Người đàn ông này thật khiến người ta ghanh ghét, vì sao không béo lên, xấu xí đi tí nào? Cô tức giận nghĩ, Người đàn ông đến 35 tuổi không phải bắt đầu béo bụng sao? Trên đầu cũng phải hói dần đi mới đúng, vì sao những điều này lại không xảy ra với anh.
Cô ghét anh vẫn cứ đẹp trai như vậy, cũng ghét anh vẫn còn có sức ảnh hưởng đến cô, khiến cô tim đập thình thịch, ý nghĩ kì quái.
Năm năm hai tháng ba ngày là quãng thời gian cũng không ngắn. Cô nghĩ mình đã có thể tâm lí bình ổn mà đối mặt với anh. Ít nhất lúc sáng né tránh anh cô đã tự kiểm điểm mình, cô nghĩ chính mình có thể nhưng bây giờ lại….
Đáng giận! Anh không đi mà làm vương tử dầu mỏ, ở cùng bà xã xinh đẹp và đứa con đáng yêu lại chạy đến chỗ cô làm gì? Thật khiến người khác tức giận:
– Em mà còn cứ mạnh tay chà như thế, cái nồi này sớm muộn cũng bị em chà cho thủng thôi.
Trạm Na bị tiếng nói đột nhiên cất lên từ phía sau dọa đến giật mình, cô đâu có nghe tiếng chân anh đi vào.
– Anh không biết là đang dọa chết người à? Cô xoay người tức giận từng mắt với anh.
– Bị hù chết cùng với tức quá mà chết em chọn cái nào? Lý Phong đột nhiên hỏi.
– Kì lạ. Cô nói rồi giật lấy bát đũa trong tay anh, lại dùng sức mà lau rửa.
Cô không chán sống thì việc gì phải chọn cách nào mà chết. Huống hồ cô có chết thì cũng chết an ổn chứ không phải mấy kiểu này, nhất định là bị dọa cho chết hay tức đến chết à. Kì quái!
– Anh tình nguyện chọn bị hù chết. Anh nói đáp án của mình: – Bởi vì hù chết chỉ trong nháy mắt nhưng tức giận mà chết còn phải trải qua tức giận công tâm, chịu tra tấn, hơn nữa nếu bất hạnh không phải chỉ bị một lần tức đã chết mà còn phải trả qua ba bốn cơn giận, lửa đốt tim đau đến thực sự chết mới thôi. Em có biết cảm giác đó là gì không?
Anh nói khiến cô không nhịn được quay đầu hoài nghi liếc mắt nhìn, thử hỏi:
– Nói như là anh đã trải qua rồi, có phải vợ anh khiến anh tức giận không?
– Đúng.
Không nghĩ anh lại dứt khoát thừa nhận cuốc sống hôn nhân không hạnh phúc, Trạm Na ngây ngốc sửng sốt một chút rồi mới xoay người tiếp tục rửa chén bát. Cô nhân dịp này mà muốn ổn định trái tim đang đập mạnh của mình.
– Xảy ra chuyện gì? Cô như là tiện miệng hỏi.
– Cô ấy bỏ anh đi
– Sao cơ? Cô xoay người tưởng mình nghe nhầm: – anh nói cái gì?
– Cô ấy bỏ anh đi
– Vì sao? Cô khó hiểu hỏi, hoàn toàn quên mất trước đó anh đã ám chỉ vợ anh là cô.
– Anh cũng muốn biết. Anh nhìn cô nói.
– Anh không biết sao? Cô kinh ngạc, không nghĩ có người lại chủ động bỏ người đàn ông tốt như vậy. Annie tiểu thư có vấn đề gì sao?
Anh không trả lời chỉ trầm mặc nhìn cô
Trạm Na còn nghiêm túc nghĩ lí do Annie bỏ nhà ra đi, sau đó hỏi:
– Lúc đó có phải hai người xảy ra chuyện gì, anh đánh cô ấy à?
