Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hộ bộ Thị Lang Tống Hải Trần đang ngồi tù, còn dây mơ rễ má tới rất nhiều người do Thái Sư cầm đầu, mà Thái Sư lại là cha của Thái Hậu, vẫn không cách nào tránh khỏi kết cục bi thảm bị Túc Vương lãnh khốc vô tình tịch thu tài sản và giết cả nhà. Nghe nói, Thái Hậu vì thế mà bệnh nặng không dậy nổi, cả vua và thần dân đều thấy hoảng sợ.

Nhưng ở ngoại ô kinh thành, Thúy Trúc am lại tĩnh lặng như trước, tuyệt không vì trong thành nổi gió mà thay đổi. Đằng sau tiếng tụng kinh của môn đồ là một tiểu viện độc lập, được bao bọc bởi Thúy Trúc am, đây cũng là nơi chiêu đãi khách hành hương tạm trú ở đây, khắp sân đâu đâu cũng trồng trúc xanh hoặc u lan, phù hợp với rừng trúc cao vút bên ngoài tường tạo thành một hàng rào bảo vệ.

Trong ngày hè nắng chói chang, tiểu viện lại đẹp đẽ tươi mát như vậy, làm người ta lưu luyến không muốn về.

Tống Vi Lương tựa trên ghế tre trước cửa sổ đọc sách, trên gối phủ một tấm vải mỏng manh. Mấy ngày nay toàn mưa, nên trong không khí phảng phất hương thơm mát mẻ, Hồng Mai lại khăng khăng muốn nàng giữ ấm.

Tiểu nha hoàn chạy vội từ ngoài vào, "Tiểu thư, Tô công tử đến."

Người trên ghế ngây người, chậm rãi quay đầu."Tô công tử?"

"Đúng vậy, hắn còn dắt theo ngựa của tiểu thư."

"Ở đâu?"

"Ở cửa sau."

"Cho hắn vào."

Cửa sau của am ni cô cách tiểu viện không xa, vì vậy mà Tô Ngọc Thư vào rất nhanh.

Khi hắn bước vào thì một làn gió mát rượi thổi qua, mà bóng dáng màu trắng mảnh khảnh đang đứng ngắm một gốc hoa lan, khí chất tỏa ra từ người nàng cũng như loài hoa lan mà nàng đang ngắm vậy.

"Vi Lương tiểu thư."

"Không biết công tử tìm Vi Lương có chuyện gì?"

Đáy mắt hắn lướt qua một chút ảm đạm, khóe miệng cười thật miễn cưỡng."Ta tới đem trả ngựa cho tiểu thư."

Tống Vi Lương khó hiểu nhìn hắn.

Giọng nói Tô Ngọc Thư thấp dần, "Nhìn con ngựa này ta mới hiểu lời nói hôm trước của tiểu thư, khúc mắc của nàng và Vương gia quả thật không liên quan tới ta."

"Tô công tử. . . . ."

"Vi Lương tiểu thư, nàng có cảm thấy hạnh phúc không?"

Nàng giật mình, hắn hỏi đột ngột khiến nàng thật khó trả lời.

"Thứ cho Vi Lương ngu dốt, vì sao công tử lại hỏi vậy?"

"Tống phủ bị tịch thu." Tô Ngọc Thư hỏi một đằng trả lời một nẻo [1].

Tống Vi Lương cúi đầu nghiêng người, chăm chú nhìn hoa lan dưới chân, thật thản nhiên.

"Công tử muốn chất vấn Vi Lương ?" Lãnh huyết, ích kỷ, khoanh tay đứng nhìn?

"Trước khi Tống đại nhân bị định tội, từng mời ta qua phủ, ta liền thấy Tàng Tuyết ở trong chuồng." Mà người giỏi về thăm dò ý người qua lời nói và sắc mặt - Tống Hải Trần nhận ra hắn để ý tới Tàng Tuyết, liền tặng ngựa cho hắn.

