Điện thoại vang, Phương Tình nhìn cũng không nhìn liền nghe máy, là chị Trần
“Tình Tử, phỏng vấn hôm nay thuận lợi không?”
“Dạ, rất thuận lợi, đêm nay có thể viết xong bản thảo, ngày mai giao nộp cho chị!”
“Làm tốt lắm!” Chị Trần dừng một chút, tiếp theo nói, “Là như vậy, Lục tổng bằng lòng nhận phỏng vấn, nhưng điều kiện tiên quyết phải là em tự mình đi hắn mới chịu.”
Phương Tình nghe xong giận dữ, người này thật sự là lòng dạ hẹp hòi, lại có thể ngang nhiên lạm dụng chức quyền!
“Em. . . em. . . . .” Phương Tình ấp úng không biết nói cái gì cho phải, khước từ thì tạp chí không thể phỏng vấn được hắn, không cự tuyệt thì, ai biết cái gì đang chờ mình chứ!
“Tình Tử, tôi không biết em cùng Lục tổng có vấn đề gì xảy ra, song tôi hy vọng em có thể đi, dẫu sao cũng là một kỳ bản tin rất quan trọng.”
“Được rồi, ngày mai em sẽ đi gặp!” Còn có thể thế nào đây, chị Trần nói cũng đã nói đến thế này, bản thân mình nguỵ biện cũng không được!!
“A a a –”
Cố Mạch vừa lúc đi ngang qua cô, thuận tay lấy bánh bao trong tay nhét vào miệng cô, phòng ngủ ngay tức khắc liền im lặng.
“Sao vậy Tình Tử? Vừa rồi còn hưng phấn như vậy, lúc này lại xảy ra chuyện gì?” Tạ Xuân Hồng tò mò hỏi.
Phương Tình buồn bực phun bánh bao ra: “Đều là do các cậu, Lần trước đi ‘ Biệt lai vô dạng ’, các cậu bắt tớ đùa giỡn với gã mặt lạnh kia, họ chỉ tên nói muốn tớ đi phỏng vấn hắn!”
“Ồ, quên nói với cậu, buổi chiều tớ còn nhìn thấy anh chàng đó đến tìm tổng giám đốc tớ, hắn hình như là anh em với lão tổng của tớ….” Song Hỉ lúc này mới nhớ tới người đến buổi chiều
“Tớ nhớ rõ cậu còn đánh đuổi người ta?” Xuân Hồng cẩn thận nhớ lại.
“Yên tâm!” Cố Mạch thản nhiên mở miệng, “Tình Tử đến nay không có nhận được giấy triệu tập của toà án, chứng tỏ hắn không có cáo trạng tính toán với cậu, về phần trả thù thì…. . . . . Làm chuyện sai, tất nhiên phải bị trừng phạt!”
Phương Tình vừa nghe càng thêm buồn sầu.
“Phải nha phải nha, gian dối, sớm muộn phải đối mặt !” vẻ mặt Xuân hồng vui sướng khi người gặp họa.
“Cố Tiểu Mạch lần trước không phải nói Tình Tử không có thể thiệt thòi sao, đánh hắn là đáng đánh sao?” Song Hỉ ngây ngô hỏi, khiến cho Cố Mạch cùng Xuân Hồng hai người xem thường.
“Hắn người như vậy, loại không có việc gì nên kiếm chuyện, nhàn rỗi có lẽ là trò chuyện mà thôi, chỉnh cậu nói cho cùng chỉ là có kế hoạch khiến cậu làm trò cười thôi, cậu cứ thuận theo hắn chút, hắn cảm thấy cậu dễ bị bắt nạt sẽ chẳng còn hứng thú nữa.” Cố Mạch ở bên vừa bò lên giường vừa phân tích.
Phương Tình cẩn thận nghĩ nghĩ cảm thấy rất chí lý: “Ý của cậu là.. để cho tớ chịu đựng chút, đến khi hắn vui vẻ chút thì tớ sẽ chẳng có việc gì nữa?”
“Ừ, cứ như vậy!”
Hắc hắc, chỉ cần phát huy mặt chữa khỏi bách bệnh của mình thì tốt rồi, đơn giản! Phương Tình không còn phiền não, tiếp tục công việc, lại quên mất bản thân mình còn có mặt khác — ‘tính nóng võ công cao’.
Song Hỉ nhìn thoáng qua lại nhìn thoáng qua cửa đóng chặt, bản thân mình ngồi ở chổ phòng nhỏ ngăn cách, cho nên những người khác đều cách rất xa, làm một số chuyện………hẳn là sẽ không có ai nhìn thấy?
Thông thạo đăng nhập vào trang mạng, mở ra tập phim, Song Hỉ lưng ưỡn thẳng, ra vẻ nhân viên nhiều việc, một tay cầm giấy tờ, một tay cầm con chuột, người bên ngoài khi nhìn thấy sẽ nghĩ cô còn thực sự đang tra cứu tư liệu.
Trên màn hình là hình ảnh chủ soái bắt đầu xé quần áo, điện thoại liền vang , Song Hỉ bị doạ sợ, ấn xuống tạm dừng, tức giận nghe điện thoại: “A lô”
Người bên kia điện thoại quả nhiên nhận thấy giọng điệu của cô không tốt, dừng một chút mới nói: “Giúp tôi xuống lầu mua ly sữa đậu nành!”
Song Hỉ giật mình một cái, vội gật đầu không ngừng: “Tốt tốt, tôi bây giờ đi liền, tổng giám đốc ngài chờ chút!” Buông điện thoại Song Hỉ liền vội vàng chạy, vừa chạy vừa trở mặt khinh thường.
Lưu Hiệp nhìn hai ly sữa đậu nành trước mặt, trong lòng có một cảm giác nói không rõ thành lời.
“Ài, tôi không biết ngài thích ngọt hay không ngọt, cho nên liền mua hai ly.. . .” Song Hỉ cào tóc, có chút xấu hổ đứng trước mặt hắn.
“Ừ” Lưu Hiệp mạnh mẽ nén cười giả không sao gật gật đầu, trong lòng lại vui mừng hí hửng.
Song Hỉ nghi hoặc rời khỏi, tổng giám đốc vì sao lại vui vẻ như vậy, không phải chỉ có hai ly sữa đậu nành sao? Đến mức mừng rỡ như điên sao?
“Xin hỏi, Lục tổng khi nào thì có thời gian?” Phương Tình kiềm chế bản thân mình không kiên nhẫn, lần thứ n hỏi.
Lâm Phong lễ phép đối đáp: “Phương tiểu thư xin mời đợi thêm lát nữa, Lục tổng chúng tôi lần này hội nghị rất quan trọng, cho nên thực sự là thất lễ rồi!”
Lâm Phong này chính là vị trợ lý buổi tối ngày hôm đó, Phương Tình bất đắc dĩ, biết rõ Lục Hân cố ý chỉnh cô còn không thể phản kháng, đành phải tiếp tục chờ tiếp.
Nhóm người cao cấp đương ở hội nghị vô cùng lo lắng, không rõ tâm tình Lục tổng hôm nay rốt cuộc là tốt hay vẫn là không tốt; bình thường chỉ cần hội nghị hơn nữa giờ, giờ tự nhiên lại kéo dài tới ba giờ rồi. Mọi người bị kêu tên đưa ra câu hỏi đều nơm nớp lo sợ. Tuy rằng bình thường Lục tổng làm việc cẩn thận tỉ mỉ theo đuổi hoàn mỹ, nhưng cũng đâu có hỏi tỉ mỉ như vậy chứ.
Lục Hân nhìn nhìn báo cáo, lộ ra mỉm cười hiếm có, những người khác sợ tới mức ứa ra mồ hôi lạnh.
“Được rồi, hôm nay dừng tại đây!” Lục Hân cắt ngang lời người đang thao thao bất tuyệt, “Tan họp!”
Lúc đi ra liếc mắt liền nhìn thấy một cô gái ngồi trên sô pha, tóc mềm mại buông rũ xuống ở hai bên, còn chăm chú lật xem tạp chí trong tay. Lục Hân giống như quay về ngày lần đầu tiên nhìn thấy cô, giống như hết thảy chung quanh không có tồn tại, trong trời đất chỉ còn có một người là cô, lặng lẽ ngồi ở chổ kia.
“Khụ khụ!” Lục Hân bước tới phía trước, thản nhiên mở miệng, “Ngại quá, khiến cho Phương tiểu thư đợi lâu!”
Phương Tình trong lòng tức giận, trên mặt mũi lại hiện ra ý cười: “Lục tổng công việc bận rộn, có thể rút bớt thời gian nhận phỏng vấn là vinh hạnh của chúng tôi.” Dừng một chút, “Như vậy bây giờ chúng ta có thể bắt đầu được không?”
Lục Hân không có trả lời, ánh mắt lướt qua đồng hồ điện tử lớn ở phía sau đầu cô.
Phương Tình nghi hoặc địa nhìn theo ánh mắt hắn, đáng chết, bản thân lại hiểu ý tứ của hắn! bây giờ hết giờ làm!
Sắc mặt Phương Tình u ám mấy phần hít sâu vào một hơi, điều chỉnh tâm tình tốt trên mặt mới quay sang nói: “Lục tổng nếu bất tiện vậy ngày mai tôi lại đến.”
Lục Hân giống như trầm ngâm trong chốc lát, đề nghị nói: “Hôm nay là lỗi của tôi, không bằng tôi mời Phương tiểu thư ăn cơm, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện?”
Phương Tình trong lòng rất nhanh tính toán chút, cùng với việc ngày mai lại chạy tới chịu tội thêm một lần, chi bằng chỉ hôm nay giải quyết xong, gật gật đầu: “Được!”
Xe chạy qua bảy tám trung tâm khu phố, Phương Tình ở thành phố N rất lâu, còn không biết có một hẻm nhỏ như vậy, cũng không rõ đường đi thế nào, xe đã ngừng lại.
“Đây là nơi nào?” Phương Tình tò mò đánh giá khi thấy mặt tiền cửa hàng rất bình thường.
Lục Hân đi thẳng vào trong, ở trong khuôn viên tìm vị trí ngồi xuống.
Phương Tình sau khi ngồi xuống mới tỉ mỉ thưởng thức khuôn viên không lớn này, bàn gỗ lim cũ chỉ có hơn mười cái, trong khuôn viên còn có mấy loại cây trúc tía [minh hoạ đầu bài]; trong góc trong có hòn non bộ trong nước có trồng mấy cây hoa súng. Phương Tình vừa vặn ngồi dưới tàng cây chuối tây to, đối với cảnh trí xung quanh khen không dứt miệng
“Nơi này không giống như nơi ăn cơm a.”
“Ừ, ông chủ nơi này mỗi ngày chỉ làm bảy bàn, là quán ăn lâu đời với các món riêng, nhà này tổ tiên là ngự trù trong cung, bởi vì ông chủ cùng ba tôi có quen biết nên thường xuyên tới chỗ này.” Lục Hân liếc mắt nhìn cô vui vẻ một cái, nói “Nơi này có điều khá yên tĩnh”
Phương Tình hiểu rõ, nơi này không có nhiều người, rất thích hợp phỏng vấn. Nhưng trong khuôn viên cổ kính như vậy, cảm giác nước trà bốc hơi tựa như sương khói lượn lờ, đối diện với người đàn ông vận quần áo màu đen đã có chút không hợp phong tình, nếu thay vào một công tử áo trắng nho nhã nhã nhặn, liền rất hợp cảnh.
Lục Hân cảm giác thấy cô đang nhìn chằm chằm mình thấy có chút sững sờ, thình lình hỏi: “Cô nhìn tôi làm cái gì?”
Phương Tình bị doạ như vậy, không hề suy nghĩ mở miệng nói “Cảm thấy ngài ngồi ở chỗ này rất không hòa hợp, nếu đổi lại thành giai công tử thời loạn thế thì rất tốt.”
Lời vừa ra khỏi miệng đã biết không tốt, quả nhiên thấy Lục Hân đen mặt, Phương Tình vội vàng cứu chữ: “Tôi không phải có ý… tôi chỉ nói . . . .”
“Được rồi, gọi món ăn đi!” Lục Hân lạnh lùng chặn họng cô.
Trên thực đơn toàn tên quái lạ khó hiểu, Phương Tình liền để cho Lục Hân giới thiệu, đồ ăn mang lên rất nhanh, mới nhìn rất bình thường, nhưng nghe mùi rất thơm.
Phương Tình đối với thức ăn luôn luôn không có sức chống cự, ngay lập tức không khách sáo mà ăn, vừa ăn vừa khen không dứt miệng.
Lục Hân nói rất ít, ăn cũng không nhiều, Phương Tình ăn một nửa mới nhớ tới chuyện chính, vì thế buông chiếc đũa muốn bắt đầu tiến hành phỏng vấn.
Lục Hân nhíu mày, thản nhiên cự tuyệt: “Ăn cơm trước, tôi không có thói quen lúc ăn cơm bàn công việc”
Phương Tình bị nghẹn một chút, trong lòng tức giận bất bình, ngài không có thói quen ăn cơm bàn công chuyện vậy sao còn nói vừa ăn vừa nói chuyện?
Thức ăn ngon ở trước mặt, Phương Tình cũng không có để ý hắn mặt lạnh, vẫn cơm ăn vui vẻ.
Sau khi ăn xong uống chút nước trà, Phương Tình thỏa mãn thở dài: “Nơi này thật không tệ, Lục tổng nếu ăn xong rồi chúng ta mà bắt đầu đi!”
Lục Hân tao nhã lau khoé miệng, cầm lấy chìa khoá xe ở trên bàn đứng dậy: “Ừ, ăn ngon, chúng ta đi thôi!”
Phương Tình do dự vẫn là theo sau, có lẽ đổi một nơi khác nói chuyện?
“Cô muốn đi đâu tôi đưa cô về?” Lục Hân nghiêng về một phía xe ở bên hỏi.
“Ngài bây giờ sẽ đưa tôi trở về?” Phương Tình kinh ngạc.
“Chẳng lẽ cô còn muốn theo tôi về nhà??” Lục Hân làm cử chỉ khó hiểu
“Nhưng mà chúng ta còn không có bắt đầu phỏng vấn.” Phương Tình nhíu mày
“Hôm nay đã khuya rồi.”
Phương Tình trừng mắt nhìn người nào ung dung trong lòng bốc lên lửa giận.
“Nếu như vậy sẽ không phiền Lục tổng, dừng xe, tôi tự mình đi!”
Lục Hân sắc mặt không thay đổi: “Nơi này có thể gọi xe tới sao? Hay là nói. . . . . . cô có biết đi như thế nào đi ra ngoài không?”
Phương Tình cứng lại, nhìn nhìn bốn phía đen tối, sau đó rầu rĩ nói địa chỉ tên trường, im lặng ngồi yên.
Lục Hân vừa lòng nhướng nhướng khóe miệng.
Xe nhẹ nhàng đi trên đường, Phương Tình đột nhiên mở miệng phá vỡ trầm mặc: “Lục tổng, chuyện trước kia là tôi không đúng, tôi không nên tùy tiện đánh người, bây giờ tôi nghiêm túc chịu lỗi với ngài.”
Phương Tình xem như hiểu chuyện, kẻ thức thời trang tuấn kiệt, trơ mắt nhìn mình lúc này đang nằm trên thớt của hắn, không thể cúi thấp đầu, phục dịch, huống chi đánh người vốn là chuyện không đúng.
Lục Hân cũng rất không hài lòng: “Cứ như vậy?”
“Bằng không còn có thể như thế nào?” Phương Tình kinh ngạc, nghĩ nghĩ lại hỏi, “Nếu không. . . . . . Cho ngài đánh lại?”
Lục Hân không kiên nhẫn hỏi: “Ngoài việc đánh tôi, cô không còn có chuyện gì nhận sai sao?”
Phương Tình rất cẩn trọng nhớ lại một lần, sau đó vô cùng thành khẩn cúi đầu: “Thật có lỗi, ngày đó ở ‘ Biệt lai vô dạng ’, tôi không nên trêu nghẹo ngài!”
Lục Hân khóe miệng run rẩy, mặt nghiêm đen nhìn cô.
Phương Tình có đôi mắt không hề che giấu, rất thuần tuý, trên mặt cũng tràn đầy thành khẩn. Lục Hân không khỏi phẫn nộ trong lòng, cô lại không nhớ rõ đêm đó ở Vân Nam!
Phương Tình không rõ hắn vì sao bỗng nhiên thay đổi sắc mặt, nhìn hắn vẻ mặt xanh mét, độ ấm trong xe cũng lạnh xuống, không khỏi có chút uất ức nhỏ giọng than thở: “Tôi đều giải thích còn muốn như thế nào a?”
Giọng nói Phương Tình vốn mát lạnh, lúc này giọng có chút oán giận nho nhỏ, mang theo chút uất ức, khiến cho Lục Hân lạnh lùng thoáng chốc mềm, giống như bị nước nóng làm cho thoải mái, không khỏi mặt mày cũng hoà dịu xuống.
“Quên đi!”
Phương Tình vừa nghe cười ha hả rộ lên: “Tôi đây ngày mai lại tới phỏng vấn ngài?”
Lục Hân liếc mắt nhìn cô: “Ngày mai tôi không nhất định có thời gian. . . . . . Đem số di động của cô cho tôi!”
Phương Tình ngoan ngoãn giao ra, mặc cho Lục Hân làm gì thì làm.
“Tốt lắm, khi có thời gian tôi sẽ gọi điện thoại cho cô!” Lục Hân nghe thấy di động của mình vang lên, vừa lòng đem điện thoại trả cho cô.
Xe dừng lại, Phương Tình xuống xe trước rất chân thành xin lỗi và nói lời cảm ơn, xu thế muốn xoá bỏ oán hận của Lục Hân đối với cô.
Lục Hân dần dần không nhịn được, mắt lạnh nhìn thấy Phương Tình tự biên tự diễn, Phương Tình mất mặt sờ sờ cái mũi xuống xe.
“Phương Tình –” đang muốn đi, Lục Hân lại gọi cô.
Phương Tình nghi hoặc quay đầu lại: “Còn có chuyện gì sao?”
Lục Hân dừng một chút, giọng lạnh nói: “Không có việc gì, tạm biệt”
”Tạm biệt!” Phương Tình vẫy tay, nhìn thấy hắn lái xe lao vút vào màn đêm mới rời đi.