• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Edit: Tiểu Mun

"Không có, từ khi hắn gả cho tam đệ ta liền chặt đứt ý niệm rồi! Qua nhiều năm như vậy, ta cho rằng," Lý Trường Phong đem rượu trong chén uống hết, "Ta cho rằng bọn họ sẽ không có cảm giác không được tự nhiên khi sinh hoạt chung, cũng không nghĩ đến..."

Năm đó hắn vừa đi tòng quân năm thứ hai, nhận được thư nhà của tam đệ nói hắn cùng ca nhi chưa xuất giá của mình thành thân, thành thân thì cũng đã thành thân, nói nữa cũng có tác dụng gì đâu? Hắn dùng một năm thời gian không ngừng bận rộn, công việc người khác không làm hắn toàn bộ nhận hết, làm liên tục không cho mình thời gian rảnh rỗi để suy nghĩ nhiều!

Tới năm thứ ba hắn hắn nhận được thư nhà, thời điểm đó trong lòng hắn bình tĩnh làm hắn minh bạch, hắn thật sự đã buông xuống, cũng tha thứ cho tam đệ cùng ca nhi chưa xuất giá ngày xưa của mình, tâm không tạp niệm trôi qua tiếp hai năm, tới ngày hắn trở lại trong thôn, người tổn thương lớn nhất là hắn không có phản ứng, lại bị chính tam đệ mình nháo muốn phân gia, lý do là hắn cảm thấy Lý Trường Phong còn có ý đối với tức phụ mình.

Lưu đồ tể nghe được đáp án mình muốn, trong lòng cũng buông xuống cục đá, cầm bình rượu lên rót đầy chén cho Lý Trường Phong, rượu này uống không say, cũng không sợ hắn uống nhiều.

"Ta cũng không gạt ngươi," Lưu đồ tể ngẩng đẩu xem xét xung quanh, xác định không có người mới ghé sát vào Lý Trường Phong nói "Có người hướng Lưu thẩm ngươi nhắn, nói là ngươi nếu nguyện ý ở rể, liền trực tiếp đón ngươi vào cửa làm con rể!"

Lý Trường Phong chưa từng nghĩ sẽ có chuyện như lớn vậy, "Tới cửa làm con rể?"

"Đúng vậy, ngươi có bằng lòng hay không? Ngươi nếu là có ý tứ này ta liền nói cho ngươi người kia là ai." Lưu đồ tể ngồi trở về, uống một hớp rượu "Ta lại nói thêm một câu, là thôn bên cạnh."

Lần này Lý Trường Phong có chút động tâm, hắn năm nay đã 25, năm đó nếu không phải bởi vì tòng quân, hắn đã sớm thành thân.

Hán tử tròn 24 phải tiếp thu quan định hôn, bởi vì khi đó còn ở trong quân nên sau khi trở về có thể kéo dài thêm nửa năm để thành thân, nửa năm trôi qua vẫn không thành thân thì chỉ cần trên 24 tuổi đều đến quan định hôn.

Hơn nữa ở thôn bên cạnh liền không có người bàn tán chuyện nhà bọn họ, hắn bình yên, trong nhà cũng thoải mái chút.

"Như thế liền nguyện ý, tiểu đệ ca nhi nhà ta cũng lớn rồi, ta đi rồi phòng trong nhà cũng có thể để cho hắn ở."

"Vậy ngươi đối với ca nhi có yêu cầu gì không? Ân! Nói cho thúc biết!"

Lý Trường Phong cũng không phải người không biết tốt xấu, "Ta là người ăn nói vụng về, cũng là người đơn giản, chỉ cần đối phương không phải ca nhi ham ăn biếng làm, phẩm tính đoan chính là được!"

Lưu đồ tể nghĩ đến gương mặt kia của Hứa Thanh, vội vàng truy vấn hỏi: "Vậy bề ngoài thì sao? Có yêu cầu gì không?"

"Không có!"

Lời này Lý Trường Phong trả lời quá nhanh khiến Lưu đồ tể có chút không phản ứng kịp.