“Là Vi Lương mang nó vào kinh." Nàng thay hắn nói tiếp.

"Tàng Tuyết là do ngoại tộc [2] tiến cống, có thể ngày đi ngàn dặm mà lại thông minh hiểu người, người bình thường không thể tiếp cận, Túc Vương tự đắc rất yêu thích con ngựa này, chưa bao giờ cho người khác cưỡi."

"Vi Lương không biết cưỡi ngựa."

Mắt Tô Ngọc Thư hiện lên sự do dự, nhưng vẫn tiếp tục nói, " Thanh danh Túc Vương xưa nay không được tốt, nhưng tiểu thư nếu ở cùng Vương gia cũng rất tốt."

"Túc Vương mời ngài đến ư ?" Tống Vi Lương nhắm mắt, nhẹ nhàng hỏi.

"Không phải, Tống đại nhân tặng Tàng Tuyết cho ta, mà ta cảm thấy vật nên quy về chủ. Ông ấy cũng không có quyền tặng Tàng tuyết cho ai cả, nó là của tiểu thư."

"Đúng như công tử nói, nó là của Túc Vương, công tử hẳn nên trực tiếp trả nó cho Túc Vương."

"Nếu thật sự muốn trả lại, sợ rằng tiểu thư nên tự mình đi trả, nếu là người khác, chỉ sợ Vương gia sẽ tức giận."

"Vi Lương đa tạ công tử đã trả Tàng Tuyết lại." Nàng xoay người nhìn hắn, nhẹ nhàng cúi chào, hoàn toàn chỉ là lễ nghi.

Tô Ngọc Thư nhìn nàng, đáy mắt hiện lên sự đau đớn, cắn răn: "Tại hạ không quấy rầy tiểu thư nữa, cáo từ."

"Hồng Mai, thay ta tiễn Tô công tử."

"Dạ, tiểu thư."

Hắn xoay người đi thật nhanh, chỉ sợ chậm một bước lại không thể kiên quyết rời đi.

Tống Vi Lương nhìn hắn rời đi dường như có suy nghĩ gì.

Một đôi bàn tay to nhẹ nhàng ôm lấy eo nàng, một tiếng nói trầm thấp mà khêu gợi truyền vào tai nàng."Sao vậy, luyến tiếc?"

"Muốn Vi Lương nói Vương gia mới là người luyến tiếc đã làm tổn thương Tô công tử."

"Sao?"

"Trước kia hai người có ám muội thế nào, không phải tuyên bố với mọi người Tô công tử là người Túc Vương bảo vệ, sau lại quanh co lòng vòng làm hắn hiểu được quan hệ của ta và chàng nhưng lại không muốn giáp mặt nói rõ, từ hai điểm này cũng đủ thấy Vương gia rất coi trọng Tô công tử kia."

Hắn khẽ hôn tai nàng, " Nha đầu khôn lỏi, bổn vương làm sao mà buông tay được, tuy vậy, Vi Lương cũng mới chỉ biết một chứ không biết hai."

"Xin thỉnh giáo." Tống Vi Lương muốn tránh cái ôm của hắn, ngược lại hắn càng ôm chặt hơn, một đôi tay không kiêng nể ngao du trên người nàng.

"Có một số việc không biết vẫn tốt hơn, biết nhiều sẽ dẫn tới họa sát thân."

Hồng Mai vừa tiễn người xong lúc trở lại thấy người nào đó vô cùng thân thiết ôm ấp lấy tiểu thư, đỏ mặt, lập tức ra ngoài viện, đi dạo một mình.

Đang mải tránh né ma trảo không an phận, Tống Vi Lương vẫn chưa phát hiện nha hoàn đã trở về và cũng đã rời đi, mà Phượng Liệt Dương lại cười rất vừa lòng. Nha đầu kia thật thức thời.

"Ban ngày ban mặt, chàng náo loạn đủ chưa?" Nàng không thể giãy, thẹn quá thành giận, thấp giọng khiển trách.

