• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Nương tử…”

“Nương tử…nàng có thấy không thoải mái hay không?”

“Nương tử, ta nghe nói nữ nhân mang thai đều rất hay buồn nôn”

“Nương tử, nàng có thấy đặc biệt muốn ăn đồ gì không a? hay là buồn nôn?”

“Nương tử…”

“Nương tử, nàng nói cho ta biết, ta sẽ nhớ kỹ…”

“Dương Á Sơ” nữ nhân vốn đang bị thời tiết nóng làm khó chịu liền không thể nhịn được nữa kêu lên, mà cái người bên cạnh này sau khi biết nàng có tin vui thỉnh thoảng vây lấy nàng hỏi cái này hỏi cái kia, không thể dừng lại được một lúc nào cả.

“Ta đây, ta đây” Dương Á Sơ bước lên phía trước sát gần vào nàng.

“Ta bây giờ cho ngươi 2 lựa chọn: câm miệng hoặc là đi ra ngoài” bây giờ mới chỉ là bắt đầu, bộ dạng hắn như vậy thì mười tháng tiếp theo nàng làm sao mà qua được?

“A?” nhìn nương tử hắn có vẻ phiền muộn, vậy phải làm như thế nào? Dương Á Sơ nhíu chặt mày suy nghĩ một chút, ân, hắn nên đi hỏi hai vị sư tẩu mới được. Nghĩ như vậy, hai mắt Dương Á Sơ sáng rực.

“Ta đi ra ngoài, ta đi ra ngoài, nương tử, nàng nghỉ ngơi một chút, ta trở lại ngay” còn chưa có nói xong, bóng người đã xa mất khuất mấy trượng.

Khoé miệng Lộ Tùy Tâm co quắp lại. Nàng có chút đồng tình với hai vị sư tẩu kinh nghiệm kia, vừa nghe nàng có tin vui, được Dương Á Sơ thỉnh giáo thì vui mừng vạn phần! Cũng hùng hồn tranh nhau truyền đạt kinh nghiệm, nhưng mà…không ai biết nghị lực của Dương Á Sơ phát huy ra làm cho không người nào có thể tưởng tượng được, chỉ cần có vấn đề không hiểu liền chạy đi tìm các nàng. Ngày mai là thọ yến, mà ngày hôm qua đã có khách bắt đầu tới Vô Vân sơn trang, hôm nay lại càng có đông khách, mấy người Nhiễm gia loay hoay không thể tách rời công việc, vốn là trông cậy Dương Á Sơ sẽ giúp đỡ hết lòng, bây giờ hắn lại còn tới chiếm dụng thời gian của hai vị sư tẩu, hơn nữa còn hỏi vấn đề nghìn bài một điệu, hai phu nhân hiện tại tránh còn không kịp a. Các nàng rốt cuộc khổ sở biết không còn cách nào cự tuyệt.

Lộ Tùy Tâm lấy một viên mứt hoa quả trên mặt bàn nhét vào trong miệng! Hương vị ngọt ngào này thật thích, quan trọng nhất bây giờ là nàng không bị lão công cắm rễ bên tai, rất thanh tịnh a, để hắn đi làm phiền người khác còn hơn là cứ suốt ngày bám lấy nàng.

“phanh” một tiếng, còn chưa để cho Lộ Tùy Tâm kịp ngẩng đầu lên xem là ai đã bị một người ôm chặt lấy, sau đó khóc rống lên.

“Ô…Ô…”

Lộ Tùy Tâm phun hạt trong miệng ra mới dám lên tiếng, vừa rồi thiếu chút nữa nàng bị doạ đến nuốt cả vào trong bụng.

“Linh nhi? Sao vậy? Tại sao lại khóc?” người Vô Vân sơn trang sau khi biết nàng mang thai cũng không có ai dám tới quấy rầy. Cũng vài ngày chưa gặp Linh nhi, hôm nay nha đầu này làm sao vậy?

“Ô…sư phụ…tại sao hắn không thích ta?” Linh nhi ôm Lộ Tùy Tâm nức nở nói, nàng đã suy nghĩ rất kĩ mới đi nói thích đại sư huynh, cho nên vừa rồi đúng lúc nàng biểu đạt lòng ái mộ của mình với đại sư huynh…Ô…ô…

Lộ Tùy Tâm kéo Linh nhi ra, bị ôm như vậy quả thật không quen, xem ra là bị Phương Mạc Ngôn cự tuyệt. Như vậy cũng tốt, nếu hắn thật sự không thích Linh nhi, từ chối không chừng đối với Linh nhi cũng là chuyện tốt.