Lý Trường Phong cho rằng Lưu đồ tể chưa hiểu rõ, liền giải thích "Chỉ cần bản tính thiện lương, lớn lên ngoại hình có xấu cũng cho người ta cảm giác thoải mái, nếu là lớn lên xinh đẹp nhưng tâm địa rắn rết thì có ích lợi gì?"

Lưu đồ tể nghe xong cũng cảm thấy có lý, Vương ca nhi kia lớn lên cũng là số một số hai trong thôn, đến cuối cùng còn không phải...

""Cũng không nói gạt ngươi, ca nhi kia ta cũng đã gặp qua, là người thoải mái hào phóng, làm việc cũng lưu loát, chính là trên mặt có hơi nhiều chút mụn đỏ, nhìn có chút xấu, người quả thật không tồi, năm nay hai mươi, cũng bởi vì mụn đỏ đầy mặt nên vẫn chưa gả ra ngoài, trong nhà cũng không có trưởng bối, muốn tìm một người dựa vào!"

"Lưu thúc nói chính là Hứa gia ca nhi thôn Hạnh Phúc?"

Lưu đồ tể cả kinh "Ngươi làm sao biết? Là bị người khác truyền ra 'Xấu ca nhi' ngươi nghe được?"

Lý Trường Phong lắc đầu, "Chưa thấy qua, nhưng là nghe tiểu đệ trong nhà nói." Khi đó hắn còn dạy dỗ tiểu đệ không nên giống người khác truyền đi lời tổn hại danh dự ca nhi kia, không nghĩ tới sẽ là hắn.

"Vậy người có nguyện ý?" Lưu đồ tể có chút khẩn trương hỏi, nếu là không muốn cũng không thể ép buộc.

"Ta thật nguyện ý, chính là ủy khuất ca nhi người ta, ta đây muốn phân gia ra khỏi, cũng không có tích góp được gì."

"Aizz, này có cái gì, chỉ cần các ngươi không dùng thủ đoạn gian dối, sớm muộn gì cuộc sống cũng tốt lên!"

Sáng ngày hôm sau, Hứa Thanh mới vừa cho heo ăn chuẩn bị đi vào trong núi một chuyến thì Tạ thẩm tới.

"Tới! Ta chọn cho ngươi một người, là Lý gia ở đầu thôn mẹ đẻ ta, Lý lão nhị, tên là Lý Trường Phong, năm nay 25 tuổi, có hôn ước nhưng vì phải tòng quân nên đã giải trừ, ngươi nếu cảm thấy vừa lòng ta sẽ nói tiếp những thứ khác, nếu là cảm thấy không được, ta liền không lãng phí thời gian, lập tức tìm người khác!" Tạ thẩm nhìn Hứa Thanh, đây là chuyện đại sự của hắn, phải để chính hắn quyết định.

Hứa Thanh nghĩ, thôn bên cạnh sẽ không quen biết nguyên chủ, nếu chuyện không thành, cách xa thế cũng không xấu hổ, tuổi tác cũng phù hợp, "Được, Người nói tiếp đi."

Tạ thẩm vừa nghe lập tức mặt mày hớn hở "Nhà hắn trên có một đại ca, dưới có một đệ đệ, một đệ ca nhi, trừ bỏ đệ ca nhi những người khác đều đã thành thân, hắn cũng nghe qua tình huống của ngươi, cũng nói chỉ cần ngươi không chê hắn phân gia đi ra trên người không có cái gì là được!"

Thấy Hứa Thanh có chút động tâm, Tạ thẩm vội vàng đem chuyện Lý Trường Phong nói với Hứa Thanh, còn có nguyên nhân Lý trường Phong phân gia cũng nói rõ ràng, chuyện này cũng không thể gạt, tránh cho ngày sau phát sinh hiểu lầm không tốt.

"Ta có thể trộm nhìn hắn không?" Hứa Thanh nghe Tạ thẩm miêu tả xong cảm thấy Lý Trường Phong thật không tồi, nhưng cậu vẫn muốn gặp một lần, cũng là để xem cảm giác thế nào.

"Ta biết ngươi sẽ có yêu cầu này!" Tạ thẩm đắc ý "Cho nên ta nhờ vả nhà lần trước ngươi mua heo, nhờ hắn kêu Lý Trường Phong ngày mai giúp hắn đuổi heo con đem đến chợ, ngày mai chúng ta đi sớm một chút, ở phía xa nhìn xem, ngươi nếu cảm thấy được, liền tìm bà mối đến cửa chính thức cầu thân, an bài tốt xong các ngươi có thể gặp gỡ nhìn mặt nhau!"

Nơi này muốn đón con rể về ở rể là bên phía ca nhi tìm bà mối đến nhà hán tử cầu thân, nếu hán tử đồng ý, sau đó có thể lén gặp nhìn mặt nhau, hợp ý liền xác định hôn kỳ (thời gian tổ chức hôn lễ), tới lúc đó Đông gia hán tử chính mình mặc quần áo tân lang cưỡi lừa, hoặc xe bò đến nhà ca nhi bái đường liền kết thành phu thê.

"Tốt a! Sáng mai ta liền tới tìm thẩm!" Vừa nghe còn có thể quang minh chính đại gặp mặt Hứa Thanh càng vừa lòng.

"Đúng rồi, đây là vải lần trước ngươi đưa làm y phục, ngày mai ngươi mặc một bộ đẹp mắt đi xem mặt!" Tạ thẩm lấy ra y phục lần trước đi chợ Hứa Thanh mua vải để may đưa cho cậu.

Hứa Thanh nhìn ba bộ y phục xếp chỉnh tề trước mặt có chút há hốc miệng "Nhanh như vậy a! Ah! Thẩm chờ chút." liền chạy vào nhà, từ không gian lấy ra 45 văn tiền dùng vải vụn gói lại, ra cửa cũng không nhận lấy y phục trong tay Tạ thẩm

"Đây là tiền công của thẩm, thẩm nếu không lấy, y phục này ta cũng không mặc, ta không mặc y phục mới đẹp mắt nói không chừng ngày mai Lý Trường Phong kia không may nhìn thấy ta liền không cần ta nữa!"

"Nói bậy bạ gì đó?!" Tạ thẩm vội vàng đánh gãy lời nói hồ ngôn loạn ngữ của Hứa Thanh, tiếp nhận tiền trong tay cậu, cầm y phục nhét vào trong lồng ngực Hứa Thanh "Sáng sớm ngày mai nhớ dậy sớm chút, ta chờ ngươi a!"

"Hảo! Cảm ơn Tạ thẩm, ngày mai gặp lại thẩm!"

Chờ Tạ thẩm đi rồi, Hứa Thanh đem ba bộ y phục thử qua "Hắc! Không nghĩ đến, y phục nam nhân làm nhưng so với nữ nhân kiếp trước cũng không thua kém bao nhiêu!"

Cẩn thận đem ba kiện y phục cất vào ngăn tủ, Hứa Thanh cầm bộ y phục có mảnh vá thay chuẩn bị vào núi, nếu "Cưới" người kia làm "tức phụ nhi", ở phương diện này cũng chịu quá nhiều ủy khuất, cũng nên kiếm nhiều thêm chút tiền làm một hôn lễ long trọng mới được!

Lần này cậu vào núi chủ yếu tìm dược liệu, dược liệu càng trân quý càng đáng giá.

Trước mắt thỉnh thoảng cũng có động vật nhỏ đi qua đi lại, thấy cậu không thương tổn đến chúng liền không thèm trốn cậu, nhưng bởi vì bản tính động vật cũng liền cách xa cậu một khoảng xa, trước đây rất ít người tiến vào sâu trong núi cho nên bọn chúng cũng không cảm nhận được nguy hiểm cao.

Không sai, lần này Hứa Thanh không hoạt động ở phạm vi bên ngoài rìa núi, trực tiếp đi sâu vào bên trong, nơi này rất nhiều cây cổ thụ, nơi nơi tràn ngập hơi thở của rừng rậm, nếu trên đường ngẫu nhiên gặp phải sói cùng gấu cậu sẽ trốn vào trong không gian chờ chúng rời đi mới ra ngoài.

Ngẫu nhiên có thể gặp dược liệu cầm máu, trị cảm lạnh cậu cũng đào lên bỏ vào trong không gian, dược liệu này có thể tự trồng, sau này cũng không thể thường xuyên vào rừng sâu, trồng ở trong không gian có thể dùng những lúc khẩn cấp.

"Ồ! Thứ tốt!" Hứa Thanh phát hiện một thứ vô cùng trân quý, nhưng không nhiều, chỉ có một đóa, linh chi là một dược dược liệu, dùng làm thuốc, là một dược liệu tốt. Linh chi là một loại nấm, từ màu sắc chia làm sáu loại xích chi, hoàng chi, bạch chi, thanh chi, hắc chi, tử chi*, trong đó tử chi trân quý nhất, đây là một đóa xích chi, có giá trị thấp nhất trong sáu loại, nhưng cũng có giá trị không nhỏ.

xau-ca-nhi-lam-ruong-ky-8-0

· Xích chi: hay còn có tên gọi là Hồng Chi hay Đơn Chi có màu đỏ. Nấm loại này có vị đắng, tính bình, không chứa độc tố. Có tác dụng tăng cường trí tuệ, bổ máu, tốt cho hệ tim mạch, chữa trị chứng khó thở, đau tức ngực...

· Hoàng chi: Còn được gọi là Kim chi, màu vàng vị ngọt, tính bình, không độc, chuyên trị an thần, ích tì khí.

· Bạch chi: Còn gọi là Ngọc chi, màu trắng vị cay, tính bình, không độc, ích phổi, thông mũi, cường ý chí, an thần, chữa ho nghịch hơi.

· Thanh chi: Còn gọi là Long chi có màu xanh, nấm không chứa độc tố, tính bình, có vị chua. Thanh chi dùng trong các trường hợp mắt mờ, có tác dụng làm sáng mắt, bổ gan, thanh nhiệt giải độc gan, giúp ổn định hệ thần kinh, cải thiện trí nhớ...

· Hắc chi: Còn được gọi là Huyền chi, màu đen vị mặn, tính bình, không độc trị chứng bí tiểu, ích thận khí.

· Tử chi: Còn được gọi là Mộc chi, màu tím vị ngọt, tính ôn, không độc, đặc trị đau nhức khớp xương, gân cốt.

"Thứ này cũng không thể bán, giữ lại!" Coi như có bán đi thì ở địa phương nhỏ này cũng chưa chắc có người nhận ra, lại nhận được những lời chỉ trích, cậu cũng không muốn điều này xảy ra.

Tiếp đó Hứa Thanh lại tìm được các dược liệu trị mụn nhọt, bổ thận, tốt cho khí huyết, kiện tì vị (giúp hệ tiêu hóa khỏe mạnh).

Cây điền thất, củ có tác dụng tiêu sưng, hoạt huyết, giảm đau, Hứa Thanh cũng không tìm thêm, nhiêu đó đã đủ rồi, vừa không khiến mọi người chú ý, giá tiền cũng phù hợp.

Lại ở trong núi hái được chút dương xỉ non, dương xỉ cũng có tác dụng thanh nhiệt giải độc, hơn nữa hai ngày nay vẫn luôn ăn thịt, Hứa thanh muốn ăn chút rau thay đổi khẩu vị, nếu như để người trong thôn biết hắn có thịt ăn còn chê, lại thích ăn rau dại đổi khẩu vị e rằng mắng chết hắn!

Về đến nhà Hứa Thanh cũng không làm cơm ngay, mà trước tiên tiến vào không gian, đem dược liệu trong núi đào được trồng trên mảnh đất nhỏ trong không gian, đem tất cả dược liệu trồng tốt mới ra khỏi không gian.

Ăn bữa cơm chiều đơn giản xong Hứa Thanh dùng nước trong linh tuyền tắm, gội đầu, rửa mặt. Đúng, không sai, cậu tắm sạch toàn thân bằng nước trong linh tuyền, chỉ chốc lát sau cậu đã thấy cả người nhẹ nhàng thoải mái, hít một hơi dài, làm hình tượng chính mình tốt một chút mới có thể tìm được một "Tức phụ" tốt a!

Cậu hoàn toàn không để ý đến những nốt mụn đỏ trên mặt, không cần đến mười ngày liền sẽ tốt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK