Ta ung dung mở mắt ra, phát hiện Cố Dao đang thô lỗ đút thuốc cho ta, thìa sắp nhét vào trong phổi ta rồi. Ta liếm một chút dược màu đen kia, méo miệng, "Thật đắng, ta không uống đâu."
"Được thôi, không uống thì chờ chết đi."
Chữ chết vào đầu, bản năng cầu sinh lại khiến ta toét miệng ra, "Lừa ngươi thôi, thật ngọt."
Cố Dao khẽ hừ một tiếng, "Hôm nay còn buồn nôn không?"
Ta lắc đầu, lại hỏi, "Trước đó ta nôn rất lợi hại à?"
"Ha ha, nôn từng ngụm máu vào trong chậu. Máu giết heo ăn tết cũng không nhiều như ngươi."
"Cái gì! Ta nôn ra máu rồi?"
Ta kinh hô một tiếng, thiếu chút nữa làm đổ chén thuốc."Ta nôn ra máu! Hu hu hu, có phải ta sẽ chết không?"
"Không kém nhiều đâu. Hôm qua độc của ngươi phát tác, sau này cách mấy ngày sẽ nôn một lần, nếu trong một tháng không có thuốc giải, toàn thân ngươi sẽ thối nát, thất khiếu chảy máu mà chết, hiểu không?"
"Thất khiếu chảy máu?!" Thân thể ta mềm nhũn, cảm giác khí lực toàn thân đều bị rút sạch. Kéo dài hơi tàn lâu như vậy, vẫn không chờ được thuốc giải sao?
Ta nắm chặt ống tay áo của Cố Dao, khóc đến đau xốc hông, "Không phải ngươi là đệ tử thân truyền của Dược Vương sao? Ngươi nhất định có biện pháp cứu ta đúng không?"
Hắn ta dùng lòng bàn tay lau nước mắt trên mặt ta, "Đừng sợ, cho ta mấy ngày nữa."
Ta lập tức nuốt câu "tên phế vật chỉ biết ăn uống chùa nhà ngươi" đã lên đến miệng vào trong bụng, đối diện với ánh mắt dịu dàng của hắn, hai mắt rưng rưng, "Ta chờ ngươi."
Cố Dao sờ mặt ta, "Biến dạng rồi."
Ta trừng hắn, mặc dù nguyên thân là bù nhìn, nhưng cũng đại mỹ nữ số một số hai được Đại Tống công nhận. Nhưng nhìn thấy cái bóng trong mắt Cố Dao, trái tim ta không khỏi nhảy lên một cái.
"Cố Dao... Cầm cho ta một cái gương!"
Nhìn gương mặt xa lại có mấy phần giống Nạp Lan Hoan trong gương, nhưng khí chất tổng thể lại chênh lệch rất xa kia, tay ta buông lỏng, tấm gương rơi trên mặt đất, vỡ nát.
"Đây là chuyện gì? Làm sao ta lại biến thành dáng vẻ này rồi?"
Cố Dao đá văng mảnh vỡ của tấm gương bên giường đi, nhéo mặt ta, cười tủm tỉm, "Đây mới là dáng vẻ vốn có của ngươi, tên giả mạo nhỏ."
"Ngươi cho rằng dựa vào thủ đoạn của Nạp Lan Cẩn, Nạp Lan Hoan thật sự có thể bình an sống trên thế giới này sao? Mấy năm trước, Nạp Lan Hoan chân chính đã sớm bị Nạp Lan Cẩn giết chết rồi. Ngươi chẳng qua có vận khí tốt, có một khuôn mặt tương tự với Nạp Lan Hoan, vừa lúc bị sư phụ ta bắt lên núi thí nghiệm thuốc, lại bắt gặp Nạp Lan Cẩn đang cấp bách cần một vị Nữ Đế bù nhìn."
"Đúng rồi, ngươi còn không biết ngươi trúng độc gì sao?" Hắn ta cười cười, "Đây là Tình Đan sư phụ ta nghiên chế ra. Người sử dụng thuốc này, tướng mạo sẽ thay đổi rất lớn, mất đi ký ức. Khi đó, trong hơn năm mươi người phục dụng Tình Đan này, không có một ai tương tự sư mẫu của ta, cho nên sư phụ muốn ta kéo các ngươi đi đút rắn. Kết quả gặp được Nạp Lan Cẩn đến cầu thuốc, liếc mắt đã nhìn trúng ngươi, liền đón ngươi vào trong cung."
Tin tức quá lớn.
Qua nửa ngày, chẳng những ta là con rối, còn là thế thân, hơn nữa ta còn không biết?
"Không phải, sư phụ ngươi muốn tìm thế thân của sư mẫu ngươi, ta có thể hiểu được, nhưng vì sao đang êm đẹp lại muốn người khác thất khiếu chảy máu vậy? Rốt cuộc hắn muốn sư mẫu ngươi sống hay là muốn nàng chết vậy?"
"Cho nên nói mới phải thí nghiệm thuốc." Giọng nói của hắn ta nhẹ nhàng, "Những đan dược đó đều là đan hỏng, chỉ cần người uống thuốc kia động tình, sẽ phát độc, tiếp theo sẽ biến về dáng vẻ vốn có của mình.”
"Cho nên, tên giả mạo nhỏ." Cố Dao nửa cười nửa nghiêm túc nhìn ta, "Ngươi động tình với ai vậy?"
Lời này ta không có cách nào đáp được.
Hiện tại là lúc bàn luận chuyện này sao, các ngươi cho rằng ta mất đi tình yêu, nhưng trên thực tế ta mất một cái mạng đó!
Đầu óc lại không tự chủ được hiện lên khuôn mặt không có chút máu nào của Nạp Lan Cẩn.
"Nạp Lan Cẩn, hắn..."
Ta muốn nói lại thôi.
Lúc trước Nạp Lan Cẩn đã biết ta là giả mạo, còn diễn kịch cùng ta, đúng là ghê tởm.
Đối với hắn mà nói, ta là cái gì chứ? Một con rối nghe lời, chết thì chết, không phải ta, cũng có thể là người khác. Thậm chí còn có suy nghĩ càng độc ác hơn, hắn cố ý dụ ta, khiến ta phát độc, chờ hắn xử lý được Trịnh Du, vừa vặn có thể khiến vị hoàng đế bù nhìn là ta biến mất một cách tự nhiên.
Nhưng nếu không muốn để ta sống, Nạp Lan Cẩn căn bản không cần mời Cố Dao tới. Có lẽ, có lẽ hắn thật sự...
Được rồi.
Ta nhắm mắt lại. Yêu đương vào não không thể làm gì, ta làm cẩu độc thân lâu như vậy, nếu bây giờ đã xuất hiện cục diện này, vậy cứ giao một phần sinh cơ cuối cùng vào trong tay Nạp Lan Cẩn đi.
Lúc mở mắt ra, ta cười hỏi Cố Dao, "Ngươi lợi hại như vậy, biết dịch dung không?"
"Nhiếp chính vương điện hạ đến."
Thái giám truyền lời vừa dứt lời, bên ngoài đã truyền đến tiếng bước chân dồn dập.
Lúc đó Cố Dao đang chỉ đạo ta dán mặt, tay run một cái, suýt nữa dán lệch cái mũi. Ta nhìn Cố Dao, hắn lườm ta, "Sợ cái gì, hắn không phát hiện được."
Hai ngày không gặp, Nạp Lan Cẩn lại gầy rồi.
Khuôn mặt vốn tái nhợt không nhìn ra chút huyết sắc nào, ngoại bào vốn vừa người, bây giờ mặc lên người cũng có chút rộng rãi. Hắn đến rất vội vàng, giống như vừa tỉnh lại không lâu, người vốn coi trọng dáng vẻ nhất lại không buộc tóc, y quan cũng không ngay ngắn chạy tới đây.
"Nghe nói ngươi bị bệnh? Bây giờ tốt hơn chưa?"
Trên người hắn mang theo mùi thuốc mát lạnh, đè ép cả mùi trầm hương. Ta hít mũi một cái, hương vị vốn nên chán ghét, bây giờ lại cảm thấy an tâm không hiểu.
Có thể người bị bệnh rất dễ yếu ớt đi, giờ phút này được hơi thở quanh người Nạp Lan Cẩn bao phủ, ta lại có chút muốn khóc.
"Tốt hơn nhiều rồi."
Giọng nói của hắn khàn khàn, "Nghe nói hôm đó ngươi trông một đêm, không bị hù dọa chứ?"
"Không có."
Hắn đưa tay vuốt mặt ta, trong đôi mắt vốn đầy tính toán lại trở nên dịu dàng như có thể tràn ra nước. Ngay khi hai chúng ta tỷ từ đệ hiếu, Nạp Lan Cẩn đột nhiên cúi người, đến gần khuôn mặt ta.
Ta cảnh giác, lông tơ dựng lên.
Không phải hắn đã phát hiện ra thuật dịch dung của ta chứ?
"Ánh mắt ngươi trừng lớn như vậy là có ý gì? Sợ ta ăn ngươi?"
Gương mặt Nạp Lan Cẩn cách gương mặt tôi khoảng một tấc, khó khăn lắm mới dừng lại, giọng nói có chút bất mãn.
Ta cười giống như bà ngoại sói, "Đôi mắt của hoàng tỷ lớn như thế, vì muốn nhìn ngươi rõ hơn."
"..."
Lưu luyến trong phòng bị quét sạch, Nạp Lan Cẩn che mắt ta lại, giọng nói bất đắc dĩ, "Đừng nhìn nữa, nghỉ ngơi thật tốt đi."
"Nghỉ ngơi tốt còn phải đi diệt cướp đó."
Ta:?
Ha ha, làm gì có ôn nhu lưu luyến. Bà ngoại sói ta nhìn ngang nhìn dọc, chỉ nhìn thấy hai chữ to ‘làm việc’ trên mặt của hắn.