Sau đó anh nhìn ra ngoài cửa sổ, hỏi: “Trần Dương đâu rồi?”
Dương Hiểu Địch “A” lên một tiếng rồi giải thích: “Tối nay trợ lý Trần tạm thời có việc phải làm, nên em tự đứng ra xung phong thế anh ta tới đây đó.”
Cậu ta lại cố gắng nài nỉ van xin thêm lần nữa: “Anh Giang ơi, em ngồi xổm ở cửa hàng bên cạnh đó gần một tiếng rồi, còn tiêu mất vài trăm tệ, em trai giao thức ăn mới đồng ý chuyển đơn cho em đó.”
“Vì những lý do tích cực mà em đã làm, khoản tiền thưởng có thể…” Cậu ta dừng lại một chút, giọng điệu trở nên cẩn thận từng li từng tí: “Không có tiền thưởng cũng được, nhưng có thể nào thanh toán hết chi phí ngày hôm nay trước được không?”
Giang Yến Từ nghe thấy vậy thì hỏi: “Ba của cậu lại chặn thẻ của cậu rồi sao?”
Vẻ mặt Dương Hiểu Địch ngượng ngùng nói: “Ông ấy không biết em đang làm việc tại chỗ của anh, vì vậy nghĩ rằng cả ngày em chỉ đi ăn chơi trác táng, cho nên ông ấy mới…”
“Có thể được.”
Nghe vậy Dương Hiểu Địch chỉ vừa thở phào nhẹ nhõm, thì lại nghe Giang Yến Từ lên tiếng.
“Nhưng sẽ trừ vào tiền lương tháng sau của cậu.”
Dương Hiểu Địch: “…”
Thật sự là một kẻ tư bản tàn nhẫn mà. Đúng lúc này đèn tín hiệu chuyển sang màu xanh, Dương Hiểu Địch dứt khoát ngậm miệng lại, tập trung tinh thần lái xe.
Bóng tối lặng lẽ bao trùm, làm lấn át cả gương mặt của Giang Yến Từ, khiến cho đường nét như được điêu khắc của anh càng thêm lạnh nhạt.
Đột nhiên Dương Hiểu Địch nhớ ra một chuyện, nhìn anh mấy lần qua kính chiếu hậu, cuối cùng không kìm được mà nói: “Đúng rồi, anh Giang, buổi tiệc từ thiện “Thịnh Hạ” vào tối ngày mai, anh có muốn tham dự không?”
Cậu ta vừa lái xe vừa chuyển thư mời ra sau: “Trợ lý Trần nhờ em chuyển thư mời cho anh.”
“Có điều em cũng nghĩ là anh sẽ không đi, em nghe nói là đại tiểu thư chân chính của nhà họ Diệp cũng sẽ tham dự. Cô ta còn một hơi quyên góp hết mười cái túi để bán đấu giá, anh nói… ”
Trong thư mời còn đính kèm theo một danh mục các vật bán đấu giá.
Giang Yến Từ tuỳ tiện lật lật phong thư, sau đó hành động đột nhiên dừng lại, ánh mắt dần trầm xuống.
Anh gõ gõ lên tập tài liệu rồi bảo: “Cậu đi thay cho tôi đi.”
“Sao chứ?” Nhất thời Dương Hiểu Địch chưa kịp phản ứng.
Giang Yến Từ tiếp tục nói: “Mua lại tất cả mười cái túi đó, dưới danh nghĩa của Tập đoàn C.Z cho tôi.”
“Hả? Anh Giang, anh đây là…”
Trong đầu Dương Hiểu Địch tràn đầy nghi hoặc, nhưng không dám hỏi nhiều, đành phải nuốt những lời muốn nói trở về.
Nhưng một lúc sau, cậu ta lại không nhịn được mà lên tiếng: “Nói đến chuyện này, vụ hủy hôn ước của nhà họ Diệp đã được giải quyết xong rồi, tại sao anh lại không giải thích rõ ràng với chị dâu?”
Giang Yến Từ im lặng không nói tiếng nào.
Thời gian trôi qua rất lâu sau đó.
Ngay lúc Dương Hiểu Địch nghĩ rằng anh sẽ không trả lời.
Thì Giang Yến Từ lại nói: “Cứ từ từ đã, bây giờ còn chưa tới thời điểm thích hợp.”
*****
Những ngày đi làm luôn rất khô khan và nhàm chán.
Chiều thứ tư tuần trước, Tập đoàn Jialan đã đàm phán hợp tác kinh doanh với Tập đoàn Aites của Pháp.
Cô và Giang Yến Từ có tư cách là luật sư tư vấn của tập đoàn Jialan, nên cần phải theo sát các hoạt động.
Trên thực tế, sự hợp tác giữa hai bên gần như đã được thảo luận xong rồi, đã đi đến giai đoạn ký hợp đồng, bây giờ họ chỉ cần tiến hành theo quy trình là được.
Trong giờ nghỉ trưa, Diệp Tri Chi đang lật xem qua các tài liệu liên quan đến vụ hợp tác thì nhận được một cuộc gọi từ Thịnh Dĩ Nhan.
“A a a a a Diệp Tiểu Chi thật là chọc tớ tức chết mà, đứa con gái Diệp Nhược Lâm cũng quá là không biết xấu hổ rồi!”
Diệp Nhược Lâm, đột nhiên lại nghe thấy cái tên này, Diệp Tri Chi khó tránh khỏi ngơ ra một lúc.
… Đó là vị thiên kim tiểu thư chân chính của nhà họ Diệp. So với Diệp Nhược Lâm, cái tên Tiết Nhược Lâm thực sự quen thuộc với cô ta hơn.
Trước giờ Diệp Tri Chi chưa từng nghĩ rằng chuyện cẩu huyết như ôm nhầm con sẽ xảy ra ngay trên người mình. Mà chuyện này còn liên quan đến một vị nhân vật chính khác, còn là bạn học chung lớp thời cấp ba của cô, Tiết Nhược Lâm.
Trong ấn tượng của cô, Tiết Nhược Lâm là một cô gái luôn yên lặng, là một người khá ít nói, bình thường thì Diệp Tri Chi không tiếp xúc nhiều với cô ta, chỉ biết rằng từ nhỏ cô ta đã được một cặp vợ chồng bác sĩ nhận nuôi.
Sau khi được nhà họ Diệp nhận lại, cô ta cũng đã đổi lại họ của mình thành họ Diệp.
Diệp Tri Chi hỏi: “Cô ta bị làm sao?”
Thịnh Dĩ Nhan giận tím mặt nói: “Trong bữa tiệc buổi tối ngày hôm qua, cô ta đã chơi ca khúc trước đây của cậu, còn tự mình gửi thông báo, bán thiết kế cá nhân của “Tiểu Giang Lăng”, cô ta cũng xứng sao? Sao cô ta dám kéo nữ thần của tớ vào chứ? Sao lại có người không biết xấu hổ như vậy chứ?”
Giang Lăng là nghệ sĩ vĩ cầm trẻ tuổi có tiếng ở trong nước, đã đạt rất nhiều giải thưởng trong các cuộc thi có tầm ảnh hưởng ở trong nước, cũng là một nghệ sĩ vĩ cầm trẻ tuổi triển vọng nhất trong ngành. Nhưng khi đang ở trong thời kỳ đỉnh cao của sự nghiệp lại chọn cách rút lui, điều này làm cho rất nhiều người khó hiểu và cũng rất đáng tiếc.
“Mặc dù nữ thần của tớ chọn cách rút lui, nhưng cũng không đến lượt cô ta làm người kế nhiệm. Còn nói cái gì mà là người kế nhiệm của Giang Lăng, có ai mà không biết cô ta chỉ là một con chim trĩ chỉ biết chơi vài ca khúc trong những bữa tiệc tối bình thường đâu chứ?”
Cô ấy thở ra một hơi lại lấy sức tiếp tục nói về cô ta: “À mà, đúng rồi, tớ nghe nói lúc trước cô ta còn muốn liên hôn với nhà họ Phó, cũng không biết tự xem lại bản thân mình là cái thứ gì! May mà Phó tổng của nhà họ Phó đã kết hôn rồi, lại còn là em gái của nữ thần nhà tớ nữa, người ta mới là một đôi trai tài gái sắc. Đúng là một cú tự vả mặt mình mà!”
Diệp Tri Chi cắn ống hút trà sữa, tiện tay mở Weibo ra.
Ngay sau khi trang web được mở lên, cô liền nhìn thấy các tiêu đề liên quan được treo đầu tiên trong bảng danh sách tìm kiếm tin tức nóng hiện nay.
#Người kế nhiệm Giang Lăng là nhạc sĩ trẻ tuổi Diệp Nhược Lâm.#
#Tiểu Giang Lăng đã xuất hiện trong buổi dạ tiệc từ thiện “Thịnh Hạ” rồi biểu diễn piano khiến toàn bộ khán giả bất ngờ.#
#Tiểu Giang Lăng nhiệt tình làm công ích, người vừa đẹp tâm lại lương thiện.#
Nhìn qua thì chỉ là một bản tin không được quan tâm.
Diệp Tri Chi không mấy hứng thú kéo con chuột xuống mà xem lướt qua, đột nhiên, cô khựng lại, rồi dừng lại một lúc.
Một bức ảnh trong bản tin đã thu hút sự chú ý của cô.
Trùng hợp Thịnh Dĩ Nhan bên kia cũng nói đến chuyện tương tự: “Cô ta còn một hơi quyên góp hết mười chiếc túi để bán đấu giá, điều này thật buồn cười phải không? Còn nghĩ làm như vậy thì có thể…”
Diệp Tri Chi lập tức phóng to bức ảnh, tỉ mỉ xem đi xem lại: “Nhan Nhan, cậu xem xem, số túi cô ta quyên góp có phải của tớ không?”
Thịnh Dĩ Nhan dừng lại, giữ chặt chuột, sau đó vang lên âm thanh tiếng nhấp chuột: “Hình như khá là giống….Không! Đó chính là bộ sưu tập túi của cậu!” Cô ấy vô cùng ngạc nhiên bảo: “Cái này là phiên bản giới hạn đó, trên thế giới chỉ có ba chiếc thôi, trong nước chỉ có duy nhất một chiếc, chính là ở chỗ cậu…”
Cái khoảnh khắc khi biết mình và nhà họ Diệp không có quan hệ huyết thống, Diệp Tri Chi đã từng rất bàng hoàng, nhưng chưa bao giờ cảm thấy rằng ai đó đã cướp đi thứ gì của mình, mặt khác cũng không muốn tiếp tục chiếm giữ những thứ không thuộc về mình nữa.
Đó là lý do tại sao cô không hề do dự rời khỏi nhà họ Diệp.
Khi rời đi, cô cũng không mang theo bất cứ thứ gì, kể cả những chiếc túi trong phòng sưu tập của mình.
Nếu đã không không còn thuộc về cô, thì việc xử lý những món đồ đó như thế nào là việc của đối phương.
Nhưng bây giờ, cô thật sự là cảm thấy đau lòng.
Tất! Cả! Đều! Là! Bộ! Sưu! Tập! Túi! Của! Cô!
Mặc dù nó chỉ là đã từng.
Trái tim của Diệp Tri Chi đang rỉ máu không ngừng.
Bên kia điện thoại, Thịnh Dĩ Nhan cũng nhanh chóng hiểu ra: “Chết tiệt! Đem bộ sưu tập túi xách của người khác đi bán đấu giá, cô ta có biết xấu hổ là gì không hả trời?”
“Cậu có biết ai là người đã mua lại những chiếc túi đó không?”
Trong lòng Diệp Tri Chi có hơi đấu tranh một chút.
Không đợi Thịnh Dĩ Nhan trả lời, Diệp Tri Chi đã tìm ra câu trả lời trong bản tin…
“Những chiếc túi trong lần quyên góp đó đều được Tập đoàn C.Z mua lại toàn bộ, nếu không hôm đó ả Diệp Nhược Lâm đó sẽ không nổi bật đến vậy. Cậu nói xem, chủ tịch của Tập đoàn C.Z như vậy không phải là muốn theo đuổi cô ta đấy chứ?” Thịnh Dĩ Nhan vô cùng hoài nghi: “Trái lại tớ có nghe nói là chủ tịch của Tập đoàn C.Z là một người đàn ông vừa già vừa xấu.”
Diệp Tri Chi không có trả lời lại.
Thịnh Dĩ Nhan hỏi tiếp: “Diệp Tri Chi, cậu còn nghe không vậy?”
Diệp Tri Chi lơ đễnh lên tiếng: “Còn nghe.”
“Tớ nhớ ngày hôm đó cậu nói, Giang Yến Từ với cậu cùng làm việc trong cùng một công ty luật đúng không?”
Diệp Tri Chi uống một ngụm trà sữa rồi trả lời: “Ừm.”
“Là chị em với nhau, cậu mua Giang Yến Từ cho tớ đi.” Thịnh Dĩ Nhan đột nhiên kích động bảo: “Mua người đàn ông mà Diệp Nhược Lâm không có được.”
“Khụ! Khụ khụ!”
Diệp Tri Chi bị bất ngờ không kịp phản ứng mà sặc một cái.
Cô ho vài cái rồi mới ngừng lại: “Anh ấy quá mắc, tớ mua không nổi đâu.”
Mặc dù là đã phá sản, nhưng ngày nào anh cũng khoác lên mình mấy bộ quần áo của một người đàn ông cao quý lạnh lùng, khí chất ngời ngời, nhìn không ra một chút suy sụp nào cả.
Thịnh Dĩ Nhan nói: “Anh ấy phá sản rồi! Còn cái gì mà mua không nổi chứ?”
Vừa định trả lời, giọng nói lạnh lùng của Giang Yến Từ đột nhiên vang lên.
“Em muốn mua ai?”
Tay Diệp Tri Chi run lên, suýt chút nữa là đánh rơi điện thoại.