Đây là một phiên ngoại vườn trường của Cố Diễn và Lục Ý, không ảnh hưởng tới chính văn, đổi gió chút nhé quý vị~
Kể từ hôm sinh nhật, Lục Ý đột nhiên bắt đầu trốn tránh Cố Diễn, trạng thái này quả thực mắt trần có thể thấy, mọi người đều mơ mơ hồ hồ, phải biết rằng Lục Ý thích nhất là theo sau Cố Diễn gọi một tiếng Diễn ca hai tiếng Diễn ca, đang yên đang lành sao tự dưng lại chiến tranh lạnh!?
Lục Ý suốt buổi đều nằm nhoài trên bàn học, rầu rĩ không vui, đeo tai nghe, không tập trung nghe giảng bài.
Lưu Ninh là bạn cùng bàn của Lục Ý, thờ ơ nhìn cậu lần thứ hai mươi tám muốn ngước đầu lên nhìn Cố Diễn, nhưng nửa đường thu tầm mắt về, hắn không thể hiểu nổi, lên tiếng hỏi: “Cậu bị gì vậy… Hai thằng đàn ông các cậu có nhất thiết phải dỗi nhau như tiểu tình nhân thế không hả?”
Còn chơi cái trò muốn nhìn mà không dám nhìn… Bộ định diễn vở ngược luyến tình thâm chắc?
Khi Lục Ý nghe đến ba từ “Tiểu tình nhân” thiếu chút nữa giựt phăng dây tai nghe, hệt như con mèo xù lông vì bị giẫm phải đuôi vậy.
Tối hôm qua, Lục Ý uống chút rượu, có hơi say, cậu ngồi trên ghế sa lon, Cố Diễn đi tới, một chân khuỵu xuống, một tay chống bên người, dùng tư thế giam cầm mà kề sát lại, lúc đó Lục Ý còn cảm thấy ngất ngất ngây ngây, nhưng khi anh mỉm cười nói câu nọ, Lục Ý cả kinh, suýt đẩy Cố Diễn ra… Tuy cậu không hiểu vì sao mình không làm thế mà tiếp tục giả vờ không hề hay biết nữa.
Loại cảm giác đó rất khó diễn tả, bây giờ nghĩ lại, hai má lại muốn bỏng.
Cái gì có thích hay không, Cố Diễn lại nghĩ mình luôn thích cậu ấy!
Rốt cuộc là cái gì khiến cậu ấy hiểu lầm vậy!
Lục Ý thấy mình là thẳng nam thẳng tăm tắp, dẫu kết hôn đồng tính đã hợp pháp hóa, cậu cũng không có ý kiến gì, có điều cậu thích con gái, cái này có thể chắc chắn, hồi nhỏ cậu còn thầm mến em gái nhà bên, còn thề lớn lên cưới cô làm vợ nữa kìa.
Con gái trắng trắng mềm mềm, con trai làm sao so được!
Lục Ý thấy xu hướng tình dục của mình rất rõ ràng mà…? Vì sao Cố Diễn lại lầm tưởng mình thích anh?
Cậu phải làm cho Cố Diễn biết mình và anh không thể ở cùng nhau, hơn nữa cậu… cũng không thích anh.
Không biết tại sao, Lục Ý càng nghĩ càng cảm thấy khó chịu, đến nỗi nhạc cũng không áp chế được.
Vừa lúc nghỉ giải lao, Lục Ý tháo tai nghe, ra ngoài, định thư giãn đầu óc một tí.
Người đứng ngoài hành lang không nhiều lắm, thời gian giải lao tương đối dài, mọi người rủ nhau xuống chơi bóng rổ, nếu là thường ngày, Lục Ý có lẽ đang dính bên cạnh Cố Diễn, cùng anh chơi game, cùng nhau đá banh gì đó, cho dù Cố Diễn đang làm bài, Lục Ý nằm bên cạnh nghe nhạc ngủ cũng không sao.
Dường như chỉ cần ở cùng người này, làm gì cũng được.
…Ngừng! Ngừng! Cậu đang nghĩ gì thế này!
Lục Ý hít sâu, siết chặt mép lan can, muốn đem tất cả ý nghĩ lung tung này đốt sạch sẽ!
Shit!
Càng nghĩ càng lộn xộn! Đm!
Lục Ý nặng nề đấm lên vách tường, lát sau đanh mặt lại, hít một hơi lạnh, bưng nắm tay đau đến không nói ra lời.
Ngay lúc này, cậu nghe thấy từ cửa lớp truyền tới thanh âm giòn tan của một cô gái: “Cho hỏi, Cố Diễn có ở trong lớp không?”
Lúc nhắc đến hai chữ Cố Diễn, giọng điệu khác hẳn, mang theo chút ngọt ngào dịu dàng.
Lục Ý không tự chủ được quay đầu nhìn sang, phát hiện đó là một cô gái mặc váy xanh, bên cạnh có một cô gái khác đang dắt tay cô, hai người đang lôi kéo một bạn học trong lớp, tên kia đang muốn đi rót nước, bị kéo lại như thế, tính mở miệng nói, song cậu ta lơ đãng nhìn thấy Lục Ý bên này, lời nói liền bẻ thành: “Đây là Lục Ý lớp bọn tớ, cậu ấy thân với Cố Diễn nhất, cậu kêu cậu ấy đi, tớ còn phải đi rót nước, xin lỗi nha.”
Sau khi nói xong liền mang ly đi.
Cô gái váy xanh vừa nghe nói Lục Ý thân với Cố Diễn, mắt sáng rực lên, đi tới trước mặt Lục Ý, nở nụ cười, nói “Chào cậu, cậu có thể giúp tớ gọi Cố Diễn ra đây không?”
Lục Ý có chút ấn tượng với cô gái này, lúc trước Lục Ý đi chung với Cố Diễn thường thấy cô nhìn anh, lúc ăn trong căn tin, lúc mua đồ ăn trong siêu thị hay ngẫu nhiên gặp, cô giống như quen biết Cố Diễn, cũng không phải kiểu thân thuộc mà kiểu quen sơ sơ.
Thế nhưng ánh mắt mỗi khi cô nhìn Cố Diễn…Luôn khiến Lục Ý cảm thấy có chút vi diệu.
Hồi đó, tâm tư các thiếu nam thiếu nữ rất dễ nhận thấy, có gì đều ghi hết lên trên mặt.
Đại não Lục Ý còn chưa kịp xử lý thông tin, miệng đã bật thốt: “… Cậu ấy không có ở đây.”
“Hả?” Cô bé bên cạnh mê man nhìn Lục Ý, rồi quay đầu nhìn Cố Diễn đang ngồi trong phòng học, “Không phải cậu ấy đang ở trong lớp à?”
“Ờ…chắc tôi nhìn nhầm.” Lục Ý thấy mình suýt nữa cắn trúng lưỡi rồi, “Tôi giúp cô gọi cậu ấy.”
Cô nàng váy xanh mỉm cười, vuốt tóc: “Vậy thì cám ơn cậu nhé.”
Lục Ý trầm thấp mà ừ một tiếng, trở về phòng học.
Cố Diễn đang giảng bài cho người khác, Lục Ý mới vừa bước được hai bước lại thấy hối hận, đang nghĩ có nên nhờ người khác gọi anh ra không, thì Cố Diễn đã nhận ra được có người tới, hơi nhấc mắt, vừa vặn đối mặt với Lục Ý.
Vẻ mặt Cố Diễn không có biến hóa gì, tựa như chưa hề có chuyện gì xảy ra, hệt như câu hỏi ngày hôm qua chỉ là ảo giác của Lục Ý thôi ấy.
Anh nhướng mày: “Có chuyện gì à?”
Lục Ý không nhìn anh, nhẹ giọng: “Bên ngoài có người tìm cậu.”
Cố Diễn theo bản năng mà nhìn ra bên ngoài, ừ một tiếng, đứng lên, mới đi được hai bước, lại không trực tiếp ra phòng học, mà ngừng bên cạnh Lục Ý, hơi nhíu mày, tầm mắt rơi trên tay cậu: “Vết thương trên tay cậu ở đâu ra vậy?”
Thân thể Lục Ý co lại, rụt tay về.