– Anh không đánh phụ nữ. Anh đã từng đánh em à. Anh lộ ra vẻ mặt bị ô nhục, tức giận nói.
– Không có, nhưng thời gian chúng ta ở cùng nhau quá ngắn, có lẽ… Tiếng của cô nhỉ dần khi thấy anh giận dữ nhìn cô chằm chằm.
– Khụ. Vậy trước khi cô ấy bỏ đi hai người có cãi nhau không
– Không có. Lý Phong tiếp tục trừng mắt nhìn cô, vẻ tức giận không giảm bớt.
Phòng bếp quá nhỏ, hai người khoảng cách quá gần, Trạm Na đột nhiên nhận ra đây không phải là nơi tốt để nói chuyện, cô nên ra nơi khác mà nói chuyện nếu không làm anh tức giận sẽ bị rơi vào tay anh mất. Vì thế cô lướt qua anh, ra phòng bếp đến phòng khách ngồi xuống.
Anh theo sau cô cũng ngồi xuống sô pha.
– Không hề cãi nhau vậy có phải anh làm chuyện gì không nên bị phát hiện không? Cô tiếp tục tìm kiếm nguyên nhân.
– Chuyện gì là không nên? Anh hỏi.
– Ví dụ bên ngoài có người khác
Anh lại tức giận trừng mắt nhìn cô.
– Em chỉ là nêu ví dụ thôi, không nói là anh thật sự có tình nhân bên ngoài. Cô vội vã trấn an anh.
– Em thật sự khiến người khác rất tức giận. Lý Phong nghiến răng nghiến lợi nói.
– Em nói chỉ là giả sử thôi, anh không cần tức giận như vậy. Rồi cô lại quay về chuyện chính : – tức là không hề cãi nhau, anh cũng không làm chuyện gì có lỗi với cô ấy, như vậy nguyên nhân cô ấy rời đi chỉ có một khả năng khác.
– Nguyên nhân gì?
– Chính là ….. Trạm Na muốn nói lại thôi, nhìn anh, không muốn là tổn thương anh.
– Chính là cái gì?
Cô dừng lại, nhìn anh than nhẹ, hơi do dự, vẻ mặt đầy sự xin lỗi đem sự thật tàn nhẫn nói ra:
– Vậy chắc cô ấy có người khác.
Anh nhìn cô chằm chằm không nói gì
– Xin lỗi. Cô vì mình nói ra lời tàn nhẫn mà giải thích với anh.
– Cho nên khi trước em rời bỏ anh là vì em có người khác. Anh đột nhiên hỏi cô.
– Hả.
Phản ứng của anh ngoài dự liệu của cô, hại cô nhất thời không kịp phản ứng gì.
– Em lúc trước rời bỏ anh là vì có người khác? Lý Phong nhìn cô chằm chằm hỏi lại lần nữa.
– Tất nhiên không phải. Cô thốt lên, không thể tin anh lại nghĩ như vậy.
Trước khi quen anh, cô ngày ngày chỉ lo kiếm tiền cùng trốn nợ, làm sao có thời gian đi thích ai? Mà sau khi biết anh, mỗi ngày đều bên cạnh anh, ngăn cản anh chiều chuộng cô thành hư mà hao tổn hết tinh lực. Làm sao còn thừa hơi liếc nhìn người đàn ông khác? Sao anh lại nghĩ như vậy? Thích người khác? Nếu chuyện đơn giản như vậy thì tốt rồi. Đã từng được được anh chiều chuộng, yêu thương, dung túng như vậy cô còn có cách nào thích kẻ khác sao?
Năm năm hai tháng ba ngày này, tuy cô không tính toán từng ngày nhưng cũng chưa có ngày nào mà không nhớ đến anh. Khi đi dạo phố cô sẽ nhớ đến anh, xem TV cũng nhớ anh, ăn gì cũng nhớ đến anh, đi ngủ cũng nhớ đến anh. Sau khi rời khỏi anh cô vẫn hy vọng có thể mang thai, có được đứa nhỏ của anh thì cho dù không có được anh cô cũng sẽ rất hạnh phúc. Nhưng sau khi rời đi một tuần, hy vọng của cô hoàn toàn bị dập tắt.
Buổi tối khi thấy nguyệt sự tới, nước mắt cô không ngừng rơi xuống, cứ rơi đến khi hai mắt đau đớn nhưng vẫn cứ rơi không ngừng.
Cô yêu anh, cuối cùng cô biết, cô hiểu trước kia cô không khóc là vì để cho anh được hạnh phúc là việc tốt, sao cô có thể khóc? Không được khóc, cô tuyệt đối không được khóc nhưng đau lòng sao có thể khống chế.
Về sau này, những người theo đuổi cô cũng không ít, không phải nói là rất nhiều mới đúng, đủ các loại giám đốc, những người đàn ông độc thân hoàng kim nhưng cô đều đem họ so sánh với anh, kết quả ai cũng không bằng được anh.
Người khác đều nói cô không biết tốt xấu, mắt mọc trên đầu nhưng so với tình nhân lý tưởng, anh yêu thương chiều chuộng cô như vậy, cô sao có thể động tâm với kẻ khác.
– Thế là vì sao? Thấy cô mãi không trả lời, Lý Phong truy vấn.
– Vì muốn cho anh…. Cô đột nhiên ngừng bặt, mím chặt môi. Nếu cô chủ động thành toàn cho anh thì cần gì phải nói ra, chả lẽ lại muốn tranh công.
– Muốn cho anh làm sao? Sao không nói cho hết?
– Chuyện quá khứ đều đã qua, nhắc đến nó làm gì? Huống chi bây giờ chúng ta đang nói đến vợ anh. Cô lắc đầu nhíu mày nói.
Anh đăm chiêu nhìn cô, từ từ gật đầu, lời nói ra khiến người khác sợ hãi:
– Đúng vậy, chúng ta bây giờ đang nói về vợ anh – em – Lí phu nhân Trạm Na.
Trạm Na khiếp sợ, đầu óc trống rộng, mờ mịt không biết làm sao. Cô ở dưới bóng đèn huỳnh quang nhìn mặt đã có vẻ tái nhợt, trong nháy mắt mặt trắng bệch dọa người.
Anh.. anh vừa rồi vừa nói gì? Vợ anh chính là cô? Anh… đang đùa cái gì? Điều này sao có thể?
“Nếu em cũng không biết thì làm gì còn ai biết?”
Những lời này lại vang lên bên tai khiến cô cả người cứng đờ, đó là lúc trước anh nói với cô. Lúc ấy cô hỏi anh vợ anh khỏe không, cuối cùng anh lại nói vấn đề này hỏi cô thì rõ hơn. Vì sao hỏi cô, cô cũng không phải vợ anh.. chẳng lẽ…. anh nói…. Vợ anh là cô sao? Vậy Annie tiểu thư kia thì sao?
– Anh … anh nói bậy bạ cái gì? Vợ anh sao có thể là em?
– Không phải em thì là ai. Lý Phong đời này chỉ kết hôn một lần, lấy một người vợ mà thôi.
Giọng anh căm hận khiến Trạm Na tròn mắt nhìn anh, trên mặt tràn ngập sự khiếp sợ cùng mơ hồ, giống như bị đánh một quyền thật mạnh.
Anh chỉ kết hôn một lần, lấy một người vợ?
Điều này sao có thể? Thế còn Annie tiểu thư? Cô cùng anh đã li hôn sao anh lại không cùng vị hôn thê kết hôn? Bọn họ không phải yêu nhau muốn sống bên nhau trọn đời là gì?
– Vì sao? Cô hỏi.
– Vì sao cái gì?
– Vì sao anh không cùng tiểu thư Annie kết hôn? Hai người không phải là yêu nhau nên mới đính hôn sao? Vì sao kẻ thứ ba phá đám là em đã tự động rời đi hai người còn không kết hôn?
Đó là lí do khiến cô rời đi, khiến cô đau lòng muốn chết. Lý Phong yên lặng nhìn cô không nói gì. Thực tế trong lòng anh có thiên ngôn vạn ngữ nhưng lại tức giận không nói nên lời.
Nghi hoặc suốt năm năm đã được giải đáp, tuy đáp án này anh cũng nghĩ qua nhưng đến khi nghe chính miệng cô nói anh tức không chịu được.
Người phụ nữ ngu ngốc này, cái gì là kẻ thứ ba, cái gì là người phá đám. Cô cái gì cũng không biết lại tự cho là đúng lén kết luận, khiến cho anh ngay cả cơ hội giải thích cũng không có đã vội chạy mất bóng, khiến anh nổi điên!
Cuộc đời anh lần đầu tiên yêu điên cuồng một người như vậy, mới biết cô chưa được ba ngày đã muốn trói cô bên cạnh, dùng toàn tâm toàn ý chiều chuộng cô, yêu thương cô. Kết quả là cô không từ mà biệt bỏ đi, để lại cho anh là một lá đơn li hôn gửi qua bưu điện.
Lý Phong anh, từ khi cất tiếng khóc chào đời chính là thiên chi kiêu tử (cậu ấm), sống trong gia đình giàu có, tướng mạo xuất sắc, đầu óc thông minh cùng tính tình hòa nhã, cuộc sống của anh một đường trôi chảy, có thể nói là muốn gì được đấy, chưa từng bị thất bại. Nhưng khi anh 29 tuổi, một người phụ nữ 24 tuổi là Trạm Na kia đã đánh bại anh hoàn toàn.
Cô khiến cho anh giống như kẻ điên mà chìm đắm trong tửu sắc (rau này bị sâu à) ý chí tinh thần sa sút, cuối cùng Annie thật sự không nhịn được, liên lạc với người nhà anh ở Arab đến đem anh đưa về.
Sau này, anh sống mơ màng suốt ba năm, cho đến khi em anh đi du thuyền chơi gặp chuyện không may, mẹ phát điên, ý chí của ba cũng bị phá vỡ, anh mới tỉnh táo lại nhận trách nhiệm của trưởng tử mà vực dậy gia đình.
Sau này cuộc sống trở nên bận rộn, anh bắt đầu linh loạt trở lại.
Sau đó, anh bắt đầu nhớ lại năm đó cô đột nhiên rời khỏi anh, tìm mọi chân tơ kẽ tóc tìm ra vấn đề, một lần nữa bước lên sự đau đớn ấy.
Sau này quen biết cùng Tề Thác là ngoài ý muốn, nhưng anh vạn vạn không nghĩ đến, mình nhờ đám bạn này mới tìm được người mà anh luôn luôn tìm kiếm – Trạm Na.
– Anh đừng im lặng, trả lời câu hỏi của em!
Lý Phong trầm mặc khiến cho Trạm Na hoảng loạn thúc giục.
Anh nhìn cô không chớp mắt, từ tốn nói:
– Em không biết đáp án hay sao?
Cô vội lắc đầu:
– Em làm sao biết được? Rốt cuộc là vì sao?
Anh lại nhìn cô rồi đứng dậy:
– Em tự nghĩ đi.
– Cái gì? Trạm Na ngây người nhìn anh bước ra cửa: – anh muốn đi đâu?
– Về nhà
– Cái gì? Cô kinh ngạc kêu: – nhưng chúng ta còn chưa nói xong, anh hưa trả lời câu hỏi của em.
Cô còn chưa nói xong, Lý Phong đã đi thẳng ra cửa còn dùng sức đóng cửa phát ra tiếng “ầm” lớn.
Cô ngây như phỗng đứng ở phòng khách, cánh cửa đóng chặt, há hốc mồm.