Chỉnh dịch: Sahara
Cuối tuần, Cẩm Ngưng đưa Dương Nghệ Tuyền về Dương gia. Tả Tần Phương đã chuẩn bị một bàn ăn ngon. Phùng Quyên cũng ở đây, xem ra cô và Dương Nhất Sâm phen này nhất định nên chuyện. Dương Nghệ Tuyền vừa vào đến nhà, liền chạy đến ôm Dương Nhất Sâm thắm thiết, cảm thấy như thế vẫn chưa đủ, cô bé liền bắt cậu giơ một chân ra để mình ngồi lên, vẻ mặt tràn ngập sự thích thú.
Cẩm Ngưng bất đắc dĩ nhìn Dương Nghệ Tuyền. Dương Nhất Sâm đung đưa một bên chân, một tay nắm lấy tay Dương Nghệ Tuyền, sợ cô bé không chú ý ngã trên đất.
Dương Nghệ Tuyền chơi đùa với cậu xong mới đi tìm ông ngoại đòi ăn kẹo QQ.
Dương Lập Hải bế cô bé đến thư phòng, buông cô bé xuống rồi ngồi xổm trước mặt, lấy ra một túi kẹo QQ đường, “Tuyền Tuyền của ông mấy ngày nay có ngoan không nào?”
“Đương nhiên rất ngoan ạ.” Dương Nghệ Tuyền chu mỏ.
“Vậy bé ngoan có nghe ông ngoại nói không?”
Con mắt nhìn chằm chằm bao QQ đường, Nghệ Tuyền dứt khoát gật đầu.
“Nghe ông ngoại hỏi, gần đây có phải có một chú hay tới tìm con không?”
Nghệ Tuyền ngẫm nghĩ một lúc rồi gật đầu.
“Chú kia có tốt với Tuyền Tuyền không?”
“Rất tốt, chú mua cho con rất nhiều rất nhiều đồ ăn ngon, còn đưa con đi chơi thật nhiều nơi…”
“Vậy chú đối với mẹ có tốt hay không?” Dương Lập Hải tiếp tục thăm dò.
Cô bé suy nghĩ một hồi, đáp, “Không biết, nhưng chú không có đưa mẹ đi ăn.”
Dương Lập Hải mở to hai mắt: “Chú ấy có qua đêm hay không? Chính là có ở lại nhà con không?”
Cô bé cau mày, “Chú ấy sao lại ở nhà con được? Chẳng phải mọi người vẫn nói chỉ có bố mẹ mới có thể ở cùng với con sao?”
Dương Lập Hải xoa xoa đầu cô bé, đưa túi kẹo QQ cho cô bé. Trong lòng ông thở dài, đêm qua, ông và vợ cũng đã nói chuyện này. Làm cha mẹ chẳng lúc nào nguôi được lo lắng, hết lo cho con trai lại lo cho con gái.
Trước đây, Dương Cẩm Ngưng không hề đề cập tới chuyện này, bọn họ khuyên cũng không nghe. Nhưng hiện tại Cố Thừa Đông đã trở về, chuyện này không thể không quan tâm. Nếu như Cố Thừa Đông vì con gái mà làm hòa với Dương Cẩm Ngưng, đương nhiên là chuyện mà họ hài lòng nhất. Nhưng Cố Thừa Đông hiện tại lại đang lên như diều gặp gió ở “Thịnh Ân Quốc Tế”, liệu anh ta có dễ dàng từ bỏ mọi thứ vì con gái hay không?
Ông lắc đầu, chuyện này quả thực không đơn giản.
Tả Tần Phương và Phùng Quyên cùng nhau làm cơm. Dương Cẩm Ngưng không ngừng khen ngợi tay nghề nấu nướng của Phùng Quyên, còn ngầm ám chỉ Dương Nhất Sâm có con mắt.
Bé Nghệ Tuyền cũng tấm tắc: “Ngon hơn mẹ nấu.”
Đương nhiên, kết quả là tiểu nha đầu bị mẹ đánh một cái.
Ăn cơm xong, Phùng Quyên chủ động thu dọn, bởi vì cô nhìn ra, Dương Lập Hải và Tả Tần Phương dường như đều muốn nói chuyện với Dương Cẩm Ngưng, cô ở chỗ này dù sao cũng không tiện lắm.
Dương Nhất Sâm ôm bé Nghệ Tuyền vào trong phòng chơi.
Tả Tần Phương nhìn Dương Lập Hải ý bảo ông mở miệng.
Dương Lập Hải cau mày, nhìn Dương Cẩm Ngưng vẫn còn đang vô tư ngồi bên cạnh, “Thừa Đông trở về tìm con sao?”
Từ thứ tư Dương Lập Hải đã gọi điện nhắc cô cuối tuần này nhất định phải về nhà là cô đã biết có chuyện. Có lẽ cô không thể giấu giếm được nữa, cũng không thể nói dối hết lần này tới lần khác bởi vì mọi người nhất định là đã biết được điều gì đó. Giờ mà cô nói dối sẽ càng khiến họ suy nghĩ lung tung.
Dương Cẩm Ngưng gật đầu.
Tả Tần Phương có vẻ hồ hởi hơn, “Nó đối với Tuyền Tuyền thế nào?”
Dương Cẩm Ngưng cảm thấy rất hối hận vì đã về đây để phải đối mặt với vấn đề này, “Có thái độ gì chứ? Cư như vậy thôi.”
“Cái gì là cứ như vậy?” Tả Tần Phương vô cùng bất mãn với câu trả lời của cô.
“Trước thế nào thì giờ vẫn vậy.” Vấn đề này thực sự tàn nhẫn, người đàn ông kia hoàn toàn không có ý định làm gì vì con gái, cũng không cho rằng vì có một đứa con mà có thể cải thiện quan hệ giữa hai người. Vẫn cứ như xưa, không ai ảnh hưởng tới ai.
Dương Lập Hải ra hiệu cho Tả Tần Phương đừng kích động, nhưng bà không kìm được, “Trước đây con một mình nuôi con, bố mẹ cũng đã mắt nhắm mắt mở để con tự quyết định, nhưng giờ Cố Thừa Đông đã về, thái độ của cậu ta đã rõ ràng như vậy, lại còn có vợ sắp cưới, con cũng nên suy nghĩ cho bản thân đi. Con không phải đứa trẻ mười tuổi, nên làm thế nào tự mình nghĩ cho kĩ.”
Dương Cẩm Ngưng im lặng, nắm chặt tay, không biết mượn cớ gì phản bác.
Dương Lập Hải lại nhìn vợ mình, sau chuyển ánh mắt đến Dương Cẩm Ngưng, “Cẩm Ngưng, những gì mẹ nói con cũng nên suy nghĩ. Bố mẹ cũng chỉ vì muốn tốt cho con. Thằng Thừa Đông đó bố cũng rất thích nó, nhưng hai con đã ly hôn lâu rồi, nó cũng đã có cuộc sống mới, hai đứa cũng không nên tiếp tục dây dưa, đối với ai cũng đều không có lợi.”
Những thứ này cô đều biết, cô và anh đã ly hôn, đã thoát ra khỏi cuộc đời nhau.
Tất cả chỉ là do cô ngoan cố dù mọi người đều khuyên cô từ bỏ và bắt đầu cuộc sống mới. Thế giới lớn như vậy, nhiều người như vậy, có ai mà không phải rời khỏi nhau? Chuyện nam nữ si tình cuối cùng cũng sẽ không thành mà thôi, có lẽ sau này khi nhớ lại, sẽ tự cười bản thân lúc ấy đã quá hồn nhiên và ấu trĩ.
Cuộc hôn nhân ấy, kể cả lúc mới bước chân vào cho tới bây giờ đã thoát ra, cô vẫn luôn chứng minh bản thân có thể sống rất tốt. Đúng, cô đã làm được.
Thế nhưng, bản thân cô đang mong muốn cái gì?
Lòng cô trống trải.
“Bố mẹ muốn con làm như thế nào?”
Tả Tần Phương thấy cô có vẻ thỏa hiệp, liền đưa một tấm ảnh chụp ra, “Đây là con trai của bạn mẹ, sự nghiệp ổn định, gia cảnh cũng tốt. Con xem rồi chọn một ngày nào đó hai đứa gặp nhau nói chuyện. Mẹ cũng từng gặp nó rồi, vừa tuấn tú vừa lịch sự.”
Dương Cẩm Ngưng cũng không để tâm lắm nhưng cô chỉ nghĩ, nếu anh ta là một người xuất sắc như thế, liệu có coi trọng cô? Nghĩ vậy nhưng cô cũng không lên tiếng, chỉ gật đầu với mẹ.
Hai người hẹn gặp trong một nhà hàng khá sang trọng. Dương Cẩm Ngưng tới sớm hơn người đàn ông kia. Dù biết hiện tại đàn ông đúng giờ chẳng có mấy người nhưng cô vẫn không tránh khỏi tức giận.
Một lúc lâu sau, một người đàn ông đi vào, “Xin chào Dương tiểu thư.” Đối phương cười với vẻ áy náy, “Tắc đường, để cô đợi lâu, thật không phải.”
Dương Cẩm Ngưng quan sát người đàn ông này, tầm hai mươi bảy tuổi, phong thái dễ chịu. Những người đàn ông tướng mạo thế này chắc chắn thời đại học có nhiều cô gái theo đuổi, nhìn qua thì thấy anh ta tuấn nhã phong độ, nhưng thật ra trong mắt lại ẩn chứa một cái “hư hỏng” cố hữu, trước mắt thầy cô cha mẹ thì ngoan ngoãn nghe lời nhưng sau lưng lại chống đối, tuy nhiên chẳng có ai phát hiện ra được cả.
“Cũng không chờ lâu lắm.” Dương Cẩm Ngưng kêu bồi bàn tới, gọi món ăn.
Bồi bàn vừa đi, chỉ còn lại có hai người bọn họ, bầu không khí có chút gượng gạo. Dương Cẩm Ngưng bỗng cảm thấy áp lực.
“Nhìn bên ngoài trông anh đẹp trai hơn trong ảnh.” Dương Cẩm Ngưng tùy ý mở đầu câu chuyện, cũng không muốn hỏi đến các chủ đề công việc nhàm chán.
Trần Tử Hàn mỉm cười, “Còn cô thì không khác trong ảnh chụp là mấy,, tôi vừa nhìn có thể nhận ra ngay.”
Dương Cẩm Ngưng nhìn quanh, quả nhiên, hiện tại trong nhà hàng đã có rất nhiều người, anh ta nói như vậy cũng không sai.
Cũng giống như nhiều người khác, khi đi xem mắt sẽ hỏi một vài vấn đề nào đó. Đúng lúc Dương Cẩm Ngưng đang định lên tiếng hỏi thì anh ta đột ngột đứng dậy, chạy ra khỏi nhà hàng. Dáng vẻ rất vội vã, như thể đuổi theo người nào rất quan trọng.
Dương Cẩm Ngưng sửng sốt một chút, liếc mắt nhìn áo khoác đặt trên ghế. Chất vải rất tốt, xem ra công việc đãi ngộ khá tốt. Thực ra trong đầu cô chỉ nghĩ, dù sao anh ta cũng sẽ phải quay lại lấy áo, cho nên cô không cần làm bộ hiếu kỳ mà chạy theo.
Qủa nhiên, một lúc sau, anh ta quay lại.
Anh ta vẫn còn đang thở hổn hển, dù cho đã khống chế rất tốt.
Anh ta lại ngồi xuống, nhưng đáy mắt xuất hiện một sự xót xa, vừa lóe lên đã vội vụt tắt,, khiến cho người ta không kịp bắt được. Anh ta mỉm cười với Dương Cẩm Ngưng, “Thật vô ý, vừa nãy cứ tưởng là gặp được người quen…”
Anh ta nói như vậy, cũng chính là không muốn nói chuyện này, chủ động đưa ra một câu nói lướt qua.
Nhưng một người quen, sao lại có thể chạy vội như thế….
“Một người rất quan trọng với anh?” Dương Cẩm Ngưng dường như cảm thấy một chút hứng thú, người đàn ông ở tuổi này, đặc biệt là người có địa vị nhất định, ở nơi công cộng, xưa nay đều chú ý hình tượng của mình, nếu không phải người đặc biệt, sẽ không hành động mất kiềm chế như vừa rồi.
Trần Tử Hàn hơi sửng sốt một chút, “Không biết…”
Dương Cẩm Ngưng nghe có chút kỳ lạ, nhíu mày.
“Mối tình đầu của tôi.” Ồ, anh ta chủ động trả lời.
“Anh còn nhớ cô ấy?” Dương Cẩm Ngưng buông đũa, “Hay là, anh vẫn còn yêu cô ấy?”
Trần Tử Hàn lắc đầu, “Không biết, tôi không biết mình có nhớ cô ấy không, có còn yêu cô ấy không. Tôi chỉ biết, lúc không nhìn thấy cô ấy, thật sự tôi đã cố gắng để bản thân không nhớ tới cô ấy, cố gắng làm việc như bình thương. nhưng một khi vừa nhìn thấy cô ấy, lập tức lại muốn biết cô ấy sống thế nào, có ai chăm sóc cô ấy hay không. Tôi không rõ mình có còn yêu cô ấy hay không, nhưng tôi biết, chỉ có cô ấy mới có thể khiến tôi đuổi theo.”
Dương Cẩm Ngưng im lặng trong chốc lát, cô vốn muốn hỏi, nếu như vậy, vì sao còn chia tay. Nhưng nguyên chân chia tay có rất nhiều, hoàn cảnh, tính cách đều là nhân tố quyết định, liệu có thể nói rõ sao?
“Đã như vậy, anh đuổi theo thì làm được gì?” Dương Cẩm Ngưng hạ mi mắt, đã không có dự định làm hòa, cần gì phải đuổi theo.
Vấn đề này, dường như người đàn ông đối diện đã từng được hỏi qua.
“Cô đã ăn táo ta bao giờ chưa?” Trần Tử Hàn giống như vô tình mở miệng, “Lúc còn bé tôi rất thích ăn táo ta, khi đó thỉnh thoảng lại tích góp tiền để mua táo ăn. Tôi vẫn nghĩ đó chính là đồ ăn vặt tôi thích nhất. Sau này khi đã lớn, táo ta đã bốn mươi năm đồng một túi, tôi biết nó ngon hơn thứ táo trước kia mình ăn. Nhưng hiện giờ không phải tiết kiệm từng hào để mua táo nữa, thậm chí có thể vào siêu thị mua một đống táo ta về nhưng tôi lại không muốn. Tôi không tìm thấy cảm giác thèm ăn như xưa nữa, cũng sẽ không tiết kiệm tiền để mua nữa… Mà cô ấy đối với tôi, chính là thứ táo ta năm xưa, vĩnh viễn không gì có thể thay thế.”
Dương Cẩm Ngưng ngơ ngác nhìn chằm chằm người đàn ông ngồi đối diện.
Cô mơ hồ hiểu được ý tứ của anh ta, dù cho anh gặp lại người phụ nữ quan trọng nhất trong đời mình, dù cho cô ấy đã xinh đẹp dịu dàng hơn rất nhiều so với năm xưa, thì cũng không còn người lúc ban đầu nữa rồi.
Trong đời người sẽ có một vài thứ không thể thay thế. Dù hiện tại bạn đã thay đổi thế nào thì trong kí ức của ai đó, bạn sẽ vĩnh viễn không thể thay thế được chính mình trong những ấn tượng thủa ban đầu của người ấy.
Dương Cẩm Ngưng gật đầu, “Tôi hiểu ý của anh, vậy hôm nay vì sao anh…”
“Mẹ tôi buộc tôi đến, vừa vặn tôi đang đi công tác ở đây, ngày mai liền quay về thành phố Yên Xuyên…”
Dương Cẩm Ngưng đã hiểu ra, đối phương thành thực như vậy, ngay cả gia cảnh và công việc của cô cũng không cần hỏi, anh ta không có ý định phát triển quan hệ với cô, hoặc chính là hiện tại anh ta không có ý định với bất kì ai.
“Tôi đã hiểu.”
Bữa cơm này rất ngon miệng, cuối cùng chia tay, bọn họ cũng không có trao đổi số điện thoại với đối phương.
Cô đứng tại chỗ, nhìn người đàn ông càng đi càng xa. Có lẽ, thực sự còn có người đang đuổi theo sự tốt đẹp ban đầu của mình, thành công hay thất bại, đều là tự mình lựa chọn. Mối tình đầu, lúc nào cũng đẹp như vậy, nhưng số người có cơ hội bảo vệ mối tình đầu của mình thật sự không nhiều lắm.
Cô không rõ lắm, mối tình đầu của Trần Tử Hàn có phải đang ở thành phố này hay không, liệu anh ta có thể tìm lại được duyên phận với người ấy hay không, nhưng cô sẽ chúc phúc cho họ.
Cũng tại giờ khắc này, cô hiểu ra, có một số người thật sự không thể thay thế.
Bởi vì cho dù nhìn thấy người khác ưu tú cỡ nào, cô cũng không nhìn thấy giữa mình và họ có tương lai. Cô hoàn toàn không có cách nào tưởng tượng được mình có thể chung sống cùng một người đàn ông khác cả đời.
Có một số người sẽ lựa chọn ai đó tạm bợ, sống đến đầu bạc răng long.
Nhưng lại có một số người, họ cố chấp tìm kiếm người duy nhất trong sinh mệnh của mình, không ai có thể thay thế.
Dương Cẩm Ngưng đứng lặng người trước dòng xe cộ vội vã, dưới ánh đèn nê-ông sáng rực. Cô nhắm mắt lại.
Giữa biển người mênh mông này, cô chỉ cần có anh ở bên mình.
Mở mắt, cô mỉm cười. Cuối cùng cô cũng biết, đây là thứ mà cô mong muốn.