“Henry vừa thông báo tin vui. Xin chúc mừng, công chúa. Nàng đã chọn được một người đàn ông tốt.” Alesandra cố nở một nụ cười. Nàng cảm ơn Richards, đồng ý Colin quả thực là người tốt và hỏi ông có tham dự đám cưới được không.
“Rất hân hạnh”, Richards trả lời. “Tôi sẽ không để lỡ buổi lễ đâu. Đáng tiếc là phải giữ bí mật, nhưng nàng đã hiểu rõ lý do tại sao chúng ta cần làm vậy. Hãy đến đây và ngồi xuống nào. Tôi có một vài tin tức mà nàng muốn biết đây.”
Richards hướng công chúa ngồi trên một trong những chiếc trường kỷ. Jade và Caine ngồi cạnh ghế của nàng, vợ chồng Công tước ngồi ở trường kỷ thứ ba.
Colin đứng một mình ở phía trước lò sưởi. Chàng không chú ý đến vị lãnh đạo hay gia đình mình. Chàng quay lưng lại với mọi người để tập hợp các dữ liệu và chăm chú nghiên cứu vật thu nhỏ trên mặt lò sưởi. Alesandra quan sát Colin khi chàng nâng tòa lâu đài lên cao để nhìn rõ hơn. Khuôn mặt chàng phủ một lớp sương mỏng khiến nàng rất muốn biết chàng đang nghĩ gì.
Nữ Công tước đang giải thích kế hoạch của bà cho đám cưới. Bà quyết tâm làm cho buổi lễ thân mật càng đáng yêu càng tốt. Bà bị gián đoạn khi ngài Công tước hét váng lên với Colin.
“Coi chừng, con trai. Nó vô giá với ta đấy.”
Colin gật đầu nhưng chàng không quay lại. Chàng vừa mới nhận thấy cầu kéo nhỏ xíu chốt với sợi xích mảnh rất tinh xảo. “Cái này quả thật là cực kỳ khéo léo”, chàng nhận xét và nhẹ nhàng cạy cái cầu kéo ra khỏi chốt. Cánh cửa lập tức thả xuống. Colin nâng tòa lâu đài nhỏ lên cao hơn nữa để nhìn vào trong. Alesandra thấy sự ngạc nhiên trong đôi mắt chàng. Chàng cũng đang mỉm cười. Và nàng mỉm cười hài lòng. Chàng vừa mới phát hiện ra mánh khóe nho nhỏ mà cha nàng đã làm nhiều năm trước.
Colin nhìn Caine và ra hiệu bằng cái nghiêng đầu rõ nhanh để anh ấy đến chỗ chàng. Caine lập tức đứng đậy và bước tới lò sưởi. Colin chẳng nói lời nào với ông anh trai. Chàng chỉ đưa cho anh ấy tòa lâu đài nhỏ xinh rồi đến ngồi xuống cạnh Alesandra. Nữ Công tước chỉ vừa mới hâm nóng đề tài kế hoạch đám cưới. Cả chồng bà lẫn vị lãnh đạo đang kiên nhẫn lắng nghe.
Caine đột ngột cười ồ lên. Dĩ nhiên là anh đã làm xao nhãng sự tập trung của mọi người.
Caine hướng về Alesandra. “Em có biết điều này không?”
Nàng gật đầu. “Mẹ em đã kể cho em nghe câu chuyện.”
“Để sau vậy, khi em ở một mình với cha, em sẽ cho ông ấy thấy chứ?” Caine hỏi.
“Vâng, tất nhiên rồi.”
“Để nó xuống”, cha họ ra lệnh. “Ta rất lo lắng khi thấy con cầm nó. Con có biết giá trị của nó không, Caine?” Con trai ông bật cười. “Vâng, thưa cha, con hiểu giá trị của nó.” Anh đóng cầu kéo và đặt lâu đài trở lại chỗ cũ.
“Mẹ, con nghĩ ngài Richards không thích thú lắm với những kế hoạch của mẹ cho lễ cưới đâu”, Colin ngắt lời mẹ mình, “Ông ấy đã lịch sự đủ lâu rồi. Hãy để ông ấy nói lý do tại sao đến đây.”
Gweneth hỏi Richards, “Là ngài chỉ lịch sự thôi ư?”.
“Tất nhiên ông ấy lịch sự rồi, Gweneth”, ngài Công tước làm dịu sự thẳng thừng bằng cách vỗ nhẹ vào tay bà.
Caine đã quay lại ghế ngồi cạnh vợ mình. Anh choàng tay lên vai cô và kéo sát vào người mình. Alesandra cảm nhận được tình yêu không giấu giếm của cả người giám hộ và con trai ông ấy dành cho vợ của họ.
Caine đang mơn trớn cánh tay vợ một cách lơ đãng và chú Henry thì không rời tay khỏi bàn tay của vợ mình. Alesandra không khỏi chạnh lòng khi thấy những cặp đôi yêu thương ấy. Nàng nhận ra rằng người giám hộ và vợ ông có một cuộc hôn nhân với tình yêu thực sự, và cái cách Jade và Caine nhìn nhau đắm say, nàng đoán rằng họ cũng đã yêu nhau trước khi kết hôn.
Nàng và Colin thì hoàn toàn khác. Nàng tự hỏi liệu chàng có biết những gì chàng đang từ bỏ để kết hôn với mình và suýt nữa đã hỏi chàng câu hỏi đó ngay lúc ấy.
Ngài Richards đã vô tình giúp nàng khỏi lúng túng với những suy nghĩ bất chợt khi ông truyên bố. “Colin yêu cầu tôi giúp cậu ấy một thử nghiệm nhỏ. Cậu ấy có lý do để tin người hầu gái, Valena, là một thành viên trong nhóm những tên vô lại cố bắt cóc công chúa Alesandra.”
Alesandra choáng váng bởi lời giải thích của Richards. Nàng quay đầu nhìn Colin. “Vì lý do gì mà chàng nghi ngờ người dễ...”
Chàng ngắt lời nàng. “Để ông ấy nói hết, Alesandra.”
“Colin đã đúng”, Richards thừa nhận. Ông cười với vị chủ nhà đáng mến. “Cả hai người con trai của ông đều có bản năng tốt nhất tôi từng gặp trong suốt thời gian làm việc cho Cơ quan An ninh.”
Henry rạng rỡ vì vui sướng. “Đó là một nét đặc trưng mà tôi nghĩ chúng được thừa hưởng từ tôi”, ông hãnh diện nói.
“Đúng vậy”, Gweneth tán thành. Sự trung thành của bà đối với chồng là tuyệt đối. “Henry luôn luôn khôn ngoan như sư tử.”
Colin cố không mỉm cười. Chàng tin cha mình giống chú cừu non hơn là sư tử, nhưng chàng không cho đó là một thiếu sót. Thực ra, chàng ghen tỵ với sự ngây thơ của ông. Chàng đã đánh mất bản thân mình cách đây nhiều năm rồi.
Cha chàng là một người đàn ông thật sự hiếm hoi còn lại. Ông dường như miễn nhiễm với những thói hư tật xấu của cuộc sống. Lời thú tội về thời kỳ đen tối ông trải qua khi còn trẻ khiến ông đặc biệt hơn. Kinh nghiệm không làm ông hoài nghi. Ông bộc lộ tình cảm công khai hầu như mọi lúc và Colin biết là nếu còn có chút dịu dàng nào trong bản chất của chàng thì nó đến từ người cha này.
“Bây giờ thì như tôi đã nói”, Richards tiếp tục. “Colin bảo cô hầu thông báo cho công chúa biết sẽ có cuộc họp tại nhà tôi. Cậu ấy xếp lịch hẹn lúc mười giờ sáng hôm sau. Valena đã lẻn ra ngoài vào ban đêm để thông báo cho đồng bọn. Colin cử một cận vệ của Alesandra theo dõi cô ta. Đâu vào đó cả cho đến sáng hôm sau, chúng ở đó, bốn tên tất cả, đang ẩn nấp ở gần nhà tôi để bắt công chúa.”
“Tức là chúng có cả thảy bốn tên?” Colin hỏi. Chàng không hề ngạc nhiên với tin này. Alesandra không cất nổi lời. Nàng luôn tin mình nhìn nhận người khác khá tốt nhưng bây giờ phải thừa nhận nàng chắc chắn sẽ gạt bỏ những nhận xét về Valena. Suy nghĩ của Alesandra lập tức chú ý đến Victoria và nàng muốn biết liệu nàng có đánh giá về cô ấy đúng không.
“Trời ơi, tôi đã thuê Valena”, Nữ Công tước thốt lên sợ hãi. “Cô ta đến gặp tôi và tôi nên suy xét về sự kỳ cục đó, nhưng tôi hài lòng vì cô ta được sinh ra gần quê hương của cha Alesandra. Tôi nghĩ đó sẽ làm Alesandra cảm thấy thoải mái hơn khi có điều gì đó nhắc nhở cô bé về quá khứ của mình. Valena nói được ngôn ngữ quê hương Alesandra, Chúa ơi. Tôi đã xem xét các thư giới thiệu của cô ta, Henry. Đúng vậy, đáng lý ra tôi phải kiểm tra kỹ hơn.”
“Không ai trách mẹ cả, mẹ yêu.”
Colin nói.
“Tại sao chàng không nói cho ta biết về những nghi ngờ đó?” Alesandra hỏi Colin.
Chàng ngạc nhiên. “Bởi vì giải quyết các vấn đề là việc của ta, không phải của nàng.”
Trông chàng rất tin tưởng vào những gì vừa nói. Alesandra không biết đáp trả thế nào với niềm tin kiêu ngạo đó. “Nhưng làm thế nào chàng biết? Điều gì làm chàng nghi ngờ?”
“Chốt cửa của một trong những cửa sổ bị mở một giờ sau khi Raymond đã kiểm tra”, chàng giải thích. “Và có ai đó đã báo động cho lũ khốn ấy việc chúng ta dự buổi hòa nhạc tại nhà hát.”
“Hoàng thân nhiếp chính có thể đã đề cập nó với...”
Colin ngắt ngang ngay. “Đúng, ông ta có thể”, chàng đồng ý. “Nhưng ông ta không mở chốt cửa sổ.”
“Ông bắt được tất cả bọn chúng chứ?” Henry hỏi Richards.
“Vâng, chúng tôi bắt tất cả. Chúng đang bị giam giữ ở một nơi kín đáo.” Richards trả lời.
“Ngày mai tôi sẽ nói chuyện với chúng trước”, Colin tuyên bố.
“Ta có thể đi cùng chàng không?” Alesandra hỏi.
“Không.”
Giọng Colin dứt khoát, đề nghị nàng không tranh cãi. Ông cũng đồng ý với suy nghĩ của con trai. “Điều đó là không thể được, Alesandra.”
Cuộc thảo luận kết thúc. Ngài Richards cáo từ vài phút sau đó, Colin tiễn ông ấy. Jade và Caine cũng chào tạm biệt cùng lúc. Cả Công tước và Nữ Công tước đi cùng họ đến cửa. Alesandra đứng gần lò sưởi, quan sát cách mà những thành viên trong gia đình nói cười với nhau, và nỗi khát khao là một phần của gia đình đầy tình yêu gắn bó với nhau này bất chợt nhấn chìm nàng. Nàng lắc đầu chống lại khả năng đó. Colin không kết hôn với nàng vì tình yêu. Nàng không nên quên điều ấy, nàng nhủ thầm.
Cánh cửa đóng lại sau lưng Jade và Caine, nàng nhận ra Colin cũng đã đi rồi.
Chàng thậm chí không thèm nói lời tạm biệt. Alesandra bị tổn thương bởi cư xử bất lịch sự đó, nàng quay người nhìn lên mặt lò sưởi để người giám hộ không thấy đôi mắt nàng lóng lánh những giọt nước.
Phẩm giá và chuẩn mực, nàng lặng thầm nhắc nhở bản thân. Nàng sẽ vượt qua nghi lễ kết hôn với sự trầm lặng quấn chặt quanh người. Nếu Colin quyết tâm thực hiện hành động cao thượng ngu ngốc ấy thì cứ vậy đi Tòa lâu đài thu hút sự chú ý của nàng và sự tức giận nàng đang cố khuấy lên bởi những cách thức cao tay của Colin trong trò chơi buộc nàng đồng ý như bị quên mất. Nỗi nhớ nhà, nhớ cha mẹ khiến tận sâu trong nàng đau đớn.
Lạy Chúa, nàng đang rất đau khổ. Lẽ ra nàng không nên rời khỏi tu viện - giờ thì nàng nhận ra đó là sai lầm. Nàng sẽ an toàn ở đó và những kỷ niệm về mẹ ít nhiều cũng sẽ an ủi được nàng.
Alesandra hít thật sâu với nỗ lực ngăn chặn nỗi hoảng sợ mà nàng có thể cảm thấy đang siết lấy mình. Nàng hiểu tại sao mình lại lo sợ. Cầu Chúa phù hộ, nàng đang yêu Rồng. Nàng không thể chấp nhận được. Colin sẽ không bao giờ được biết nàng cảm giác về chàng thế nào. Nàng không kết thúc như một sợi dây leo thường xuân bám vào một người đàn ông không yêu mình.
Nàng cũng sẽ không quấn lấy chàng cho dù có muốn thế nào đi chăng nữa, và nàng sẽ cố nghĩ về cuộc hôn nhân như không có gì cả ngoài sự sắp đặt. Colin có lý do để kết hôn với nàng, dù những suy nghĩ ngốc nghếch làm sao, để đổi lại cho việc được bảo vệ và mang họ chàng thì nàng sẽ để chàng tự do với những công việc của mình. Nàng sẽ không can thiệp vào kế hoạch của chồng và đổi lại là chàng sẽ để nàng một mình đi theo vận mệnh của mình. Alesandra lau những giọt nước nơi khóe mắt. Nàng cảm thấy tốt hơn vì đã nghĩ ra được kế hoạch hành động khả thi. Ngày mai nàng sẽ gặp Colin và cho chàng biết mình đã sắp xếp mọi thứ trong đầu như thế nào.
Thậm chí nàng sẽ cho phép thương lượng, nhưng tất nhiên chỉ một vài điều khoản nho nhỏ thôi.
“Alesandra, chỉ một lát nữa thôi, các cận vệ sẽ đem đồ đạc của con đến đây.”
Người giám hộ thông báo ngay khi ông vào phòng khách. Nàng cảm ơn ông. Chú Henry chau mày nhìn khi ông thấy những giọt nước long lanh trong đáy mắt nàng.
“Chuyện gì vậy, con gái? Có phải con không hạnh phúc với việc chọn chồng cho con của chú mà con...”