"Ban ngày ban mặt thì sao, luật pháp đâu có quy định ban ngày không cho phép sinh hoạt vợ chồng ?" Hắn nhướng mày, liền đem nàng từ chỗ ngồi vào sương phòng, đá mạnh lên cửa phòng. (ca thật vô sỉ nha )

Không lâu sau, trong phòng truyền ra ngoài tiếng giường gỗ kịch liệt lay động, cùng với tiếng phụ nữ thở gấp và tiếng gầm của đàn ông. . . . .

Ngoài phòng, tầng tầng lớp lớp mây trên bầu trời khiến cho sắc trời càng ngày càng âm u, mưa bụi tung bay.

Mưa rơi tí tách trên đất, đập vào lá trúc đang bay bay trong gió phát ra như đang nghẹn ngào.

Tống Vi Lương bừng tỉnh trong giấc ngủ say, nhẹ nhàng tránh khỏi bàn tay to lớn đang đặt trên eo, đứng dậy khoác áo bước xuống giường.

Nàng đứng trước cửa sổ, xuyên thấu qua màn mưa nhìn về phương xa. Cha nàng hẳn đang trên đường đi lưu đày, mà nàng chỉ có thể đứng đây, bốn bề vắng lặng nhìn về phương xa.

Túc Vương không phải người có thể dễ dàng cầu xin, mà chuyện lần này cũng không thể cầu xin.

"Đêm mưa, nàng xem gì vậy?" Nàng rơi vào trong lồng ngực quen thuộc, bị hắn ôm thật chặt.

"Vương gia đã tỉnh?"

“Trong lòng bổn vương thiếu nàng, làm sao có thể ngủ?"

Tống Vi Lương nhẹ nhàng nở nụ cười, "Vi Lương chẳng qua cũng chỉ là cái gối, muốn đổi cũng không khó."

Dường như đêm nào hắn cũng đến đây, dây dưa với nàng trên giường, sau đó luôn lặng lẽ rời đi khi trời vẫn chưa sáng, chỉ để lại cho nàng cảm giác lạnh lẽo, chăn mềm trống rỗng, phảng phất tất cả đều chỉ là mộng xuân.

Phượng Liệt Dương cười, "Lời này bổn vương nghe thế nào cũng có cảm giác nàng đang làm nũng?"

"Phải không?" Nàng từ chối cho ý kiến.

Hắn ôm chặt lấy nàng đang nhìn về màn mưa trống rỗng, như không chút để ý hỏi: "Nàng nói giường nơi này và giường Vương Phủ có gì khác nhau?" Tống Vi Lương không trả lời.

"Vi Lương, không có nàng trên giường bổn vương thấy không quen, hiểu không?"

"Ta không muốn." Nàng rời khỏi ngực của hắn, trở lại giường.

Hắn cũng vội vàng đi theo, lại đem nàng kéo vào trong lòng."Nếu có một ngày, bổn vương chết, nàng có rơi nước mắt vì ta không?"

"Nước mắt vui mừng ư?" Nàng không sợ chết hỏi lại.

Phượng Liệt Dương lại cười, cắn một cái trên đầu vai trần của nàng."Cảm thấy may mắn vì có thể thoát khỏi ta, có phải hay không?"

"Đó là phản ứng bình thường nhất của ta, không phải sao?" Nàng đau đớn, chau mày, cũng không quên chọc tức hắn.

"Bình thường?" Hắn cười rộ lên. Từ đầu tới cuối, trong mắt hắn nàng chưa từng bình thường, rõ ràng không giống người thường, lại cố tình tự cho mình bình thường, không hề đặc biệt, nàng như vậy rất đáng yêu. (2 kẻ không bình thường tự cho mình là bình thường =.=)

"Sắc trời không còn sớm, Vương gia cần phải đi rồi." Nàng hoàn toàn không nhìn tâm tình sung sướng của hắn, đuổi người.

"Lá gan càng ngày càng lớn." Hắn ôm người vào trong lòng, bàn tay không giấu giếm dò vào trong vạt áo nàng, không kiêng nể giày vò.

"Thời gian. . . . . A. . . . . Không. . . . . Không còn sớm. . . . ." Lời nói cuối cùng biến mất trong môi hắn, tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ tiếng hoàn toàn che dấu tiếng động trên giường.

Đêm hôm đó, Phượng Liệt Dương không rời đi.

Sáng sớm hôm sau bị thủ hạ vội vã kêu đi.

Tống Vi Lương không biết kinh thành phát sinh biến cố gì, nhưng dám khẳng định tình thế nghiêm trọng mới có thể làm mặt hắn hiện lên sự bối rối cùng tức giận như vậy.

Không liên quan đến chuyện của nàng, nhưng cả một ngày nay, tâm trạng nàng đều rất bất ổn.

"Tiểu thư cầm sách ngược." Hồng Mai nhắc nhở.

"Tiểu thư, trà đổ."

". . . . ."

Cuối cùng, nàng bị Hồng Mai ấn ngồi trên ghế dựa ngoài phòng bên cạnh chậu hoa lan.

Kinh thành rất loạn, nghe nói hoàng đế trong cung bị người hạ độc tính mạng bị đe dọa, Thái Hậu triệu quần thần lên điện, mũi dùi nhằm về phía Túc Vương thiên tuế.

Đây là tin tức Hồng Mai sau khi trở về thành nghe được.

Mà Tống Vi Lương rốt cuộc cũng hiểu vì sao sắc mặt Phượng Liệt Dương lúc rời đi lại khó coi như vậy. Đây là bàn cờ, người thiết lập ván cờ rất có khả năng là Thái Hậu. Thái Hậu vì báo thù thay cha là người có khả năng nhất, nhưng nếu là vì thế xuống tay với con mình, chẳng những cực đoan, lại rất máu lạnh.

Nàng nhìn về phía kinh thành, thở dài. Hoàng tộc có quá nhiều thứ thân bất do kỷ, có đôi khi còn không an nhàn bằng dân thường.

Ánh mắt dừng trên người Tàng Tuyết đang ăn cỏ cách đó không xa, sau khi tháo dây cương, Tàng Tuyết thoạt nhìn rất cao hứng, đầu tiên là tung tăng chạy ở vùng lân cận nửa ngày, rồi mới im lặng ăn cỏ uống nước bên hồ.

"Túc Vương không sao chứ tiểu thư?" Hồng Mai hơi lo lắng.

Tống Vi Lương nhìn nàng, "Đấy không phải chuyện chúng ta cần lo lắng."

Không cần phải hoài nghi năng lực Phượng Liệt Dương, đối với kẻ địch,mặc kệ là ai hắn tuyệt không nương tay.

Hồng Mai thận trọng nhìn nét mặt chủ nhân, cuối cùng ngửa mặt nhìn trời than thở.

Mấy ngày nay trong lòng không yên, nhưng bây giờ nói ra, đó là tiểu thư của nàng, vĩnh viễn không dễ dàng yếu đuối bày tỏ lòng mình trước mặt người khác.

Lúc này đột nhiên một đám người áo đen từ bốn phương tám hướng xuất hiện, nháy mắt đã vây các nàng ở giữa.

Hồng Mai bị dọa, mặt trắng bệch, nhưng vẫn kiên định che chắn cho người đằng sau.

"Các ngươi là ai? Ban ngày ban mặt muốn làm gì?"

Ánh mặt trời xuyên qua khe hở lá cây rơi trên những ngọn đao, phản chiếu lại thật chói mắt lạnh lẽo.

Ánh mắt kẻ áo đen cũng sắc lạnh như đao kiếm, trong lòng Tống Vi Lương hiện lên dự cảm bất an.

Cảnh tàn sát diễn ra trong nháy mắt, mấy bóng người màu xanh lẻn vào trong tích tắc, tiếng đao kiếm va chạm cùng tiếng kêu rên khiến khung cảnh rùng rợn ghê người.

Tống Vi Lương bị nha hoàn che chở thật khó chạy trốn.

"Tiểu thư chạy mau. . . . . A. . . . ."

Nàng nghe được tiếng kêu thảm thiết của Hồng Mai, muốn quay đầu nhìn, lưỡi đao dường như dính bên má náng, khóe mắt chỉ kịp thấy Hồng Mai ngã trên vũng máu, kẻ áo đen đuổi theo phía sau khiến nàng chỉ có thể tiếp tục né tránh.

Nàng chạy không nhanh, cánh tay liền dính một đao, đau nhức làm nàng đổ mồ hôi lạnh, bước chân càng hỗn loạn.

Phía sau lại truyền đến tiếng va chạm của đao kiếm, nàng cũng chẳng thèm quay đầu, vẫn tiếp tục chạy về phía trước theo bản năng. Kẻ áo đen là ai, mà mấy người áo xanh là ai, nàng cũng chẳng rảnh rỗi để suy nghĩ, máu chảy trên cánh tay rơi xuống cỏ xanh, mồ hôi lăn trên hai má, nàng chỉ có thể quật cường cắn môi, không kêu lên.

Trong hoảng hốt, nàng nhìn thấy Tàng Tuyết nhuốm máu, sau đó chật vật lên ngựa. Nằm rạp người trên lưng ngựa, chỉ nghe bên tai vù vù tiếng gió, ý thức dần dần biến mất, trước mặt tối sầm.

Mà kẻ áo đen đuổi Tàng Tuyết đang chở Tống Vi Lương tới sát sườn đồi, nhún người nhảy xuống vách núi vạn trượng.

Hoàng đế tỉnh lại, biến nguy thành an, Thái Hậu lại chết bất đắc kỳ tử trong cung.

Sau khi an táng Thái Hậu, Túc Vương phụ tá hoàng đế tròn mười ba năm yêu cầu bỏ hết chức tước, biến mất không có tin tức, hoàng đế đã phái rất nhiều người tìm kiếm, nhưng trước sau vẫn không có kết quả.

Nửa năm sau, trong một hiệu cầm đồ, một thợ săn cầm một đôi vòng ngọc khắc hoa màu xanh biếc, lại bị vài người không biết tốt xấu bắt được.

Hồng Mai đang cầm vòng ngọc được bọc trong vải bông, tròng mắt rưng rưng, kích động nói không ra lời.

Thợ săn thật thà phúc hậu nhìn nàng, hồ nghi hỏi: "Chẳng lẽ cô nương biết chủ nhân vòng ngọc?"

"Thợ săn đại ca, là của tiểu thư nhà ta, nàng có sao không, nàng đang ở đâu?" Sau khi Hồng Mai trấn tĩnh lại vội vàng truy hỏi.

"Vòng tay này là của một cô nương tặng cho ta."

"Tại sao lại đưa ngươi vật này? Trên người tiểu thư còn có trang sức khác, đây là đồ cưới phu nhân để lại cho tiểu thư, nàng tuyệt đối sẽ không tặng người khác." Nàng không tin.

Thợ săn gãi đầu, " cô nương kia bị thương rất nặng, thứ đáng giá trên người đều đã cho thầy thuốc khi chẩn bệnh rồi, đây là đồ tạ lễ cô nương kia đưa cho ta trước khi đi."

"Không thể có chuyện đó, đây là vật tiểu thư quý trọng nhất." Hồng Mai vẫn không tin.

Đang nói chuyện, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân dồn dập, một người xông tới, ngay lập tức tóm chặt vạt áo thợ săn kia, lạnh lùng nói: " Nàng ở đâu?"

"Khụ. . . . ." Thợ săn bị lực tay của đối phướng ép không nói ra lời.

"Chủ nhân, hắn không thể nói."

"Đúng nha, cô gia, người thả lỏng đi."

Phượng Liệt Dương mới hơi buông tay ra, ánh mắt nhìn chằm chằm thợ săn, "Nói, nàng ở đâu?"

"Đi rồi."

"Đi? Đi đâu?"

"Không biết."

"Có phải ngươi hại nàng hay không, chiếm vòng tay của nàng?" Ánh mắt Phượng Liệt Dương lập tức sắc bén.

Thợ săn sợ tới mức chân hơi mềm nhũn, vội vàng phản bác, "Không có không có, cô nương kia dường như quên rất nhiều chuyện, ngay cả tên cũng là sau này mới nhớ lại."

"Mất trí nhớ?" Hắn sợ run lên, sau đó lại hỏi thợ săn."Nàng gọi là gì?"

"Ta nghe cô nương kia nói, con ngựa trắng đã cứu nàng, cho nên nàng lấy họ bạch họ, danh là tuyết."

"Bạch Tuyết." (ta đang nghĩ tới BT và 7 chú lùn, có thợ săn, hoàng hậu độc ác, hoàng tử,. thật biết chọn tên *gật gù* mà trong này ko có 7 chú lùn, )

Phượng Liệt Dương buông thợ săn ra, nắm chặt nắm đấm.

"Nàng rời đi lúc nào?"

"Ba tháng trước."

"Vậy sao đến giờ mới đến cầm vòng tay?"

"Trong nhà vợ ta sinh con, cuộc sống túng thiếu, lúc này mới nghĩ dùng vòng tay do cô nương kia lưu lại." Thợ săn đổ mồ hôi lạnh.

"Người đâu, cho hắn năm mươi lượng bạc."

"Dạ, chủ nhân."

"Tạ ơn gia gia."

"Nàng có nói đi đâu không?"

"Tiểu nhân cũng có hỏi, nàng lúc ấy cười cười, chỉ nói một câu, thiên hạ to lớn không nơi nào không thể đi, nếu không có trí nhớ trước kia, liền tích lũy lần nữa."

"Tiểu thư. . . . ." Hồng Mai rơi lệ. Quả nhiên là tiểu thư của nàng, cho dù gặp rủi ro, cho dù mất trí nhớ, vẫn bình tĩnh, tiêu sái.

"Ngươi đi đi."

Thợ săn như được đại xá, ôm bạc chạy thật nhanh

Phượng Liệt Dương vô lực ngồi trên ghế. Thiên hạ to lớn, muốn tìm một người, nói dễ hơn làm? Nhưng tinh thần của hắn lại tốt lên. Chỉ cần nàng còn sống, hắn nhất định sẽ tìm thấy nàng. Muốn thoát khỏi hắn, không dễ dàng như vậy.

Nàng tốt nhất đừng có gả cho người khác, sinh con, nếu không cho dù phải cướp vợ người thì hắn cũng muốn đoạt nàng trở về. (cường hào thủ đoạt a)

"Cô gia, chúng ta đi đâu tìm tiểu thư ạ?" Hồng Mai đau khổ hỏi.

Hắn cau mày suy nghĩ, sau đó nói: "Tiểu thư nhà ngươi có thể có nơi nào nhớ mãi không quên sao?"

Nàng mờ mịt lắc đầu, "Tiểu thư hàng năm ở trong phủ, chưa từng nghe người nói đến nơi nào nhớ mãi không quên."

Phượng Liệt Dương bật cười. Đúng nha, nàng là một thiên kim tiểu thư, cũng không phải nam nhi có thể dạo chơi trong thiên hạ, làm sao có thể có nơi nào nhớ mãi không quên ?

Mùa đông đã đến, thời tiết lạnh giá như đòi mạng người.

Một người ăn mặc kín đáo đi vào trong một tiệm thêu.

Trong cửa hàng người làm thuê vừa nhìn thấy nàng, mặt mày liền vui vẻ."Bạch cô nương, lại tới đưa vải thêu." Bạch cô nương dù nhìn thế nào cũng không giống một người thêu vải, ngược lại có vài phần khí chất tiểu thư khuê các, mặt mày tú lệ, cử chỉ tao nhã, khiến mọi người thấy rất thoải mái.

"Chào tiểu nhị ca." Người tới vừa nói, vừa cầm bọc vải xanh mở ra trên quầy, lấy mấy tấm thêu linh động ra.

Tiểu nhị nhìn vài bức sau đó lấy tiền công đưa cho nàng." Vải thêu của Bạch cô nương luôn chất lượng, đây là tiền công của cô."

"Cám ơn tiểu nhị ca, ta đi đây."

"Bạch cô nương đi thong thả."

Bạch Tuyết cất tiền công rồi đi trên đường cái rét lạnh.

Sắc trời đã hơi tối nên người đi trên đường cũng thưa thớt, mà ngày mai nàng cũng muốn tới nơi khác, theo bản năng sờ túi. Phí đi đường như vậy chắc là đủ.

Khi nàng tỉnh lại giữa thâm cốc, trong đầu trống rỗng, ngay cả mình là ai cũng không nhớ. Khi nhìn thấy con ngựa trắng dưới thân, đầy máu thì nước mắt mơ hồ chảy xuống, trực giác mách bảo nàng con ngựa này đã cứu nàng.

Cho nên, khi nàng hấp hối leo ra khỏi thâm cốc, được người khác cứu, sau khi tỉnh lại, liền quyết định lấy tên mình là Bạch Tuyết để tưởng nhớ con ngựa trắng đã cứu nàng.

Kỳ thật, nàng cũng không biết mình muốn đi đâu, nhưng sâu trong đáy lòng có một giọng mách bảo, phải đi thật xa, càng xa càng tốt.

Có khi, tỉnh mộng giữa đêm khuya, nàng mơ thấy một nha hoàn cả người đầy máu hô gì đó, khi nàng tỉnh lại nước mắt rơi đầy mặt,, nhưng mỗi khi nàng cố gắng nhớ lại thì đầu sẽ đau đớn kịch liệt, làm nàng chỉ có thể buông xuôi. Khi nàng đi qua góc đường gặp một gia đình thì không kìm được mà dừng bước, thấy ngoài tường là một cành hồng mai kiêu ngạo, nở rộ trước gió trông thật đẹp.

Nàng thích hoa mai, nhất là hồng mai, mỗi lần nhìn hồng mai là nàng lại nghĩ tới nha hoàn cả người toàn máu kia, nàng thậm chí còn cảm giác nha hoàn kia tên Hồng Mai.

Bạch Tuyết, Hồng Mai, ha. Nàng bật cười khẽ. Đi với nhau lại càng tô thêm vẻ đẹp.

Bởi vì thấy cành hoa mai kia, tâm tình Bạch Tuyết cao hứng vô cùng, ngay cả cước bộ cũng nhẹ nhàng, vừa chà xát tay, vừa tìm nhà trọ.

Một con ngựa chạy từ trong ra, vài người sợ hãi la lớn.

Bạch Tuyết ngạc nhiên nhìn con ngựa kia chạy về phía mình, dường như theo bản năng mà lách mình né qua, trong đầu hiện lên một đoạn kí ức ngắn ngủi, tựa như có người ác ý không điều khiển con ngựa, làm nàng sợ tới mức ngã nhào trên đất, lại bật cười ha ha.

(tỷ ý đang nhớ tới thời điểm bị Dương ca ép học cưỡi ngựa đấy, tội ghê cơ)

Nàng không nhìn rõ mặt người nọ, tất cả âm thanh đều trở nên mơ hồ. . . . . Đầu nàng lại đau lên, nàng ôm đầu, chậm rãi kề lên tường, cố gắng buông tha trí nhớ trong đầu.

Không nghĩ, nàng không muốn nghĩ.

Dần dần, đau đớn biến mất, nàng vịn tường đứng lên, con ngựa kia đã không thấy bóng dáng, mà người ven đường thấy nàng đứng lên, trên mặt bình thường, lại tiếp tục làm việc.

Dân chúng, phần lớn đều lương thiện, không giống quan gia. . . . . Nàng lại thất thần. Vì sao nàng có ý nghĩ như vậy? Bạch Tuyết mất hồn mất vía nhẹ nhàng quay về nhà trọ, rửa mặt chải đầu rồi đi ngủ sớm.

Nhưng, trong mộng tiếng đao kiếm chém giết rõ ràng và tiếng kêu thê lương của cô gái, còn có. . . . . Còn có. . . . . Nàng giật mình tỉnh lại,người đầy mồ hôi, liền đứng dậy đến bên bàn rót một ly trà lạnh.

Ác mộng, lại là ác mộng.

Ác mộng bị người đuổi giết vẫn quấy rầy nàng khiến nàng ngủ bất an, đêm không thể say giấc, giống như bị mắc xương cá ở cổ họng, nuốt không trôi nhả không ra.

Lau mồ hôi lạnh chảy trên trán, nàng định thần lại. Không sợ, đây là qúan trọ, không phải cái cốc sâu vạn trượng đầy dã thú kia, không tràn đầy lạnh lẽo và tuyệt vọng.

Có vài lần thiếu chút nữa trở thành thức ăn ngon trong miệng dã thú khắc ghi trong đầu nàng, chỉ hơi không phòng bị sẽ có con vật gì đó nhảy ra từ trong đêm tối. Một đôi mắt xanh lè, cả miệng phun đầy nước miếng. . . . . Nàng chật vật, bắt đầu ôm chặt thân thể.

Không sợ, nàng không sợ, nàng không ngừng tự nhủ. . .. Trong mơ mơ màng màng, nàng rốt cục không an ổn đi vào giấc ngủ, nhưng lần này không mơ thấy gì cả cho tới hửng sáng.

Sau khi thanh toán tiền phòng trọ, nàng gánh bọc hành lý ra khỏi thành, khi đi ngang qua một miếu thờ ngoài thành thì dừng bước.

Có lẽ, bùa cầu bình an sẽ làm nàng ngủ được an ổn hơn vào ban đêm.

Miếu tuy rằng không lớn nhưng hương khói lại cực vượng, vì nàng ở ngoài miếu nên nhìn thấy một chiếc xe ngựa to, trang sức trên xe mang vài phần quý khí.

Mua ba cây hương, nàng thành kính đi vào đại điện, hi vọng Phật tổ có thể phù hộ nàng.

Cùng lúc đó, nàng cảm thấy một ánh mắt mãnh liệt nhìn mình chăm chú, điều này làm cho nàng quay người lại. Một nam tử mặc áo gấm màu trắng tuấn mỹ, cho dù là khoanh tay đứng đó cũng mang đầy áp lực vô hình.

Một đoạn kí ức ngắn hiện lên trong đầu, Bạch Tuyết thống khổ ôm đầu ngồi xổm xuống. Không cần nhớ, nàng không cần nhớ. . . . .

“Vi Lương ——" có người chạy vội tới, nàng nghe thấy một cái tên không hiểu sao thật quen thuộc. - Vi Lương, mở cửa sổ đón gió đi - không nhớ ai đã từng nói vậy.

"Đau, đau quá. . . . . Ta không cần nhớ. . . . ."

"Được, Vi Lương, chúng ta không nhớ, không nhớ. . . . ." Một vòng tay quen thuộc ôm nàng vào lòng, giọng nói dẫn dắt lộ ra chút vui mừng.

Hồng Mai đang lạy khẩn cầu Phật thấy một màn như vậy thì nước mắt rơi đầy mặt. Tiểu thư, chúng ta rốt cuộc đã tìm thấy người!

--- ---------

Chú thích:

[1] đáp phi sở vấn: hỏi một đằng trả lời một nẻo

[2] nước ngoài

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK