Julian quét một ánh mắt khinh thường qua cô, “Đúng là nhỏ. Miếng nhỏ đó không đáng để bận tâm. Nếu anh là em, anh sẽ ném cô nàng xuống sông Thames cho rồi”.
“Em đang hy vọng chúng ta có thể giữ cô ta lại”. Portia rùng mình khi lưỡi người đàn bà thò ra và liếm một cái âu yếm vào má cô, “Cô ta khá hấp dẫn và em luôn muốn có một con mèo con”.
Tiếng cười của Julian chứa đựng sự tàn nhẫn mà cô chưa bao giờ nghe thấy, “Sao em lại muốn giũ cô ta, Valentine? Để em có thể dìm cô ta xuống một thùng nước khi việc chơi đùa với cô ta không làm em thích thú nữa à?”
Valentine.
Đối với Portia, một cái tên đẹp đẽ đên vậy lại thuộc về một sinh vật tàn nhẫn như thế thật là không công bằng.
“Xin thứ lỗi”, cô thì thào, cổ họng cô vẫn còn đau buốt. “Tôi ghét phải xen vào cuộc đoàn tụ ngắn ngủi cảm động này như tôi cho rằng...”
“Im mồm!” Julian rít lên.
Portia ghét mình vì đã nao núng, nhưng sự ấm áp toả sáng cô luôn nhìn thấy trong mắt anh mỗi khi anh nhìn cô đã biến mất, chỉ còn lại sự buốt già và lanh lùng. Cô mím chặt hai môi vào nhau để chúng không run rẩy, buộc phải tự làm mình hài lòng với một ánh mắt thách thức.
“Em luôn biết anh sẽ quay lại vơi em”, Valentine nói, lộ rõ dấu hiệu hả hê hài lòng trong giọng nói.
“Trở lại với em” Julian khịt mũi, “Em là người bám theo snh cùng trời cuối đất”.
“Chi vì em biết anh rồi sẽ tỉnh ngộ và nhận ra rằng chúng ta đã được định là ở bên nhau”.
Bụng Portia bắt đầu sôi lên. Cô đã vô số lần tưởng tượng sẽ nói chính xác những từ đó với anh khi nằm trong vòng tay anh và nhìn sâu vào đôi mắt anh, nhưng bây giờ điều đó cũng không giúp ích gì.
“Vậy anh cho rằng ngày đó cuối cùng đã đến”. Ánh mắt ghê tởm của anh quét qua cô. “Tại sao em không để con mèo nhỏ này vui sướng chạy đi để chúng ta có thể ở một mình với nhau?”
“Tại sao lại lãng phí một món ngon như thế này? Em nghĩ hai chúng ta có thể chia sẻ cô ta để chúc mừng sự khởi đầu mới.”
Portia nghiếng răng chống lại một cơn đâu khi Valinetine lướt một móng tay màu máu dọc theo cổ họng cô, tạo ra một vết xước nông.
“Không!” Julian quát to. Cô cảm thấy một tia hy vọng loé lên, nhưng sau đo anh cau có, cái miệng đẹp đẽ của anh biến thành một vòng trong sưng sỉa, “Tối nay anh không có tâm trạng để chia sẻ. Nếu anh có được cô ta, anh muốn tất cả cho riêng mình. Cô ta có thể là món quà em tặng anh”.
Valentine tỏ vẻ thực sự ngạc nhiên, “Nhưng anh luôn ra vẻ quá kiểu cách về việc ăn thịt con người, anh yêu. Anh đã thay đổi trái tim rồi sao?”
“Làm sao anh ta thay đổi được thứ anh ta không có?” Portia lẩm bẩm, tiếp tục nỗ lực vặn vẹo để thoát khỏi vòng kìm kẹp như théo của người đàn bà.
Valentine nhún vai, “Cũng được thôi. Nếu anh muốn cô ta, cô ta sẽ là của anh cả. Nhưng anh phải để em nhìn”.
ả đẩy mạnh Portia, xô vô vào vòng tay của Julian như Duvalier đã làm trong hầm mộ những năm trước. Nhưng khi đó Portia không biết anh là một ma cà rồng. Cô đã áp cơ thể run rảy vào cơ thể anh như thể anh là người giải cứu cô.
Anh vòng tay quanh cô, kéo cô áp sát vào anh. Cơ thể anh bùng cháy với cơn sốt đặc trưng mà bây giờ cô nhận ra là cơn đói. Anh đói khát cô.
Cô run lên khi cơ thể phản bội cô với một niềm phấn khích ngoan cố được trở lại vòng tay anh. Cô bắt đầu chiến đấu thực sự, đấm đá bằng cả chân và tay cho đến khi anh buộc phải vặn hai cổ tay cô ra sau lưng để khuất phục mặc dù cô ngờ rằng cái năm của anh sẽ để lại hậu quả gì đó, có thể là một vết bầm, nhưng cũng không hề có chút nhân từ nào trong đó. Cô giống như một con ruồi vùng vẫy trong những sợi dây lẳng nhẳng của mạng nhện.
“Chiến đấu hết sức như em muốn, bé con”, anh lầm bầm, vẻ lịch sự quyến rũ của nah theo cách nào đó còn tàn nhẫn hơn tất cả sự thô bạo của Valentine, “Nó sẽ chỉ làm sự khuất phục của em trở nên ngọt ngào hơn”.
Portia ngã gục vào anh, khuỵ xuống bởi nỗi sợ đen tối nhất của mình. Nếu cô gục ngã trước anh thì sao? Nếu trong giây phút anh đâm và da thịt của cô biến cô thành của anh lần nữa, cô cảm thấy không phải là tuyệt vọng mà hân hoan thì sao?
Hàng lông mày đen của anh cụp xuống che đi đôi mắt. Anh ngả người trên cô, cô đã có thể nhìn thấy đầu nhọn đáng sợ của những chiếc răng nanh. Miệng anh ấm áp rà trên cổ cô như cái vuốt ve của một người tình, không phải một con quái vật, và Portia cảm thấy sự kháng cự của mình tan chảy, chỉ còn lại khao khát và sự xấu hổ. Nếu cô phải chết, tại sao không phải chết bởi tay anh, trong vòng tay anh?
Đôi môi hé mở của anh nấn ná ở mạch máu phía sau tai cô, khiến lời thì thầm của anh còn nhỏ hơn một tiếng rung. “Anh có lẽ phải cắn em chỉ một chút thôi, Mắt Sáng, nhưng khi anh xô em ra khỏi anh, anh muốn em chạy nhanh như thể chính ác quỷ đang bám theo gót chân em”.
Trong giây phút giây kích động, Portia gần như nghĩ rằng cô đã tưởng tượng ra lời nói của anh. Nhất là khi những ngón tay mạnh mẽ của anh thô bạo giật dải băng quấn cổ và những chiếc răng nahnh của anh hạ xuống da thịt mềm mại ở cổ cô.
“Đợi đã!” Tiếng hét lanh lảnh của Valentine làm đông cứng cả hai người họ.
Lần này tiếng chửi thề ngắn khe khẽ của Julian là không thể nhầm lẫn.
Kéo cổ tay ra khỏi cái nắm bỗng chợt lỏng lẻo của anh, Portia vặn người trong tay anh cho đến khi họ đều đối mặt với Valentine. Người đàn bà đó chỉ vào cổ họng Portia, ngón tay sơn đỏ của ả run bần bật.
“Cái gì kia?” Cô ả hỏi.
Mặc dù biết đã quá muộn, Portia lấy một bàn tay che những vết sẹo trên cổ. Ánh mắt soi mói của Valentine lướt lên mặt cô, “Đây khong phải là lần đầu tiên cô nếm một nụ hôn của ma cà rồng, đúng không?”
“Có lẽ không phải”, Julian gầm gừ. “Nhưng anh có thể hứa với em nó sẽ là lần cuối”. Để nhấn mạnh lời đe doạ của anh, anh túm một nắm tóc của Portia và giật mạnh chúng.
“Ối, đau!” Cô la lên, ném cho anh một cái lườm qua vai.
Valentine bắt đàu vờn quanh họ trong nữa vòng tròn lười biếng, mép áo khoác của ả bay phấp phới phía sau như đuôi áo viền da chồn của một nữ hàong. Ánh mắt ả vẫn gắn vào mặt Portia, “Tại sao ngươi không nói với ta là ngươi không lạ lẫm gì với bọn ta?”
“Vì cô quá bận rộn với việc xé toạc cổ họng của tôi”, Portia bẻ lại. Cô bỏ tay xuống, liều lĩnh phơi bày cổ họng và những vết sẹo.
Đôi mắt xanh đầy sức thôi miên của người đàn bà nhíu lại. “À, vậy là rốt cục những con mèo con đều có móng vuốt cả. Tốt nhất là anh hãy để ý mắt mình, Julian ạ”.
Nhưng Julian đang quan sát Valentine, mọi cơ bắp của anh cứng lại vì cảnh giác.
Theo bản năng, Portia co rúm người áp vào anh khi người đàn bà với tay chạm vào vết sẹo của Portia, cái vuốt ve của cô ả gần như là dịu dàng, “Ai để lại dấu vết này cho cô em? Ai là ông chủ của em, mèo con?”
Đã bị áp bức bởi ma cà rồng quá đủ trong một đêm, Portia táo bạo hất tay người đàn bà đi, “Tôi không có ông chủ và tên tôi không phải mèo con. Mà là Portia. Những sẽ là cô Cabot với những người như cô”.
Mắt Valentine trợn lên. “Portia?” Miệng cô ả phun ra cái tên như thế nó kinh tởm như thuốc độc. “Cô em là Portia?”
Julian rên rỉ trước khi lầm bầm, “Anh biết anh nên ăn thịt em khi anh có cơ hội”.
Portia phớt lờ anh, sự chú ý của cô gắn vào Valentine, “Làm thế nào mà cô biết tôi?”
Ả ma cà rồng vung tay vào trong không khí đầy vẻ kịch tính, “Làm sao ta có thể không biết cô em, khi mà Julian đây liên tục lầm bầm tên cô trong giấc ngủ?”
“Đừng làm thế này, Valentine!” Julian cảnh cáo, “Không có ích gì đâu”.
Người đàn bà tiếp tục như anh chưa hề nói gì, môi trên ả cong lên tạo ra một tiếng gầm gừ, “Portia Thương yêu. Portia ngọt ngào. Portia Yêu quý. Rồi có lần khi anh ấy đang làm tình với ta, quên béng tên ta, nhưng không khó khăn gì để nhớ tên cô em”.
Portia há hốc miệng nhìn ả một lúc trong sự im lặng sững sờ, sau đó quay lại với Julian, giằng xe giữa việc hôn anh hay đá anh. “Anh gọi tên em? Trong khi đang làm tình với cô ta?”
Mặt anh rắn lại đến mức cảm tương như nó được tạc từ một viên kim cương, “Cô ta có thể đã hiểu lầm anh. Anh hiếm khi dành cho êm một suy nghĩ nào từ khi anh bỏ đi. Em chưa bao giờ là gì với anh hơn đột đứ trẻ bị tình yêu sét đánh”.
Valentine thốt ra một âm thanh ngờ vực.
Lẽ ra Portia sẽ bị đẩy lùi từ cú đánh tàn nhẫn của những lời anh nói, nhưng cô lại nhích lại gần anh hơn và nhìn thẳng vào đôi mắt lấp lánh của anh, “Đó là lý do anh bỏ đi quá lâu như thế? Bởi vì anh không thể chịu đựng được hình ảnh của em? Giọng nói của em?” Cô dịu dàng hỏi, “Và mùi hương của em?”
Anh nhắm mắt lại một lúc, lỗ mũi anh phồng lên một cách vô thức, “Anh bỏ đi vì anh thấy nhẹ nhõm khi được thoát khỏi sự tôn sùng nịnh bợ của em. Anh thấy nó là một gánh nặng và nhàm chán đến chết khiếp”.
“Tốt”, Valentine nói từ sau lưng cô. “Vậy anh sẽ không ngại nếu em tiếp tục với dự định xé toang cái cổ họng bé nhỏ xinh xắn của cô ta, đúng không?”
Trước khi Portia có thể phản ứng lại với lời đe doạ của người đàn bà đó, Julian đã nhanh nhẹn ôm cô lại trong cánh tay. Anh giữ cô sát vào vầng ngực rộng của minh, che chở cho cô phía sau hàng rào tạo bằng cánh tay cơ bắp của anh, “Anh khuyên em nên rút lại cả răng nanh và móng vuốt của mình, Valentine”.
“Không thì anh sẽ làm gì?” Người đàn bà rên rĩ, “Đóng cọc em? Đổ dầu vào em và châm lửa? Cắt đầu em và nhối tỏi vào đó?”
“Đừng dụ dỗ anh,” anh quát lên.
Cô ả mím đôi môi đỏ đầy dặn thành một cái bĩu hờn dỗi. “Anh thực sự không ênn đưa ra những lời đe doạ vu vơ, anh yêu của em, khi chúng ta đều biết anh không làm những điều như thế”. Cô ả chuyển ánh mắt giễu cợ từ Julian sang Portia. “Mèo con, cô em có thể có trái tim của anh ấy, nhưng ta luôn có linh hồn của anh ấy”.