Nàng lắc đầu. “Con đang ngắm tòa lâu đài và nó làm con nhớ nhà một chút.”
Trông ông như vừa được xoa dịu. Ông đến bên nàng. “Chú nghĩ sẽ đem nó về điền trang của chúng ta. Chú không thích thấy nó bị người khác chạm vào. Colin và Caine không thể rời tay khỏi nó, đúng không nhỉ?”, ông cười. “Đôi khi chúng cứ như những con bò đực ngớ ngẩn. Chú không muốn kho báu này bị vỡ tan tành.”
Ông hướng mắt vào tòa lâu đài nhỏ nhắn. “Con có biết câu chuyện đằng sau món quà này không?”, ông hỏi.
“Mẹ con nói cha con đã đưa nó cho chú.”
“Tòa lâu đài là một món quà”, chú Henry giải thích. “Nhưng chú muốn hỏi con có biết về khoản vay mà cha con đã cho chú vay không? Con có quyền biết chuyện ấy và biết cha con đã trở thành người cứu viện của chú như thế nào.”
Giọng ông khàn khàn đầy cảm xúc. Alesandra lắc đầu. “Nó không phải là khoản vay, chú Henry. Vâng, con vốn không biết đã xảy ra chuyện gì. Mẹ kể cho con nghe bởi vì bà nghĩ đó là sự thông minh và thích thú với cái cách cha con gạt chú.”
“Nathaniel gạt ta? Làm thế nào?” Alesandra quay người và nhấc tòa lâu đài lên, gật đầu khi người giám hộ theo bản năng dặn nàng phải cẩn thận. Trong khi ông nhìn, nàng cạy cái cầu kéo ra khỏi chốt, sau đó trao lâu đài vào tay ông.
“Chúng ở trong đó suốt những năm qua”, nàng thầm thì giải thích dịu dàng. “Nhìn này, chú Henry. Những giấy nợ ở trong đó.”
Ông dường như không thể hiểu những gì nàng đang nói. Ông nhìn chằm chằm vào nàng với vẻ kinh ngạc trên khuôn mặt.
“Suốt những năm qua...” Giọng ông nghẹn lại vì căng thẳng và đôi mắt phủ một lớp sương mờ.
“Cha con thích làm theo cách của mình”, Alesandra giải thích, “Ông nhấn mạnh đây là một món quà và chú khăng khăng nó là một khoản vay. Mẹ con nói là chú yêu cầu được ký giấy nợ và cha con cung cấp cho chú. Nhưng cuối cùng ông vẫn thắng, chú Henry, khi ông đưa tòa lâu đài cho chú như một món quà.”
“Với những tờ giấy nợ.”
Nàng đặt tay lên tay ông. “Chú giữ giấy nợ”, nàng nói. “Và vì vậy chú phải chấp nhận rằng những khoản nợ đã được hoàn trả.”
Ngài Công tước đưa tòa lâu đài lên cao và nhìn vào bên trong, ông thấy ngay những mảnh giấy được gấp kín trong đó. “Món nợ sẽ được hoàn trả khi con kết hôn với con trai ta”, ông bảo nàng.
Ông không biết lời nói của mình làm ảnh hưởng nàng đến thế nào. Giờ ông chỉ chú ý đến tòa lâu đài nên không thể thấy vẻ mặt nàng.
Nàng xoay người rời đi. Nàng lướt ngang qua dì Gweneth trong phòng đón khách nhưng không tin giọng mình đủ để có thể mở lời.
Gweneth vội vã vào phòng khách ngay lúc Alesandra chạy lên những bậc thang. “Henry, anh nói gì với con bé thế?”, bà hỏi.
Henry ra hiệu cho bà đến bên ông. “Alesandra ổn thôi, Gweneth. Con bé chỉ cảm thấy nhớ nhà một chút. Để cho con bé có vài phút ở một mình. Hãy nhìn vào đây”, ông hướng bà nhìn thấy những tờ giấy nợ bên trong báu vật của mình.
Alesandra tạm thời bị bỏ quên. Nàng lấy làm mừng vì không ai theo mình lên cầu thang. Nàng đi vào phòng làm việc của chú Henry, đóng cửa lại và lập tức òa khóc nức nở. Nàng khóc ít nhất hai mươi phút và vì tất cả những gì cảm nhận được, nàng nghĩ mình đáng thương một cách khủng khiếp. Nàng biết mình quá trẻ con và cũng đáng khinh nữa vì khóc lóc một cách yếu đuối như vậy, nhưng nàng không quan tâm.
Nàng không cảm thấy tốt hơn chút nào khi nín khóc. Những sợi dây thần kinh trong đầu vẫn căng lên vì lo lắng và bối rối.
Dreyson đến gặp Alesandra một tiếng đồng hồ sau đó. Nàng ký tên vào những giấy tờ ông đã chuẩn bị sẵn và nghe một bài giải thích dài dòng liên quan đến việc chuyển khoản quỹ tài chính từ quê hương đến ngân hàng nước Anh. Dreyson đã được thuê để thực hiện các giao dịch đang gặp khó khăn trong việc kê khai số tiền, nhưng ông ấy đảm bảo nàng không phải lo lắng gì hết. Nó sẽ chỉ tốn thời gian và sự kiên nhẫn mà thôi.
Alesandra gần như không tập trung nổi vào vấn đề tài chính. Nàng đi ngủ sớm đêm đó và cầu nguyện có đủ sức mạnh để vượt qua ba ngày tới. Tuy nhiên, thời gian không kéo dài lê thê cho lắm. Dì Gweneth làm nàng bận bịu với việc chuẩn bị cho đám cưới. Công tước hay gia đình bà không biết đến việc bà đã mời một vài người bạn thân tham dự lễ cưới - thật ra thì có ba mươi tám người - và có quá nhiều việc phải hoàn thành trước đám cưới, bà không thể theo kịp danh sách các công việc. Phải đặt hoa tươi cho các bàn trong nhà, thức ăn phải được chuẩn bị cho bữa tiệc buổi tối theo nghi thức mà bà đã lập kế hoạch phục vụ cho tất cả mọi người, và một chiếc áo cưới được may đơn giản nhưng cực kỳ sáng tạo bởi nhà thiết kế Millicent Norton. Người thợ may và ba người phụ tá của cô ấy đã chiếm hẳn một trong những phòng lớn trên tầng ba và đang miệt mài làm việc suốt ngày với những dải đăng ten được Millicent Norton nhập khẩu để tích trữ cho những dịp quan trọng như thế này.
Khi Alesandra không cần phải thử váy cưới, nàng làm các nhiệm vụ mà Gweneth đã phân công cho mình - viết thiếp thông báo. Có hơn hai trăm cái tên trên danh sách của bà. Phong bì cũng phải đề địa chỉ nữa, Gweneth nhấn mạnh họ sẵn sàng gửi chúng đi ngay khi Colin và Alesandra kết hôn xong.
Alesandra không hiểu tại sao phải làm nhặng xị cả lên như thế. Nàng nghĩ chỉ có những người thân trong gia đình, mục sư, ngài Richards mới được mời tham dự. Nàng hỏi mẹ chồng tương lai của mình tại sao làm mọi thứ rắc rối vậy và bà trả lời đó là điều ít nhất bà có thể làm để trả ơn người cha trên thiên đường của nàng vì những gì đã làm cho gia đình bà.
Ngày đám cưới cuối cùng cũng đến. Thời tiết thật đẹp, đúng như Gweneth mong đợi. Khu vườn rốt cuộc có thể được sử dụng. Mặt trời chiếu sáng và mùa xuân thật ấm áp. Khách khứa thậm chí không cần mặc áo choàng, Nữ Công tước quyết định. Bà mở cánh cửa kiểu Pháp và cắt cử một vài người hầu quét dọn sạch sẽ các bậc đá.
Buổi lễ được xếp lịch lúc bốn giờ chiều. Hoa tươi bắt đầu được đưa đến lúc giữa trưa. Sự diễu hành của những người đưa tin dường như là bất tận. Alesandra ở lại phòng ăn và tránh xa lối đi của mọi người. Dì Gweneth đang cố hết sức, nàng nghĩ vậy khi thấy hai bình hoa khổng lồ được mang lên lầu. Nàng tưởng tượng khung cảnh được trang trí của thư viện. Có lẽ Gweneth cho rằng chồng mình có thể tiếp đãi ngài Richards trong thư viện.
Alesandra định về phòng mình để chuẩn bị cho buổi lễ, nhưng nàng bị chặn lại vì các em gái của Colin đến. Cô bé nhỏ nhất, Marian Rose, chỉ mười tuổi, vì thế hết sức vui mừng được tham gia bữa tiệc đến nỗi hầu như không đứng vững. Marian từng là một điều bất ngờ sung sướng với cha mẹ của cô bé, sau bốn năm sinh cô con gái thứ ba, họ gần như tin Gweneth đã kết thúc tuổi sinh nở. Cô bé được cha mẹ và các anh trai cưng chiều hết mức, dĩ nhiên rồi, nhưng cô bé được các chị gái giữ cho hoàn toàn tránh xa sự hư hỏng. Alison mười bốn tuổi, Jennifer mười lăm và Catherine vừa bước sang tuổi mười sáu.
Alesandra thích tất cả các em gái của Colin, nhưng nàng cực kỳ yêu thích Catherine. Nàng cẩn thận không cho người khác biết vì sợ sẽ gây ra một tổn thương tình cảm nào đó. Catherine là một cô gái rất đáng yêu, hoàn toàn trái ngược với Alesandra và có lẽ đó là lý do nàng cực kỳ thích cô bé. Nàng thừa nhận có chút ghen ty với cô em gái này của Colin. Catherine là người thẳng thắn quá mức, người khác không bao giờ phải đoán những gì cô bé đang suy nghĩ. Cô bé cũng rất ấn tượng, và thường xuyên vui đùa láu lỉnh với người bạn yêu quý của mình, tiểu thư Michelle Marie. Catherine không bao giờ lo lắng về sự ràng buộc. Alesandra nghi ngờ việc cô bé thấu hiểu những gì là Phẩm giá và chuẩn mực, cô bé là một trong số những người cực kỳ trung thực mà Alesandra từng biết. Catherine đang trở thành một quý tiểu thư trẻ trung cực kỳ xỉnh đẹp với mái tóc sẫm vàng và mắt màu nâu lục nhạt. Cô bé cao hơn Alesandra tầm năm centimet.
Không ai trong số các em gái của Colin biết lý do tại sao họ được gọi đến Luân Đôn, và khi mẹ họ tập hợp họ lại một chỗ và thông báo về lễ cưới thì Catherine là người đầu tiên rú lên thích thú. Cô bé quăng mình vào vòng tay Alesandra và ghì nàng thật chặt.
“Michelle Marie có lẽ sẽ cố giết chị mất thôi vì chị đã phá hỏng kế hoạch của cô ấy”, Catherine vui vẻ thông báo cho Alesandra biết. “Cô ấy nghĩ sẽ kết hôn với Colin. Cô ấy đã lên kế hoạch từ năm này qua năm khác.” Gweneth lắc đầu bực tức. “Colin thậm chí chưa bao giờ gặp bạn con cả, con yêu. Làm thế nào mà con bé tin là Colin sẽ lấy nó chứ? Con bé bằng tuổi con, Catherine, còn Colin quá già so với con bé. Vì sao ư, Colin gần như gấp đôi tuổi con bé.” Alison và Jennifer cũng vội vã lao đến ôm chặt Alesandra. Cả ba chị em bám vào nàng và Alesandra chẳng dễ dàng giữ được thăng bằng. Họ lập tức nói cùng lúc, dĩ nhiên. Nó lộn xộn và hơi áp đảo Alesandra. Không có chỗ cho Marian Rose. Cô bé do dự, nhưng không hề lâu. Cô bé dậm chân đi huỳnh huỵch trong nỗ lực để được chú ý, khi không có tác dụng, cô liền tuôn ra một tiếng thét kinh hoàng. Mọi người lập tức nhìn về phía cô bé xem có gì không ổn và Marian Rose tận dụng cơ hội đó để rúc vào lòng Alesandra. Raymond và Stefan nghe tiếng thét liền chạy đến ngay. Gweneth xin lỗi về hành vi của con gái, rồi bảo Marian Rose im lặng, yêu cầu các cận vệ mang thêm những cái thùng đựng ly uống rượu từ dưới hầm lên. Raymond ra hiệu cho Alesandra. Nàng cáo lỗi với gia đình ồn ào của Colin và đi tới chỗ anh ấy.
“Nữ Công tước để mở những cánh cửa kiểu Pháp, thưa công chúa. Chúng tôi muốn đóng chúng lại. Không an toàn khi phía sau ngôi nhà không được khóa. Người có thể vui lòng nói chuyện với bà ấy được không? Colin sẽ rất giận dữ khi ngài ấy đến đây và thấy tất cả cửa cùng cửa sổ đều mở.”
“Ta sẽ thử nói chuyện với bà ấy”, Alesandra hứa. “Ta nghi ngờ việc bà ấy chịu nghe lời ta. Ta đoán chúng ta phải có niềm tin mọi chuyện sẽ diễn ra tốt đẹp. Chỉ không quá vài giờ và lo lắng sẽ kết thúc.”
Raymond cúi chào công chúa. Anh sẽ không ngồi xuống và hy vọng tất cả đều tốt đẹp. Cả anh và Stefan sẵn sàng bứt từng sợi tóc của họ ra để đếm số người lạ đi huỳnh huỵch vào ngôi nhà với cơ man hoa, khay đĩa và các món quà. Có thể đếm hết số người đó hầu như là một nhiệm vụ bất khả thi. Raymond đi vào nhà bếp. Anh chặn một người hầu và bắt cậu ta mang thông điệp đến Colin. Nữ Công tước sẽ không nghe cận vệ, nhưng bà ấy chắc chắn sẽ chịu nghe con trai mình.
Raymond không dừng lại ở đó. Anh tiếp tục lên lầu tìm Công tước Williamshire và cảnh báo ông về mối nguy hiểm có thể sẽ xảy ra.
Thời gian không đủ cho Alesandra. Millicent Norton và các thợ phụ xuống dưới lầu và bắt được nàng đúng lúc nàng sắp sửa đi lên. Người thợ may giải thích áo cưới đang treo ở phía trước tủ quần áo trong phòng ngủ của Alesandra và không nghi ngờ rằng đó là chiếc váy tuyệt vời nhất cô ấy từng tạo ra. Alesandra nhiệt liệt tán thành. Nàng khen ngợi người thợ may và hứa sẽ cẩn thận khi nàng mặc chiếc váy cưới tinh tế đó.
Gweneth vội vàng đến phòng đón khách lúc Millicent và thợ phụ của cô ấy đi về. “Trời ơi, Alesandra. Đã ba giờ rồi mà con chưa bắt đầu chuẩn bị nữa. Con đã tắm chưa?”
“Dạ rồi.”
“Các cô gái đã sẵn sàng”, Gweneth bảo nàng. Bà nắm tay Alesandra và bắt đầu bước lên những bậc thang. “Janet sẽ giúp con ngay khi cô ấy tết tóc cho Marian Rose xong. Con đang rất lo lắng và bồn chồn phải không, Alesandra? Dì biết con sẽ bình tĩnh. Con không nên lo lắng. Mọi thứ đã sẵn sàng. Nó sắp trở thành một đám cưới thật đẹp. Nhanh lên không con sẽ trễ mất đấy.”
Nữ Công tước bật cười vì lời nói đùa của bà. Bà siết nhẹ tay Alesandra đầy tình cảm khi tới phòng ngủ của mình. Bà mở cửa và đi vào trong. Alesandra có thể nghe Marian Rose nài nỉ người hầu gái để tóc cô bé thả tự do và tiếng Gweneth yêu cầu cô bé ngồi yên.
Phòng ngủ của Alesandra nằm cuối dãy hành lang. Nàng mở cửa và đi vào phòng. Nàng phải nhanh hơn nên không chú ý đến điều gì và bắt đầu cởi đồ. Những cái nút áo ở đằng trước, và nàng để chúng dở dang trước khi đẩy cửa đóng lại. Nàng cởi hết đồ, tắm lại lần nữa và khoác chiếc áo choàng trắng vào. Nàng vừa thắt xong cái nơ dây đai quanh eo thì cánh cửa mở ra. Alesandra cho rằng đó là người hầu gái đến phụ giúp. Nàng định quay lại, nhưng đột ngột bị chộp từ phía sau. Một bàn tay bịt miệng nàng để làm tắt tiếng thét theo bản năng vừa thoát ra cổ họng.
Nàng nghe tiếng chốt cửa và biết có ít nhất hai người đàn ông đang ở trong phòng.
Nàng quyết tâm giữ bình tĩnh. Nàng ép mình không chống cự. Tận sâu trong nàng là nỗi khiếp sợ tột cùng nhưng nàng sẽ không để nó kiểm soát suy nghĩ của mình. Lát nữa nàng sẽ trở nên kích động, sau khi thoát khỏi tên đàn ông khủng khiếp này.
Nàng sẽ phải kiên nhẫn, nàng tự nhủ và chờ cơ hội để thoát thân. Nàng sẽ không la hét, bất kể sự thôi thúc mạnh đến mức nào đi nữa. Các em gái của Colin có thể chạy đến, lạy Chúa, nàng không muốn họ bị thương.
Alesandra dịu xuống ngay khi nàng phác thảo kế hoạch hành động. Nàng sẽ hợp tác với bọn chúng cho đến khi họ đã rời khỏi đây đủ xa. Đó là cách để giữ gia đình Williamshire được an toàn. Sau đó nàng sẽ chiến đấu, gào thét và cào cắn, sẽ làm cho chúng hối tiếc vì đã dám động vào nàng.
Có tiếng gõ cửa. Kẻ giấu mặt sau lưng nàng siết chặt tay. Hắn thì thầm ra lệnh cho nàng yêu cầu mọi người không vào phòng.
Nàng gật đầu đồng ý rồi hắn thả tay khỏi miệng nàng. Tên đồng bọn mở chốt cửa. Alesandra có thể nhìn rõ hắn. Hắn có mái tóc đen với đôi lông mày rậm và làn da nhờn. Sự độc ác hiện rõ trên khuôn mặt hắn khiến nàng rùng mình. Từ vẻ ngoài của hắn, nàng biết hắn sẽ không ngại ngần chút nào về việc làm bị thương bất kỳ ai.
Tên đứng sau lưng nàng vung vẩy con dao găm trước mặt nàng và bảo nếu nàng kêu cứu hay cảnh báo thì hắn sẽ giết nàng.
Nàng không lo lắng về khả năng đó, vì biết hắn đang gạt mình. Tướng quân Ivan cần một cô dâu còn sống chứ không phải một xác chết. Nàng nghĩ sẽ nói cho hắn biết điều đó nhưng rồi lại thay đổi ý định. Tốt hơn là không nên tranh cãi. Nếu tin rằng nàng đang hợp tác, chúng có thể sẽ bớt cảnh giác một chút.
Alesandra được phép mở hé cửa chỉ vài centimet. Jade đang đứng ngoài hành lang, mỉm cười.
“Trời đất, Alesandra, em thậm chí còn chưa mặc váy cưới. Em có muốn chị giúp em không?”
Alesandra lắc đầu. “Chị có thể tự làm, Catherine, nhưng chị cảm ơn vì em mở lời. Tại sao em không trở lại dưới lầu và đợi với chồng của em? Chị chắc chắn Henry của em sẽ rất hài lòng nếu có em đứng bên cạnh để đón khách.”
Vẻ mặt Jade không thay đổi. Cô vẫn mỉm cười cho đến khi cửa đóng lại. Cô nghe thấy âm thanh của cái chốt cửa trượt vào khe khi quay người và lao xuống hành lang.
Colin vừa vào phòng đón khách lúc Jade chạm chân tới đầu cầu thang. Marian Rose từ phòng khách chạy ào ra và tung người vào vòng tay anh trai mình. Chàng nâng cô nhóc lên, hôn vào má, rồi cúi xuống để bế con gái của Caine, Olivia, bằng tay kia, đứa trẻ bốn tuổi tặng cho chú mình một nụ hôn ướt nhẹp.
Jade hối hả xuống cầu thang. Caine bắt được cô ngay bậc cuối cùng. “Chậm thôi, cưng. Em sẽ làm gãy...” Nỗi sợ hãi trong mắt cô khiến anh lạnh người. “Có chuyện gì vậy?”
“Alesandra gọi em là Catherine.” Colin nghe được lời nói lo lắng của chị dâu. Chàng thả hai cô bé xuống và bước tới trước. Chàng thấy những cánh cửa kiểu Pháp dẫn ra vườn đang rộng mở và quắc mắt giận dữ. Cha mẹ chàng không hiểu sự cần thiết phải cẩn trọng sao?
“Cô bé chỉ bối rối thôi”, Caine đoán chừng. “Hôm nay là ngày cưới và nhất định là cô bé có chút hồi hộp ấy mà.”
Jade lắc đầu. Cô ấy hướng về phía Colin để giải thích. “Alesandra bảo chị xuống dưới lầu và đứng cạnh Henry chồng chị. Có ai đó ở trong phòng với cô bé. Chị chắc chắn. Cô bé cố cảnh báo chị.”
Colin lập tức bước lên cầu thang. “Raymond và Stefan đứng gác bên dưới phía ngoài cửa sổ phòng Alesandra”, chàng yêu cầu Caine. “Caine, anh hãy ra cổng sau. Chúng có thể sẽ cố đưa cô ấy đi qua lối đó.” Chàng chạm chân đến đầu cầu thang trước khi kết thúc lời chỉ dẫn, lướt qua cha mẹ mình đang đi xuống, và tiếp tục sải chân nhanh trên hành lang.
Chàng cực kỳ bình tĩnh về những gì sẽ làm. Cơn thịnh nộ đang bùng cháy trong người, nhưng chàng không để cảm xúc lấn át sự phán đoán. Chỉ sau khi Alesandra đã được an toàn, chàng mới có thể giải phóng cơn giận dữ.
Chàng đến trước phòng Alesandra, nhẹ nhàng kiểm tra cánh cửa và biết nó đã bị khóa trong, rồi chàng dồn sức mạnh lên vai, tông vào cánh cửa gỗ hết mức. Cánh cửa bung khỏi bản lề, chốt cửa gãy rời, và phần còn lại của cửa bay vào phòng ngủ. Alesandra cố hét lên báo động cho Colin nhưng bàn tay của kẻ bắt cóc trùm lên miệng khiến nàng nín lặng. Tên kia đối mặt với Colin bằng một con dao lăm lăm trong tay. Colin di chuyển cực nhanh, khi địch thủ nhận ra thì đã quá muộn, con dao của hắn tung ra khỏi tay. Colin chộp lấy tay hắn, chàng bẻ quặt ra sau rồi thúc lên khiến bả vai của hắn tách rời khỏi hõm xương. Hắn rú lên đau đớn. Colin không cho hắn chút khoan dung nào. Chàng ném hắn đập đầu vào tường cạnh khung cửa.
Cơn giận dữ cho chàng sức mạnh của bốn người đàn ông. Chàng hầu như không thấy gì vì cơn giận mờ mắt, Alesandra trông đang chết khiếp và cái đồ thối tha kia đang đặt tay trên người nàng. Chiếc áo choàng nàng đang mặc hé mở vừa đủ để chàng nhận ra nàng không mặc gì bên trong cả.
“Bỏ tay ngươi ra khỏi cô dâu của ta.” Colin gầm lên ra lệnh và tiến về phía trước. Kẻ bắt giữ Alesandra biết hắn bị mắc kẹt. Hắn đợi Colin đến gần hơn rồi đẩy mạnh Alesandra vào chàng và cố chạy ra khỏi phòng. Nhanh như cắt, Colin hất Alesandra lên giường, tránh khỏi nguy hiểm, rồi tay chàng chộp lấy cổ kẻ bắt giữ nàng.
Chàng nghĩ sẽ bẻ gãy cổ tên khốn kiếp ngay lúc đó, nhưng Alesandra đang nhìn chàng, và chết tiệt, chàng không muốn nàng khiếp sợ hơn nữa.
“Có lối ra nhanh hơn là đi bằng cầu thang đấy”, chàng tuyên bố.
Bởi vì giọng chàng rất bình tĩnh và hợp lý, Alesandra chẳng hề được chuẩn bị cho hành động kế tiếp của chàng. Colin đúng là đã tóm lấy tên khốn và ném hắn lộn cổ ra ngoài cửa sổ.
Cửa sổ không mở. Thủy tinh bắn tung tóe đầy sàn nhà, và một vài thanh gỗ ở ô cửa kính ghim vào vai hắn khi hắn rớt xuống gờ cửa sổ. Colin thậm chí chưa thở lại được. Chàng lầm bầm, “Quái quỷ”, có ít bụi vương trên quần và chàng thở dài, rồi quay lại với cô vợ sắp cưới bé nhỏ.
Alesandra không biết nên nghĩ gì. Colin hoàn toàn khủng khiếp chỉ một phút trước đây, bây giờ chàng đang cư xử giống như không có gì khác thường đã diễn ra.
Chẳng lẽ chàng không nhận ra mình có thể đã giết tên khốn đó ư? Hay chàng nhận ra điều đó nhưng không quan tâm?
Alesandra quyết tâm tự mình tìm hiểu. Nàng nhảy xuống giường và đi như chạy về phía cửa sổ. Colin chặn nàng lại trước khi nàng có thể giẫm phải các mảnh vụn thủy tinh vì đi chân đất. Chàng lôi nàng trở lại về phía giường và thô bạo kéo nàng vào lòng.
“Lạy Chúa, Colin, chàng có nghĩ là mình giết hắn rồi không?”
Nỗi sợ hãi thô ráp trong giọng nàng làm chàng hối tiếc là đã để nàng chứng kiến cuộc đấu vừa rồi. Nàng còn quá trẻ và trong sáng để hiểu rằng có một số kẻ tốt hơn là nên cút xuống địa ngục. Cái cách nàng run rẩy trong vòng tay chàng như muốn nói nàng sợ chàng.
“Không, ta không giết hắn”, chàng thầm thì cộc lốc. “Ta chắc Raymond bắt hắn.”
Colin tự hào về mình. Chàng đã thốt ra lời nói dối kinh khủng mà không bật cười.
Nàng không thể tin chàng nghĩ là mình đi tin chuyện vô lý như vậy. Nàng có thể cảm nhận cơn chấn động, biết chàng vẫn còn phản ứng với cuộc chiến vừa qua và quyết định làm chàng nguôi giận.
“Nếu chàng nói vậy”, nàng đồng ý.
Nàng bật ra tiếng thở dài bị dồn nén và thả lỏng cơ thể trong tay chàng. “Chàng quên mở cửa sổ, đúng không?”
“Ừ”, chàng nói dối. “Ta quên mất.”
Nàng trộm nhìn qua vai chàng. “Chàng chắc Raymond bắt hắn chứ?”
Chàng không nghe thấy sự thích thú trong giọng nàng. “Hoàn toàn chắc chắn.”
Chàng siết chặt nàng vào lòng và cúi xuống hôn đỉnh đầu nàng.
“Chúng có làm nàng đau không?”, giọng chàng hơi gay gắt vì lo lắng. Alesandra thấy được an ủi trong sự quan tâm của Colin.
“Không”, nàng thì thầm bên ngực chàng.
Nàng kín đáo nhìn quanh rồi dụi mặt vào ngực Colin. “Tên kia chuồn mất rồi”
“Caine đang đợi hắn”, chàng trả lời rồi cúi xuống hôn nàng tiếp. Nàng ngẩng mặt lên cùng lúc. Sự cám dỗ mạnh đến mức không thể kháng cự lại. Miệng chàng bao phủ miệng nàng cho cái hôn lướt dịu dàng, nhưng nó không hề đủ. Chàng hôn sâu hơn, hài lòng vì không cần buộc nàng hé môi đón đợi. Lưỡi chàng quét vào bên trong quấn lấy lưỡi nàng và một tiếng gầm gừ trầm trầm thèm khát thoát ra cổ họng.
Nụ hôn đang thiêu cháy nàng. Bởi không có chút kinh nghiệm nào nên không thể kiểm soát phản ứng với những đụng chạm kỳ diệu từ người đàn ông này. Nàng cũng không thể cảm nhận được hết mùi vị của chàng, và, Chúa ơi, mùi hương - rất sạch, rất đàn ông một cách tuyệt vời - vô cùng khêu gợi.
Sự hưởng ứng tự do của nàng gần như phá vỡ sức kiềm chế của chàng. Colin biết đã đến lúc dừng lại. Chàng cố kéo ra nhưng Alesandra không hợp tác với kế hoạch cao quý đó. Đôi cánh tay nàng quấn lấy cổ và vít đầu chàng thấp xuống để chàng hôn nàng sâu hơn nữa.
