Tôi ở lại trong thôn, cũng không biết tại sao chân tôi ngày càng nặng nề và sưng vù lên.
Bố mẹ Tuần Lệ thỉnh thoảng lại nấu thịt cho tôi, họ vẫn không ăn món đó như cũ.
Có một ngày, tôi đến để chụp Quan Âm hồ điệp như mọi khi. Tuần Lệ không có ở đó, tự nhiên tôi nảy ra một ý tưởng là bò xuống bàn, chụp từ khe hở lên.
Tôi phát hiện cái bụng của Quan Âm Hồ điệp đã bị móc rỗng.
Nó chết rồi.