Chuyện này có phải rất giống phim bộ lỗi thời hay không? Nhận được điện thoại của Đinh Nhược Duy, cô quả thật có cảm giác này, nhưng sau khi hẹn gặp mặt, cô lại cảm thấy tình huống giống như không phải chuyện như thế.
"Tôi cũng không phải muốn cô rời khỏi Vir¬gil, mà là muốn cô hiểu rõ tình hình trước mắt của cậu ấy, cậu ấy đang bắt đầu tỏa sáng, gần đây lại muốn nhận đóng phim, nếu như cô không muốn trở thành chướng ngại vật của cậu ấy, cô chỉ có thể làm nhân tình bí mật của cậu ấy, nói ít thì năm năm, lâu là mười năm hai mươi năm, cậu ấy không nên bước vào lễ đường kết hôn. Giới diễnviênnghệ sĩ rất thực tế, kết hôn, mất đi người hâm mộ, cố gắng trước đây của cậu ấy sẽ biến thành bọt nước." Đinh Nhược Duy kết thúc rất thẳng thắn, nhưng cũng vô cùng thành khẩn.
"Có lẽ anh hiểu lầm, trước mắt chúng tôi không có kế hoạch kết hôn."
"Hôm nay không có, cũng không có nghĩa là ngày mai cũng không có, cho dù là điều kiện bên ngoài, hay là học thức bản thân tu dưỡng được, cậu ấy đều là tiêu điểm của mọi người, cũng vì vậy khiến cho cậu ấy tùy hứng, nói gió là gió, nói mưa là mưa, nói không chừng ngày mai lại tâm huyết dâng trào, cậu ấy sẽ kéo cô vào lễ đường kết hôn."
Điểm này cô ngược lại không hề phản bác, Tề Tán Nhân đúng là một người rất thất thường.
"Có lẽ tôi suy nghĩ quá nhiều, nhưng thân là người đại diện, đề phòng sớm một bước là trách nhiệm của tôi. Thật ra thì yêu cầu của tôi cũng là vì tốt cho cô, khi giới diễnviênnghệ sĩ bát quái, thị phi phải trái, thật thật giả giả, thật rất có thể là giả, giả có thể biến thành thật, nếu như cô không có IQ và EQ đủ cao, cho dù hai người các cô kết hôn, kết quả cũng khó tránh khỏi đường chia tay, nói trắng hơn một chút, kết hôn chẳng những sẽ phá hủy sự nghiệp của cậu ấy, cũng sẽ phá hủy tương lai của các cô."
"Anh thật sự suy nghĩ quá nhiều, tôi không phải người không thiết thực như vậy."
"Tôi rất xin lỗi phải nói với cô những lời này, đây là phương pháp tôi bảo vệ Vir¬gil."
"Tôi hiểu rõ." Cô biết anh không có ác ý, chỉ là cực kỳ thực tế mà thôi.
"Còn nữa, tôi hi vọng cô có thể thuyết phục Vir¬gil trở lại nhà trọ của mình, cậu ấy tiếp tục ở lại nơi đó, quan hệ của các cô rất dễ dàng lộ ra ánh sáng."
"Tôi sẽ khuyên anh ấy, nhưng tôi không dám đảm bảo anh ấy sẽ nghe tôi." Nếu như mức độ phối hợp của Tề Tán Nhân cao như vậy, cô sẽ không ngay cả chiếc nhẫn này cũng không xử lí được.
"Chuyện này mong cô nhất định phải thành toàn (giúp đỡ để người đạt được mục đích), chỗ ở hiện tại của các cô đã bị chó săn theo dõi, Vir¬gil lại không quản được người khác, hai người các cô sớm muộn cũng sẽ bị chó săn chụp được, tôi nghĩ nếu như cậu ấy có lòng bảo vệ cô, sẽ nhượng bộ."
"Tôi biết rồi, tôi sẽ thử xem."
Mặc dù ngoài miệng đã hứa hẹn với Đinh Nhược Duy, nhưng mà nghĩ đến Tề Tán Nhân sẽ dọn về nhà trọ của mình, hai người bọn họ cũng sẽ không giống như bây giờ mỗi ngày lúc trời tối dính chung một chỗ, cô sẽ không còn được thấy vẻ mặt thoả mãn của anh khi ăn món ăn cô nấu. . . . . . Cô thật sự rất khó hào phóng bảo Tề Tán Nhân dọn về đi.
Đi ngang qua quán bán món kho, Lý Tịnh Á mới ý thức được mình đang đói bụng lắm, mặc dù Đinh Nhược Duy giúp cô kêu một bàn món ăn, nhưng một chút khẩu vị cô cũng không có, dưới tình huống đó làm sao nuốt trôi đồ ăn?
Mua món kho, Lý Tịnh Á bước nhanh về nhà, ăn thức ăn, có thể lực, cô sẽ lại hao tổn tâm trí nữa.
Lúc đếnxãkhu, cô nhìn thấy phía trướcxãkhu có một nhóm người đang chen lấn ầm ĩ, bước chân bất giác thả chậm lại, xảy ra chuyện gì?
Cô nhìn chăm chú, thì ra là Tề Tán Nhân bị mấy người hâm mộ vây quanh, vào lúc này anh đang bận ký tên cho nhóm người kia.
Giờ khắc này nhìn anh, cô chân chính cảm nhận được khoảng cách tồn tại giữa bọn họ, bọn họ là người của hai thế giới, cô bình thường và anh sặc sỡ loá mắt làm sao có thể ở chung một chỗ? Cho dù hai người ở chung một chỗ, bọn họ cũng rất khó hạnh phúc, thế giới thực tế quá tàn khốc.
Cúi đầu, cô lặng lẽ đi vòng qua bên cạnh, loại cảm giác này cực kỳ nặng nề, rất đau xót, nhìn người đàn ông yêu thích, cô lại phải giả vờ không biết. . . . . .
Cô thật sự có thể chịu được sự thờ ơ làm như không thấy này sao?
Thẳng thắn nói, cô không có đáp án, đối với tương lai cô mơ ước rất bình thường —— gả cho một người đàn ông tốt, sinh hai đứa bé, mỗi ngày vợ chồng trước khi đi làm đưa đứa bé đến trường học đi học, buổi tối sau khi ăn cơm no mang bọn nhỏ đi côngviêntản bộ, chủ nhật ngày nghỉ một nhà bốn người du lịch đạp thanh (giẫm chân lên cỏ, đi chơi trong tiết thanh minh). . . . . .
Cô chính là chưa từng nghĩ tới sẽ giống như người tàng hình chờ đợi bên cạnh một thần tượng, lại nói người tàng hình nếu không có nghị lực siêu cường sợ rằng không cách nào bảo vệ tình yêu của mình, một mình cô tưởng tượng đã cảm thấy rất nghiêm trọng, nhưng mình lại không phải là người rất giỏi.
Rất buồn cười có đúng hay không? Không có ai muốn chia rẽ cô và Tề Tán Nhân, mà là cô đối với mình không có lòng tin, người phụ nữ bình thường như cô làm thế nào giữ được người đàn ông xuất sắc như vậy?
"Người phụ nữ không có lương tâm này, nếu như không phải vì em, anh cũng sẽ không bị bao vây thảm như vậy, vậy mà em lại có thể bỏ anh lại rồi chạy." Tề Tán Nhân đột nhiên từ phía sau bắt lấy tay Lý Tịnh Á, lúc này bọn họ vừa đúng đứng ở trước cửa thang máy, cửa thang máy mở ra, mặt Lý Tịnh Á ngu ngơ nhìn anh, anh tức giận cúi đầu va vào trán của cô một cái, tiện kéo cô cùng đi vào thang máy, ấn lầu chín, thang máy đi lên.
"Anh. . . . . . Em cho là. . . . . ." Cô quên mình muốn nói gì.
"Đôi mắt của anh không phải 2.0, nhưng cũng là 1.5, em vừa xuất hiện anh liền nhìn thấy."
"Anh biết rõ chuyện ở nơi này đã lộ ra ánh sáng, làm sao còn chạy xuống?"
"Anh nghĩ chó săn đã rút lui, lúc này xuống lầu là cực kỳ an toàn. . . . . . Ai bảo em không có quan niệm thời gian như vậy, rõ ràng đã giao hẹn xong với anh, trước chín giờ nhất định sẽ kết thúc bữa tiệc, nhưng mà bây giờ đã chín giờ rưỡi, làm sao anh có biện pháp tiếp tục an tâm chờ em ở trên lầu?" Anh nói rất uất ức, cố ý khiến cô băn khoăn, ai bảo cô đột nhiên bỏ anh lại chạy đi ăn bữa tiệc lớn cùng người khác, hơn nữa còn không để cho anh đi theo.
"Trước chín giờ em đã kết thúc bữa tiệc rồi, nhưng còn phải ngồi tàu điện ngầm, ít nhất phải tốn trên 40 phút mới có thể trở về."
"Vậy làm sao em không nhận điện thoại di động?"
"Trên tàu điện ngầm nhìn đâu cũng thấy người, làm sao em có thể nghe được âm thanh của điện thoại di động?"
Đến lầu chín, hai người một trước một sau đi ra thang máy, Tề Tán Nhân đột nhiên giống như con chó nhỏ hít hít cái mũi, thèm ăn nuốt một ngụm nước miếng. "Đây là mùi gì? Thơm quá!"
"Bụng của em thật đói, mua món kho." Tay cô lung lay túi nhựa nhỏ.
Ánh mắt khép hờ, anh nhíu mày. "Không phải em và đồng học liên hoan, làm sao lại rất đói bụng?"
"Đó là. . . . . . Bởi vì món ăn của nhà hàng kiểu Nhật kia rất khó ăn, em chỉ ăn một chút."
Chuyện như vậy Tề Tán Nhân có kinh nghiệm phong phú, dĩ nhiên sẽ không hoài nghi, một bên anh lấy chìa khóa dự phòng ra mở cửa, một bên lớn tiếng ồn ào, "Món kho cũng phải tính cho anh một phần."
"Anh chưa ăn tối sao?"
"Anh muốn chờ em trở về ăn chung." Vào trong nhà, Tề Tán Nhân lập tức chạy vào phòng bếp lấy đĩa đũa, trở lại phòng khách, anh ngồi xếp bằng trên thảm trải sàn, chờ Lý Tịnh Á đổ món kho ra đĩa.
"Nếu như mà em không có ở bên cạnh anh, anh làm sao bây giờ?" Nhìn anh ăn như hổ đói, cô không nhịn được lắc đầu thở dài.
"Yên tâm, chuyện như vậy tuyệt sẽ không xảy ra, em yêu chết anh, không có anh, em hoàn toàn không sống nổi." Anh vừa nói vừa lén nháy mắt ra hiệu với cô.
Trừng mắt nhìn anh, cô vừa xấu hổ vừa buồn cười, người đàn ông này có thể nói khoác mà không biết ngượng hay không? Nhưng mà hình như anh nói đúng, giờ khắc này cô trở nên sáng tỏ, mình thật sự rất thích người đàn ông này, chính vì vậy, cô phải bảo vệ mọi thứ anh đang có.
"Em muốn phủ nhận sao?"
Cô cười trừ, chính là không muốn cho anh đáp án rõ ràng, thấy anh ảo não nhíu mày, cô dịu dàng đưa tay vuốt lên nếp nhăn, hỏi ngược lại anh, "Tại sao anh lại làm người mẫu?"
"Mặc dù ông cụ (chỉ cha của Tề Tán Nhân) rất tốt, vô cùng nuông chiều, mặc kệ tùy hứng thế nào, cũng có thể được hưởng sự bao dung lớn nhất, nhưng lại không trao mong đợi cao cho người con trai, mùi vị đó thật sự khiến người khác khó chịu! Anh muốn dựa vào bản lĩnh của bản thân tạo ra một số thành tích, anh muốn để cho cha đối với anh vài phần kính trọng."
Nhìn hai mắt lóe ra hùng tâm tráng chí (ý chí mạnh mẽ) của anh, giờ phút này cô càng hiểu rõ được một chuyện —— cô không thể chờ bên cạnh anh.
Tạm thời bất luận anh có thể duy trì yêu thích cô bao lâu, tuy nhiên, hiện tại cô có thể bình yên làm người tàng hình, nhưng lâu ngày, cô sẽ oán trách, cô sẽ chịu không nổi, giới diễnviênnghệ sĩ thật thật giả giả sẽ mài mất bao dung của cô, mà cô cuối cùng sẽ biến thành gánh nặng anh khó thừa nhận.
Còn có cha mẹ già của cô, bọn họ sẽ quan tâm chuyện lớn cả đời cô, nếu biết rõ cô dường như đang ở bên cạnh chờ đợi một người đàn ông, tương lai một chút bảo đảm cũng không có, không thể nào bỏ mặc không quan tâm.
Trước mặt bọn họ tồn tại quá nhiều khó khăn khó có thể vượt qua thực tế, một khi đã như vậy, còn không bằng khiến cho tình yêu của bọn họ dừng lại ở thời gian đẹp nhất.
Nghiêng đầu qua bên trái, dựa vào trên vai của anh, cô cố nén nội tâm buồn bã nhẹ nhàng nói: "Tán Nhân, anh có thể đi chơi với em hay không?"
"Nghỉ phép sao?"
"Đúng, hai ngày một đêm là có thể, trước kia em đã sớm muốn đi Hoa Liên chơi, nơi đó là nơi sản xuất gạo có chất lượng tốt nhất ở Đài Loan, kế núi gần sông, không khí tốt, hoàn cảnh tuyệt đẹp, hẳn là một thiên đường nghỉ phép."
"Lười biếng hai ngày tuyệt đối không có vấn đề, nhưng mà sao em đột nhiên nghĩ muốn đi ra ngoài nghỉ phép?"
"Đây là quà sinh nhật em muốn nhất." Sinh nhật hằng năm, cha mẹ già đều sẽ hỏi cô muốn quà sinh nhật gì, cô luôn hi vọng cả nhà có thể đi đến Hoa Liên một chuyến, nhưng mà đến ngày sinh nhật, quà tặng của cô vĩnh viễn đều là đồ trang sức xinh xắn và quần áo.
"Sinh nhật của em không phải còn một tháng nữa sao?"
"Trước hết em thích nghĩ đến quà sinh nhật."
"Em lo lắng không nhận được quà tặng sao?"
Lại ngồi thẳng người lần nữa, cô ra vẻ không sao cả nói: "Nếu như anh không có thời gian, vậy thì thôi."
Tề Tán Nhân nắm bả vai của cô, xoay người cô đối mặt anh, anh thật sự rất không thích thái độ thờ ơ này của cô, cô không thể tích cực với anh một chút sao? "Cho dù gặp nhiều khó khăn, anh đều sẽ để trống thời gian, nhưng quà sinh nhật nên do anh quyết định, anh muốn cho em một kinh hỉ (kinh ngạc vui mừng) rất lớn rất lớn."
"Anh không cần phải cho em kinh hỉ, yêu cầu duy nhất của em với anh chính là —— chăm sóc cơ thể mình thật tốt, thói quen xấu đói bụng này nhất định phải bỏ, nếu không sớm hay muộn cũng sẽ làm hỏng dạ dày." Cô không yên tâm nhất chính là thói quen ăn uống của anh, không thích ăn cái này, cũng không thích ăn cái kia, tuy nói anh khó nuôi, nhưng ở phương diện ăn uống anh cũng không phải là một người rất xem trọng, cô cảm giác anh hoàn toàn là dùng tâm tình ăn cơm.
"Mỗi ngày em nhìn anh chằm chằm, anh sẽ không đói bụng."
Trầm ngâm chốc lát, cô vẫn nói ra. "Chuyện anh ở nơi này đã lộ ra ánh sáng, hay là chuyển về nhà trọ của mình đi." Nếu như anh tiếp tục ở nơi này, cô nhất định sẽ không kiềm hãm được mềm lòng, không có biện pháp mạnh mẽ hạ quyết tâm chấm dứt với anh.
"Em muốn cùng chuyển đi với anh sao?"
"Em cũng không phải là nữ giúp việc của anh, chuyển đi với anh làm gì?"
"Em không phải là nữ giúp việc của anh, nhưng em là vị hôn thê của anh."
"Hai chúng ta không có thật sự đính hôn."
"Đối với anh mà nói, em đã là vị hôn thê của anh rồi, nếu như em cần nghi thức chính thức, anh có thể cho em."
Quả nhiên không dễ dàng khai thông người đàn ông này, xem ra, cô chỉ có thể thử phương pháp kia. "Nếu như anh không hi vọng tinh thần của em bị truyền thông làm cho suy sụp, vẫn là chuyển về đi."
Mím môi một lúc lâu, anh biết mình quả thật không nên tiếp tục ở nơi này, ngoài mặt chó săn giống như không hề canh người chặt chẽ với anh nữa, nhưng khi anh tỉnh táo lại, bọn họ lại đang lặng lẽ trốn ở một nơi bí mật gần đó, như hành động không muốn ở khu nhà cấp cao của mình, thà rằng làm tổ ở nhà trọ của quản lí, xác thực không phù hợp với lẽ thường, bất quá. . . . . . Anh ảo não nói: "Được rồi, anh đồng ý với em sau khi nghỉ phép trở về sẽ nghiêm túc suy tính chuyện này."