“Được rồi, ngồi xuống, đây, uống chút trà đi” đem Linh nhi ngồi lên ghế, rót chén trà đặt trước mặt nàng.

Nhìn Linh nhi lau lau nước mắt trên mặt, Lộ Tùy Tâm mới nhàn nhạt lên tiếng.

“Phương Mạc Ngôn cự tuyệt ngươi?”

“Ân…” ánh mắt trong suốt trong sáng của Nhiễm Linh Nhi ửng đỏ. Nước mắt vẫn còn vương trên mi, quả là xinh đẹp.

“Vậy bây giờ cảm giác trong lòng ngươi như thế nào?” khóc đến thương tâm, nhưng có đến mức không thể chịu được không?

“Ta cũng không biết, thật là khổ sở, thật là khổ sở” Linh nhi vừa nói vừa chảy nước mắt, ô, nàng thích đại sư huynh! Nhưng đại sư huynh lại chỉ coi nàng như muội muội, ô…muội muội…nàng không phải là muội muội của hắn…

Lộ Tùy Tâm nhìn Linh nhi đau khổ trước mắt, trong đầu hiện lên Hoàng Thạch Ngạo vài ngày trước, hắn cũng là nam nhân trí óc tỉnh táo, so với Phương Mạc Ngôn không khác nhau là mấy, không biết hắn đã có thê tử chưa? Giật mình…

“Linh nhi, ngươi biết Hoàng Thạch Ngạo không?” nhìn Phương Mạc Ngôn thật sự chỉ đối với Linh nhi như muội muội, vậy sao không để Linh nhi chuyển hướng chú ý đặt ở nam nhân khác?

Người đang nức nở kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn Lộ Tùy Tâm: “không biết, nhưng có nghe nói qua” nàng chỉ biết Hoàng Thạch Ngạo là Thiếu bảo chủ Hoàng gia bảo, chuyên mua bán ngựa, bảo hộ. Nghe nói là bạn tốt của sư thúc, sư phụ hỏi hắn làm gì?

“Hắn đã thành thân chưa?” không biết?  vậy nếu chưa thành thân thì để Dương Á Sơ ra mặt giới thiệu, Hoàng Thạch Ngạo có thể làm thay đổi tình cảm của Linh nhi không?

“Không biết, ta cũng không quen hắn” Linh nhi tức giận nói, nàng là đi tìm sư phụ tố khổ, tại sao sư phụ lại nhắc tới Hoàng Thạch Ngạo?

“Linh nhi, ngươi chạy đến đây làm gì? Sư huynh đang tìm ngươi a” Dương Á Sơ vừa vào cửa đã nhìn thấy Linh nhi nắm tay nương tử hắn.

“Sư thúc…” Linh nhi hậm hực bị Dương Á Sơ lườm mà buông tay áo sư phụ ra. Sư thúc đúng là nhỏ mọn, không cho nàng tới gần sư phụ. Bất quá nàng cũng vui mừng thay cho sư phụ, nghĩ được như vậy, Linh nhi tạm thời quên mất thương tổn, tò mò vươn tay sờ một chút cái bụng vẫn bình thường kia có chút gì không..

Dương Á Sơ cười nhẹ nhàng, bắt được cái tay tò mò của Linh nhi, ngăn cản lại kịp lúc.

“sư thúc thật nhỏ mọn a, bụng cũng chưa có to, ta sờ một chút thì có sao đâu?” vẫy vẫy cái tay bị nắm đau, Linh nhi tức giận nói.

“Ngươi nói gì?” thanh âm lớn của Dương Á Sơ để cho Nhiễm Linh Nhi muốn khóc lên, vừa nhìn thấy đã không lên tiếng, không dám nói gì, sắc mặt sư thúc nàng thật là khó dò, nàng tuyệt đối không nghi ngờ sư thúc sẽ đánh nát mông nàng. Nghĩ được như vậy, nàng ha ha cười một tiếng “Sư thúc…người ở bên sư phụ, ta…ta còn có việc…ta đi trước…” vừa nói chân cũng hướng ra phía ngoài.

