Sau khi biết chuyện ta có chút đau lòng, khi ta lệ nóng doanh tròng mà nhìn Khúc Du, hắn lại mỉm cười dịu dàng với ta, nhu hòa không khác gì ánh trăng. Hắn nói, nha đầu, chuyện cũ qua rồi, hiện giờ có ngươi bên cạnh ta đã rất mãn nguyện.
Có điều những khi mơ thấy chuyện cũ, ta vẫn sẽ nhớ đêm đó khi ta dứt khoát đâm thanh kiếm vào vai Sở Tạ, y quay đầu lại nhìn ta, ánh mắt chỉ có đau thương không có oán hận. Ta vẫn sẽ nhớ y thức trắng đêm dùng cành liễu nối lại kinh mạch cho Khúc Du, y nói ta tình nguyện làm như vậy, hi vọng nàng có thể tha thứ cho ta. Ngày hôm sau tỉnh lại, y đã rời đi, chỉ còn sót lại vòng hoa tử đinh hương dập nát lẳng lặng nằm ở cạnh cửa. Trên cánh hoa còn dây vết máu, dường như ta thấy được bóng dáng hắn mang theo cánh tay bị thương đi vào rừng nhặt nhạnh từng đóa hoa rơi rụng.
Chuyện cũ đều đã qua.