Xuyến Hi vui vẻ ngồi ôm miếng pizza lớn cắn ăn.
“Anh bao em ăn, bao em uống, ngược đãi em ở chỗ nào?” Trong cửa sổ đối thoại của MSN xuất hiện một câu trả lời.
Xuyến Hi ngồi xếp bằng ở trên ghế, hộp pizza đặt trên chân cô. Cô liếm đầu ngón tay dính nước sốt cà chua, chuẩn bị gõ chữ.
Trong lúc vô tình, thời gian nghỉ ngơi và làm việc của cô bị điều chỉnh thời giờ nước Anh, hơn nữa bắt đầu có thói quen thường dùng MSN.
Hiện tại, mỗi ngày cô làm việc đến chín giờ tối, lên tầng ăn cơm, lúc này thời gian ở Luân Đôn là một giờ chiều. Anh đã hết bận công việc buổi sáng, vừa ăn cơm trưa xong, kế tiếp hai người sẽ nói chuyện trên mạng.
Đại đa số thời gian, bọn họ sẽ tự làm việc của mình. Anh kinh doanh hành lang nghệ thuật, cô tắm, ăn cơm, xem tivi, người nào nghĩ đến vấn đề gì liền gõ một câu xuống khung đối thoại, người kia sẽ đáp lại khi rảnh rỗi, hai người cứ như vậy câu được câu không nói chuyện.
Nhưng mà, phần lớn thời gian là Xuyến Hi đi tới đi lui, còn anh chủ yếu là ngồi trên làm làm việc.
Hơn nữa, sau khi anh trở về Luân Đôn, mỗi bữa cô đều có cơm ăn.
Anh làm cho nhân viên của cửa hàng Điền Dã ngày ngày đều đưa thức ăn tới đây, có lúc khi cô bận ở dưới tầng hầm, nhân viên sẽ tự để thức ăn vào phòng làm việc của cô.
“Anh không có chút nhân đạo nào, cửa hàng bọn họ không làm việc buổi sáng, vậy mà anh lại bắt Tiểu Trí mỗi sáng đều đưa đồ ăn tới.” Cô dùng những ngón tay đầy dầu mỡ gõ xuống bàn phím.
“Bây giờ em đã biết vai trò của người đại diện chưa?” Bên kia nhanh chóng đáp lại.
Cô ném cho anh một vẻ mặt khinh thường.
“Tiến độ công việc thuận lợi chứ?” Anh lại hỏi.
“Hắc.” Cô trả lời.
“Hắc cái gì?”
“Thủ lĩnh đầy tớ.” Cô tố cáo anh.
Sau đó trong đầu cô toát lên một hình ảnh: Anh ngồi trong một chiếc xe trượt tuyết, phía sau trở một đống tài sản, khiến cho anh vui vẻ, giàu có đến chảy ra vàng bạc, trong tay anh vung trường tiên, không ngừng lớn tiếng quát, mà trước mặt là các nghệ thuật gia đói gầy, vàng da đang kéo xe thay anh.
“Cạch cạch cạch.” Xuyến Hi lập tức đem ý tưởng của mình gõ ra.
Xuyến Hi có thể tưởng tượng ra được, lúc này nhất định anh đang mang vẻ mặt bất đắc dĩ, hướng về phía màn hình than thở.
“Điện ở lò đốt không hỏng nữa chứ?” Anh rốt cuộc hỏi.
Cô nhún nhún vai: “Ông già kia, ban đầu vào thời điểm mua bộ dụng cụ này em còn là người mới học, bộ thiết bị này bây giờ không còn thích hợp để dùng đến bây giờ nữa. Nhưng mà tận dụng nó còn có thể dùng nên cố gắng thôi.”
Cô nghĩ, cũng đã rời khỏi thầy giáo lâu như vậy, lò đốt mới cũng nghiêm chỉnh mời thầy hỗ trợ. Mặc dù Xuyến Hi biết rõ ràng, thầy giáo nhất định sẽ đồng ý.
Người thầy này của cô, mặc dù tính tình rất xấu lại không phân biệt rõ phải trái hơn nữa lại luôn thích mang cô ra mắng đến thối đầu, nhưng lại luôn rất quan tâm đến người học trò này.
Chừng mười phút sau anh mới có hồi âm lại.
“Buổi chiều anh ra ngoài một chuyến. Em nghĩ danh sách khách mời cho buổi triển lãm hộ anh, chờ khi thư mời thiết kế xong, anh sẽ để thư kí đi phát thiếp mời.”
“Không cần đâu. Cha mẹ em lớn tuổi rồi, không chịu được vất vả, chờ ngày nào đó làm triển lãm ở Đài Loan rồi hãy nói.”
Cô trả lời.
Nguyên Ngưỡng ở đầu kia dừng lại một chút, đột nhiên phát hiện ra anh không hề biết gì cả đối với gia đình cô.
“Địa chỉ nhà em ở đâu?” Anh hỏi.
“Trung Lịch. Cha mẹ em cảm thấy có công việc đi làm mới chính thức là người bình thường, từ nhỏ trong mắt bọn họ em chính là mắt dê đen, suốt ngày chỉ thích nhào lặn đất thó vô dụng, bọn họ tuyệt đối không nghĩ đến có một ngày em cũng ra nước ngoài làm triển lãm cá nhân, ha ha ha!”
“Em làm bắt đầu chế tạo đất thó và chế tạo thủy tinh như thế nào?” Anh hỏi.
“Chính là khi còn bé, bên cạnh nhà em có ông Vinh, ông hay nặn chút đất thó làm đồ vật nhỏ. Chính ông ấy đắp một bàn trưng bày ở sau vườn, em cảm thấy thú vị, chiều nào cũng đi tìm ông ấy chơi, chơi nhiều liền cảm thấy say mê.” Xuyến Hi nhún vai. “Còn thủy tinh là do về sau em đi tìm một thầy giáo để học, nhưng mà khi đó tuổi còn nhỏ qua, chỉ học được một chút bên ngoài, cũng không thu được kết quả gì.”
“Vậy sau này ai giới thiệu em ra nước ngoài học tập.” Anh tò mò hỏi.
“Là bà Phương, bà có người quen biết.” Xuyến Hi trả lời ngắn gọn, trả lời cũng không nói gì nữa.
Nguyên Ngưỡng đã sớm phát hiện, cô không muốn nói quá nhiều về thầy giáo của mình, vì vậy anh cũng không ép buộc cô.
“Còn anh, tình hình trong nhà anh thế nào?”
Anh nhìn màn hình đột nhiên hiện lên một câu hỏi.
Bàn tay Nguyên ngưỡng trên bàn phím dừng lại.
Nhà của anh?
Anh có nhà sao?
Anh biết Xuyến Hi biết được một chút chuyện của nhà anh từ Sharon, nhưng cũng có rất nhiều chuyện khác, anh chưa bao giờ cùng người ngoài nói đến.
Cuối cùng, anh chỉ đánh một câu: “Cha anh đã mất.”
Một cảm xúc mạnh mẽ không muốn tiếp tục nói về đề tài này, để cho anh đánh ra một câu nữa: “Anh đi phòng rửa tay một tí.”
Sau đó dựa lưng vào ghế dựa, sau đó lẳng lặng nhìn phái trước.
Tích tích hai tiếng, trên bàn máy nội bộ vang lên.
Nguyên Ngưỡng cầm ống nghe lên, giọng nói ngọt ngào của thư kí truyền đến kèm theo một chút chần chờ___
“Anh Nguyên, mẹ anh gọi điện đến, anh có muốn nhận không?”
Đơn giản giống như trả lại cái gì đó, chuyện gì càng không mong muốn thì càng dễ xảy ra, càng không muốn gặp ai người đó càng dễ xuất hiện.
Anh thở dài: “Nối máy đi.”
Chỉ sau một lúc giọng nói nhẹ nhàng của mẹ anh đã truyền đến.
“Ngưỡng nhi….” Cho dù chỉ nghe âm thanh, cũng có thể nghĩ đến đối phương là một mỹ nhân dịu dàng mảnh mai thế nào.
“Mẹ, có chuyện gì sao?” Anh lễ phép hỏi thăm.
Giọng nói của anh mang tính chất xử lí công việc chung, khiến cho đầu dây bên kia dừng lại một chút.
“Chỉ là rất lâu rồi mẹ chưa gặp con.”
“Mẹ mới tháng trước con đã ăn cùng mẹ bữa chiều.” Anh lễ phép chỉ ra.
“Ngưỡng nhi, con đừng như thế mà.” Mẹ anh hít hít lỗ mũi.
Bà yếu đuối làm cho anh có cảm giác không kiên nhẫn, rồi lại cảm thấy sự không kiên nhẫn của mình hơi độc ác.
“Mẹ, dạo này mẹ khỏe không?” Cuối cùng anh thay đổi giọng nói ôn hòa hơn để hỏi thăm.
“Mẹ rất khỏe, nhưng gần đây ông ngoại con … Thân thể ông gần đây không được thoải mái.”
Vừa nhắc đến người đó, trong lòng anh chỉ còn lại sự lạnh lẽo, tất cả cảm giác tội ác đều tan thành mây khói.
“Con biết rồi, con sẽ cho thư kí sắp xếp thời gian khám bệnh cho ông ta.” Anh dùng sức lật mấy trang giấy, tạo ra âm thanh huyên náo: “Mẹ, hiện tại con còn chút công việc phải xử lí, nếu như không còn chuyện gì khác, hôm nào còn cùng mẹ nói chuyện sau.”
Bình thường mẹ anh sẽ tiếp nhận ám hiệu này, bọn họ sẽ lễ phép dặn dò lẫn nhau, sau đó mới tắt máy.
Không biết tại sao hôm nay mẹ anh rất cố chấp.
“Ngưỡng nhi, mẹ biết rõ con vẫn không thể tha thứ cho quyết định ban đầu của mẹ, nhưng…. Xin con thử hiểu, lúc đó chúng ta cô nhi quả mẫu, không có bất kì đồng thu vào nào, chỉ có mang theo một đống nợ lớn, mẹ chỉ có thể nương nhờ ông ngoại con.”
“Mẹ, con hiểu. Con chưa từng trách sự lựa chọn về nhà mẹ đẻ của mẹ.” Anh không muốn để mẹ anh nói thêm nữa. “Com thật sự còn một hội nghị ….”
“Nhưng con chính là đang trách mẹ.” mẹ anh khóc sụt sùi, trong âm thanh mang cả sự oán hận: “Con không thể hiểu được một người phụ nữ đơn độc mang theo một đứa con trai đang thời kì trưởng thành có bao nhiêu khổ cực.”
Tất cả tâm tình của Nguyên Ngưỡng đều bị tụt xuống. “Đừng nói nữa! Con rất rõ ràng mẹ không phải một người có thể ra ngoài tìm một công việc, nuôi sống chính mình và con trai, con cũng chưa từng yêu cầu người phải làm như vậy, không phải sao?”
“Sao con có thể nói như vậy?”
“Tóm lại, mọi chuyện đều đã qua, hiện tại con đã có thể cung cấp cho mẹ cuộc sống sung sướng thoải mái, đây là điều quan trọng nhất, không phải sao?”
Liên tục hai câu hỏi “Không phải sao?” đã kích thích đến người mẹ nhu nhược của anh.
“Con không trách mẹ, chẳng lẽ con lại trách ông ngoại của con hay sao? Con biết rõ ràng ban đầu ông có bao nhiêu cố gắng muốn giúp chúng ta, chẳng qua là do ông cũng không có tiền, dòng họ nhà mẹ đã sớm không còn giàu sang…..”
“Đủ rồi.” Gân xanh trên trán anh nảy lên. “Mẹ biết rất rõ ràng con để ý điều gì.”
Anh chán nản không muốn tiếp tục giả bộ cuộc sống chuyện gì cũng chưa xảy ra, nếu mẹ muốn nói, vậy thì tới cùng nói thôi.
“ ‘ Một cuộc hôn nhân nước ngoài thất bại’? ‘Chuyện xã hội thượng lưu tên viện đích thực.’ Người đàn ông kia khi còn sống cung cấp cho mẹ cuộc sống thoải mái với năng lực lớn nhất của ông ấy, để cho mẹ mua sắm sản phẩm xa xỉ vượt quá năng lực của ông ấy, sủng ái mẹ vô hạn, dung túng mẹ vô hạn, mẹ đã từng thương cha như thế nào? Chỉ vì ông chết, đột nhiên cuộc sống mỹ mãn gần hai mươi năm biến thành ‘Cuộc hôn nhân nước ngoài thất bại’.”
Mặc dù quan hệ mẹ con nhiều năm qua đều là lạnh như băng, Nguyên Ngưỡng chưa từng dùng giọng nói nghiêm nghị như vậy khiển trách bà, mẹ anh nhẹ giọng khóc sụt sùi.
“Con không hiểu… Tình huống lúc đó rất ác liệt, mẹ không biết nên ứng phó như thế nào với đống nợ khổng lồ kia….”
“Cho nên ông ngoại liền tốt bụng giới thiệu cho mẹ một nhà báo, để cho mẹ ghi lại việc quan trọng ‘thất bại trong hôn nhân’ của mình?” Anh giễu cợt nói. “Ông ta cho rằng bài báo này có thể thay đổi cái gì? Phủ nhận mẹ đã từng tồn tại qua hôn nhân, thay đổi mẹ đã từng gả cho một người phương Đông thực sự? Để cho người lần nữa khôi phục thân phận trong sạch, đi gả cho một người thân sĩ khác trong giới thượng lưu ở nước Anh?”
“Ngưỡng nhi! Con nên biết mẹ chưa từng có ý nghĩ gả cho bất kì kẻ nào.”
“Con thực cảm động.”
“Mẹ biết rằng con vẫn luôn cho rằng ông ngoại con phản đối cha con vì chủng tộc, thật ra thì không phải như vậy. Đừng quên chính ông cũng cưới một người phụ nữ nhật bản___”
“Hơn nữa sau khi kết hôn đến năm thứ hai liền hối hận.” Nguyên Ngưỡng không hề nể mặt, cắt đứt lời mẹ mình. “Vì vậy ông ta tốn thời gian hai mươi năm, đem mẹ bồi dưỡng thành một ‘thục nữ nước Anh hoàn mĩ’, cũng hi vọng mẹ sẽ gả cho người da trắng, khiến huyết thống tốt đẹp của gia tộc kéo dài trở về, không ngờ được mẹ không chỉ gả cho một người da vàng, hơn nữa còn là một thương nhân nhỏ bé tục tằng đến không chịu nổi.”
“Nhưng mà, quyển sách kia cuối cùng cũng không có suất bản….” Mẹ anh yếu ớt phản bác.
“Đúng vậy, bởi vì ta tốn tới ba vạn bảng Anh mua lại bản quyền của nó.” Anh chưa từng nói cùng mẹ anh, lúc đó đối với người vừa xây dựng sự nghiệp như anh, ba vạn bảng Anh là một con số nặng nề đến thế nào, anh phải đem hành lang nghệ thuật đi đến ngân hàng thế chấp hai lần mới có thể có đủ biện pháp mang món nợ ra ngoài.
“Đây không phải là cầu sự sống, mẹ, đây là phản bội, xin tha thứ, con không có cách nào làm bộ như không nhìn thấy người cố gắng phản bội cha con.”
“Ngưỡng nhi….”
“Được rồi. Con không muốn nói đến chuyện này nữa. Sinh hoạt phí tháng này của mẹ sẽ vẫn đúng hạn chuyển vào tài khoản, mẹ còn yêu cầu gì không?”
“Mẹ yêu cha con, mẹ thật sự rất thương ông ấy….” Mẹ anh khóc nức nức nở nở.
“Mẹ, con biết. Đây chính là lí do con không cách nào tha thứ cho nơi đó.”
Nguyên Ngưỡng ấn xuống nút tắt.
Anh vẫn cầm ống nói một lúc lâu, cho đến khi khớp xương trắng bệch, cuối cùng, trong cơ thể lần nữa có cảm giác khống chế lực, anh mới từ từ đặt ống nghe xuống.
Không chiến, không run rẩy, thậm chí không có cả một phần hơi sức nặng nề.
Anh hít sâu một hơi, mệt mỏi co quắt trở lại ghế ngồi, lau mặt một cái.