“Nương tử, sao nàng lại dễ dàng để cho nha đầu này làm loạn vậy a?” Dương Á Sơ hơi trách cứ nhìn nương tử nhà hắn.

“Nàng chẳng qua là một hài tử thiên tính trọng ta mà thôi, nặng nhẹ chính là biết đến” Lộ Tùy Tâm nhàn nhạt mỉm cười nói.

“Khó trách sư huynh muốn gả nàng ra ngoài?” Dương Á Sơ nghĩ đến việc Linh nhi dám sờ lên bụng nương tử, trong lòng vẫn có chút sợ hãi.

“Cái đó…nương tử, ta nghe sư tẩu nói, mang thai thì không thể cho người khác tuỳ tiện động vào. Lần sau nàng đừng cho Linh nhi sờ a” cho nên ngay cả hắn cũng không dám nữa.

Lộ Tùy Tâm kinh ngạc ngẩng đầu, có cái tập tục này sao? “Tại sao?”

“Sư tẩu nói làm vậy hài tử sẽ tức giận, sau đó là…” sẽ mất.

Ngất, Lộ Tùy Tâm nhìn vẻ mặt của Dương Á Sơ, trong đầu chỉ loé ra một ý nghĩ.

Thở dài, tóm lấy hai cái tay của lão công đặt lên bụng nàng.

“A, nương tử, không được” Dương Á Sơ không kịp phản ứng, tay cũng đã bị đặt lên phía trên.

“Có cảm giác sao?” Lộ Tùy Tâm tức giận nhướng mày hỏi.

“A…ta không có cảm…”

“Mới có một tháng, vẫn chỉ là một hạt giống nhỏ mới này mầm, tất nhiên không có cảm giác” tối thiểu ba tháng sau mới có động tĩnh.

“Ngươi cũng đừng hỏi nữa, những điều này là do cảm nhận a, mỗi nữ nhân đều biết”

Sớm có mang chỉ là phổ biến a.

“Nhưng mà…”

“Không có nhưng mà, ngươi có thể coi như ta không có mang, thả lỏng chút ít, muốn lo lắng thì qua mấy tháng đầu đã, được không?” Lộ Tùy Tâm thành thực nói với nam nhân trước mắt.

“Có thật không? Thật không có chuyện gì?” Dương Á Sơ hoài nghi hỏi lại.

“Dĩ nhiên…oẹ…” giống như phản bác lại lời của nàng, lời nói còn chưa dứt, một cảm giác buồn nôn đã xông thẳng lên cổ họng.

“Nương tử…nàng…nàng làm sao nữa vậy? là chỗ nào không thoải mái a?” Dương Á Sơ vốn đang hoài nghi thấy bộ dáng của nàng liền nhảy dựng lên, không biết làm thế nào nữa. Tay cũng không dám đụng vào nàng, sư tẩu nói thực đúng, hắn chỉ sờ một chút bụng nàng đã làm cho nàng không thoải mái, vậy…vậy hắn…chẳng phải nên cách xa nương tử một chút?

“Ngươi…” Lộ Tùy Tâm nhìn nam nhân chỉ dám đứng đó trơ mắt nhìn, cùng với thần sắc trên mặt hắn, nàng cũng không nhìn được lườm hắn một cái, nam nhân đối với chuyện này cái gì cũng không hiểu, còn hết sức phiền toái. Cái bụng này, khi nào bắt đầu ói không được sao? sao cứ nhằm đúng lúc này a? làm hại nàng đang tận tâm truyền thụ kiến thức cho lão công thì bị cắt đứt.

“Nương tử…” sư tẩu còn nói, người mới mang thai tính tình không tốt, vừa rồi trên mặt nương tử xuất hiện không vui, vậy hắn phải làm sao bây giờ a? đúng rồi, sư tẩu nói, nên để nương tử nghỉ ngơi nhiều một chút.

“Vậy…nương tử, nàng có muốn đi nghỉ ngơi một chút không a?”

“Không…oẹ… Dương Á Sơ…ta…ta sẽ bị ngươi tức chết mất” Lộ Tùy Tâm rốt cuộc cũng biết thế nào gọi là tú tài gặp phải binh, ý nói cảm thấy vô lực.

“Nương…nương tử….ta đâu có làm gì a? là nàng cho ta sờ bụng a!” nam nhân kinh sợ vội vàng giải thích.

“Câm miệng” hắn mà còn nói chuyện lắp bắp nữa là nàng sẽ đá hắn cút ngay.

= =

“Dạ” nhìn nàng tức giận, Dương Á Sơ cũng không dám nói tiếp nữa, trong lòng thì đối với lời sư tẩu nói tin tưởng không nghi ngờ! tính tình người mang thai thật không tốt, nương tử hắn chưa bao giờ nổi giận vậy mà còn rống lên với hắn.

“Đem chút nước ấm cho ta rửa mặt”

“Nha…được” vội vàng làm theo.

“Rót chén nước cho ta uống, không phải trà, lấy nước sôi a, ta không uống lạnh” hiện tại nàng cũng không nên uống trà, mang thai uống trà không tốt, đổi sang uống nước sôi.

“Nga, nương tử” cẩn thận bưng cái chén đến.

Lộ Tùy Tâm uống một hớp nước, bình phục một chút cảm giác khó chịu trong lòng, xem ra lại sắp nôn oẹ. Cầm lấy một hạt ô mai bỏ vào trong miệng ngậm.

“Khá hơn không, nương tử” nam nhân tiểu tâm dực dực đứng ở đàng kia hỏi.

Nhìn qua phía ngoài, ân, mặt trời sắp xuống núi, vậy đi ra ngoài một chút cũng tốt, ở trong phòng tránh nóng cũng không phải là cách tốt.

“Chúng ta đi ra ngoài một chút đi! Tướng công” Lộ Tùy Tâm nghĩ được như vậy, đứng dậy mỉm cười nói với Dương Á Sơ. Tư tưởng của lão công nàng cứ từ từ mà sửa, đột nhiên thay đổi cũng không được.

Dương Á Sơ nhìn nương tử vừa mới không thoải mái gầm nhẹ với hắn nay đã mỉm cười, nhất thời trong lòng nổi lên suy nghĩ- quả thật như thế.

“Được, nương tử, nàng muốn đi đâu? Ta cùng nàng đi” sư tẩu nói phải chiều theo ý nương tử. Đúng, nương tử nói cái gì thì là phải làm cái đó.

= =

“Bây giờ mặt trời đã xuống núi rồi, vậy chúng ta ra bên ngoài vô vân sơn trang xem một chút a” tới lâu như vậy rồi, ngày ngày đều nghe xướng nên bọn ta không có thời gian ra ngoài thưởng thức phong cảnh đặc sắc.

“được” nương tử nói cái gì thì phải làm cái đó. Dương Á Sơ trong lòng đem những lời này đi học thuộc lòng.

Vị trí tây xa huyện nằm ở phương bắc Thiên vũ, là một thành trấn không nhỏ, mặc đù không có danh thắng sản vật đặc biệt nhưng lại có con đường thông thương chủ đạo, huống chi nơi này còn nổi danh trấn võ học. Không chỉ có Vô vân chưởng môn nổi tiếng giang hồ mà còn có Đông phương thế gia kiếm thuật độc bộ, có hai gia môn hiển hách như vậy chuẩn bị mời các vị bằng hữu trên giang hồ tới mừng đại thọ 90 tuổi sư phụ Nhiễm trang chủ.

Cho nên mới thu hút đông đảo lữ khách thương nhân, bên trong tiệm cơm, khách sạn cùng tiêu cục, ngân hàng tư nhân cũng nóng lên dị thường. làm cho chủ quán cũng cười vui mừng, trong lòng mong đợi mấy ngày này có yến hội, mời giang hồ đồng đạo đến chung vui, hoặc là bằng hữu thân thiết tới đem bạc cho bọn hắn.

Trong đó thu hút ánh nhìn của người ta nhất là con sông rộng đến ba mươi thước thông ra ngoài thành chảy hai bên thanh lâu. Đêm xuống, trên mặt sông thuyền hoa lớn nhỏ phiêu đãng. Mà hai bên bờ sông thanh lâu chăng đèn đón khách tới.

Mặc dù sông nước nơi này không tránh khỏi khô kiệt bởi thời tiết nóng bức, nhưng vì thanh lâu đặt ở đây nên có người cố ý xử lý nước sông, làm cho mặt nước màu xanh biếc, đặc biệt mỹ lệ, hai bên bời giăng đèn kết hoa rất thu hút, đông du khách đều đến nơi này.

Lộ Tùy Tâm đang ngồi trên lầu hoa lâu bên trái. Từ cửa sổ nhìn ra thuyền hoa bố trí tinh xảo trên sông. Đã gần hoàng hôn, rặng mây đỏ nơi chân trời chiếu rọi lên mặt sông lăn tăn, hai bên bờ còn có người đang giặt quần áo. Phía trước là cây cầu hình vòm để cho người ta đi lại hai bên bờ.

“Sư mẫu, trên thuyền hoa có rất nhiều người nga! Chờ đêm xuống còn nhộn nhịp hơn” người vừa nói là Nhiễm Lượng, nhất quyết đòi đi theo đám người nàng.

“Không phải chứ? Cũng bởi vì có những người thích trêu đàu nữ nhân như các ngươi mà phía dưới thuyền mới có cái để làm ăn a” Nhiễm Linh Nhi gõ đầu Nhiễm Lượng, không vui nói.

“Này, nữ nhân, ngươi làm gì mà đánh ta? Ta cũng chưa từng tới nha” ai mà không biết cha hắn là một người tuân thủ gia quy nghiêm ngặt, hắn dám đến sao? không sợ bị cha đánh gãy chân thì cứ việc.

“Hừ, ngươi mà dám làm ta liền nói cho cha hay, để xem cha xử lý ngươi ra sao” Linh nhi uy nghiêm nói.

“Được rồi, hai người các ngươi a, nói không cho theo thì càng muốn theo, nơi này các ngươi không muốn tới còn nhất quyết bám theo ta và sư mẫu ngươi”

Dương Á Sơ không vui mở miệng, bọn họ ra cửa đã gặp hai tỷ đệ Linh nhi này, vừa nghe bọn họ muốn ra ngoài giải sầu đã hưng phấn nằng nặc đòi đi theo. Thấy nương tử gật đầu đồng ý nên cũng thôi.

“Chưởng quỹ, Lão tử ta gọi đồ ăn sao còn chưa đem lên?” tiếng nói thô to cắt đứt ánh mắt thưởng thức của Lộ Tùy Tâm, hơi liếc qua thấy mấy tên đang ngồi phía trước, thoạt nhìn như là nam nhân chốn giang hồ. Tây xa huyện là chỗ dọc bên kinh thành, nếu nói núi cao hoàng đế ở xa, quan phủ đối với những người trong giang hồ đa phần là thị tĩnh nhất chích tĩnh, nhắm một con mắt, chỉ cần không làm quá mức, không tàn sát dân chúng thì sẽ không nhúng tay vào.

“Dạ…dạ…khách quan xin chờ một lát, sẽ tới…sẽ tới ngay” chưởng quỹ bước lên phía trước cười lấy lòng.

“Hừ, nhanh lên một chút, nếu không Lão tử phá trà lâu này của ngươi”

“dạ…vâng” chưởng quỹ vội vàng nháy mắt cho tiểu nhị mang thức ăn lên.

“Nương tử, nếu không chúng ta vào gian riêng?” Dương Á Sơ nói, mới đến đây hắn định nói chưởng quỹ cho phòng riêng nhưng nương tử hắn lại nói muốn ngồi trong tiền sảnh, ở đây nhiều người miệng tạp, khó tránh khỏi bị những dòng người quấy rầy.

Lộ Tùy Tâm khẽ mỉm cười với Dương Á Sơ, ý nói không có chuyện gì.

“Ăn chút cá đi” Dương Á Sơ đem xương cá bỏ ra, gắp vào bát Lộ Tùy Tâm.

Lộ Tùy Tâm ngửi thấy mùi cá, trong bụng lại sôi trào, vội vàng dùng tay che miệng.

Dương Á Sơ đặt đũa xuống, lấy trong ngực túi mứt hoa quả phòng trừ lúc nàng khó chịu.

Lộ Tùy Tâm đút một viên vào, khoát tay ý bảo đem cá này mang đi. Nhiễm Lượng thấy thế vội vàng đem cá chuyển sang trước mặt mình.

“A, sư thúc thật tốt…” Linh nhi vô cùng hâm mộ nhìn sư thúc nàng tỉ mỉ chu đáo với sư phụ.

“Ha ha, chừng hai năm nữa cũng sẽ có nam nhân như thế đối với Linh nhi” Dương Á Sơ cúi đầu cười nói. Thanh âm dễ nghe, hơn nữa tướng mạo tuyệt mỹ làm cho những người trong trà lâu đều quăng ánh mắt chăm chú nhìn vào hắn. Người người đều đang suy đoán xem mỹ nam tử ngồi cạnh là ai?

“Hừ…” Nhiễm Lượng khẽ hừ một tiếng, hắn vẫn nghĩ sư phụ quả là không có mắt. Bất quá, nhìn nữ nhân này còn có chút đặc biệt, hắn tự thừa nhận gọi nàng bằng sư mẫu, vừa nghĩ vừa lấy một miếng cá cho lên ăn, ân, mùi vị thật ngon.

Linh nhi lại gõ đầu Nhiễm Lượng lần nữa, không vui reo lên “Ăn cái đầu ngươi, hừ cái gì mà hừ, cẩn thận ra đánh nát đầu ngươi ra”

Lộ Tùy Tâm nhìn động tác của Nhiễm Linh Nhi thấy buồn cười, Linh nhi này chỉ là 1 tiểu hài tử, nhưng ỷ mình là tỷ tỷ, chỉ cần là ở chung một chỗ với Nhiễm Lượng là đều thể hiện uy quyền tỷ tỷ ra, Nhiễm Lượng giận nhưng không dám nói gì.

“Oa, bang chủ, trên thuyền hoa này có một cô nương thật đúng là xinh đẹp” một gã nam tử mắt lộ sắc ý nói.

“Đó là đương nhiên, nơi này nổi danh đệ nhất hoa lâu, nghe nói trong đó không thiếu tuyệt thế giai nhân” người được gọi là bang chủ cố tình thâm trầm trả lời.

“Bang chủ, chúng ta ăn mau còn đi nghe hát a” một gã nam tử sỗ sàng cười.

“Ha ha…đương nhiên” thanh âm tráng kiện vang lên làm cho thực khác trong này đều ngẩng đầu nhìn khinh bỉ.

“Nhìn cái gì, cẩn thận ta cho một đao bổ ngươi ra”

Cảm nhận được người bên cạnh nhìn chăm chú, nam tử tráng kiện lên tiếng đe doạ.

“Linh nhi…” Dương Á Sơ nhìn ánh mắt Linh nhi đang cố nén giận, thấp giọng quát. Hắn không thể làm phiền tới nương tử.

“Sư thúc…” Linh nhi hờn dỗi liếc mắt, hừ, thật là tiện nghi cho mấy người này, nếu không nàng nhất định xử đẹp bọn chúng. Nơi này chính là địa bàn Vô vân sơn trang, đâu đến phiên mấy người hạ lưu tam cấp như chúng tới tác oai tác quái!

“Đúng vậy, tỷ, đừng gây chuyện, nếu không đến lúc đó ngươi không đánh lại những người này thì ta cũng không có cách nào giúp được a” Nhiễm Lượng mặc dù lên tiếng khuyên bảo nhưng chẳng khác nào đổ dầu vào lửa. Hắn cũng không vừa mắt bọn chúng.

Lộ Tùy Tâm ho nhẹ một tiếng, Nhiễm Lượng này đúng là làm thiên hạ đại loạn a! Thở dài trong lòng, quả thật…

“Ngươi nói gì? Ta đánh không lại những người này?” Linh nhi đột nhiên lớn giọng, cũng truyền đến khắp cả trà lâu.

“Bang chủ, có phải tiểu cô nương này mắng ta?” nam nhân mặt gầy gò mắt hình tam giác nhìn Linh nhi, rồi lại chuyển hướng tới nam nhân gọi là bang chủ kia.

*Ba* một tiếng “Ngu xuẩn” nam nhân tráng kiện đánh nam nhân mắt tam giác một cái, đứng lên hét lớn với Linh nhi: “Này, ngươi nói cái gì? Có phải đang mắt bản đại gia hay không?”

“Ta đúng là mắng ngươi đấy, thế nào, muốn đánh phải không?” Linh nhi cũng đứng phốc lên nói với hắn.

“Ngươi…được, bản đại gia phải giáo huấn ngươi một chút, để cho ngươi biết thế nào là trời cao đất rộng” nam nhân tráng kiện loé lên ánh nhìn hung ác, vung đao chém tới đây.

Lộ Tùy Tâm thở nhẹ một tiếng. Mặc dù biết Linh nhi có võ công nhưng nhìn cây đại đao phóng đến cũng thấy lo lắng.

“Không có chuyện gì, nương tử, đừng lo lắng, uống nước đi” Dương Á Sơ ôm nhẹ nàng trấn an, loại người này võ công kém cỏi, căn bản không phải là đối thủ của Linh nhi.

Lộ Tùy Tâm trợn to mắt, nàng biết người cổ đại có võ công, nhưng lúc nhìn thấy tận mắt vẫn có chút khiếp sợ, không tới năm phút sau đã thấy Linh nhi đem nam nhân kia đánh bay ra ngoài, đây…

“Hừ, thật đúng là bẩn tay của ta” vỗ nhẹ tay, Linh nhi hừ nói.

“Ngươi…ngươi dám đánh bang chủ của chúng ta, các huynh đệ, lên…” còn lại mấy người cũng dũng mãnh tiến lên.

“Hừ, các ngươi cứ lên đi a, đánh không được ta bắt các ngươi gọi là cô nãi nãi” Linh nhi rút ra một cái đai lưng màu đen bên hông giơ lên.

“Là…”

“Là…Nhiễm Linh Nhi ma nữ Vô vân sơn trang”

Mấy người nhìn thấy đai đen của Linh nhi, bị doạ sợ tới lắp bắp, chân cũng nhũn ra, ở cái Tây xa huyện này ai mà không biết danh hiệu của Nhiễm Linh Nhi a? sát tinh a!!

“Sao? còn muốn đánh?” đai lưng trong tay Linh nhi tựa như một cỗ sóng bạc cuồn cuộn bổ nhào về phía mấy người kia, trong nháy mắt cái bàn vỡ thành hai mảnh. Thanh âm bén nhọn xé gió để cho tai Lộ Tùy Tâm bên cạnh ong lên.

“Linh nhi, lúc ở ngoài cửa ta đã nói với ngươi như thế nào?”

mày kiếm Dương Á Sơ nhíu chặt. Bàn tay thon dài nâng lên lưng Lộ Tùy Tâm, vận chân khí để nàng thoải mái được một chút.

“Sư thúc, là này…” Linh nhi thấy bộ dạng của sư phụ cũng biết mới vừa rồi sư phụ bị lực đạo của nàng làm cho chấn trụ, khuôn mặt xinh đẹp có chút đau lòng.

“Người này thế nào?” hắn biết Linh nhi cố ý gây chuyện sinh sự.

“Ta…” nàng quả thật không nên động thủ.

“Nhiễm Lượng, là ngươi kích ta phải không?” một quyền đánh vào ngươi đang dùng cơm, Nhiễm Lượng này đúng là không đến nơi đến chốn.

“Ta…”

“Ách, đây không phải là Dương huynh sao?” một đạo thanh âm trầm thấp dễ nghe từ sau lưng truyền tới, cắt đứt lời của Nhiễm Lượng, cũng làm cho mấy người quay đầu lại nhìn.

Một thân vân sắc áo bảo, vóc người cao to tiêu sái, khuôn mặt tuấn dật, đôi mắt như ánh sao dưới mày rậm thanh đầm, nụ cười khẽ phiếm nhu hoà, sống mũi cương trực mà đoan trang diễm lệ, đôi môi hồng nhuận mê người, lộ ra khí chất cao nhã như vô tình mà lại như cố ý.

(thôi ta chuyển sang anh này, há há P …Phong tỷ: *Đá* sao mụi ba phải thế hả, hôm qua nói anh này, hôm nay nói anh kia là sao???. Linh nhi: anh nào đẹp thì thích a, nghe có vẻ anh này khá được aaaaaa~~~)

Nam nhân này về ngoài đúng là xuất sắc làm cho người ta không dời được tầm mắt. Phía sau là một thiếu niên, nhìn trang phục hẳn là người hầu.

Mày kiếm Dương Á Sơ khẽ nhếch, khẽ mỉm cười “Đông Phương công tử, biệt lai vô dạng a”

“Ha ha, vẫn khoẻ vẫn khoẻ, đa tạ Dương công tử”

“Biểu ca? sao ngươi lại xuất hiện ở đây?” Linh nhi vui mừng chạy ra khoác lấy tay người nọ.

“Ha ha, vốn định để ngày mai đi chúc thọ, không nghĩ lại vô tình gặp các ngươi chỗ này” nam nhân vừa động thân thể rất nhỏ.

Lộ Tùy Tâm chú ý thấy, người nọ có vẻ tránh né tiếp xúc của Linh nhi, khẽ híp híp mắt!

Biểu ca? họ Đông Phương? Là người trong gia tộc họ ngoại của Linh nhi! Nhưng mà, vì sao hắn lại phải tránh tiếp xúc với Linh nhi?

“Nói vậy đây chính là Dương phu nhân rồi?” nam nhân khẽ mỉm cười với Lộ Tùy Tâm.

“Nương tử, đây là Đông Phương công tử, biểu ca của Linh nhi” Dương Á Sơ ôn nhu giới thiệu với Lộ Tùy Tâm. Đông Phương Trị lần nữa đánh giá một chút Lộ Tùy Tâm! Nàng chính là ghen phụ vang danh khắp thiên hạ Lộ Tùy Tâm? Chuyện nàng cùng Dương Á Sơ khiến cho người Thiên Vũ không ai không biết, không người nào không hay, hôm nay vừa thấy, thành thật mà nói, hắn có chút thất vọng.

Cũng không có bề ngoài xuất sắc, mặc dù có thể xưng tụng là thanh tú thoát tục, nhưng tuyệt đối không thể nói là tuyệt sắc.

Bàn về diện mạo, nữ nhân xuất sắc hơn nàng tuỳ tiện cũng tìm được một đám người, vì sao Dương Á Sơ lại chọn nàng?

“Xin chào” Lộ Tùy Tâm hướng Đông Phương Trị phúc lễ. Trong lòng còn đang nghĩ, vì sao nam nhân này lại muốn tránh Linh nhi? Có lẽ hắn vô tình, hừ, mặc kệ. Lộ Tùy Tâm hướng Dương Á Sơ ôn nhu cười một tiếng.

“Đi thôi” nàng muốn lên thuyền hoa xem một chút.

“được” Dương Á Sơ hướng Đông Phương Trị chắp tay cáo biệt.

Trong chỗ sâu nhất tròng mắt Đông Phương Trị hiện lên một

Tia kinh ngạc, nữ tử này lần đầu nhìn hắn mà không phản ứng chút nào. Tuy nói bề ngoài của hắn không bằng Dương Á Sơ nhưng nàng lại hoàn toàn xem hắn như người đi đường, này…làm cho hắn có chút suy nghĩ…lại!

(Cái truyện này anh nào cũng tự tin quá mức về vẻ ngoài của mình =.,=)

“Không biết Dương huynh muốn đưa phu nhân du ngoạn ở đâu? Nếu không chê thì để Đông Phương Trị tiếp đãi” lời của hắn cũng làm cho mấy người tại chỗ phản ứng khác nhau.

Trong mắt Dương Á Sơ khẽ kinh ngạc, hắn cùng Đông Phương Trị bất quá chỉ là vài lần gặp mặt, tại sai lại thịnh tình như vậy?

Linh nhi thì cảm thấy khó hiểu, biểu ca nàng không thích cùng người khác thân cận, nhưng hành động của biểu ca làm cho nàng thấy ngoài ý muốn.

Tên đứng đằng sau Đông Phương Trị khẽ nhếch miệng co lại, mới vừa rồi là thiếu gia nhà hắn nói?

Lộ Tùy Tâm cũng không có phản ứng, người này không liên quan tới nàng, lão công nàng chỉ giới thiệu là “Đông Phương công tử” chứ không nói tục danh ra, có nghĩa là người này đối với hắn chỉ là râu ria, chào hỏi cho có lệ.

“Này…” Dương Á Sơ không biết từ chối như thế nào. Đông Phương Trị từ trước tới nay vẫn cao ngạo, hôm nay lại chủ động cùng hắn đi du ngoạn.

“Dương huynh đừng từ chối, Đông Phương Trị cũng ở Vô Vân sơn trang, vô tình gặp được ở chỗ này cũng là có duyên”

“Vậy được a, biểu ca, chúng ta cùng đi chứ, sư phụ ta nói muốn đi ngắm nhìn thuyền hoa trên sông a” Linh nhi nghe được Đông Phương Trị nói thế cũng dứt bỏ khó hiểu trong lòng.

Sư phụ? Thanh mâu loé lên, Đông Phương Trị rũ mi mắt xuống, Linh nhi gọi nàng là sư phụ?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK