• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mặc dù rất không muốn để ý đến, nhưng nhìn ở thân phận ông chủ của anh ta, Thiên Tầm không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ ngẩng đầu nhìn thẳng anh.

"Cái gì 160, tôi tên là Hàn Thiên Tầm." Cô tức giận nói.

Một người mẫu tò mò hỏi: “ Sammy, anh biết cô ta?"

"Cô ấy là người mẫu mặt bằng quý này tôi chọn."

"Cái gì? !"

Lại một hồi thét chói tai, không sao, cô đã quen.

"Thế nào, có vấn đề sao?" Nói cũng kỳ quái, đôi mắt lạnh của Sammy vừa quét tới, những người mẫu kia lại lập tức biến thành những chú thú bông nhát gan, vội khoát tay.

"Không có, không có, chỉ là tò mò mà thôi."

Lúc này, ngược lại Thiên Tầm có thêm vài phần kính trọng đối với Sammy, người này tựa hồ có uy danh rất lớn, những người mẫu kia cũng không dám chọc anh ta, hắc! Thật là tuyệt, anh ta lợi hại như vậy sao?

Ánh mắt Sammy lại trở về trên người cô, làm cô không tự chủ đề phòng.

"Cô cảm thấy thế nào?"

"Cái gì? Cái gì?" Cô không hiểu.

"Cách ăn mặt của tôi, cô có ý kiến gì không?"

Hỏi cô? Thật là một người kỳ quái, nhưng mà nếu người ta đã hỏi, liền theo tình hình thực tế mà trả lời thôi.

"Rất đẹp, nhưng mà. . . . . ."

"Nhưng mà cái gì?" Đôi mắt màu xanh dương thoáng qua một tia sáng bén nhọn.

"Có chút ẻo lả, nếu như nhìn từ sau lưng, tôi còn tưởng rằng anh là phụ nữ đấy!"

Chung quanh có người hút không khí, cũng có người cười trộm, giống như đang trách cứ miệng của không tốt, tóm lại tất cả mọi người đang chờ nhìn kịch hay, có người muốn tai vạ ập đến sao!

Ngoài dự liệu của mọi người, khóe môi Sam¬my cư nhiên cong lên nụ cười.

"Nói chuyện với cô thật là thẳng thắn a, 160."

"Tôi chỉ là theo tình hình thực tế nói ra cảm giác của mình thôi, anh cũng không thích nghe lời nói láo." Cô hừ nói, trong bụng nói thầm, cũng không phải là phạm nhân bị đánh số, cư nhiên gọi cô 160, thôi, so với bị gọi xấu xí thì cũng tốt hơn rồi.

Sammy cười đến thật vui vẻ, nhìn ra được tâm tình của anh rất tốt.

"Thiên Tầm!" An Mật Nhi từ phòng chụp ảnh đi ra, nhìn lên thấy Thiên Tầm liền chống nạnh trách cứ."Không phải bảo cậu không được đến trễ, đã tới cũng không nhanh chóng đi vào, còn ở đây rề rà cái gì! Tất cả mọi người đang đợi cậu có biết hay không!"

"A. . . . . . Đúng, đúng! Mình đi !" Cô vội lên tiếng, vừa khẩn trương lại vừa hưng phấn, cũng không có cơ hội giải thích thật ra mình là đến đúng giờ, căn bản không trễ."Đều là anh làm hại á!" liếc ngang Sam¬my một cái, liền vội vã hướng chỗ Mật Nhi chạy đi.

Sammy lắc đầu một cái, thì thầm trong miệng: "160 chính là 160, chân ngắn, chạy cũng chậm." Lơ đãng nhìn xuống liếc một cái, phát hiện trên ghế sa lon để một chiếc túi xách của phụ nữ."Mơ mơ hồ hồ, ngay cả túi xách cũng không cầm đi, thiệt là."

Khéo chính là, anh vừa cầm túi xách lên, điện thoại trong túi cũng vừa lúc vang lên.

Trong phòng chụp ảnh cấm mở máy, anh do dự một chút, ngăn kéo bên ngoài tìm được điện thoại di động, nhấn nút trả lời.

"Uy."