Chàng để nàng đi theo bản năng. Nàng thì thào điều gì đó với một tiếng thở dài trước khi lưỡi rụt rè chạm vào lưỡi chàng. Colin cảm thấy tính kỷ luật và quy tắc của mình đã bay biến đi đâu mất. Môi chàng miệt mài trên môi nàng hết lần này đến lần khác với yêu cầu mạnh mẽ.
“Có phải mọi chuyện... hãy vì lòng nhân từ của... để chuyện đó sau buổi lễ, Colin.”
Giọng Caine xé toạc không gian say đắm bao quanh Colin và Alesandra. Colin chầm chậm rút lui. Alesandra mất nhiều thời gian hơn một chút để trấn tĩnh lại. Colin phải giúp nàng gỡ tay ra khỏi cổ mình. Chàng cũng siết chặt sợi dây áo trên áo choàng.
Nàng chẳng động đậy, chỉ nhìn chàng chỉnh lại chiếc áo choàng che kín từng khoảng trống trên cổ mình. “Nàng nên mặc váy cưới ngay bây giờ”, chàng thầm thì đề nghị, mỉm cười vì vẻ sửng sốt trên mặt nàng. Nàng vẫn chưa tỉnh táo sau những đụng chạm vừa rồi, và sự thật đó làm chàng hài lòng hết sức.
“Nàng có nghe ta nói không?”, Colin hỏi bởi vì nàng vẫn không cử động. Nàng biết phải nắm bắt lại tâm trí mình. Nàng lùi lại một bước, tránh xa nguyên nhân khiến nàng mụ mẫm cả người. “Vâng, ta nên thay đồ”, nàng gật đầu đồng ý rồi lập tức phủ nhận bằng một cái lắc đầu. “Ta không thể thay đồ. Bọn họ...”
“Chị sẽ giúp em”, Jade tình nguyện. Chị dâu Colin khẽ nhăn mặt lo lắng và thông cảm, “Nó không mất thời gian lắm đâu”, cô hứa.
Alesandra quay lại và cố nở một nụ cười. Nàng bất ngờ phát hiện ra cả Caine lẫn Jade đang đứng đó chỉ cách vài bước chân. Nàng không nghe thấy họ đi vào phòng.
Nụ hôn của Colin phong kín cả thế giới, nàng nhận ra, và, Chúa ơi, họ có thấy cách nàng bám chặt vào chàng không? Mặt nàng đỏ ửng bởi suy nghĩ về khả năng đó.
Sự bối rối đột nhiên làm nàng dường như không thể suy nghĩ. Nàng muốn nói gì đó nhưng không thể nhớ ra đó là điều gì. Nàng luồn tay vào tóc một cách lơ đãng. Chiếc áo choàng tách ra một chút khi nàng cử động. Colin tức khắc bước đến, kéo sát nó lại về đúng vị trí. Chàng hành động cứ như một ông chồng có quyền sở hữu vậy. Nàng có thể nghĩ đó là cử chỉ trìu mến nếu chàng không bắt đầu cau mày.
“Nàng không nên tiêu khiển tự do trong chiếc áo choàng này”, chàng bảo nàng. “Các nữ tu không dạy cho nàng bất kỳ điều gì sao?”
Chàng không đùa. Nàng gạt tay chàng ra khỏi cổ mình và cố xoay chuyển sang chuyện khác. “Anh có bắt được tên chuồn xuống cầu thang không?” Nàng hỏi Caine.
“Có.”
“Tốt”, nàng thầm thì. “Họ đến đây với những bông hoa. Ta nên nhận ra... khi họ mang những cái bình lên lầu, nhưng ta...”
Mọi người chờ nàng kết thúc lời giải thích. Một lúc sau họ biết nàng sẽ không nói thêm gì nữa.
“Tên kia thì sao?” Caine hỏi.
“Colin ném hắn ra ngoài cửa sổ.”
“Raymond bắt hắn ta”, Colin nói. Caine suýt nữa bật cười nhưng kịp thấy cái hất đầu về phía Alesandra của em trai mình. Anh lập tức gật đầu tán thành với lời nói dối buồn cười đó. “Thật là tốt.”
“Có thể còn những tên khác đang đợi trong những phòng khác không?” Alesandra hỏi.
Colin trả lời nàng. “Không.”
“Cận vệ của em đã kiểm tra kỹ lưỡng ngôi nhà. Không còn kẻ nào khác nữa.” Caine cố xoa dịu nỗi sợ của Alesandra.
Jade kéo sự chú ý của chồng mình khi thở hổn hển nho nhỏ. Anh quay sang cô và thấy nước trong mắt cô. “Chuyện gì thế, cưng?”, anh thì thầm hỏi.
Jade chỉ xuống sàn trước tủ quần áo. Caine nhìn theo, thấy chiếc váy cưới, và lầm bầm chửi rủa.
Alesandra không chú ý đến ai ngoài Colin. Nàng vừa nhận thấy chàng có vẻ khang khác nhưng lại không thể nắm bắt được nó.
“Chúng ta sẽ làm lễ cưới trong mười phút nữa, Alesandra. Nếu nàng còn mặc áo choàng thì nàng sẽ kết hôn trong chiếc áo đó. Caine, đổi áo khoác cho em. Áo em rách rồi.”
“Ta nghĩ kết hôn ngày hôm nay không được đâu”, Alesandra thì thào. “Mười phút”, Colin lặp lại.
Quai hàm chàng bạnh ra như bảo rằng chàng sẽ không nghe thêm lý lẽ nào nữa. Nàng vẫn cố gắng lần cuối. “Không”, nàng tuyên bố cùng vẻ mặt nổi loạn.
Chàng cúi xuống đến khi chỉ cách mặt nàng vài centimet. “Có.”
Nàng thở hắt ra, rồi gật đầu. Colin hài lòng vì rốt cuộc nàng cũng quyết định hợp tác, chàng trao nàng một nụ hôn mạnh mẽ, sau đó quay lưng đi ra cửa.
“Bọn chúng đã phá hủy váy cưới của cô bé, Colin.”
Jade thông báo. Alesandra òa khóc nức nở. Mọi người tin nàng đau lòng vì chiếc váy cưới, dĩ nhiên là vậy, nhưng đó không phải là lý do thật sự làm nàng quẫn trí đến thế. Nàng đã xác định được vẻ khác lạ của Colin. “Chàng đã cắt tóc.”
Giọng nói phẫn nộ khiến Colin choáng váng. Chàng xoay người và thấy nước mắt chảy ròng ròng trên mặt Alesandra, lập tức muốn an ủi nàng. Ngay khi chàng bước đến chỗ nàng thì nàng bắt đầu lùi ra sau, thế là chàng dừng lại để nàng đứng yên. Chàng không muốn nàng vô tình giẫm lên những mảnh thủy tinh vỡ. Chàng cũng không muốn nàng hoảng sợ, và vẻ mặt nàng như đã sẵn sàng cho điều đó.
Alesandra đã bị chấn động và thêm vào đó là sự hồi hộp trong ngày cưới mà chàng đoán là đa số các cô dâu đều sẽ hành động vô lý như bây giờ.
Colin biết sẽ không bao giờ đưa được nàng xuống dưới lầu và làm lễ kết hôn cho đến lúc giúp nàng bình tĩnh lại được. Chàng quyết định nếu nàng muốn nói về tóc tai của mình lúc này thay vì tập trung vào vấn đề thực sự làm nàng thất vọng, chàng sẽ để nàng làm vậy.
“Đúng”, chàng nói, giọng êm dịu đến mức có thể. “Ta đã cắt tóc. Nàng phật ý à?”
Nàng gật đầu. “ồ, vâng, nó làm ta phật lòng”, giọng nàng run lên giận dữ. “Thật ra mà nói, nó làm ta tức giận.”
Nét mặt chàng ngạc nhiên, chẳng hiểu tại sao nàng lại tức giận với mình. Rõ ràng chàng không nhớ những gì đã nói khi nàng hỏi tại sao chàng để tóc quá dài.
Tự do. Đúng, đó là những gì chàng nói. Nàng nhớ từng từ giải thích. Tóc dài ngang vai nhắc nhở chàng là người đàn ông tự do.
Alesandra nhìn xuống chân Colin. “Tại sao chàng không đeo xích chân, Colin?
“Nàng đang nói cái gì thế?” Colin không thể không để lộ giọng bực tức. “Cô bé thất vọng vì váy cưới”, Caine quyết định vậy.
“Đừng can dự vào chuyện này”, Alesandra ra lệnh.
Caine nhướng mày. Bây giờ Alesandra hành động rất giống một công chúa và nàng xử sự với Caine giống như với một thần dân của mình. Anh không dám cười, e ngại sự thích thú của mình sẽ đẩy cơn nóng giận của nàng lên cao. Trông nàng rất giận dữ và khổ sở.
“Ôi, Chúa ơi, hãy nhìn những gì chàng làm với ta”, nàng nói với Colin. Nàng khoanh tay lại trước ngực và lườm chàng một cái trước khi hướng ánh mắt sang Caine. “Hãy tha thứ cho sự cáu kỉnh của ta. Ta không thường để cho người khác thấy mình khó chịu, nhưng người đó làm ta quên hết những quy tắc vàng của Mẹ bề trên. Ta sẽ không ở trong tình trạng như vậy nếu người đó không cắt tóc.”
“Người đó?” Caine lặp lại với nụ cười đến tận mang tai.
“Quy tắc vàng là gì?” Jade hỏi tò mò.
“Váy cưới không phải là lý do làm nàng khó chịu?” Colin khó hiểu.
“Phẩm giá và chuẩn mực”, Alesandra giải thích với Jade trước khi quay lại về phía Colin. “Không, thật sự không phải tại váy cưới.” Nàng hít thật sâu và tự ra lệnh cho chính mình phải dịu xuống. Colin không thể hiểu cái tát mạnh nhạy cảm chàng vừa dành cho nàng, nàng đoán vậy, và chàng đã từ bỏ tự do của mình, “Ôi, đừng bận tâm. Vâng, dĩ nhiên ta thất vọng vì chiếc váy cưới. Mẹ chàng cũng sẽ thất vọng lắm. Bà đã trả cả một món tiền lớn cho những dải đăng ten đó. Nó sẽ làm bà đau lòng nếu biết nó bị phá hỏng.”
“Vậy là nàng lo lắng cho cảm xúc của mẹ ta?” Colin hỏi, cố gắng đến trung tâm của vấn đề.
“Ta vừa mới nói đúng không? Colin, sao chàng có thể cười vào lúc này? Ta không có gì để mặc.”
“Chắc chắn...”
Nàng không để chàng kết thúc. “Hứa với ta chàng sẽ không nói với mẹ chàng”, Alesandra yêu cầu. “Ta muốn chàng hứa, Colin. Nó sẽ phá hỏng đám cưới của bà nếu bà biết được.”
“Đây là đám cưới của nàng, Alesandra, không phải của mẹ ta.”
Nàng chẳng muốn nghe thêm. “Hứa với ta.”
Colin thở dài sườn sượt. “Ta sẽ không nói với bà.” Chàng không thêm vào rằng mẹ chàng chắc chắn sẽ nhận ra Alesandra không mặc váy cưới. Nàng vẫn còn quá bối rối để nghĩ về điều đó và chàng sẽ không nhắc nhở nàng được.
Nàng cũng buộc Caine và Jade hứa. Mọi người nhanh chóng đồng ý để làm dịu Alesandra. Colin lắc đầu trước hành vi kỳ quái của nàng. Chàng nắm lấy vai, kéo đến gần và hôn nàng. Sau đó thả nàng ra và rời khỏi phòng. Caine theo sau chàng tức thì.
“Cô ấy có vẻ hơi bồn chồn, phải không?” Colin hỏi Caine.
Anh trai chàng phá ra cười như nắc nẻ. “Anh không thể hình dung tại sao”, anh dài giọng. “Cô dâu của em bị đối xử thô bạo, suýt bị bắt cóc bởi hai trong số những tên khốn kiếp xấu xa nhất mà anh từng gặp và chắc chắn là rất khiếp sợ. Cô bé cũng đã làm rõ một cách hoàn hảo rằng cô bé không muốn lấy em, và váy cưới của cô bé bị xé thành từng mảnh. Không, anh không thể hình dung tại sao cô bé bồn chồn.”
Colin rụt vai. “Một ngày khó khăn”, chàng lẩm bẩm.
“Sẽ khá hơn thôi”, Caine dự đoán. Anh hy vọng là mình đúng.
Không ai trong hai người nói thêm lời nào nữa cho đến khi họ đến phòng đón khách. Họ trao đổi áo khoác dọc đường xuống cầu thang. Nó gần vừa vặn với Colin.
Colin nhận thấy đám đông tập trung tại phòng khách, chàng bắt đầu đi vào trong, sau đó đột ngột đứng lại và hướng về Caine.
“Anh sai rồi.”
“Sẽ không khá hơn à?”
Colin lắc đầu. “Anh nói Alesandra không muốn kết hôn với em. Anh sai rồi. Cô ấy muốn.”
Caine mỉm cười. “Vì em nhận ra cô bé yêu em?”
Anh nói như thể nó là một chuyện hiển nhiên nhưng Colin lại xem nó là một câu hỏi. “Không, cô ấy chưa yêu em, nhưng sẽ yêu. Năm năm nữa, sau khi em đã tạo dựng được tài sản, rồi cô ấy sẽ nhận thấy cô ấy không sai lầm.”
Caine không thể tin nổi em trai mình có thể chậm hiểu đến mức đó. “Cô bé đã có tài sản, Colin. Cô bé cần...”
“Kết hôn”, Colin chấm dứt. “Tất cả những người đó đang làm gì ở đây?” Dĩ nhiên, chàng cố tình chuyển đề tài. Colin không muốn thảo luận về động cơ của Alesandra bây giờ. Chàng cũng đặc biệt không muốn nghĩ đến lý do mình kết hôn với công chúa.
Buổi lễ diễn ra một tiếng đồng hồ sau. Colin đứng với anh trai ở trước mặt vị mục sư trong lúc chờ cô dâu lấy lại bình tĩnh sau những thiệt hại đã xảy ra, là một cuộc đấu tranh nội tâm dữ dội để giữ chàng bình tĩnh. Sự kích động đang làm chính chàng ghê sợ, vì muốn tin rằng mình là người đàn ông luôn luôn giành được quyền kiểm soát. Chưa bao giờ có điều gì làm chàng rối trí, chàng tự nhắc nhở. Quỷ tha ma bắt, chàng thở dài thừa nhận, giờ mình đang rối trí, cái cảm giác này thật sự lạ lùng và chàng không biết chiến đấu với nó như thế nào nữa. Colin đổ lỗi cho việc thiếu tự chủ của mình là do Alesandra. Cho đến ngày nàng bước vào cuộc đời chàng, chỉ là ý tưởng kết hôn cũng khiến chàng co rúm cả người. Tuy nhiên, bây giờ, sự kích động lại đến từ lý do đối lập. Chàng muốn hoàn thành lễ cưới trước khi có bất cứ điều gì khác có thể xảy ra.
Chàng vẫn có thể mất nàng.
“Vì Chúa, Colin. Đây là đám cưới, không phải đám tang. Thôi ngay vẻ cau có đi.”
Colin chẳng có tâm trạng để chỉnh anh trai mình. Tâm trí chàng hoàn toàn đang bị xâm chiếm bởi suy nghĩ về tất cả mọi thứ có thể gặp rắc rối. Và rồi Công tước Williamshire hộ tống Alesandra vào phòng khách. Nàng đang khoác tay cha chàng nhưng Colin không chú ý đến ông chút nào. Ánh mắt nhìn đăm đăm vào cô dâu. Nàng càng đến gần, sự bình tĩnh càng trở về với chàng nhiều hơn. Cảm giác mãn nguyện giải thoát Colin khỏi lo lắng và vào lúc nàng đến bên cạnh thì chàng không cau có chút nào nữa.
Nàng sắp thuộc về chàng.
Alesandra quá hồi hộp, nàng đang run rẩy. Nàng mặc chiếc váy sa tanh mượt mà màu ngà. Đường cắt may rất đơn giản, nhưng sang trọng, cổ áo không quá hở, nhưng nó vẫn khêu gợi. Alesandra không đeo nữ trang. Nàng không cầm hoa trong tay, mái tóc cũng không được giữ lại bằng những chiếc kim cài tóc. Mái tóc quăn sẫm màu nhẹ nhàng buông lơi trên vai khi chuyển động là tất cả sự tô điểm mà nàng cần.
Lạy Chúa, nàng làm chàng hài lòng. Chàng mỉm cười vì nàng ngượng ngùng. Nàng không nhìn chàng và giữ mắt nhìn xuống ngay cả khi người giám hộ hôn lên má để chúc phúc. Nàng không muốn rời khỏi ông. Ông phải gỡ tay Alesandra ra và đặt vào tay Colin.
Đám đông gia đình và bạn bè vây quanh họ. Alesandra dường như bị nuốt chửng ngay lúc ấy. Nàng cảm thấy bị mắc kẹt, quá tải và kinh hoàng như thể cả nàng và Colin đang phạm lỗi. Sự run rẩy tăng dần cho đến khi nàng không thể đứng vững và thở đều đặn được. Colin nắm lấy tay nàng và siết nhẹ. Kỳ lạ, cử chỉ đó làm nàng dịu đi đôi chút.
Cô con gái bốn tuổi của Caine giúp Alesandra tống khứ nốt phần còn lại của nỗi sợ hãi. Cô bé không thể thấy chuyện gì đang xảy ra và vặn người len qua đám đông để đứng cạnh Alesandra. Vờ như không thấy mẹ mình đang tức giận lắc đầu như phản đối, cô bé nhón chân nắm lấy tay Alesandra.
Vị mục sư vừa mới mở cuốn sách cầu nguyện khi ông liếc nhìn xuống dưới và thấy cô bé. Ông lập tức húng hắng ho để khỏa láp sự thích thú của mình.
Alesandra không giữ được tự chủ. Nàng nhìn cô bé tinh quái có mái tóc đen, đôi mắt màu lục và phá lên cười. Rõ ràng Olivia chưa bao giờ vui thích, thoải mái như thế và ai đang trông nom bé đã không hoàn thành nhiệm vụ mất rồi. Cô bé là một thảm họa. Gấu váy của cô bé đầy vết bẩn, chứng tỏ bé đã chạy chơi trong vườn, và những đốm đỏ rượu Pân mà Nữ Công tước dự định thết đãi khách khứa cho biết bé đã thám hiểm khu nhà bếp. Chiếc khăn choàng vai của bé giờ rơi xuống hông, nhưng điều làm Alesandra hoàn toàn mất đi sự điềm tĩnh là cái nơ con bướm to đùng màu hồng của Olivia. Nó tạm thời nằm ngay trên mắt phải của bé và khi cười với Alesandra, bé phải cố đẩy ngược nó lên đỉnh đầu.
Tim Jade đang đập thình thịch trước sự xuất hiện của Olivia. Caine cúi xuống và cố gắng len đến sau cả Colin lẫn Alesandra để bắt cô con gái của mình. Bé giãy giụa lùi lại và cười khúc khích thích thú.
Alesandra lãnh trách nhiệm. Nàng không thể làm gì với những vệt bẩn trên áo Olivia, nhưng nàng có thể chỉnh lại trang phục cho cô bé. Nàng rút tay khỏi tay Colin, cột lại khăn choàng cho Olivia, rồi chỉnh lại cái nơ con bướm ngay ngắn trên đầu. Olivia yên lặng sau những giây phút làm náo loạn và khi Alesandra kết thúc nhiệm vụ, nàng lại nắm lấy tay cô bé. Nàng đứng thẳng lưng và hướng mặt về vị mục sư. Nàng vẫn không nhìn Colin, nhưng khẽ đưa tay sang và luồn những ngón tay vào tay chàng. Chàng hiểu và nắm lấy tay nàng.
Bây giờ nàng đã kiểm soát được bản thân. Giọng nàng khá run khi trả lời câu hỏi của mục sư. Nàng nhận thấy ngay khi nàng đồng ý trở thành vợ Colin, chàng có vẻ thả lỏng. Nàng ngước nhìn và thấy chàng đang mỉm cười với mình. Ánh mắt Colin sáng lấp lánh khiến tim nàng đập nhanh hơn một nhịp.
Cuối cùng, buổi lễ cũng kết thúc.
Colin nhẹ xoay nàng đối diện với mình và cúi xuống hôn nàng. Tất cả mọi người hò reo chúc tụng, Colin chỉ vừa lướt qua môi nàng, thì bị nện vào lưng và kéo ra để chúc mừng. Chàng giữ Alesandra đi cùng. Chàng sẽ không để nàng thoát khỏi tầm mắt... hay sự đụng chạm của mình. Chàng vòng tay quanh eo và kéo nàng dựa sát vào người mình. Alesandra không nhớ nhiều những hoạt động chúc mừng sau buổi lễ. Nàng cảm thấy như đang đi loanh quanh trong sương mù. Những ly rượu nâng cao liên tục trước, trong và sau bữa tiệc, nhưng nàng không thể nhớ đã nói những gì. Nàng được bao quanh bởi gia đình và bạn bè của Colin và việc họ chấp nhận nàng ngay lập tức vừa dễ chịu lại vừa quá mức.
Ngài Richards khăng khăng muốn nói chuyện với Colin và Caine trong thư viện, nhưng Colin giữ ông ở tại chỗ. Vị lãnh đạo không thể từ chối, nhưng sau khi Alesandra hứa sẽ luôn ở trong tầm mắt của các cận vệ thì chàng đồng ý. Chàng và Caine theo Richards lên lầu, họ có một cuộc họp kéo dài ít nhất mười lăm phút sau đó. Colin tìm thấy cô dâu của mình trong phòng khách. Nàng đang cố lắng nghe cùng lúc ba cuộc đối thoại khác nhau. Marian Rose đang nài nỉ xin phép được đến nhà Colin cùng nàng, Catherine hỏi khi nào cô bé được gặp nàng nữa, và Công tước đang kể cho bất cứ ai muốn nghe những câu chuyện thời thơ ấu thú vị về các cậu con trai của ông.
Alesandra trông có vẻ quá tải bởi tất cả các chuyện đó. Colin quyết định đã đến lúc phải đưa nàng về nhà. Nàng không tranh cãi với quyết định đó và thực ra thì nàng có cảm giác nhẹ nhõm hẳn.
Mất hai mươi phút để cảm ơn và từ biệt, đó là lúc sự kiên nhẫn của Colin đến giới hạn cuối cùng, rốt cuộc thì họ cũng ở trong xe và đang trên đường về nhà.
Sự yên lặng trong xe hoàn toàn đối lập với nơi hỗn độn mà họ vừa rời khỏi. Colin duỗi thẳng chân, nhắm mắt và cười toe toét.
Chàng đang nghĩ về đêm tân hôn. Alesandra ngồi đối diện với chồng. Trông nàng cứng đờ và đôi tay xoắn chặt vào nhau đặt trong lòng.
Nàng cũng đang nghĩ về đêm tân hôn của họ.
Colin mở mắt và thấy cái nhíu mày của nàng. Chàng cũng nhận thấy nàng đang tự làm đau tay mình.
“Có chuyện gì sao?”, chàng hỏi, dù đã đoán ra được đó là chuyện gì. “Đêm nay...”
“Sao?”
“Chàng nhất quyết muốn có ta trên giường ư?”
Đúng.
Vai nàng sụp xuống. Màu sắc trên mặt nàng vụt tan biến, và, khỉ thật, trông nàng đáng thương làm sao. Chàng suýt nữa bật cười nhưng kịp thời dừng lại, cảm thấy mình thật đểu cáng vì đang tìm chút thích thú trên sự lo âu của nàng. Nàng ngây thơ, hiển nhiên sợ hãi với những điều chưa biết và nhiệm vụ của chàng là giúp nàng vượt qua nỗi sợ chứ không phải làm nó tăng thêm.
Chàng vươn người tới trước, nắm lấy đôi bàn tay nàng. “Sẽ ổn cả thôi”, chàng thì thầm, giọng khàn khàn.
Vẻ mặt nàng khiến chàng biết là nàng chẳng tin. “Vậy là chàng không quan tâm đến việc thương lượng lại?”
“Thương lượng lại chuyện gì?”
“Lợi ích của chàng.”
Chàng chầm chậm lắc đầu. Nàng rút tay ra. “Alesandra, mọi việc sẽ ổn thôi”, chàng lặp lại.
“Vì chàng nói vậy”, giọng Alesandra đầy lo lắng. “Nhưng ta không có thông tin gì để chứng minh chàng đúng cả. Chàng có tài liệu nào về chuyện này để ta có thể đọc trước khi đi ngủ không?”
Colin dựa người ra sau, gác chân lên ghế ngồi đối diện và chăm chăm nhìn nàng. Chàng thật xứng đáng với sự tự khen ngợi bản thân vì chàng không cười. “Tài liệu gì?”
“Ta nghĩ chàng có thể có sách... hay cái gì đó”, nàng giải thích. Nàng đang cố tự kiềm chế không vặn vẹo đôi tay để chàng không thể thấy nàng thấp thỏm đến thế nào. “Chỉ là cái gì đó sẽ giải thích những gì sắp xảy ra”, nàng thêm vào với một cái nhún vai cố tình. “Ta chỉ hơi tò mò, chàng biết đó.”
Chàng hiểu nàng hoàn toàn khiếp sợ. Chàng gật đầu để nàng nghĩ mình tin lời nói dối đó, sau đó hỏi bằng giọng hờ hững, “Nàng đừng nói rằng Mẹ bề trên đã nói cho nàng biết mọi chuyện cần biết?”.
Nàng im lặng trong một lúc lâu. Colin kiên nhẫn chờ đợi. Alesandra quay mặt ra cửa sổ. Bên ngoài tối om nhưng mặt trăng đủ sáng để nàng có thể thấy con đường xe đang chạy và nhận ra họ sắp về đến nhà. Nàng sẽ không hoảng sợ, Alesandra tự nói với chính mình. Nàng là một người phụ nữ đã trưởng thành và thật buồn cười nếu khổ sở quá mức như thế này.
“Alesandra, trả lời ta đi”, Colin ra lệnh.
Nàng cố gắng che giấu sự ngượng ngùng và giọng nói ra vẻ thờ ơ khi cuối cùng cũng mở miệng giải thích. “Mẹ bề trên có nói chuyện riêng với ta, nhưng giờ ta nhận ra bà đã không cho ta biết đầy đủ kiến thức.”
“Chính xác thì bà ấy nói những gì?” Nàng không muốn tiếp tục đề tài này và lấy làm tiếc vì đã gợi nó lên. “ồ, là vậy vậy đó”, nàng nhún vai thầm thì. Colin đâu dễ cho qua. “Chính xác thì ‘là vậy vậy đó’ là gì?”
Cỗ xe dừng lại ở trước cửa nhà. Nàng nhào tới cái chốt cửa. Colin chộp lấy tay nàng công chúa và giữ chặt. “Nàng chưa trả lời ta”, chàng nhắc.
Nàng nhìn chằm chằm vào bàn tay chồng bên trên tay mình. ít nhất nó cũng to gấp đôi bàn tay nàng, và, Chúa ơi, tại sao trước đây nàng không chú ý đến khổ người to lớn của người đàn ông này? Nàng đã không nghĩ sẽ ngủ cùng chàng, nàng tự nhắc. ít nhất là không phải từ năm này qua năm khác, cho đến khi hoàn toàn thoải mái với ý nghĩ... và, lạy Chúa, niềm tin ngu ngốc đó ngây thơ làm sao. Alesandra đột nhiên thấy mình giống một kẻ ngốc nghếch.
Lẽ ra nàng nên kiên quyết trở thành nữ tu.
“Mẹ bề trên nói ta không thích hợp với những nghi lễ linh thiêng.” Nàng buột miệng nói to, sau đó thở dài. “Ta không đủ khiêm tốn. Bà ấy nói với ta như vậy.”
Nàng đang cố tình chuyển đề tài. Colin biết chính xác những gì nàng suy tính, dĩ nhiên là thế rồi. “Và bà ấy nói gì về chuyện quan hệ vợ chồng?”
Nàng lại nhìn vào tay chàng khi trả lời. “Bà nói rằng thân thể của người phụ nữ giống như một ngôi đền. Rồi đó, ta đã nói rồi. Giờ chàng sẽ thả ta chứ? Ta muốn ra ngoài.”
“Chưa đâu”, chàng phản đối, giọng nói dịu dàng làm giảm bớt phần nào sự ngượng nghịu của nàng.
“Chàng sẽ nói cho ta nghe tất cả, phải không?”
Chàng cười vì vẻ bực tức hiện rõ trên khuôn mặt nàng. “Đúng vậy”, chàng đồng ý. “Ta sẽ nói cho nàng nghe tất cả.”
“Colin, có lẽ chàng không nhận thấy, nhưng chủ đề này làm ta ngượng đấy.”
“Ta thấy chứ.”
Nàng cảm nhận được sự thích thú trong từng lời của chồng nhưng không ngước lên nhìn vì nàng biết nếu thấy chàng đang mỉm cười thì có lẽ nàng sẽ gào lên mất thôi.
“Chàng không ngượng à?”, nàng hỏi. “Không.”
Nàng cố kéo tay mình ra khỏi tay chàng lần nữa. Chàng giữ chặt.
Chúa ơi, chàng là một kẻ cực kỳ cứng đầu. Nàng biết chàng sẽ không để nàng ra khỏi xe cho đến khi trả lời hết.
“Đàn ông sẽ muốn được tôn thờ ở đó”, nàng vụt nói nhanh.
“Ở đâu?”, chàng hỏi, vẻ bối rối rõ ràng vì bị nàng làm cho lộn xộn đầu óc.
“Tại ngôi đền”, nàng gần như hét lên. Chàng không bật cười. Chàng buông tay nàng và tựa ra sau. Chân chàng vẫn ngăn chặn hiệu quả lối ra của nàng ngay cả trong trường hợp nàng muốn mở chốt cửa. “Ta hiểu rồi”, chàng trả lời. Chàng cố giữ giọng càng bình thường càng tốt, hy vọng thái độ tự nhiên sẽ làm dịu đi nỗi lo lắng của nàng.
Mặt nàng bừng đỏ dữ dội, cứ như bị mặt trời thiêu đốt. Colin phát hiện sự ngây thơ của nàng cực kỳ dễ thương.
“Bà ấy còn nói gì khác nữa?”, chàng hỏi.
“Ta không được để cho họ...”
“Tôn thờ?”
Nàng gật đầu. “Ta không được để cho bất kỳ ai chạm vào người cho đến lúc kết hôn. Rồi Mẹ bề trên cam đoan với ta tất cả sẽ ổn vì kết quả của cuộc hôn nhân là xứng đáng và cao quý.”
Nàng ngước lên xem chàng phản ứng như thế nào với lời giải thích, thấy vẻ hoài nghi và nghĩ chàng chưa hiểu. “Một đứa trẻ là kết quả xứng đáng.”
“Ta nắm được rồi.”
Alesandra ngồi xuống và chú tâm làm thẳng nếp chiếc váy. Một phút dài đi qua trong im lặng trước khi Colin tiếp tục. “Bà ấy bỏ qua một vài chi tiết, phải không?”
“Vâng”, Alesandra thì thầm. Nàng cảm thấy nhẹ nhõm vì cuối cùng Colin cũng hiểu nàng thiếu kiến thức.
“Nếu có sách hay tài liệu mà ta có thể đọc...”
“Ta không có bất cứ thứ gì về đề tài này trong phòng làm việc”, chàng nói. “Ta thậm chí không biết liệu những thứ như vậy có được in ấn hay không.”
“Nhưng chắc chắn...”
“Ồ, có sách đấy, nhưng không phải là loại sách ta cho phép nàng đọc. Chúng cũng không được bán trên thị trường.”
Colin nghiêng người, kéo chốt và đẩy cửa xe mở ra. Chàng vẫn chằm chằm nhìn cô dâu của mình mặt đang ửng đỏ suốt lúc đó.
“Chàng đề nghị ta làm gì?”
Nàng tự hỏi lòng mình câu hỏi đó. Chàng nâng cằm nàng lên và ép nàng phải nhìn vào mắt mình. Đôi mắt xanh thẳm đầy mây mù lo lắng. “Ta muốn nàng tin ta.”
Nghe có vẻ như một mệnh lệnh hơn là lời đề nghị. Nàng quyết định sẽ tin chàng, dĩ nhiên, vì lý do đơn giản là nàng không có cơ hội nào khác để lựa chọn cả. Nàng nhanh chóng gật đầu. “Vậy thì tốt thôi. Ta sẽ tin chàng.”
Sự đồng ý tức thì của nàng làm chàng hài lòng. Colin hiểu tại sao nàng muốn biết trước chính xác những gì sẽ xảy ra. Đó là một cách để Alesandra nắm quyền điều khiển. Nàng biết càng nhiều, thì sẽ càng ít lo sợ.
Đó là điều bình thường và là tục lệ cho những cô gái trẻ có được thông tin cần thiết từ mẹ của họ, tất nhiên, ít nhất thì Colin nghĩ rằng đó là một cách hay. Chàng cho rằng mẹ mình cũng đã nói chuyện với em gái Catherine về những quan hệ trong hôn nhân. Không may, mẹ của Alesandra đã mất trước khi con gái bà đủ lớn để cần phải biết những kiến thức như thế.
Và vì vậy một trong những bà sơ đã đảm nhận nhiệm vụ. “Chính xác thì Mẹ bề trên bao nhiêu tuổi?”, chàng hỏi.
“Trông bà chắc đã tám mươi, nhưng ta cho rằng có lẽ bà trẻ hơn”, Alesandra trả lời. “Ta không bao giờ dám hỏi bà ấy. Tại sao chàng hỏi vậy?”
“Không có gì”, chàng trả lời. Chàng quay lại đề tài đang là nỗi lo của nàng. “Alesandra, ta sẽ giải thích mọi chuyện cho nàng.”
Sự dịu dàng trong giọng Colin mơn trớn lên má nàng. “Chàng sẽ làm vậy chứ?”
“Đúng”, chàng hứa trong tình trạng đãng trí. Tâm trí chàng đang bị chiếm cứ bởi hình ảnh người nữ tu cao tuổi giải thích các vấn đề của cuộc sống cho Alesandra biết, sử dụng những từ mô tả như ngôi đền và tôn thờ... Ôi, Chúa ơi, chàng muốn có mặt ở đó để được nghe buổi thảo luận riêng tư.
Alesandra thấy những tia sáng lấp lánh trong mắt Colin và lập tức vội đi tới kết luận rằng sự ngây thơ của nàng làm chàng buồn cười.
“Ta rất tiếc, ta đang xử sự rất... thiếu kinh nghiệm.”
“Nàng không có kinh nghiệm”, chàng nhẹ nhàng nhắc nhở.
“Vâng, và ta rất tiếc.”
Colin bật cười. “Ta thì không”, chàng nói.
“Chàng thật sự sẽ trả lời tất cả các câu hỏi của ta chứ?”, Alesandra hỏi, vẫn không chắc mình tin chàng. “Chàng sẽ không bỏ qua bất cứ điều gì chứ? Ta không thích điều bất ngờ.”
“Ta sẽ không bỏ qua bất cứ điều gì.” Nàng thở dài và thôi xoắn những nếp gấp trên váy. Lời hứa của Colin vừa giúp nàng kiểm soát nỗi sợ hãi. Nàng thậm chí không để tâm đến việc chàng thích thú vì phát hiện ra mình lúng túng. Chàng sẽ cho nàng biết những kiến thức cần thiết và tất cả đều đáng quan tâm. Nàng nhẹ cả người cùng với lòng biết ơn.
“Tốt, sau đó mọi việc sẽ ổn cả”, nàng tuyên bố. “Bây giờ chúng ta có nên rời xe không?”
Colin đồng ý. Chàng nhảy ra khỏi xe trước, rồi đỡ lấy Alesandra. Cả hai người cận vệ đều căng thẳng, rõ ràng quan tâm đến công chúa của họ. Họ đều muốn nàng bị nhốt trong nhà, đảm bảo an toàn hơn là lang thang ngoài đường.
Flannaghan lượn lờ ở ngưỡng cửa, chờ để chào đón bà chủ mới của mình. Anh nhận chiếc áo choàng từ tay nàng, phủ lên cánh tay và tặng nàng lời chúc mừng chân thành.
“Nếu người muốn lên lầu bây giờ thì tôi sẽ chuẩn bị nước tắm cho người, thưa công chúa”, anh đề nghị.
Cái ý tưởng tắm nước nóng sau một ngày dài đầy sự kiện này hấp dẫn nàng ngay lập tức. Nó không quan trọng lắm trong ngày hôm nay, nhưng Mẹ bề trên đã bảo nàng rằng tình trạng sạch sẽ đi cùng sự sùng đạo vì vậy nàng không cảm thấy suy đồi chút nào.
“Colin sắp nói chuyện với ta trong phòng làm việc nên ta sẽ tắm sau”, nàng nói với Flannaghan.
“Tắm trước đi”, Colin đề xuất. “Ta có một vài giấy tờ phải xem xét.”
Ồ, dĩ nhiên đó là một lời nói dối.
Colin chẳng có ý định nào về công việc trong đêm tân hôn, nhưng chàng nghĩ tắm táp sẽ giúp Alesandra thư giãn và trông nàng dường như cần làm cho đãng trí một tí.
Đám cưới của công chúa được tổ chức trong một ngày thật tồi tệ và dù nàng có vẻ như ít lo lắng và đã kiểm soát được cảm xúc thêm một chút vào lúc này thì chàng biết thần kinh nàng vẫn còn đang căng thẳng. “Theo ý chàng vậy”, Alesandra chấp nhận. Nàng theo người quản gia lên lầu. Colin ở ngay phía sau.
“Đám cưới thật đẹp phải không thưa công chúa?” Flannaghan hỏi.
“Ồ, vâng”, Alesandra trả lời, giọng nhiệt tình. “Đúng không, Colin?”
“Nàng suýt bị bắt cóc”, chàng nhắc cho nàng nhớ.
“Vâng, nhưng những thứ khác, nó thật tuyệt vời, phải không?”
“Và khủng khiếp.”
“Vâng, nhưng...”
“Chúng đã phá hoại chiếc váy cưới của nàng.”
Nàng dừng lại trên một bậc thang, xoay lại nhìn chồng. Rõ ràng nàng không muốn nhắc đến các sự cố đó. “Mọi cô dâu đều mong mỏi đám cưới của họ hoàn hảo”, nàng bực mình. Chàng nháy mắt với vợ. “Sau đó thì nó hoàn hảo”, chàng tán thành.
Nàng mỉm cười, hài lòng.
Flannaghan đợi cho đến khi anh và Alesandra còn lại một mình trong phòng ngủ để nài nỉ nghe nàng kể các chi tiết của đám cưới. Raymond và Stefan mang những thùng nước nóng đổ vào bồn tắm hình bầu dục.
Người quản gia chu đáo chuẩn bị quần áo cho nàng và đó là một chiếc váy trắng được gấp lại đặt trên giường.
Nàng hưởng thụ thời gian tắm táp. Nước nóng giúp nàng thư giãn và làm dịu sự căng thẳng đang đè nặng trên vai. Nàng gội đầu với xà phòng có mùi hoa hồng, sau đó ngồi gần lò sưởi hong khô mái tóc. Alesandra không cần phải vội bởi nàng biết Colin đang bận làm việc với mớ sổ sách và có lẽ sẽ mất nhiều thời gian, ít nhất một giờ đã trôi qua trước khi nàng quyết định tạm dừng công việc của mình. Mái tóc đã khô hẳn nhưng sau khi mặc áo choàng, nàng có thêm mười phút để chải lại mái tóc quăn. Rồi nàng ngáp ngủ. Nước nóng cùng sức nóng tỏa ra từ ngọn lửa trong lò sưởi khiến nàng thấy buồn ngủ, và nàng không muốn ngủ thiếp đi trong quá trình giải thích của Colin.
Nàng đi qua những lối thông sang phòng làm việc. Alesandra gõ cửa, sau đó vào trong. Colin không có tại bàn làm việc. Alesandra không chắc liệu chàng ở trong phòng ngủ hay ở dưới lầu. Nàng quyết định đợi trong phòng làm việc, đoán là chàng sẽ muốn nói chuyện ở đó, nàng ngồi xuống, lấy một tờ giấy. Nàng vừa lấy cây bút và chấm vào lọ mực thì Colin xuất hiện ở cánh cửa thông sang phòng ngủ của mình.
Hình ảnh chàng quét sạch không khí trong phổi nàng. Rõ ràng Colin cũng vừa tắm xong, vì tóc chàng vẫn còn ẩm ướt. Chàng không mặc gì ngoài chiếc quần chẽn màu đen và còn không cài khuy.
Thân hình chàng mạnh mẽ. Làn da màu đồng tuyệt đẹp và sức mạnh gân guốc ẩn nấp dưới vẻ ngoài trơn bóng của những thớ thịt vạm vỡ gợi cho nàng hình ảnh của một chú báo rừng. Những múi cơ săn chắc cuộn lại nhẹ nhàng khi chàng di chuyển. Ngực chàng được bao phủ bởi một thảm lông dày, sẫm màu, loăn xoăn hẹp dần tạo thành hình chữ V nơi thắt lưng.
Nàng không dám nhìn xuống thấp hơn nữa.
Colin tựa vào khung cửa, khoanh tay trước ngực, và mỉm cười với vợ. Một màu đỏ lan rộng trên đôi má nàng.
Nàng đang liên tục gấp tờ giấy lại rồi mở ra trong tay và cố gắng hành động thật thờ ơ, chàng biết sẽ phải thật chậm rãi và nhẹ nhàng để giúp nàng tránh xa nỗi sợ hãi. Nó sắp sửa trở thành một công việc khó khăn, vì Colin chưa từng đưa một cô gái còn trong trắng lên giường và hình ảnh Alesandra trong chiếc áo ngủ trắng tinh cùng áo choàng đã tạo nên một luồng hơi nóng chạy dọc cơ thể chàng. Chàng đang bị hấp dẫn dù chỉ là nhìn nàng. Ánh mắt chàng tập trung vào khuôn miệng nhỏ và nghĩ đến những gì mình sẽ muốn nàng làm bằng đôi môi ngọt ngào, đầy đặn và hơi bĩu ra nũng nịu.
“Colin, chàng đang nghĩ gì vậy?” Chàng biết chẳng hay ho gì nếu nói thật. “Ta đang thắc mắc nàng định làm gì với tờ giấy đó”, chàng nói dối. Nàng không còn tập trung được vì bối rối quá mức. Nàng nhìn xuống bàn tay mình trước khi kịp hiểu điều chàng vừa hỏi. “Ghi chú”, nàng trả lời ngắn gọn.
Chàng nhướng mày. “Ghi chú?”
“Vâng. Ta nghĩ mình sẽ ghi lại những điều chàng giải thích, như vậy ta sẽ không quên bất cứ điều gì quan trọng cả. Có được không, Colin?” Giọng nàng lo âu cắt đứt niềm thích thú của chàng.
“Nàng sắp xếp tốt làm sao”, chàng nói.
Nàng mỉm cười. “Cảm ơn chàng. Cha ta là người đầu tiên dạy ta các công việc được sắp xếp tốt thì quan trọng như thế nào. Sau đó Mẹ bề trên nhận nhiệm vụ đào tạo ta.”
Chúa ơi, nàng muốn thoát khỏi câu chuyện lan man này.
“Nàng bao nhiêu tuổi khi cha nàng qua đời?”
“Mười một.”
“Nhưng nàng nhớ...”
“Ồ, vâng, ta nhớ tất cả mọi thứ ông đã dạy cho ta”, nàng trả lời. “Đó là cách mà ta làm vui lòng ông ấy. Colin, và ta hoàn toàn sung sướng với khoảng thời gian mà gia đình ta đã trải qua cùng nhau, ông hạnh phúc khi nói về những vụ giao dịch kinh doanh và ta hạnh phúc vì được tham gia cùng ông ấy.”
Nàng đã vo tròn tờ giấy thành một quả bóng nhăn nheo. Colin nghi ngờ vợ mình có thể nhận biết cô ấy vừa mới làm gì. “Ta sẽ chỉ viết ra những gì then chốt”, nàng hứa.
Chàng từ tốn lắc đầu. “Nàng sẽ không cần ghi chép”, chàng đảm bảo. “Nàng sẽ nhớ mọi thứ mà ta nói cho nàng biết.”
Chàng đang cảm nhận sự tự hào chết tiệt về mình. Nỗi thôi thúc được phá ra cười gần như quá tải đối với Colin, nhưng chàng có thể dằn lòng. “Vậy thì tốt rồi.” Nàng quay lại bàn làm việc, bắt đầu lấy lại tờ giấy, lúc đó mới nhận ra sự lộn xộn mà mình đã làm. Nàng ném nó vào sọt rác rồi nhìn chàng chằm chằm.
Ánh mắt lấp lánh ấm áp của chồng làm nàng rùng mình hài lòng và nụ cười nhếch mép tuyệt vời của chàng khiến nhịp tim nàng trở nên hoàn toàn phát điên. Nàng hít thật sâu và ra lệnh cho mình dịu xuống.
Lạy Chúa, chàng thật điển trai. Nàng buột miệng nói lớn điều vừa suy nghĩ mà không nhận thức được.
Chàng bật cười với lời khen của nàng. Dù vậy, niềm thích thú đấy không làm nàng phật ý, và nàng mỉm cười lại. “Cho một con rồng”, nàng trêu.
Cách chàng nhìn khiến nàng cảm thấy râm ran cả người. Nàng cần để đôi tay làm gì đó, nàng quyết định như thế, và lập tức đan chúng vào nhau. “Chúng ta sẽ bắt đầu cuộc nói chuyện bây giờ chứ?”
“Từng điều một”, chàng tuyên bố. “Ta vừa nhận ra mình đã không trao cho nàng một nụ hôn đúng cách trong lễ cưới.”
“Chàng không ư?”
Chàng lắc đầu. Rồi ngoắc tay ra hiệu. Nàng từ từ băng ngang phòng để đứng đối diện với chồng.
“Chàng sẽ hôn ta bây giờ ư?”, nàng hỏi, giọng thì thào đứt hơi.
“Đúng.”
Chàng chậm chạp rời lưng khỏi ngưỡng cửa và đứng thẳng. Thân hình cao lớn của Colin áp đảo nàng. Alesandra lùi lại trong vô thức nhưng nàng lập tức dừng lại. Nàng không sợ Colin, nàng tự nhủ, nàng thật sự muốn chàng hôn mình. Nàng di chuyển tới phía trước. “Ta thích cách chàng hôn ta”, nàng nói khẽ. “Ta biết.”
Chàng cười kiêu ngạo. Chàng cũng biết nàng đang căng thẳng. Nàng không chút nghi ngờ gì về điều đó.
Và chàng cũng đang tận hưởng sự bối rối của nàng.
“Làm thế nào chàng biết?”, Alesandra hỏi, nghĩ phải đối đáp thật khôn ngoan ngay khi chàng trả lời.
“Cách nàng hưởng ứng với nụ hôn nói cho ta biết nàng thích ta chạm vào nàng.”
Nàng không thể nghĩ ra điều gì khôn ngoan để nói về sự thật này. Thật ra nàng đang gặp rắc rối để giữ được suy nghĩ trong đầu. Dĩ nhiên là Colin phải chịu trách nhiệm hoàn toàn về tình trạng này. Đôi mắt chàng ấm áp làm nàng run rẩy.
Nàng cảm thấy đôi tay chàng đặt trên eo mình, nàng nhìn xuống và thấy chàng đang tháo sợi dây lưng áo choàng nàng đang mặc. Nàng cố ngăn lại, nhưng trước khi chạm được vào tay chàng thì chàng đã dễ dàng đẩy áo khỏi vai nàng.
“Tại sao chàng làm vậy?”
“Trông nàng có vẻ nóng nực.”
“Ôi.”
Áo choàng rơi xuống sàn nhà. Chiếc váy ngủ màu trắng đủ mỏng để chàng thấy những đường cong mềm mại của thân hình người vợ xinh đẹp. Nàng cố kéo các nếp áo siết chặt lại phía trước cơ thể. Colin không cho nàng thời gian để che đậy. Chàng siết chặt nàng vào lòng. “Ôm ta nào, Alesandra. Ôm ta trong khi ta hôn nàng.”
Đôi cánh tay nàng quấn quanh cổ chồng ngay khi chàng cúi xuống và bắt đầu nhấm nháp môi nàng. Lưỡi chàng dò tìm bên trong môi dưới của nàng, một luồng run rẩy chạy dọc sống lưng nàng. Nàng ôm siết chặt và nhón chân để nụ hôn sâu hơn.
Bầu ngực nàng tì sát vào ngực chàng và nàng thở gấp vì cảm giác lạ lùng khi làn da chàng chạm vào nàng qua lần vải mỏng. Ngực nàng bất ngờ trở nên nặng nề, thắt chặt và săn cứng. Đó không phải là một cảm giác khó chịu, chỉ kỳ lạ và tuyệt vời. Nàng chủ ý cọ xát vào chàng lần nữa nhưng chỉ nhè nhẹ để chàng không biết ý định của mình. Nàng không muốn chàng nghĩ mình táo bạo. Cho dù nàng muốn trở nên táo bạo hơn vì hơi nóng từ chàng đang kích thích và nàng thì dường như đến gần chàng chưa đủ.
Chàng đang làm nàng phát điên, trêu chọc đôi môi nàng với lưỡi và răng của mình. Alesandra không thể chịu đựng sự tra tấn dịu dàng kéo dài này. Nàng sốt ruột luồn tay vào tóc chồng, vít chặt đầu chàng như bảo chàng biết nàng muốn nhiều hơn nữa.
Cuối cùng, miệng chàng cũng đặt trên miệng nàng trong cái mơn trớn dịu nhẹ và chiếc lưỡi bắt đầu ve vuốt môi nàng. Chàng hành động như thể mình có hết tất cả thời gian trên thế giới. Chậm chạp, từ tốn, đưa từng chút một áp lực để thổi bùng ngọn lửa đam mê trong nàng.
Nàng rên rỉ nhẹ nhàng và chàng biết nàng thích những gì mình đang làm. Chàng lui lại, nhìn sự đam mê trong mắt nàng, biết nó cũng phản chiếu niềm đam mê của mình, và thở dài hài lòng. “Thật ngọt”, chàng thì thầm trên môi nàng. “Mở miệng em ra nào”, chàng khàn giọng đề nghị.
Colin không cho vợ thời gian thi hành mệnh lệnh, ngón tay cái giữ chắc cằm nàng. Lưỡi chàng đẩy vào trong, rồi rút ra trước khi xâm nhập trở lại. Nàng quá mềm mại và sẵn sàng cho chàng, sự hưởng ứng ngây thơ khiến chàng quên mất ý định chậm rãi. Chàng đột ngột thèm khát nàng và không thể kiểm soát được tốc độ. Miệng chàng trở nên mạnh mẽ, đòi hỏi. Trò chơi tình yêu giữa họ - chàng táo bạo, nàng rụt rè - làm cả hai run lên vì ham muốn. Nàng bị chôn vùi trong ngọn lửa mà Colin đang trải rộng bên trong đến nỗi không e ngại những gì sẽ đến. Nàng không thể nghĩ, chỉ phản ứng. Nàng không ngừng áp sát vào chàng, không biết mình đang làm gì, hoặc những gì nàng làm. Ngón tay nàng luồn vào tóc chàng và sự tự chủ của chàng gần như sụp đổ khi nàng bắt đầu rên rỉ và chuyển động ép chặt vào phần dưới. Nụ hôn trở nên đầy cuồng nhiệt khao khát. Niềm đam mê bốc cháy ham muốn nguyên thủy khi miệng chàng trượt trên miệng nàng đầy sở hữu.
Nụ hôn có vẻ bất tận và không kết thúc quá sớm. Khi Colin dứt ra, môi nàng đỏ mọng và ướt át. Chàng đã thưởng thức mùi vị của nàng, giờ vẫn còn vương trên môi nhưng thế vẫn chưa đủ.
Nàng đổ người tì vào ngực chồng và dụi mặt dưới cằm chàng. Hơi thở hổn hển phả vào cổ chàng.
Colin nhấc bổng Alesandra lên và đưa vào phòng ngủ của chàng. Chàng dịu dàng đặt nàng xuống giữa giường, rồi ngồi cạnh bên, không dứt mắt ra khỏi nàng được giây nào. Đôi mắt chàng khiến nàng vừa ấm áp lại vừa rùng mình gợn sóng.
Nàng thấy buồn ngủ vì những nụ hôn. Nhưng chợt bừng tỉnh khi chàng đặt tay lên lưng quần. Nàng vội nhắm nghiền mắt và quay mặt đi. Nhưng Colin nhanh hơn nàng nhiều. Chàng trượt khỏi quần ngay trước khi nàng chạm người sang phía bên kia.
Chàng tóm lấy áo ngủ. Có tiếng vải bị rách khi chàng kéo nàng đến gần mình. Nàng chỉ có đủ thời gian hổn hển phản đối yếu ớt trước khi cái áo hoàn toàn bị loại bỏ và Colin bao phủ nàng bằng thân hình chàng.
Cơ thể nàng như đông cứng. Chàng nhẹ nhàng dùng đầu gối tách chân nàng ra và hoàn toàn ở trên nàng như trong những giấc mơ kể từ lần đầu gặp nàng. Cơ thể chàng rắn chắc ép chặt vào nơi mềm mại riêng tư của nàng, và thật tuyệt vời, chàng bật ra một tiếng gầm gừ khàn đục đầy thỏa mãn.
Hiện thực tốt hơn tưởng tượng, dĩ nhiên, vì chàng không thể tưởng tượng làn da mịn màng trơn mượt của nàng như thế nào khi chạm vào. Bầu ngực đầy đặn hơn chàng nghĩ và chàng không thể kiểm soát được xúc cảm mãnh liệt khi cảm nhận sự run rẩy bên dưới mình. Đã quá gần đến thiên đường như chàng từng mơ.
“Colin, không phải chúng ta nên bắt đầu cuộc thảo luận bây giờ sao?” Chàng chống mình lên khuỷu tay để nhìn nàng. Lo lắng ngập trong mắt nàng; chiến thắng đầy trong mắt chàng.
“Tất nhiên rồi.” Chàng ôm lấy mặt nàng, rồi hôn nàng thật dài và mạnh mẽ.
Chàng làm nàng rùng mình ham muốn. Nàng không thể cưỡng lại đôi tay mình đặt lên thắt lưng chàng, kéo chàng sát vào mình để đón nhận thêm hơi ấm. Những ngón chân nhỏ xinh cuộn lại tì vào chân chàng và đột nhiên cảm thấy không đủ khi chỉ đơn giản ôm chàng như thế này. Nàng cần chạm vào, vuốt ve chàng. Đôi tay nàng từ từ di chuyển lên lưng rồi trượt dài sang hai bên cánh tay chàng.
Nàng chạm nhẹ nhàng như một cánh bướm đậu trên da chàng và thề có Chúa, đó là sự mơn trớn gợi tình nhất mà chàng từng nhận. Colin nhìn xuống cái cổ cao trắng ngần kiêu hãnh. Nàng khẽ nghiêng đầu để chàng đến gần hơn. Răng chàng nhấm nhấm dái tai nàng khiến nàng choáng váng đến tận ngón chân vì ngạc nhiên, và, Chúa ơi, lưỡi chàng làm nàng không thể suy nghĩ gì được.
Nàng bắt đầu di chuyển thầm lặng, đòi hỏi hơn. Colin trượt dần xuống thấp, đôi môi lướt trên cổ nàng, xuống thấp hơn và hôn lên vùng nhạy cảm giữa đôi bầu ngực. Nàng có mùi hoa hồng và rất nữ tính. Đó là một sự kết hợp dễ làm chàng say đắm. Colin hít sâu mùi hương ngọt ngào, rồi lưỡi chàng thưởng thức nàng.
Chàng đang có quá nhiều đặc quyền với cơ thể nàng. Và nếu dừng lại, có lẽ nàng sẽ chết mất. Bàn tay chàng khum lấy bầu ngực quyến rũ và chúng lập tức nhức nhối hơn. Nàng không hiểu được sự thất vọng đang hình thành trong mình. Cơ thể nàng dường như được tạo thành bằng những đường nối và giờ tất cả chúng đang tách ra từng mảnh. Rồi Colin lướt qua đỉnh ngực, nàng gần như nảy người lên khỏi giường. Nàng thét lên trong sợ hãi và thích thú.
Cảm giác mãnh liệt quá sức chịu đựng nhưng nó cũng rất tuyệt vời. Đôi tay nàng siết lấy tấm trải giường, cố giữ mình lại trước cơn bão cảm xúc đang nhấn chìm nàng.
“Colin!”
Nàng gọi tên chàng trong tiếng nấc nghẹn và vặn người chống lại chàng khi chàng ngậm lấy một bên nhũ hoa và mút mạnh. Chàng lôi nàng ra khỏi sự tự chủ. Bàn tay vuốt ve khắp cơ thể nàng. Nàng thở sâu, ngắt quãng và bắt đầu rên rỉ. Miệng chàng chiếm lấy miệng nàng làm tắt ngấm những tiếng rên cùng lúc tay chàng trượt vào những nếp gấp mềm mại bảo vệ sự trong trắng của nàng. Nàng cố ngăn cản nhưng chàng vẫn tiến tới. Ngón tay chàng từ từ xâm nhập nơi trơn mượt, thít chặt, rồi rút ra. Ngón tay cái cọ xát nó, chàng biết mình sẽ làm cho nàng khuấy động.
Chàng yêu nàng bằng những ngón tay cho đến khi nàng không quan tâm đến mọi thứ ngoài việc tìm kiếm sự giải thoát. Chưa bao giờ trong đời chàng có một người phụ nữ nào đáp ứng chàng một cách chân thật như vậy. Nó làm cho chàng không thể giữ tự chủ được nữa.
“Cưng ơi, em quá chặt”, chàng thầm thì khàn khàn.
Nàng gần như không thể tập trung nghe những gì chàng nói. “Chàng đang làm em đau. Xin chàng...”
Nàng không biết mình muốn gì từ người đàn ông này, chỉ biết nàng sẽ phát điên lên nếu chàng không làm điều gì đó để làm dịu đi sự tra tấn ngọt ngào.
Chàng hy vọng nàng đã sẵn sàng. Chàng kéo tay nàng vòng quanh cổ mình. Đầu gối thúc nhẹ tách chân nàng ra rộng hơn và tay chàng trượt dưới hông để giữ chặt lấy nàng. Chàng cảm nhận sự nóng bỏng đang bao quanh mình, rồi chậm rãi đi vào trong nàng, dừng lại khi cảm thấy chạm đến rào cản bảo vệ sự trong trắng của nàng, và cố nhẹ nhàng đi qua nó. Rào cản không cho phép chàng đi qua. Colin nghiến chặt hàm và hơi thở chàng đứt quãng như thể chàng vừa chạy đua cả dặm. Những xúc cảm cao độ chàng đang cố kiểm soát rời bỏ chàng. Chàng biết sẽ làm nàng đau. Nàng thét lên trong miệng chàng và cố đẩy chàng ra.
Colin xoa dịu vợ bằng những lời ngọt ngào. “Cưng à, sẽ ổn thôi. Cơn đau sẽ không lâu đâu. Ôm ta đi. Ôi, cưng ơi, đừng cử động như vậy... chưa đâu.”
Cố giữ sự dịu dàng chỉ kéo dài cơn đau và nó sẽ giết chàng. Trán chàng lấm tấm mồ hôi và chàng biết không thể kiểm soát được nữa nếu không đi sâu vào trong nàng.
Chàng khẽ dịch chuyển, nâng hông nàng lên, rồi đi sâu vào trong nàng thật mạnh mẽ. Nàng bật khóc, cơn đau dữ dội như sự sung sướng của chàng, và nàng cố đẩy chàng ra lần nữa. Trọng lượng của chàng không cho phép bất cứ chuyển động nào. Chàng đã chiếm hữu nàng hoàn toàn và nàng vừa vặn với chàng một cách đáng ngạc nhiên. Chàng cưỡng lại sự thôi thúc rút ra và rồi lại đi vào trong nàng, chàng đang cố gắng, và muốn nàng có thời gian để điều chỉnh với mình. Móng tay nàng bấu chặt vai chàng và chàng biết nàng cố gắng để chàng thả nàng ra. Colin chiếm lấy miệng nàng trong một cái hôn như thiêu đốt khác nhưng nàng quay đi. Chàng hôn lên vành tai, qua gò má, cố hết sức để giữ sự kiềm chế còn sót lại đủ lâu để nhen nhóm lại ngọn lửa đam mê trong nàng. Nước mắt chảy tràn trên mặt Alesandra và nàng nức nở đứt quãng.
“Cưng à, đừng khóc. Ta xin lỗi. Chúa ơi, ta đã làm em đau. Sẽ tốt hơn chỉ trong vài phút thôi. Em sẽ thấy nó rất tuyệt. Ôm ta, cưng à. Ôm ta đi.”
Nỗi lo lắng trong giọng chàng xoa dịu nàng tốt hơn là lời nói. Khoái lạc đang lấn át cơn đau. Nàng quá bối rối bởi những cảm xúc trái ngược này, và không biết phải làm gì. Nàng muốn chàng dừng lại nhưng cũng muốn chàng ở lại trong mình. Hơi thở chàng nóng hổi phả vào tai nàng. Nó cũng khàn đặc. Âm thanh đó kích thích nàng. Nàng không hiểu chuyện gì đang xảy ra với mình nữa. Cơ thể đang đòi hỏi được giải thoát, nhưng giải thoát khỏi cái gì? Nàng không biết. Sự thôi thúc được cử động bất ngờ ở ngay đó, và mỗi tế bào thần kinh trong nàng kêu gào được hoạt động.
“Em muốn cử động.” Giọng nàng khẽ khàng đầy rối rắm.
Colin chống người lên khuỷu tay để nhìn nàng. Mắt nàng mờ đi vì đam mê, nhưng quan trọng hơn, nàng không còn khóc nữa.
“Ta cũng muốn vậy. Ta sẽ ra rồi vào trong em lần nữa.”
Giọng chàng khàn đi vì cảm xúc. Nàng siết chặt lấy chàng trong vô thức. Nàng quyết định kiểm tra chỉ để chắc chắn rằng nó thật sự sẽ tốt hơn. Nàng cảm thấy như thể chàng xé mình ra thành từng mảnh như mới cách đây một phút, nhưng giờ sự đau nhói không còn dữ dội, và khi nàng cử động cùng chàng, cơn đau biến mất. Những sự va chạm tuyệt vời khiến nàng sửng sốt.
“Nó bắt đầu... rất dễ chịu.”
Đó là tất cả sự cho phép mà chàng cần. Sự kiềm chế sụp đổ. Chàng hôn nàng ngấu nghiến. Cơn thèm khát giờ không còn kiểm soát được nữa. Chàng từ từ rút ra rồi đi vào thật sâu. Sự kết hợp đúng nghi thức này đốt cháy chàng, khi nàng siết chặt và uốn cong hông để đón nhận thì chàng vùi mặt vào cổ nàng và bật ra tiếng rên thỏa mãn. Áp lực đang hình thành trong chàng vô cùng tuyệt đẹp. Colin chưa bao giờ trải nghiệm điều gì như vậy trước đây. Alesandra như một ngọn lửa trong vòng tay chàng, và sự đáp ứng hoang dã, tự do của nàng khiến chàng run lên vì khao khát. Nàng trao đi trọn vẹn và buộc chàng cũng phải làm như vậy. Chiếc giường rung lên với mỗi lần chàng đẩy vào trong nàng. Chàng không quan tâm đến mọi điều ngoài việc đưa cả hai đến đỉnh cao của sự thỏa mãn.
Bất chợt họ trở nên gấp gáp. Nàng tìm thấy sự giải thoát cho mình trước và khi siết lấy chàng, chàng nghiến răng lên đến cực điểm.
Mất một lúc lâu nàng mới quay về thực tại. Nàng bám chặt vào chồng để cho những cơn sóng hạnh phúc trào dâng trong mình. Một phần trong tâm trí nàng biết rằng chừng nào mà nàng còn ở trong vòng tay của Colin, nàng được an toàn. Nàng không phải lo lắng về sự kiểm soát. Chàng sẽ chăm sóc nàng. Alesandra nhắm mắt lại và để điều kỳ diệu của việc kết hợp hai người đốt cháy mọi suy nghĩ.
Nàng chưa bao giờ cảm thấy sự an toàn và sự tự do này cả.
Colin đang trải qua phản ứng ngược lại. Cơ thể chàng rung lên bởi những gì vừa xảy ra với mình, vì chàng không bao giờ cho phép bản thân hoàn toàn vứt bỏ kiểm soát. Không bao giờ. Đôi chân mượt mà của nàng đẩy mọi suy nghĩ ra khỏi tâm trí chàng. Nàng ngây thơ, chàng biết rõ, nhưng có thể phá bỏ hàng rào phòng thủ của chàng. Colin không thể giữ lại một phần nào kiểm soát của mình và cứ đi tới điểm kết thúc, khi cả hai cùng chạm đến thỏa mãn, chàng đã làm như nàng đã làm với mình, và, Thề có Chúa, nó chưa bao giờ tuyệt như thế này trước đây.
Lần đầu tiên trong đời, chàng cảm thấy mình yếu đuối và bị mắc kẹt không thoát ra được.
Chàng vẫn còn ở trong nàng. Colin từ từ rút ra trước khi nàng làm chàng khao khát lại. Chàng nghiến răng trước cảm giác khao khát do cử động đó gây ra. Chàng chưa đủ sức để rời khỏi nàng nhưng chàng biết sức nặng của mình có thể đè bẹp nàng. Cánh tay Alesandra quấn quanh cổ chồng. Chàng dịu dàng gỡ tay nàng ra. Chàng cúi xuống hôn lên phía dưới cổ nàng, cảm nhận nhịp tim đang đập một cách điên cuồng, tìm thấy sự kiêu hãnh rất đàn ông làm chàng hài lòng, vì chàng nhận ra nàng cũng chưa hoàn toàn hồi phục. Một phút sau, chàng lăn người khỏi nàng, nằm ngửa ra. Chàng hít sâu, thở hổn hển và nhắm mắt lại. Mùi hương của yêu đương tràn ngập trong không khí. Hương vị của nàng vẫn còn trong miệng chàng và, cầu Chúa phù hộ, chàng lại thấy mình ham muốn nàng lần nữa.
Alesandra cuối cùng cũng tỉnh và hướng về phía chồng. Nàng chống lên một khuỷu tay để nhìn chàng.
Vẻ cau có làm nàng sững sờ. “Colin?”, nàng thì thầm. “Chàng ổn chứ?”
Chàng quay đầu nhìn nàng. Trong giây thứ hai, vẻ mặt chàng thay đổi. Colin không định để cho nàng thấy sự yếu đuối của mình. Chàng mỉm cười rồi vươn tới để mu bàn tay áp vào mặt nàng. Nàng nghiêng đầu áp vào cái vuốt ve đó.
“Ta phải là người hỏi em có ổn không”, chàng giải thích.
Nàng trông có vẻ rất ổn. Đôi mắt vẫn còn mụ mị vì đam mê, làn môi sưng mọng lên vì những cái hôn và mái tóc rũ xuống một bên vai, và Colin nghĩ nàng chắc chắn là người phụ nữ hấp dẫn nhất thế giới.
“Ta làm em đau, phải không?”
Nàng từ từ gật đầu. Nàng nhận thấy chàng không có vẻ quá lo lắng về điều đó.
“Em thấy...”
“Nóng?”
Nàng đỏ mặt. Chàng bật cười. Sau đó kéo nàng vào vòng tay, để nàng giấu mặt trong vòm ngực rộng của mình. “Đã hơi trễ để xấu hổ nhỉ? Em quên rằng mình đã phóng túng thế nào chỉ cách đây vài phút sao?” Nàng không quên. Nàng đỏ ửng đến tận chân tóc khi nghĩ đến những phản ứng phóng túng của mình. Ngực chàng sôi lên vì thích thú.
Nàng không quan tâm đến chuyện chồng đang cười mình. Điều tuyệt vời nhất trên thế giới vừa mới đến và nàng sẽ không để cho bất cứ thứ gì phá hỏng nó. Ánh sáng ấm áp còn bao quanh, làm nàng cảm thấy hạnh phúc và buồn ngủ.
“Em đã rất không có phẩm giá, đúng không?”
“Em nghĩ là mình không có phẩm giá khi không nài nỉ ta dừng lại sao?” Chàng xoa lưng vợ một cách lười nhác trong khi chờ câu trả lời.
“Em đã làm vậy, phải không?”
Thắc mắc trong giọng nói làm chàng mỉm cười, “Ừ”, chàng kéo dài giọng.
“Em đã làm.”
Nàng thở dài. “Nó thật dễ chịu, không phải vậy sao?”
Chàng cười. “Toàn bộ điều đó tốt hơn cả dễ chịu.”
Những phút dài trôi qua trong im lặng. Chàng phá vỡ không gian thanh bình khi đột ngột ngáp lớn. “Colin? Em có... là em...”
Nàng dường như không thể kết thúc câu hỏi của nàng. Khả năng bị tổn thương làm nàng rụt rè để có thể tìm hiểu liệu nàng có làm chàng hài lòng hay không.
Chàng biết những gì nàng cần bây giờ. “Alesandra?”
Cách chàng thì thầm tên nàng như một cái vuốt ve. “Vâng?”
“Em rất hoàn hảo.”
“Chàng thật tốt khi nói vậy.”
Nàng áp vào chồng, thả lỏng và nhắm mắt lại. Nhịp tim hòa trong tiếng cười dịu dàng của chàng làm nàng dịu đi. Một tay chàng vuốt ve lưng vợ và bàn tay kia xoa bóp cổ nàng. Nàng chỉ vừa thiếp đi khi nghe chàng gọi tên mình lần nữa.
“Ừm?”
“Em có muốn ta bắt đầu giải thích bây giờ không?”
Chàng đợi vài phút trước khi phát hiện ra nàng đã ngủ rồi. Những ngón tay luồn vào mái tóc dày và chàng khẽ nhích người để hôn lên đỉnh đầu nàng. “Thân thể của người phụ nữ giống như một ngôi đền”, chàng thì thầm.
Chàng không mong câu trả lời và cũng không muốn có nó. Chàng kéo tấm chăn lên, vòng tay ôm lấy cô dâu của mình và nhắm mắt lại.
Suy nghĩ cuối cùng trước khi thả hồn vào giấc ngủ làm chàng mỉm cười. Nữ tu thực sự đã đúng khi bà bảo Alesandra rằng đàn ông sẽ muốn được tôn thờ ở đó. Chàng không nghi ngờ điều đó.
Gã không phát điên cũng không mất kiểm soát. Gã vẫn có lương tâm.
Đơn giản là gã quyết định không lắng nghe cái gọi là lương tâm ấy. Đúng, gã biết đang làm sai. Nó vẫn là vấn đề đối với gã, hoặc ít nhất nó đã là vấn đề ngay lần đầu tiên. Nàng đã từ chối gã và xứng đáng được chết.
Cơn giận dữ điều khiển tay gã, con dao của gã. Gã không muốn giết nàng. Gã không trông đợi vội vàng, gã không biết sức mạnh gã cảm thấy như thế nào, thế nào là không thể bị đánh bại.
Gã có thể dừng lại. Gã nâng cao ly rượu và uống một hơi dài. Gã sẽ dừng lại, gã thề.
Đôi bốt đầy những vết dơ đang nằm trong góc. Gã liếc nhìn chúng cả phút trước khi quyết định sẽ ném chúng đi vào sáng mai. Những đóa hoa nằm trên bàn... chờ đợi... sẵn sàng... đang chế nhạo gã.
Gã ném cái ly vào lò sưởi. Những mảnh thủy tinh vỡ tan trên mặt đất. Gã với lấy cái chai trong khi lẩm bẩm nhắc lại lời hứa.
Gã sẽ dừng lại.