hoàng đế vuốt râu cười, cúi người nâng Vũ Lương dậy, "Ngươi cũng quá mức cẩn thận rồi."
Vũ Lương đứng lên, "Hoàng thượng, lão thần cảm thấy, Phò mã tài mạo Vô Song, tính cách ôn hòa, tâm địa lương thiện, công chúa yêu thích phò mã tất nhiên là điều hợp lí, nếu như phò mã là nữ tử, công chúa đối với phò mã yêu thích như là tỷ muội, trái lại phò mã đối với công chúa cũng giống như vậy. . . . . ."
"Ngươi nói giữa hai người họ chỉ là tình tỷ muội ?"
Hoàng Đế nhìn Vũ Lương, "Ngày ấy trước khi phò mã đi Thái Sơn, Trường Ninh bị điểm huyệt đạo, nằm mê man trên giường, hành động của phò mã đối với Trường Ninh ngươi cũng đã thấy được, ngươi cảm thấy như thế là tình tỷ muội sao ?"
". . . . . ."
Vũ Lương bị hỏi á khẩu không trả lời được, "Thần chỉ là giả thiết Phò mã là nữ tử. . . . . . Mới nói vậy."
"Được rồi, "
Hoàng đế vung vung tay, "Trẫm biết ngươi cùng Phò mã ở Thái Sơn cộng sự với nhau cũng hơn một năm, đối với phò mã cực kì ngưỡng mộ, cho nên muốn thay hắn nói tốt vài câu, chuyện này trước tiên chưa nói đến, chờ chiến sự kết thúc lại nói."
Vũ Lương cúi đầu không nói gì.
Hoàng đế nói tiếp, "Ma Môn luôn luôn e sợ cho thiên hạ không loạn, lần này tam vương tạo phản, bọn họ cũng theo mượn gió bẻ măng, trẫm sớm đã có tâm muốn diệt trừ Ma Môn, bây giờ bọn họ lại giết thánh vệ của trẫm, trẫm không thể nhẫn nhục được nữa."
"Hoàng thượng yên tâm, "
Vũ Lương cao giọng nói, "Lão thần nhất định loại trừ Ma Môn !"
Trong rừng ngoài Bội Huyện.
Ba gian nhà tranh xây dựa vào núi, trong viện trồng một dải hoa cúc trắng, hương hoa tỏa thơm mát.
Lúc này Đông Phương Vô Không đang ngồi trên giường cùng Vấn Nguyệt ngồi đối hiện nhìn nhau.
"Đến đây, Vấn Nguyệt, nếm thử mấy món công tử ta tự mình làm xem mùi vị ra sao ?"
Đông Phương Vô Không cầm lấy đũa, cười yêu hỏi Vấn Nguyệt.
Vấn Nguyệt gắp một miếng để vào trong miệng, một lát than thở: " Vấn Nguyệt không phải là lần đầu thưởng thức món đầu cá này, nhưng có thể cùng người ngồi chung bàn ăn này cũng vô cùng thú vị."
"Ha ha ha, "
Đông Phương Vô Không sang sảng cười nói "Đây là lần đầu tiên Vấn Nguyệt tán thưởng ta," bưng chén rượu lên, "Ta uống trước rồi nói."
Vấn Nguyệt nâng chén uống một hơi cạn sạch, đem chén đảo ngược cũng không có giọt rượu dư thừa nào rơi xuống.
"Ha ha, được!"
Đông Phương Vô Không vỗ vỗ vai Vấn Nguyệt, "Nam nhi nên có hào khí như vậy."
Khóe môi Vấn Nguyệt hơi ngoắc ngoắc, lấy đó tán thành, tiện đà nói, "Công tử thật yêu thích ẩn cư tại đất này, muốn ở đây mai danh ẩn tích không màng thế sự ?"
"Ngươi có chỗ không biết, "
Đông Phương Vô Không gắp một món ăn bỏ vào trong miệng, " Ngũ Chỉ Kiếm này tung tích bất định, bây giờ hai đệ tử cách sông đối đầu, ta không tin vị sư phụ này có thể ngồi yên không hỏi, ta bây giờ dẫn ngươi lưu lại nơi này, chỉ đợi hắn hiện thân, ta liền ra tay lấy mạng hắn, để trả lại mối thù mất hết nội lực."
"Ngũ Chỉ Kiếm chính là nhân sĩ giang hồ, lại không màng đến thế sự, công tử trước hết nên giết chết Tề Minh Đế mới đúng."
"Muốn giết Tề Minh Đế, trước hết phải giết chết tứ đại thánh vệ của hắn mới động thủ được, ngày hôm trước Thanh Nguyệt cùng Khôi Tinh đã giết chết một người trong đó, loại trừ được ba người còn lại có thể yên tâm xử lí được Tề Minh Đế."
Vấn Nguyệt gật gù, "Thì ra là như vậy."
Liền tự tay mình rót rượu cho Đông Phương Vô Không và mình, bưng lên một chén trước mặt nói, "Công tử, Vấn Nguyệt chúc ngươi sớm có ngày trả được đại thù."
Đông Phương Vô Không bưng chén rượu lên cùng Vấn Nguyệt cụng chén, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.
"Được, mượn câu chúc lành của ngươi ."
Thị trấn Bội huyện.
Liên tiếp hai ngày, Tề quân tất bật vùi lấp thân thể binh sĩ chết trận, mắt thấy chiến hữu chôn xương xuống đất lạnh, chúng quân sĩ căm phẫn sục sôi, thề phải tàn sát quân sĩ Sở bên kia Hoàng Hà để báo thù cho tướng sĩ chết trận.
Tô Hạo bởi vì lo lắng cho Đức Hiền giậm chân tại chỗ, do dự không dứt, cuối cùng là Trường Ninh quyết định thật nhanh, muốn Tề quân chọn vị trí thích hợp xây cầu nổi, qua sông tác chiến.
Trường Ninh biết rõ phụ hoàng đa nghi mà nham hiểm, bởi vì chuyện mật thư đã sớm sinh hoài nghi về Tô Hạo, chỉ vì e ngại chiến sự còn cần uy tín Tô Hạo ở trong Thần Cơ Doanh mới không ra tay, nếu vẫn án binh bất động, gây nên nghi kỵ càng sâu trong phụ hoàng, đến lúc đó khó có thể giữ được tính mạng Tô Hạo.
Mà chỉ cần Thần Cơ Doanh tác chiến với Sở Quân phát huy được tác dụng không thể thay thế, Tô Hạo đối với phụ hoàng là quân cờ hữu dụng thì phụ hoàng chí ít không hạ độc thủ với Tô Hạo.
Nàng tuy rằng đã làm tốt công tác chuẩn bị phản bội phụ hoàng, nhưng không thể ngay tức khắc trở mặt, không vì nghĩ cho Thái Tử, nàng cũng phải vì mẫu hậu mà suy nghĩ.
Sở doanh, Trong lều bạt hoàng lăng, Huyền Tuyết ngồi trên ghế bành, một tay chống trên tay vịn trên ghế, tay giữ quai hàm, một tay kia lòng vòng xiết mai hoa tiêu, ngón tay vô ý thức ở trên tiêu vùng vẫy.
Tiểu cung phấn, ngươi có thể hiểu cho nỗi khổ tâm của sư tỷ không đây ?
"Điện hạ, " Diệp Tôn mặt đỏ lừ lừ đi tới, "Chúng tướng sĩ đều hi vọng Điện hạ có thể đích thân tới hội chúc mừng. . . . . ."
"Diệp nguyên soái thay ta tới là được rồi, ta sẽ không tới,"
Huyền Tuyết không đợi Diệp tôn nói xong liền đánh gãy lời nói của hắn, "Đánh thắng trận đương nhiên phải chúc mừng một phen, chỉ là uống rượu xong không nên đến thôn dân xung quanh gây sự mới là tốt, tâm dân chính là thiên hạ, ngươi hiểu ý của ta?"
Diệp Tôn nổi lòng tôn kính, "Vâng, vi thần rõ ràng."
"Còn có, người sư muội kia của ta cũng không phải là kiểu người cam chịu, đại khái không quá hai ngày sẽ khởi binh trả thù, các ngươi phải làm tốt công tác nghênh chiến mới phải."
Diệp Tôn trịnh trọng nói, "Vâng, vi thần tuyệt không dám xem thường."
"Vậy thì tốt, " Huyền Tuyết phất tay một cái, "Lui ra đi."
Ngày kế sáng sớm. Bội huyện.
Tô Hạo cùng Trường Ninh sóng vai đứng ở một bên bờ sông, nhìn cầu nổi đang xây dựng trên sông.
Tô Hạo nói, "Trước đây Giang Tuấn từng thử mấy lần cuối cùng đều là thất bại, lần này không biết có thể thành công hay không."
Trường Ninh khẽ nói, "Sở Quân có thể làm được, Tề quân cũng có thể làm được."
Tô Hạo khẽ mỉm cười, "Đúng rồi, sư tỷ có thể làm được, sư muội cũng nhất định có thể làm được." Có tâm ý chế nhạo Huyền Tuyết cùng Trường Ninh.
Trường Ninh nhìn Tô Hạo một chút, "Lần này so với trước kia không giống, lấy Sở Quân là gương kinh nghiệm, bọn họ mặc dù lúc lui binh đốt rụi cầu nổi, nhưng Tề Quân đã nhìn rõ rõ ràng ràng cách xây dựng cầu nổi."
Tô Hạo thu lại nụ cười, nghiêm mặt nói, "Vâng, lần này nhất định mã đáo thành công."
Trường Ninh ngữ khí lạnh lùng nói, "Ngươi đến bây giờ vẫn không làm tốt công tác tư tưởng quyết chiến cùng với Đức Hiền."
"Sư tỷ âm dung tiếu mạo một mực ta trong đầu ta muốn bỏ xuống cũng không được," Tô Hạo thẳng thắn nói, "Ta không tin nàng trong thời gian ngắn như vậy liền biến thành người khác."
Trường Ninh hỏi ngược lại, "Vậy ngươi cảm thấy nàng là loại người có thể làm con rối sao ?"
Tô Hạo lắc đầu, "Không biết."
Trường Ninh lạnh lùng thốt, "Vì lẽ đó, bất luận ngươi tin hay không tin, nàng xác thực đã biến thành một người khác."
"Chờ một chút, "
Tô Hạo bỗng có một ý kiến, "Tề quân có thể đồng thời ở hai nơi khúc sông dựng cầu nổi, một chỗ ở nơi Sở Quân có thể phát hiện, cố ý hấp dẫn sự chú ý, một nơi khác thì xây ở chỗ không ai ngờ đến, ngày đêm xây cầu, đây mới là nơi Tề quân thật sự qua sông."
"Được, " Trường Ninh vuốt ve hai gò má Tô Hạo, "Hạo nhi của Bổn cung thực sự thông minh."
Mặt Tô Hạo lập tức đỏ, nhẹ giọng lại nói, "Điện hạ, không nên như vậy, ở đây nhiều người nhìn thấy," khẽ khẽ đẩy ra tay Trường Ninh.
Khóe môi Trường Ninh ngoắc ngoắc, "Ngươi và ta vốn là phu thê, còn sợ người khác xem à." Tuy là nói như vậy, vẫn thu tay về.
Giữa trưa ngày thứ hai, Sở Quân phát hiện Tề quân đang xây dựng cầu nổi giữa sông, liền lấy cung nỏ bắn trả, nhưng cự ly quá xa, hơn nửa số mũi tên rơi xuống dòng sông đang chảy cuồn cuộn, tuy nói như thế, vẫn có một bộ phận thợ thủ công của Tề Quân bị bắn chết.
Tề quân vẫn chưa chịu thỏa hiệp, lập tức lái một thuyền lớn ngăn trở cầu nổi, hỏa khí doanh ở trên thuyền lớn bắn phá về phía Sở Quân, phía sau thuyền thợ thủ công tiếp tục xây cầu.
Lập tức có binh lính Sở Quân báo cho Diệp Tôn biết, Diệp Tôn đích thân đến xem xét tình hình, lệnh cho quân sĩ châm lửa lên đầu mũi tên bắn về phía thuyền lớn, không lâu sau thân tàu bén lửa, Tề Quân trên thuyền luống cuống tay chân đi dập lửa, Sở quân trên bờ thấy thế cười to, bởi vì Tề quân không thành công như lần trước, vì lẽ đó bọn họ không để Tề quân vào trong mắt, coi Tề quân như con khỉ đùa bỡn nhìn chơi.
Ai biết Tề quân lần này bất khuất kiên cường, có một giọng lớn tiếng đứng ở đầu thuyền, hai tay để ở trước miệng hô to, "Đề đốc đại nhân nhà ta nói, Sở Quân có thể qua sông, Tề quân cũng nhất định có thể ! Các ngươi cứ chờ coi đi."
Sở Quân nghe xong ầm ầm cười to, liền ngay cả Diệp Tôn cũng cười nói, "Thật là nói không biết ngượng mồm." Hạ lệnh cho quân sĩ bắn nỏ đem thuyền lớn đốt chìm.
Tề quân trên thuyền thấy thuyền lớn không thể cứu, liền dồn dập nhảy lên trên bè trúc mà chạy.
Lòng tràn đầy cho rằng Tề quân sẽ liền như vậy lui lại, không ngờ lại có một chiếc sắt đến tiếp viện, mà như cũ che ở trước cầu nổi, yểm trợ thợ thủ công thi công, trên thuyền vẫn có hỏa súng xạ kích, mà lúc này thân thuyền cách bờ cũng đã rất gần, điều này cũng có ý cầu nổi cũng cách bờ rất gần.
Diệp Tôn liền ra lệnh cho cung tiễn doanh ra trận, dưới vạn mũi tên cùng bắn tới, Tề Quân trên thuyền cũng khó có thể chống đỡ địch, liền đưa thợ thủ công lên thuyền, lái thuyền chạy như thục mạng.
Trên bờ Sở Quân chỉ vào Tề Quân cười to không ngớt.
Ngay vào lúc này có sĩ tốt cuống quít chạy tới, "Báo! Tề quân đã qua sông, đánh giết vào đại doanh Tưởng Gia Truân Sở rồi.
Diệp Tôn lúc này mới biết trúng kế giương đông kích tây của Tề Quân, liền căn dặn cung tiễn giữ nguyên vị trí, dẫn dắt tướng sĩ còn lại hướng về đại doanh Tưởng Gia Truân Sở tiếp viện.
Sau khi qua sông Tề quân lấy hỏa khí doanh làm tiên phong, kỵ binh áp trận, đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, thế như chẻ tre, thoáng qua đánh hạ ba tòa doanh trại Sở Quân, lúc Diệp Tôn dẫn binh chạy tới tiếp viện chính là đối diện với Đỗ Vân xuất lĩnh tiên phong, Diệp Tôn dù có nội công hộ thể, cũng khó có thể chống đỡ được mưa bom bão đạn, trong lòng vừa giận vừa sợ, lệnh binh sĩ lui lại.
Mắt thấy Sở Quân bắt đầu nhổ trại, Đỗ Vân giết người đến đỏ cả mắt, thề phải vì binh sĩ hi sinh bốn ngày trước mà trả thù, chỉ tiếc là trời không thuận lòng người, trời mưa như trút nước, chỉ đành nghe theo lời Tô Hạo dặn dò trước đó, cho Tề Quân lui về phía bờ phía nam, chặt đứt cầu nổi.
Như vậy, Sở Quân cùng Tề quân ở Hoàng Hà người tới thì ta lui, có thắng có bại, nhưng bởi mưa to không ngừng hòa tan đi ưu thế của hỏa khí doanh, song phương thế lực ngang nhau, ai cũng không chiếm được thế thượng phong tuyệt đối, thoáng qua ba tháng trôi qua, theo Hoàng Hà tiến vào thời kì kết băng, khí trời cũng ngày càng giá lạnh, thêm nữa liên tục ba tháng tác chiến, song phương binh sĩ mệt mỏi không thể tả, liền tiến vào thời kì đình chiến.
Tác giả có lời muốn nói: dựa theo Tiểu Bình Quả trước đó định ra đại cương, chương sau sẽ là một chuyển ngoặt, chiến tranh liền muốn kết thúc (*n_n*)
【Tomorrow is a big day to me, có thể sẽ không có thời gian đổi mới, vì lẽ đó buổi tối sẽ có canh hai 】( chỉ là tận lực rồi)
【 cảm tạ các vị Điện hạ ở tám tháng đối với Tiểu Bình Quả lâm hạnh cùng sủng ái, ( ^3^ )╱~~】( những thứ khác nói buổi tối nói sau đi
Danh Sách Chương: