Tần Tranh Tranh cho Cố Khuê Chương nạp Tứ di thái, một lần nữa lấy lại được quyền quản gia, Cố Khinh Chu cũng không để ý.
Nàng biết, Tần Tranh Tranh đây là dẫn sói vào nhà, tương lai bà ta sẽ tự nhận hậu quả xấu.
Bất quá, Cố Khinh Chu lại cũng rõ ràng một sự việc: "Tần Tranh Tranh giải quyết vấn đề của Cố Khuê Chương, bài này bà ta còn không có hoàn toàn giải xong, hiện tại động thủ đối với bà ta, căn bản không gây thương tổn cho bà ta."
Cố Khinh Chu trên đường đi học, vẫn luôn suy nghĩ chuyện này.
Nàng cho rằng Cố Duy sai, cũng đủ làm Tần Tranh Tranh yên lặng nửa năm, không như tưởng tượng, mới nửa tháng bà ta liền trở mình.
Tần Tranh Tranh cùng Cố Khuê Chương mười mấy năm phu thê, muốn dồn bà ta đến tuyệt đường, Cố Khinh Chu cần phải có kiên nhẫn.
Mà kỳ nghỉ bệnh của Cố Duy cũng hết, một lần nữa đi học trở lại.
"Khinh Chu tỷ, Nhan tỷ tỷ!" Cố Duy giống như người không có việc gì, làm bộ thân thiện nịnh bợ Cố Khinh Chu cùng Nhan Lạc Thủy.
Cố Duy tuổi còn nhỏ, má hồng, mắt sáng, kiều mị ngăn nắp, tươi cười cũng đúng chỗ động đến lòng người.
Nhan Lạc Thủy hỏi Cố Khinh Chu: "Nàng ta nhanh như vậy liền tung tăng nhảy nhót?"
Cố Khinh Chu gật gật đầu.
Sự việc lần trước, theo chân Tuyết Hương đến, ở trong lòng Cố Khuê Chương đã tan thành mây khói.
Cố Khinh Chu cũng đem việc này, nói cho Nhan Lạc Thủy.
Nhan Lạc Thủy thở dài: "Trừ bỏ làm phụ thân muội hao tiền ra thì mặt khác giống như không có chuyện gì nữa."
"Như thế nào không?" Cố Khinh Chu cười.
Cũng không phải không có chuyện gì nưã!
Trong nhà phát hiện có rất nhiều chuyện thay đổi, Tuyết Hương tới, trên đường đi của Tần Tranh Tranh liền chôn xuống một trái bom.
Tần Tranh Tranh thắng lợi, chỉ là thời gian ngắn ngủi lúc đầu, sau sẽ thảm thiết, Cố gia bất ổn, tùy thời mà có khả năng sóng to gió lớn hơn hay không.
Mặt ngoài Cố gia hết thảy bình thường, Cố Khinh Chu ở trường học niệm thư cũng thực khắc khổ.
Tư Hành Bái lại là nửa tháng nay không có tới tìm nàng, khiến nàng nhẹ nhàng thở ra.
Thời gian chậm chậm trôi qua liền đến tháng tư rồi.
Tháng tư, khóa thể dục ở trường học trang bị thêm một chương trình dạy mới, chính là bơi lội.
Chương trình học ở trường học này đều là phỏng theo của nước Mỹ, tennis, cưỡi ngựa, golf cùng bơi lội, bốn dạng này ắt không thể thiếu.
Cố Khinh Chu không có áo tắm, Nhan Lạc Thủy dẫn nàng đi mua.
Kết quả, khi ở bách hóa Đại Tân, Cố Khinh Chu thấy được Tư Hành Bái.
Nàng nhìn thấy Tư Hành Bái trước, Tư Hành Bái không có nhìn thấy nàng.
Tư Hành Bái không phải đi một mình.
Ở bên cạnh Tư Hành Bái, có một nữ lang tuổi còn trong tuổi thanh xuân. Đối phương cắt tóc mái thật dày, tóc búi gọn gàng lên, lộ ra chiếc cổ dài mảnh.
Nữ lang ăn mặc một bộ sườn xám lụa mềm, chất vải kia tựa ở quanh thân nhộn nhạo, lay động phong tình liệt liệt. Đầu nàng ta đội mũ Anh quốc, trên mũ sa võng nửa rũ, chỉ lộ ra môi mịn hồng tươi.
Bọn họ kéo cánh tay.
Cố Khinh Chu sửng sốt, tiện đà giữ chặt Nhan Lạc Thủy, trốn đến một phòng thay quần áo của cửa hàng.
Nàng nhớ tới mới vừa rồi nhìn thấy cảnh kia, nhịn không được cười.
Tư Hành Bái có tình nhân mới, có phải có ý nghĩa là nàng có thể giải thoát rồi hay không?
Cố Khinh Chu trong lòng đại hỉ.
Quần áo ở bách hóa Đại Tân, tất cả đều là ở hiệu buôn phương Tây nhập vào, phòng thay quần áo của cửa hàng to rộng thoáng mát.
Thời điểm Cố Khinh Chu thử áo tắm, khóe môi vi kiều, niềm vui sướng từ khóe mắt lây sang đến cả đuôi lông mày, nàng có phần không khống chế được nội tâm vui mừng.
Nàng thật sự là chịu đủ Tư Hành Bái rồi.
Đối phương tìm được nữ nhân khác chơi thì càng tốt, sẽ buông lỏng Cố Khinh Chu ra, thật là Phật tổ phù hộ.
Cố Khinh Chu tính toán qua mấy ngày sau sẽ đi tạ lễ thần linh, thuận tiện cúng tiền công đức, cầu Bồ Tát phù hộ Tư Hành Bái hoàn toàn chán ghét nàng.
"Muội thực thích bộ y phục này?" Nhan Lạc Thủy đánh giá Cố Khinh Chu, cảm thấy Cố Khinh Chu mới vừa rồi trốn vào phòng thay đồ, lúc sau liền đặc biệt vui vẻ, Nhan Lạc Thủy không hiểu vì sao.
Cố Khinh Chu nhịn không được lại nở nụ cười.
Tiếng cười nàng uyển chuyển nhẹ nhàng sung sướng, cũng không đột ngột, lộ ra phần của thiếu nữ tiếu lệ.
"Cao hứng vậy sao?" Nhan Lạc Thủy càng là giật mình, "Bộ y phục này đẹp đến vậy sao?"
Cố Khinh Chu mặc áo tắm, có điểm đường viền hoa, thực thời thượng xinh đẹp, bất quá cũng quá sức tưởng tượng, nàng kỳ thật không thích, chỉ là tâm tình thật tốt.
Tư Hành Bái tìm được nữ nhân mới, Cố Khinh Chu liền như vậy mà thoát thân.
Nàng thật là ngoài ý liệu.
Cố Khinh Chu một chút cũng không thích Tư Hành Bái, từ lần đầu tiên bắt đầu gặp mặt, đã bị hắn cường hôn, nàng không có nửa phần lựa chọn.
Đoạn quan hệ này, nàng suy xét mãi tìm cách nào thoát thân. Hiện tại, Tư thiếu soái đã chán ghét, hắn buông tay ra trước, đối với Cố Khinh Chu mà nói, quả thực là bầu trời rớt xuống cái bánh có nhân, không đánh mà thắng chuyện thoát thân, không biết cao hứng đến cỡ nào!
"Bộ áo tắm này không được." Cố Khinh Chu nói.
"Không được mà muội còn vui vẻ như vậy?" Nhan Lạc Thủy càng là mơ hồ.
Nha đầu này hôm nay bị điên rồi sao?
Bất quá, Cố Khinh Chu sung sướng là thật sự, Nhan Lạc Thủy thật lâu chưa thấy qua nàng ấy thực vui vẻ như thế a.
Trái tim Cố Khinh Chu đều là uyển chuyển nhẹ nhàng, gánh nặng áp lực của nàng hoàn toàn biến mất, nàng nhịn không được có phần nghịch ngợm.
Nàng ôm eo Nhan Lạc Thủy, chọc đến phần ngực nảy nở trắng noãn của Nhan Lạc Thủy: "Tỷ lớn hơn so với muội."
Nhan Lạc Thủy có phần đỏ mặt, nói: "Lại nói bậy, muội chỉ là không dậy thì tốt mà thôi."
Đúng vậy, nàng còn không có phát triển dậy thì tốt!
Mà Tư Hành Bái còn không chỉ một lần đem nàng đè ở trên giường, nhưng rằng không có thật sự tiến vào thân thể của nàng.
Nghĩ đến đây, Cố Khinh Chu càng thêm cảm thấy Tư Hành Bái vô lương tâm, hắn là người xấu nhất Cố Khinh Chu từng gặp qua.
Cố Khinh Chu đã cứu mạng hắn, hắn lại là như thế mà đối xử với ân nhân cứu mạng của hắn, bức bách nàng làm tình nhân của hắn, không đem nàng xem như con người, quả thực là bạch nhãn lang vong ân phụ nghĩa!
Cố Khinh Chu ở nông thôn, ở cửa thôn có con chó chân sau bị nhiễm trùng sinh dòi, nàng thay nó xử lý miệng vết thương, còn lấy đồ ăn cho nó, con chó kia liền đi theo Cố Khinh Chu về nhà, từ đây trung thành và tận tâm, vì Cố Khinh Chu mà bảo vệ tốt sân và cổng.
Tư Hành Bái liền súc sinh cũng không bằng!
(p/s: Tội nam chính vl. Bị chị nhà ghét cay ghét đắng. Đáng thương đáng thương a:))))
"Bộ này của tỷ cũng không được, giáo viên bơi lội - Miss Trần là nghiêm khắc nhất, ăn mặc quá hở hang như vậy sẽ bị mắng." Nhan Lạc Thủy nói.
Nhan Lạc Thủy thay đổi y phục, đi ra ngoài chọn lại một lần nữa.
"Cũng giúp muội chọn một bộ đi." Cố Khinh Chu cười kêu nàng.
Nhan Lạc Thủy đồng ý.
Cố Khinh Chu đưa lưng về phía cửa, định đem đồ trên người cởi xuống, kết quả dây lưng nằm nhiều đoạn trên cổ, ngược lại bị nàng gỡ đến rối tung.
Có người đẩy cửa tiến vào.
Cố Khinh Chu tuyệt nhiên cho là Nhan Lạc Thủy, liền đem đầu tóc hoàn toàn vén lên đặt ở trước ngực, nói: "Dây lưng rối tung rồi, mau giúp muội gỡ một chút."
Đối phương tiến lên, có nửa phần bóng rơi xuống, Cố Khinh Chu cả kinh: Nhan Lạc Thủy không cao như vậy!
Nàng bỗng nhiên quay đầu lại, liền đụng vào Tư Hành Bái.
"Ngươi......." Cố Khinh Chu thất sắc, theo bản năng muốn lùi về sau, lại sớm bị Tư Hành Bái chặn ngang ôm lấy.
Cảm xúc Tư Hành Bái có phần quái, đôi mắt hắn nặng nề, giống hồ nước âm lãnh yên tĩnh, không hề gợn sóng.
"Khinh Chu, nàng thực vui vẻ? Ta vừa mới nghe được tiếng cười của nàng." Tư Hành Bái như là hô hấp khó khăn, lòng bàn tay nhẹ nhàng lướt qua gương mặt nàng.
Cố Khinh Chu liền muốn thở mạnh cũng không dám thở: "Ngươi thật hạ lưu, nơi này là khu khách nữ, tỷ tỷ của ta cùng người bán hàng đều ở đây, ngươi mau chạy nhanh đi!"
Nàng đẩy Tư Hành Bái, lại bị Tư Hành Bái đè ở trên vách tường.
Tư Hành Bái nâng cằm nàng lên: "Khinh Chu cao hứng như vậy, là vì cái gì? Nếu là ta nhìn thấy Khinh Chu cùng nam nhân khác đi cùng nhau, ta sẽ rất tức giận; Khinh Chu nhìn thấy ta cùng nữ nhân khác, lại cao hứng đến điên rồi, đây là vì cái gì?"
Hắn lẩm bẩm, giống như dã thú oai hùng bị thương, cảm xúc tụt xuống.
Hắn cũng không phải đang hỏi, mà là tự mình hỏi mình. Hắn chậm rãi vuốt ve mặt nàng: "Khinh Chu của ta suy nghĩ cái gì?"
Ánh mắt hắn thâm liễm, lạnh thấu xương, hàn ý che giấu ở bên trong, khắc kĩ gương mặt của nàng vào tim.
"....... Có phải suy nghĩ, ta sẽ đổi sang nuôi một nữ nhân khác, nàng liền có thể tránh thoát bên cạnh ta hay không?" Tư Hành Bái nói ra vài câu này, đầu lưỡi tựa như vô cùng trầm trọng, "Khinh Chu của ta, nàng muốn chạy trốn sao?"
Hắn hôm nay đặc biệt tối tăm, tay vuốt ve cổ Cố Khinh Chu.
Cố Khinh Chu cảm giác hắn bất cứ lúc nào cũng có thể vặn gãy cổ nàng, không rét mà run.
Môi nàng hơi hơi phát run.
"Tỷ tỷ của ta ở bên ngoài......" Cố Khinh Chu sắp khóc lên, lại giãy giụa không trả lời, bị hắn gắt gao chống lại.
Trên người nàng hiện giờ chỉ có một bộ áo tắm thực gợi cảm.
Tay hắn cực nóng, ôm lấy như muốn nàng, như lửa miêu, ở trên người nàng bậc lửa.
"Khinh Chu, nàng không để ta vào lòng?" Tư Hành Bái đột nhiên hôn lỗ tai nàng, nhẹ nhàng hỏi.
Thanh âm hắn thực nhẹ, lại mang theo sát khí.
Cố Khinh Chu vừa kinh vừa giận. Giờ khắc này nàng biết, hy vọng của nàng thất bại, Tư Hành Bái sẽ không bỏ qua cho nàng, cho dù là hắn có nữ nhân khác đi nữa.
Hy vọng bị đạp đổ, Cố Khinh Chu có chút khó tiếp nhận, cảm xúc trong nháy mắt của nàng cũng tới cực điểm rồi.
"Ta trước nay liền không có để ý qua ngươi! Ở trong lòng ta, ngươi vẫn luôn là một tên cưỡng bách ta, dâm loạn ta!" Cố Khinh Chu cắn môi, "Ta hận không thể khiến ngươi chết, vĩnh viễn biến mất trước mắt ta!"
Tư Hành Bái cười.
Nụ cười tươi của hắn có phần hoang vắng, cúi đầu hôn lên đôi môi non nớt của nàng: "Khinh Chu phải thất vọng rồi, ta sẽ không chết, cũng sẽ không biến mất trước mắt nàng."
Hắn buông nàng ra, nhìn áo tắm trắng noãn của nàng, dùng tay ước lượng kích cỡ: "Trưởng thành một chút. Về sau phải ăn cơm nhiều vào, lớn lên lớn hơn một ít nữa......."
Cố Khinh Chu mở tay hắn ra.
Thời điểm khu khách nữ bị phong tỏa, Nhan Lạc Thủy đi toilet.
Chờ nàng ra tới, người bán hàng nghị luận sôi nổi, Nhan Lạc Thủy không rõ nguyên do gì.
Cố Khinh Chu đã đổi tốt y phục của chính nàng, ngồi ở phòng thay quần áo, ủ rũ cụp đuôi, không có nhảy nhót như trước.
"Làm sao vậy?" Nhan Lạc Thủy ôm lấy bả vai nàng.
Đôi mắt Cố Khinh Chu rưng rưng, nghe nói càng là chua xót, dường như tới ánh mặt trời quang minh chói lọi cũng không có, nàng nói: "Không có gì, muội quá xui xẻo, gặp được một con bạch nhãn lang!"
Nhan Lạc Thủy không hiểu.
"Làm sao vậy Khinh Chu?" Nhan Lạc Thủy thực lo lắng, truy vấn Cố Khinh Chu.
Cảm xúc của Cố Khinh Chu trước sau biến hóa, Nhan Lạc Thủy thật sự nghĩ không ra.
"Muội không có việc gì." Cố Khinh Chu thấp giọng, nước mắt nhịn rồi lại nhịn, mới miễn cưỡng nhịn xuống.
Sau đó, Cố Khinh Chu không còn có hứng thú chọn lựa áo tắm.
Nàng tùy tiện chọn một bộ giống với của Nhan Lạc Thủy, rời khỏi bách hóa Đại Tân.
Tư Hành Bái cũng về tới Biệt quán của hắn.
Hắn hôm nay gặp được một vị nữ nhi của quan viên toà thị chính, cụ thể quan viên gì hắn cũng không rõ ràng lắm, nhưng là cô nương kia nịnh nọt, muốn dâng hiến thân thể của mình cho hắn, Tư Hành Bái là đã nhìn ra.
Hắn đã vài tháng không có quan hệ cùng ai, mỗi lần đều là cùng Cố Khinh Chu tiểu đánh tiểu nháo xong một hồi lại ngủ.
Nam nhân với chuyện này phân biệt thật sự rõ ràng, giải tỏa áp lực là bản năng sinh lý, yêu thương là tâm lý.
Cùng ai làm, Tư Hành Bái là không có để tâm.
Mà hắn đối với Cố Khinh Chu là yêu thương, là chân thật, duy nhất.
Lần này nữ lang này phá lệ nóng bỏng, Tư Hành Bái cũng cảm thấy mỹ thực dâng đến miệng, không cần thiết phải cự tuyệt. Hắn từ trước đến nay không cự tuyệt mỹ nhân kế, dù sao cuối cùng người là hắn ăn, chỗ tốt là sẽ không cấp.
Cùng nữ lang kia đi dạo qua bách hóa, khi chuẩn bị đi tiệm cơm Ngũ Quốc đối diện thì gặp Cố Khinh Chu.
Phản ứng của Cố Khinh Chu, nằm ngoài sự suy đoán của Tư Hành Bái.