Điện thoại di động đầu kia, là một mảnh yên lặng.

"Uy? Uy?"

Anh lại hô vài một tiếng, nhận được, cũng là thanh âm điện thoại bị ngắt.

Sammy cau mày nhìn chằm chằm điện thoại di động, Ai! Uổng công anh tốt bụng giúp một tay, kết quả chỉ là một cuộc điện thoại nhàm chán, vô vị.

Có lẽ là gọi nhầm số đi!

*******

Thanh âm của đàn ông.

Đầu dây bên kia, không có tiếng trả lời như chuông bạc của giai nhân mà là giọng nói của một người đàn ông.

Đường Sĩ Thành trầm mặc, trên khuôn mặt luôn có vẻ bình tĩnh, bao phủ một tầng băng sương.

Tại sao do đàn ông nghe?

Trong lòng mơ hồ hiện lên những đợt sóng chưa bao giờ có, anh không thể không thừa nhận, cuộc điện thoại này làm rối loạn sự tin tưởng của anh.

Anh cho là tất cả đều nắm trong lòng bàn tay, thủy chung đem lời chia tay của Thiên Tầm nói thành sự cáu kỉnh, giận dỗi của cô gái nhỏ, tin chắc cô sớm muộn cũng sẽ ngoan ngoãn trở lại bên cạnh anh, làm một tình nhân an phận.

Nhưng bây giờ, anh dao động.

Đây cũng là nguyên nhân anh cái gì cũng không nói, liền trực tiếp cắt đứt điện thoại.

"Đường luật sư, khách hàng đến." Thư ký đi tới cạnh cửa, lên tiếng nhắc nhở.

"Được, đã biết." Anh thu lại tâm tư, đồng thời đứng lên, giao phó thư ký đem văn kiện trên bàn mang tới phòng họp.

Hiện tại có hội nghị quan trọng, anh phải tạm thời đem chuyện của Thiên Tầm để xuống, khi nào có thời gian sẽ chậm rãi điều tra.

Anh cho là mình có thể công tư rõ ràng, sẽ không để tâm tình của mình ảnh hưởng đến công việc, song lần này, anh lại không làm được.

Cả quá trình hội nghị diễn ra, Đường Sĩ Thành đều lâm vào buồn bực mà ngay cả chính anh cũng không phát hiện.

"Đường luật sư. . . . . ."

Anh cần phải làm rõ chuyện gì xảy ra, nguy cơ đang tới, anh không thể không nhìn thẳng vào vấn đề của Thiên Tầm.

"Đường luật sư. . . . . ."

Kinh nghiệm nói cho anh biết, phải hành động ngay mới được, người đàn ông nhận điện thoại la ai? Anh phát hiện mình chẳng những vô cùng để ý, mà còn rất buồn bực.

"Đường luật sư!"

Bên tai vang lên tiếng gọi nhanh chóng kéo về thần trí của anh, người gọi anh , là luật sư thực tập kiêm phụ tá bên cạnh, mà những luật sư khác, cũng đang chú ý nhìn chằm chằm vào anh.

Nguy rồi! Bây giờ đang họp, anh cư nhiên thất thần, tình huống này trong quá khứ có lẽ chưa từng có.

"Bây giờ đang thảo luận vụ kiện của công ty Đông Lâm." Phụ tá nhỏ giọng nhắc nhở anh.

Đường Sĩ Thành thu lại tâm tư, trở lại sự trầm ổn lão luyện thường ngày, thân là một luật sư ưu tú, không thể để cho chuyện riêng ảnh hưởng đến công việc, cong ty Đông Lâm là một khách hàng lớn, ngày mốt sẽ mở phiên toà rồi, cần toàn lực ứng phó đánh thắng trận này.

Anh đứng lên đi tới trước bàn, ra hiệu cho phụ tá phát hình chiếu lên, chuyên tâm ở trên công tác, trời sanh tính tình luật sư không chịu thua nói cho anh biết chỉ có kẻ thắng cuộc mới có thể có được tất cả.

Chờ sau khi kết thúc phiên tòa, anh sẽ đi giải quyết vấn đề của Thiên Tầm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK